Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 253: Vĩnh viễn cùng nhau 【 kết thúc 】



Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Xích Linh kinh ngạc nhìn Sa Nặc Nhân đi tới trước mặt anh, sau đó ôm lấy người, đem mặt vùi vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu, rầu rĩ nói: “… Nhớ em.”

Sa Nặc Nhân chân không chạm đất, bị Xích Linh ôm lên, bước nhanh về phía giường, làm mái tóc dài tản mạn phía trên. Xích Linh phủ lên, cẩn thận từng li từng tí một mang theo ý tứ thăm dò hàm xúc, hôn người dưới thân, sợ tất cả những thứ này không phải thật, sợ lại là mộng. Sa Nặc Nhân hôn trả anh, làm cho anh cảm giác được sự tồn tại của mình, Xích Linh cẩn thận từng li từng tí khiến cậu rất đau lòng.

Chuyện giường chiếu xa cách đã lâu cũng không điên cuồng như trong tưởng tượng, trái lại rất ôn nhu, Xích Linh chuyên chú cùng nghiêm túc, đều thể hiện, anh phi thường quý trọng người này.

Khi Sa Nặc Nhân lần thứ hai tỉnh ngủ, Xích Linh đã đi làm việc. Cậu do dự muốn đi ra ngoài, cậu rất tưởng niệm hai đứa nhỏ, lại sợ Xích Linh trở về không thấy cậu lại nổi nóng.

Cậu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện nho nhỏ, Sa Nặc Nhân đứng dậy, mặc quần áo, đi qua mở cửa.

Hai thằng nhóc bị tóm tại trận, nhìn thấy người đứng trước mặt, Đạt Tư cùng Áo Lạp đều trông mong nhìn cậu chằm chằm, sau đó có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Sa Nặc Nhân không nghĩ tới đứng ngoài cửa chính là hai bảo bảo, mặc dù đã 10 năm không gặp, nhưng cậu chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra bọn nhỏ, đây là con của cậu nha, làm sao có khả năng không nhận ra? Chớp mắt một cái, hai đứa nhỏ đã lớn như vậy, trong những ngày trưởng thành, bọn nhỏ không có được tình thương của mỗ phụ, Sa Nặc Nhân cảm thấy sâu sắc tự trách.

Cậu ló đầu nhìn trước nhìn sau, không thấy Xích Linh, mới ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, ta là mỗ phụ, còn nhớ ta không?”

Đạt Tư hơi sợ người lạ, nhăn nhó cúi đầu, nghịch ngón tay mình, không nói lời nào.

Áo Lạp vẫn hiếu kỳ nhìn cậu chằm chằm, sau đó thần thần bí bí nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng nói: “Mỗ phụ, người trở về rồi còn đi nữa không?”

Một tiếng “mỗ phụ” làm tâm Sa Nặc Nhân đều nhũn, trong đôi mắt ngậm nước, trên mặt lại mang theo nụ cười, lắc đầu nói: “Không đi nữa, mỗ phụ rất nhớ hai bảo bối.”

Đạt Tư lẩm bẩm một câu, “Phụ hoàng không cho chúng ta tìm đến mỗ phụ chơi.”

Âm thanh Sa Nặc Nhân rất ôn nhu, nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng của các con đang tức giận, chờ hết giận liền cho phép chúng ta cùng nhau chơi đùa.”

Đạt Tư hấp háy mắt, “Phụ hoàng khi nào nguôi giận? Ngài ngày nào cũng tức giận.”

Sa Nặc Nhân không nhịn được cười rộ lên, đem hai bảo bối kéo vào trong ngực ôm một cái, đám nhỏ nằm úp sấp trong ngực, loại cảm giác này rất an tâm, như là người phiêu bạt nhiều năm, rốt cục về tới cố hương, tìm được bến cảng thuộc về mình.

Huyết thống tình thân khó thể dứt bỏ, hai đứa nhỏ đối Sa Nặc Nhân không xa lạ chút nào, ngoại trừ Đạt Tư lúc bắt đầu có chút sợ sệt, lúc sau hoàn toàn biến mất, giang hai tay muốn Sa Nặc Nhân ôm nó một cái. Sa Nặc Nhân tự nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của nhi tử, bất quá cậu một lần không thể ôm hai đứa, chỉ có thể ôm từng đứa.

