Đế Quốc Bóng Tối

Chương 3



Thấm thoắt đã hết tuần, bầu không khí bao phủ trường học không còn giống mấy ngày hôm trước.

Ở phòng thay đồ của câu lạc bộ kiếm đạo, Shinichi đang cởi bộ đồ bảo hộ ra, rút khăn mặt lau lau phiến trán. Hôm nay đòn đâm của cậu lại một lần nữa đánh trúng cổ hội phó. Cậu hơi ngoảnh mặt qua, thấy hội phó đang gườm gườm nhìn cậu, tay thì vuốt vuốt yết hầu, lông mày nhíu thành một đường khó coi, như thể đang muốn nói: Nhóc con, lần sau xin cậu nhè nhẹ tay hộ cái!

Thoáng hé miệng, Shinichi gượng gạo nặn ra nụ cười.

“Oh yeah~ Senka ban C năm hai đến nè!” Một học sinh năm ba phóng mắt về phía Shinichi, giọng điệu rõ là kiểu hả hê trên nỗi đau của người khác.

Hít một hơi dài ngập phổi, vác balô lên, Shinichi ngầm biết, hôm nay muốn chuồn thoát khỏi sự bám đuôi của Senka Sayaka là khó lắm đây.

“Tận tình hưởng thụ đi nhớ ~” Hasegawa học cùng khối vỗ vỗ vai cậu, cười nham nhở.

“Người ta nhìn xinh xắn phết đấy, đừng có để đến lúc người ta thờ ơ mình, Kobayakawa-senpai!” Katou Retsu của năm nhất cũng cười ngoác, to mồm chêm vào. Shinichi rõ, sợ là Katou cũng vẻ thinh thích Senka, hiềm nỗi Senka lớn hơn cậu ta một khối, hơn nữa lại còn đang theo đuổi Shinichi, thành ra cậu em năm nhất tội nghiệp không biết phải bày tỏ tình cảm của mình sao cho phải.

Quả nhiên, bên cửa câu lạc bộ kiếm đạo, Senka Sayaka cứ như từ trên trời rơi xuống đã tò tò đứng sẵn. Shinichi không biết cô nàng đã đợi mình bao lâu, mà khiếp nhất có khi câu lạc bộ vừa đến giờ hoạt động là nàng ta đã đứng chực sẵn ngoài cửa rồi.

“Kobayakawa-kun.” Tiếng nói nữ tính mềm mại của Senka cất lên, lòng Shinichi hơi nhũn theo tiếng nói ấy.

Cũng không phải cậu không thích Senka Sayaka, thực tế cậu còn khá quý là đằng khác. Trông cô ấy rất dễ thương, dung mạo hồn nhiên bao giờ cũng khiến người ta đem lòng yêu mến, nhưng Shinichi luôn sợ phải nhìn thấy cô, đặc biệt nốt ruồi nơi khóe mắt ấy, thật sự giống lắm người mẹ đã khuất của cậu.

“Hm…” Cậu cũng không biết phải nói cái gì, bước lướt qua người cô, vô tình bả vai cậu thoáng chạm phải cô một chút. Chỉ có mỗi thế thôi mà hai má Senka đã ửng hồng, hấp tấp đuổi theo Shinichi, há miệng thở bối rối không hiểu là đang tính nói chi đây.

Cứ thinh lặng như vậy, bọn họ đi tới bến xe bus.

Tại bến, Shinichi chẳng ngờ lại chạm mặt Saionji Akinobu.

Xem chừng đã có rất nhiều người tự động giác ngộ tính tình cậu trai đẹp này không phải là dễ chơi, trong vòng 20m chung quanh y đại để là chả có ai dám mon men sát gần.

Sau cùng, xe bus cũng trờ đến, đám đông bắt đầu rục rịch, chẳng ai muốn phải đợi đến chuyến sau, bởi lẽ chuyến sau thì vẫn cũng sẽ phải bon chen như này thôi.

Dòng người ngăn tách Shinichi và Senka Sayaka ra, Sayaka chỉ có thể rướn đầu kiễng chân gọi, “Kobayakawa-kun —— Kobayakawa-kun ——”

Nghe thấy tiếng cô, lòng Shinichi lại mềm oặt, bèn chủ động vươn tay choàng qua vai cô kéo về phía mình. Sau đó, cậu nắm chặt tay cô, dắt cô cùng lên xe bus.

