Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 12: Về nhà



Sa Nặc Nhân không khỏi có chút chột dạ, tầm mắt của nam nhân phảng phất như có thể nhìn thấu hắn, né tránh tầm mắt của người kia, Sa Nặc Nhân vừa muốn đứng lên, một nguồn sức mạnh vô hình bóp lấy cổ của hắn, thẳng đem hắn ấn ở trên giường. Sa Nặc Nhân khó thở, muốn gỡ bỏ trói buộc, lại không nắm được bất kỳ thứ gì, loại cảm giác cổ bị bóp lấy kia, làm cho hắn có phần không thể hô hấp.

“Có năng lực đặc thù gì, mau xuất ra.”

Giọng đàn ông trầm thấp, rõ ràng rất êm tai, giờ khắc này lại như tiếng gọi của tử thần.

Cảm giác khó thở cường liệt kéo đến, khiến Sa Nặc Nhân rất thống khổ, hắn không ngừng lắc đầu, gian nan mở miệng, “Không… Có, ta không có…”

Nam nhân chậm rãi tăng lên sức mạnh, giống như muốn đem cái cổ tinh tế của Sa Nặc Nhân cắt đứt.

“Đồ vật ở nơi nào?” Nam nhân lên tiếng.

Tử vong uy hiếp đến Sa Nặc Nhân, hắn biết rõ nam nhân này có bao nhiêu tàn nhẫn cùng quyết đoán, như giết chết phi thú, lại như khi ấn đầu Tả Nhan xuống, cùng một chưởng đánh ngất cậu giống nhau. Nghẹt thở khiến trước mắt Sa Nặc Nhân từng trận màu đen, hắn không biết, không biết thứ gì, không quen biết Cổ Đằng Nhất, cũng không có cái gì năng lực đặc thù…

Sa Nặc Nhân tưởng như mình sẽ chết, nam nhân lại tại thời khắc cuối cùng buông hắn ra.

Không khí bỗng chốc xông vào, làm cho hắn kịch liệt ho khan, như muốn xé rách cổ họng, khụ đến khi nước mắt rơi xuống.

Mẹ!

Nam nhân cứ như vậy đứng ở bên trong phòng, lạnh lùng nhìn hắn, Sa Nặc Nhân thống khổ ở trong mắt người kia không tạo nên bất luận rung động gì, hai con mắt sâu thẳm như một hồ nước đọng, không có gì có thể ở nơi đó lưu lại một tia gợn sóng.

Nam nhân không nói gì thêm, xoay người ly khai.

Không có lực lượng luôn khiến người ta sợ hãi, nam nhân kia lại là như thế nào?

Sa Nặc Nhân ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, loại năng lực một lần có thể đẩy ngã ba đầu tẩu thú cao cấp, quả thực không phải hắn. Còn lai lịch của Pidgey, nếu nó không nhắc tới, hắn cũng không thể nào biết được, chỉ cần biết Pidgey đối hắn không có ác ý, cũng lần lượt cứu hắn như vậy là được rồi, tại bên trong cái thế giới xa lạ này, có Pidgey làm bằng hữu tri tâm của hắn, vậy là đủ rồi.

Sau lần đó, tới tận khi chuyển sang phi thuyền cứu viện, đều không có gặp lại nam nhân kia, đối với chuyện này, Sa Nặc Nhân cũng không chú ý.

Cứu viện phi thuyền mất rất nhiều thời gian mới đến được Sevina tinh cầu, đây là một cái cấp B tinh cầu tại Thiên Xu tinh vực, bởi vì gần Đế Đô Tinh (( Phổ Tư Ma, lại bị người ta gọi là “tiểu đế đô”, so sánh với nhau, tinh cầu này so với nhiều tinh cầu cấp A khác cùng tinh vực đều muốn phát đạt hơn, nguyên nhân chính là vì, nó ở gần đế đô tinh.

Tại trên phi thuyền mấy ngày, Sa Nặc Nhân ngoại trừ luyện tập ý thức lực, thời gian còn lại cơ bản đều là vùi đầu học tập bổ sung thêm kiến thức về thế giới này, hắn thông qua rất nhiều con đường tìm hiểu thêm về nơi này, cũng biết rõ thân phận thật sự của mình.

Hắn là con trai độc nhất của đệ nhất thế gia trong bảy thế gia lớn tại thủ đô tinh (( Sa tộc, mấy đời đều chỉ là con một, hai năm trước cuối cùng thức tỉnh tinh thần lực, loại năng lực này ở trên người Arthur đều là rất ít ỏi, cũng rất cường đại, nghe mọi người đồn đại, Sa tộc sắp sửa quật khởi(1), ở trong tay Sa Nặc Nhân nghênh đón thời kỳ cường thịnh, lời đồn đại đó căn bản chính là ở, Arthur tinh thần hệ, luôn nắm giữ giá trị tinh thần lực rất cao. Mà hiện tại quay về từ Aslamo tinh, Sa Nặc Nhân không chỉ mất đi siêu cao tinh thần lực vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, hơn nữa căn nguyên thiên phú cũng bị phá hủy, này đối Sa tộc mà nói, chắc chắn là đả kích trí mạng.

1: vùng lên, mạnh trở lại

Sa Nặc Nhân đi xuống phi thuyền, còn không có ý thức được điều này.

Sa tộc bảo tiêu tại phi trường đã chờ đợi hồi lâu, nhìn thấy Sa Nặc Nhân đi ra, liền bước nhanh nghênh đón.

“Thiếu gia, đi bên này.” Bảo tiêu dẫn Sa Nặc Nhân hướng đến một cái huyền phù(2) xa hoa.

2: xe bay (ed: cái này chắc ai từng đọc thể loại tương lai chắc sẽ biết)

Nhìn thấy huyền phù đỏ rực nổi bật như vậy, Sa Nặc Nhân không nhịn được cau mày, đây chính là thường thức của nguyên chủ?

“Nặc nhân, gặp lại sau!” Tả Nhan vui vẻ hướng Sa Nặc Nhân vẫy tay từ biệt, chạy về phía xe đón chính mình.

Sa Nặc Nhân cười cười, nhìn thấy An Kỳ lãnh đạm, cũng đi theo bảo tiêu của mình, lúc này mới lên xe rời đi.

Dọc theo đường đi, hắn đều nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn phải nhận thức một chút tinh cầu này, sau này còn muốn sinh hoạt tại đây. Hoàn cảnh thật không sai, thành thị quy hoạch cũng rất tốt, loại cảm giác tự do tự tại này, khiến Sa Nặc Nhân rất thoải mái. Nếu như không phải sắp nhìn thấy người thân của nguyên chủ, Sa Nặc Nhân sẽ càng cảm thấy tươi đẹp hơn.

Huyền phù dừng lại trước một tòa biệt thự, nơi này đã hoàn toàn ra khỏi thành thị, thuộc về ngoại thành, phong cảnh rất đẹp, biệt thự có diện tích rất lớn, hoặc là nói, từ nơi này nhìn tới, đều là địa bàn của Sa tộc, có hoa viên, có bãi cỏ, có vườn cây, cũng có rất nhiều tòa biệt thự không biết tên.

Cửa biệt thự đã đứng rất nhiều người, nhìn thấy Sa Nặc Nhân xuống xe, một nam nhân mặt mày thanh tú, ánh mắt ôn nhu bước nhanh lại đây nghênh đón, “Nặc Nặc.”

Sa Nặc Nhân đoán rằng, người này hẳn là mỗ phụ của nguyên chủ (( Solan, hắn bước tới, cùng ôm lấy Solan, cất tiếng gọi, “Mỗ phụ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.