Như vậy vẫn chưa đủ thể hiện bọn nhỏ thân cận, hai thằng nhóc đi vào trong phòng, đều nằm nhoài trong lòng mỗ phụ, mỗi chân ngồi một đứa, Đạt Tư thân là ca ca, lại không có bộ dáng của ca ca, làm nũng chơi xấu đều có, ngược lại là Áo Lạp, còn nhỏ tuổi đã nhìn ra ổn trọng, nó không giống Đạt Tư, giống con khỉ đu trên cổ Sa Nặc Nhân làm nũng.

Thời điểm cửa bị đẩy ra, hai đứa nhỏ soạt cái đứng lên, đứng đến quy củ.

Sa Nặc Nhân quay đầu lại, thấy là Xích Linh.

Xích Linh nghiêm mặt, “Không huấn luyện không đọc sách, chạy tới đây làm gì?”

Hai thằng nhóc liền chạy ra ngoài, thời điểm vượt qua bên người Xích Linh, còn cố ý đi vòng, sợ bị phụ hoàng tóm đến phạt một đòn. Chạy tới cửa, Đạt Tư cố ý quay đầu làm cái mặt quỷ với phụ hoàng. Phốc, Sa Nặc Nhân nhịn cười.

“Đạt —— Tư.” Xích Linh không cần quay đầu lại cũng biết, Đạt Tư tiểu tử kia khẳng định không an phận.

Đạt Tư vừa nghe phụ hoàng gọi, liền nhanh chân bỏ chạy, kia thực sự là rất nhanh!

Sa Nặc Nhân cười rộ lên, “Hai bé được giáo dục rất khá, bọn nhỏ rất hiểu chuyện.”

Xích Linh nhìn cậu, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu mới nói: “Ta chuẩn bị lấy đám tù binh kia đàm phán với Bàng Khắc đế quốc, muốn bọn họ giao ra Thủy Ủy nhân.”

Sa Nặc Nhân sửng sốt một chút, lòng tràn đầy cảm động, Xích Linh còn nhớ hứa hẹn với cậu, hiện tại mỗi một bước của anh, đều đang hoàn thành cam kết lúc trước.

Hiện trong tay Xích Linh có gần mười vạn tù binh, đối với chuyện các quốc gia thuộc liên minh Hồng Hà sống sót càng ngày càng khó khăn mà nói, mười vạn người tuyệt đối không phải con số nhỏ, coi như Bàng Khắc đế quốc không giao ra Thủy Ủy nhân, cũng không thể không cần quan tâm nhiều tù binh như vậy, cho nên bọn họ nhất định sẽ đáp ứng.
Schleyer thông qua miệng Hall Griffith, hướng Xích Lam cầu viện, hy vọng có thể thoát khỏi áp bức của Bàng Khắc đế quốc, chân chính tách ra. Bạch Ngân tinh hệ muốn độc lập, không cho phép bất kỳ văn minh nào nhúng tay vào chính vụ ở nơi này, bằng không, nhất định sẽ đoàn kết phản kháng!

Ý Schleyer là, muốn Tinh Diệu đế quốc làm người dẫn đầu Bạch Ngân tinh hệ, đây không thể nghi ngờ là đang lấy lòng Xích Linh, coi như Schleyer không nói, phóng tầm mắt toàn bộ Bạch Ngân tinh hệ, còn có quốc gia nào có thể vượt qua Tinh Diệu đế quốc văn minh?

Sa Nặc Nhân đột nhiên nghĩ đến, đem A07trong không gian lấy ra, “Cái này cho anh, chủ nhân A07 chính là Tinh Mãng đại đế, bên trong A07 chứa đựng hết thảy văn minh của Tinh Mãng nhân, trước đó A07 trong trạng thái “mất trí nhớ”, cần phải có con chíp đặc thù trong tay Ha Tư Đặc mới có thể tỉnh lại, em đã lấy được chíp.”

Sa Nặc Nhân đem A07 cùng con chíp đặc thù kia đồng thời giao cho Xích Linh, không bao lâu nữa, Tinh Diệu đế quốc nhất định sẽ cường đại hơn, không cần văn minh căn nguyên bộ tộc, chỉ cần có văn minh của Tinh Mãng nhân đã đủ độc bá vũ trụ, bất quá, tính tình của Xích Linh, xưng bá vũ trụ không phải giấc mộng của anh.