Xe bus lại thong dong chặng đường.

Saionji Akinobu đang cầm vòng treo là tiêu điểm của rất nhiều đường nhìn.

Đến tận lúc ấy, Shinichi bất giác có ý nghĩ, Senka Sayaka cũng không phải là quá đáng ghét, đành là cô nàng suốt ngày đeo bám mình chẳng khác nào con ốc sên có thây kệ thế nào cũng không rứt, rồi lại suốt ngày làm mấy món ngọt lợ mình chúa ghét để tặng mình ăn, thế nhưng, trong khi tất cả mọi người đều dồn mắt về phía Saionji Akinobu, Shinichi biết, ánh mắt cô lại chỉ dồn về phía mình.

Đám người trong xe nén ép nhau nghiêng nghiêng rồi lại ngả ngả, hai tay Sayaka lúng túng không biết phải bám vào đâu. Shinichi lách người qua, giơ tay túm lấy vòng treo ở hai bên cô, tạo một khoảng không ngăn cách với đám người.

Dù rằng Shinichi cứ trầm lặng suốt, không lên tiếng bất kỳ câu gì.

Xe bus lại một lần nữa đi sượt qua dưới những tòa nhà cao tầng san sát, từ cửa kính xe phản chiếu lại hình ảnh cậu trai im lìm che chở cho cô gái, Saionji chợt phát giác, ánh mắt mình đã trở nên mềm mại hơn.

Có điều y hiểu, mềm lòng không có gì là tốt đẹp.

Một gã mặc đồ thường, đội mũ bước lên xe. Vành mũ sùm sụp che khuất hoàn toàn hai mắt gã, gã làm bộ lơ đãng nhìn quét khắp toàn xe.

Trong lòng Akinobu bật ra một ý cười lạnh.

Xe đông vậy lẽ tất nhiên là không còn chỗ ngồi, nhưng nếu ngươi muốn tìm ta, thì ta ở ngay đây đây.

Quả nhiên, gã đàn ông trông thấy Akinobu xong, liền cúi đầu, đi đến đằng sau ghế lái.

Khi xe bus chuẩn bị tới bến kế, gã đàn ông bất thình lình móc ra một khẩu súng, gí tại sau đầu tài xế, “Không được dừng, đi tiếp.”

Tài xế lơ mơ không hiểu gì hơi ngoái lại, đập vào mắt là họng súng đang chờ chực ngay đầu mình, sợ quá, há miệng thở gấp tựa hồ không biết phải hành động làm sao.

Cơ hồ một khắc đó, đám đông hành khách cũng có người phát hiện tình hình đang không ổn.

“Trời ơi —— Gã đó có súng!”

“Sao lại thế này!”

Mọi ánh mắt tức khắc đổ về phía gã đàn ông cầm súng.

“Ôi không… Đó là súng thật à? Giới trẻ bây giờ thật đúng là càng lúc càng ưa đùa quá trớn!” Một oba-san[1] rẽ đám người ra bước đến đầu xe, “Thằng con tôi cũng thế này này, lúc nào cũng hoang tưởng có một khẩu súng, sau đó dùng nó uy hiếp cả xã hội.”

“Đó… là súng thật ư?” Ở một bên, Sayaka thấp giọng hỏi Shinichi.

“Không biết nữa.” Shinichi cau mày, quả tim cậu đập dồn dập, cậu bỗng có linh cảm, đó thực là một khẩu súng, một khẩu súng nguy hiểm cực kỳ. Theo phản xạ cậu lại càng duỗi tay ra, ôm ghì Sayaka vào lòng hơn nữa. Nếu đó thực là một khẩu súng, vậy thì tất cả hành khách trên xe đều là con tin. Gã đấy muốn làm gì? Cướp? Gã chỉ cần dùng sức bắt ép hành khách giao ví tiền ra là được. Tống tiền? Nhưng những người đi xe bus công cộng, trong nhà liệu có thể có nổi bao nhiêu tiền chứ? Phần tử phản động?

Trong đầu Shinichi xẹt nhanh trăm ngàn suy nghĩ, cậu tính đến vô số giả thiết, nhưng không một giả thiết nào có vẻ hợp lý.

Thảng một khoảnh khắc, một tiếng ‘Pằng’ dội lên, toàn xe đều chấn động. Sayaka rúc sâu vào ngực Shinichi hơn nữa, toàn thân run rẩy không thôi.