Xích Linh nói không sai, anh lấy tù binh trong tay áp chế, ép Bàng Khắc đế quốc phóng thích tất cả Thủy Ủy nhân, Bàng Khắc đế quốc tuy rằng không muốn, nhưng hết cách rồi, sứ giả bị chém đứt tứ chi trả về chính là ví dụ tốt nhất, Tinh Diệu đế quốc căn bản không sợ uy hiếp, hơn nữa bọn họ cũng không có cách nào đối phó Tinh Diệu đế quốc. Điều động 70 chiếc chiến hạm, cứ như vậy không hiểu ra sao bị bắt làm tù binh, không nói toàn bộ chiến hạm bị cướp mất, hết thảy chiến sĩ nhân viên còn chưa đánh đã bị bắt làm tù binh, bọn họ đều sợ mất mật, không biết Tinh Diệu đế quốc đến cùng dùng thủ đoạn gì.

Lão quốc vương trái lo phải nghĩ, nếu như từ bỏ những tù binh kia, chính quyền của hắn nhất định sẽ dao động, những phần tử cả ngày kêu gào phản đối của hắn, tuyệt đối sẽ nắm lấy cơ hội này lật đổ hắn, lật đổ chính quyền hiện nay, dựng chính phủ mới, cho nên lão quốc vương không dám mạo hiểm, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đồng ý. Mất đi một ít Thủy Ủy nhân tinh thần lực cao không quan trọng lắm, nhiều lắm là tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật chậm một chút, còn nếu như chính quyền của hắn thực sự bị lật đổ, kia tất cả đều xong.

Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân tự mình nghênh tiếp những Thủy Ủy nhân được đưa tới, còn có Phương Diên mang theo những tộc nhân vẫn luôn ẩn núp kia, tình cảnh phi thường náo nhiệt, rất nhiều người chia lìa mấy chục năm gặp lại, một mảnh tiếng khóc. Thủy Ủy nhân thích cuộc sống yên tĩnh an ổn, Xích Linh tại phụ cận đế đô tinh, tìm một tinh cầu đơn độc cho bọn họ cư trú, hoàn cảnh của tinh cầu kia so với đế đô tinh còn tốt hơn, chỉ là không có lớn như đế đô tinh, bởi vì gần đế đô tinh, lại là trung tâm Tinh Diệu đế quốc, bảo đảm an toàn tuyệt đối, bọn họ có thể yên tâm ở lại. Bọn họ đều rất cảm kích đế quân Tinh Diệu hỗ trợ, đồng thời đối với tộc chủ của bọn họ càng thêm tôn kính.

Bàng Khắc đế quốc đối Tinh Diệu đế quốc quả thực hận thấu xương, nhưng đáng tiếc, trước khi chưa làm rõ chuyện rốt cuộc làm sao lại bị bắt làm tù binh, bọn họ không dám manh động, khoảng thời gian này, đúng lúc là thời điểm Tinh Diệu đế quốc cấp tốc quật khởi.

Tinh Diệu đế quốc bây giờ hòa thuận vui vẻ, mỗi người đều tự hào vì mình là người Tinh Diệu đế quốc.

Quốc thái dân an, vốn là cuộc sống như thế sẽ rất bình yên, chỉ là không nghĩ tới, quốc gia trở nên mạnh mẽ, Xích Linh làm người thống trị một quốc, lại bị vô số người nhìn chằm chằm.

Đạt Tư sáng sớm chạy vào phòng mỗ phụ nói nhỏ, nói phụ hoàng lại bị con yêu tinh nào cuốn lấy, ai ai ai liền mượn cớ gì cùng phụ hoàng nói chuyện, ai lại nhìn phụ hoàng thêm vài lần…

Những việc này Sa Nặc Nhân đương nhiên biết, những quốc gia kia đều âm thầm đem người đưa tới bên cạnh Xích Linh, nếu Xích Linh quả thật muốn, cũng không chờ tới bây giờ.

Sa Nặc Nhân cố ý đùa nó, “Đạt Tư cảm thấy phải làm gì mới tốt?”

Đôi mắt Đạt Tư xoay lại xoay, có chủ ý: “Mỗ phụ, không bằng chúng ta rời nhà trốn đi đi!”

Sa Nặc Nhân vừa nghe, mặt lập tức biến đen, cậu nào còn có gan rời nhà trốn đi! Xích Linh đối với chuyện cậu rời đi đã có bóng ma trong lòng, hiện tại chỉ cần quay về không thấy cậu, khẳng định sẽ nổi điên, còn muốn rời nhà trốn đi? Đừng hại cậu, kết quả nhất định sẽ rất thảm.

Áo lạp liếc mắt trừng Đạt Tư một cái, giòn tan nói: “Không phải rời nhà trốn đi, mỗ phụ, chúng ta đi tìm gia gia chơi đi.”
“Ách… Chờ phụ hoàng con trở về, chúng ta cùng đi có được hay không?” Sa Nặc Nhân cảm thấy được hay là chờ Xích Linh trở lại hẵng nói.

Đạt Tư cong miệng nhỏ không vui, “Phụ hoàng nếu biết chúng con không học tập cùng huấn luyện, sẽ không để cho chúng ta đi chơi.”

Sa Nặc Nhân cười nói: “Sẽ không, ta sẽ hảo hảo nói với phụ hoàng các con, có được hay không?”

“Nói cái gì?” Đang nói, chính chủ tiến vào, vừa nhìn thấy hai tiểu tử ở trong phòng quấn lấy mỗ phụ bọn nhỏ, Xích Linh trừng mắt lên, “Tại sao không đi huấn luyện?”

Hai đứa bé đều trốn phía sau Sa Nặc Nhân, Sa Nặc Nhân trở về một đoạn thời gian, địa vị trong nhà càng ngày càng cao, cũng chỉ có cậu mới có thể bảo vệ hai tiểu tử này không bị phạt, cho nên hai thằng nhóc đặc biệt dính cậu, mỗ phụ chính là bia đỡ đạn của bọn nó trước mặt phụ hoàng.

Sa Nặc Nhân đi tới, đón lấy áo khoác Xích Linh cởi ra, “Xích Linh, chúng ta tranh thủ đi ra ngoài chơi một chút đi?”

“Đi nơi nào chơi?” Xích Linh hỏi một câu.

“Mang theo hai đứa nhỏ, tới thăm gia gia cùng mỗ phụ của em.” Sa Nặc Nhân nói.

Xích Linh ngừng lại, híp mắt, nhìn về phía hai tiểu tử đang giả bộ ngoan ngoãn nghe lời, “Lại là chủ ý của hai đứa đúng không? Mỗi người trở về, làm mười tổ hợp bước nhảy hình sóng cấp chín! Mau đi!”

“A ——, mỗ phụ cứu mạng!” Đạt Tư ôm chặt lấy eo mỗ phụ không buông tay.

Sa Nặc Nhân còn có chút sững sờ không phản ứng kịp, “Làm sao thế? Không phải tới thăm ông nội em sao? Sao lại không được?”

“Em hỏi bọn chúng một chút, lần trước đi đã làm những gì rồi! Không cho bọn nó đi nữa!” Xích Linh nổi giận, hai tiểu tử rít gào nhanh chóng bỏ chạy, sợ mỗ phụ đỡ không được, bọn nó liền xui xẻo.

“Đến cùng là sao vậy?” Sa Nặc Nhân còn có chút không hiểu.

Xích Linh đem người ôm đến, hôn cậu một cái, thở dài nói: “Tin tưởng ta, gia gia em cũng sợ hai cái tiểu ác ma này, lần trước đi, đem phòng nghiên cứu của gia gia em đảo loạn lên, cơ giáp lắp ráp một nửa trực tiếp bị bọn nó hủy, linh kiện lấy ra cùng đứa nhỏ ngoài đường chơi, chờ lúc gia gia phát hiện ra, quả thực tức giận đến hét ầm lên.”

“Phốc ——, ha ha ha.” Sa Nặc Nhân cười ha hả.

Xích Linh nghiêm túc nhắc nhở cậu, “Ta nói cho em biết, không thể quá cưng chìu bọn nó!”

“Được rồi, biết rồi.”

“Biết cũng vô dụng, phải làm được!”

“Ân, bảo đảm làm được.”

“Không cho rời khỏi ta, vĩnh viễn ở bên nhau.”

“Hảo, vĩnh viễn bên nhau, không rời đi.”

Hoàn

(17/03/2018 – 27/02/2020)

Editor: Vậy là đã kết thúc rồi. Đã 2 năm rùi, phải chia tay với Sa Nặc Nhân và Xích Linh thôi. Mặc dù đây là bộ đầu tiên tui làm và tui cũng không thực sự thích nhân vật trong chuyện cho lắm nhưng dù sao thì nó cũng là đứa con tui dồn tâm sức tạo ra. Tui là một con người khô khan, không viết được những lời văn hoa mỹ như người khác. Tui chỉ có mấy lời vậy thôi, cám ơn mí bạn đã theo dõi, đón chờ, ủng hộ, thả tim cũng như góp ý để tui tới được chữ hoàn này. Cám ơn mọi người rất nhìu và mong được gặp lại trong bộ truyện kế tiếp nha.

P/s: Mí bạn có để cử truyện gì không? Tui thấy tui chọn đam không được mát tay cho lắm. Hãy đề cử cho tui nha, nếu thấy hợp tui sẽ làm. Yêu mí bạn *love* *love*.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.