Oba-san đang đứng trước đám người chầm chậm cúi xuống, nhìn thấy từ ngực mình máu phun xối xả, mê man vẻ như còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Giờ thì, còn ai nghĩ súng tao là giả nữa hay không?” Gã đàn ông chĩa sũng nhướng miệng cười, theo thân mình ngã gục của oba-san, tất cả mọi hành khách đều vô thức lùi về đằng sau, nguyên cả xe vốn đang rộn rạo bàn tán, nhất thời im thin thít, ai nấy cũng kinh sợ, thậm chí có người còn bắt đầu khóc nấc lên, gã đàn ông lại gí nòng vào gáy tài xế, ra lệnh, “Lái tiếp! Cấm được dừng! Lên cầu Imaseri.”

Tài xế nuốt ực nước bọt, chuyển hướng lái sang cầu Imaseri.

Cầu Imaseri dẫn thông ra vùng ngoại thành, thời điểm này không nhiều xe chạy như trong nội thành, nếu xe bus cứ tiếp tục lái lòng vòng trong nội thành như này, dừng dừng rồi lại đi đi, sẽ khiến cho đám hành khách có cơ hội chạy trốn qua lối cửa sổ, cảnh sát cũng có rất nhiều thời gian để hành động. Chính bởi lẽ đó… nên gã chọn cầu Imaseri… Shinichi bất chợt ngộ ra một khả năng khác, cậu ngước đầu, giữa đám người trông thấy sườn mặt của Saionji Akinobu.

Cậu không hiểu nổi, lý do gì khi mà tất cả mọi người đều đang căng thẳng đến tột độ, cảm xúc của Saionji vẫn không hề mảy may biến hóa.

Shinichi khẽ vỗ vai Senka, nhẹ giọng bảo, “Mình qua bên kia một lát, có bạn cùng lớp của mình.”

“Đừng…”

“Không phải sợ. Vị trí hiện tại của cậu cách gã cướp rất xa, súng của gã không chạm đến cậu được đâu.” Shinichi bất chấp bàn tay Sayaka đang níu lấy mình, len đến chỗ Akinobu, vất vả chen chúc mãi mới đến, “Rốt cuộc bị sao hả?”

Akinobu thừa nhận, một giây ấy trái tim y có chút bật run, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Y vẫn một mực thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Gã đó nhắm vào cậu đấy à? Cậu toàn đi gây thù chuốc oán khắp nơi!” Shinichi đè thấp giọng hỏi.

Akinobu ngoảnh đầu sang, nhìn thẳng vào hai mắt cậu, gằn từng chữ, “Một khi cậu thấy gã là nhắm vào tôi —— thế thì chuyện an toàn nhất phải là tránh tôi ra càng xa càng tốt.”

Cảm giác bản thân bị thụi mạnh một quả, Shinichi lờ tịt đi ánh mắt lạnh rét lẫn trào phúng của đối phương, cậu chỉ hừ, “Đúng rồi đó, hay ho nhất là cả thế giới đều bị chôn luôn cùng cậu!”

Chớp lúc ấy, một cơn uất giận vô cớ đột ngột tràn lan tâm tư Akinobu chưa từng bao giờ gợn sóng, y xoay qua gắt gao giữ cổ tay người kia, đưa Shinichi đang định nhấc gót bỏ đi kéo về phía mình, dẫu rằng ngữ điệu vẫn cứ đều đều như trước, “Nếu tôi mà chết, chính xác là tôi muốn cả thế giới phải bị chôn cùng tôi.”

Lửa giận phừng phừng bốc lên não Shinichi, cậu quay ngoắt lại tính đấm cho Akinobu một cú, nhưng bởi chật chội, cánh tay cậu vừa nhác vung lên đã bị Akinobu dữ dằn chặn lấy. Cho tới giờ Shinichi không lường được rằng khí lực đối phương lại có thể mạnh nhường vậy, lực độ ngón tay tựa hồ muốn bóp nát xương cổ tay mình.

Vừa vặn, Shinichi miết mắt đến túi Akinobu, hình như di động đang trong trạng thái kết nối, cậu áng chừng hiểu được điều gì đó, nhưng lại cũng không hoàn toàn hiểu được hết.

Thoáng chốc Akinobu buông lỏng tay ra, Shinichi nắn nắn lại khớp, ngoái lại về phía Sayaka xem tình hình.

Tài xế bus đánh liều mở miệng, “Nó… Tạm thời cầu Imaseri đang tu sửa… Tuần rồi có một đoạn cầu… bị gãy…”

Một nắm đấm giáng xuống mặt tài xế, ông ta chụm mũi ấp a ấp úng. Gã cầm súng nạt nộ, “Tao bảo lái thì mày cứ lái! Bớt huyên thuyên đi!”

Akinobu thừa hiểu, nếu gã này bắn chết mình, cha có ngu mấy cũng biết là Hatoko đang giở trò. Nói gì thì nói mình cũng là con độc nhất của Saionji Shougo, nhất định ông sẽ không bỏ qua cho Hatoko. Nhưng nếu hôm nay xe bị lao xuống khúc cầu gãy, dẫu cho mình chết, người ta cũng chỉ nhận định mình là một nạn nhân xui xẻo trong số đông này, còn mọi hành khách trên xe khác đều chỉ là công cụ hy sinh nhằm che giấu mưu đồ thực sự của Hatoko mà thôi.

“Mình sợ lắm…” Nước mắt rơi ra khỏi vành mắt Sayaka, bờ vai mỏng manh run rẩy.

Shinichi không nói lời nào, chỉ là ôm cô thêm chặt. Nếu như… Nếu như mình có một khẩu súng…

Ôi trời, mình đang nghĩ vớ vẩn cái quái gì thế này… Súng thật với súng hơi lẫn súng lục dùng trong thi đấu không có giống nhau đâu.

Xe bus cách đoạn cầu gãy càng lúc càng sát, tất cả mọi người kinh hoàng hít thở, ai nấy cũng ngầm hiểu phen này tất cả không thoát khỏi cùng chết rồi.

Có hai hành khách rốt cuộc không chịu được nữa, mở cửa kính ý muốn nhảy khỏi xe, những hành khách khác cũng nhốn nháo, tình hình lúc này bắt đầu hỗn loạn.

Gã kia hừ lạnh một tiếng, rời khỏi tài xế, chĩa tay ra ngoài cửa sổ, hai tiếng súng cùng một lúc vang lên, hai người định bụng muốn nhảy khỏi xe ấy đã biến thành hai cái xác, nằm vắt trên cửa xe.

Sau cùng, từ xa xa hú lên tiếng còi cảnh sát, mọi hành khách bởi thế đều nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Chỉ là Shinichi tường tận, súng gã đó cầm hình như là M92F[2], theo thông tin trên mạng mà mình xem, loại súng này một lần có thể lắp mười lăm viên đạn, gã đấy đã bắn ba viên, vậy là còn mười hai viên nữa, với cả không ai biết liệu trên người gã đó có đạn dự trữ hay không.

Dù cảnh sát có bao vây được gã, cũng không thể đảm bảo được rằng toàn bộ hành khách sẽ bình an vô sự.

Di động của Saionji Akinobu hơi rung, y thầm rõ, Ogata Kenwa đã lo liệu ổn thỏa rồi.

Đúng như thế, mười giây tiếp theo, lốp xe như bị thứ gì đó chọc thủng, rít ra âm thanh va chạm, hành khách ai ai cũng lại hoảng hốt.

Xe bus dừng lại.

“Ai cho mày ngừng lái!” Còi cảnh sát rú càng lúc càng gần kề, gã cầm súng cũng càng thêm tàn bạo.

“Lốp… Lốp xe… nổ…” Tài xế gồng mình khởi động máy, đáng tiếc chiếc xe vẫn chẳng chuyển động lấy một ly.

Shinichi hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, trong một chiếc xe riêng màu đen xa xa, dường như cậu đã trông thấy Ogata Kenwa.

. / .

Chú thích:

1. Oba-san, nguyên văn trong truyện chị Bí dùng bính âm tiếng Trung của từ obasan tiếng Nhật, nghĩa là bà cô, bà bác, thím, mợ, dì, blah blah ~ bằng nghĩa với ajuma trong tiếng Hàn ấy =)

2. Súng M92F

Tên gọi đầy đủ là UHC Beretta M92F, 1 dòng súng lục sản xuất bởi Unicorn Hobby Company ở Đài Loan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.