Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 12: Người của Tra gia



– Thần thức đúng thật là kỳ diệu, ta có thể đọc hết một quyển sách nhanh gấp mấy chục lần người thường.

Ngoài trừ khả năng phóng thích thần thức để quan sát, Tiểu Hắc còn phát hiện ra tác dụng đọc nhớ của thần thức vô cùng biến thái. Cho dù nó có tự phụ mình thông minh sáng dạ thì đọc một quyển sách cũng cần vài giờ đồng hồ, trong khi sử dụng thần thức thì một trang sách nó chỉ cần liếc qua là có thể nhớ được. Tính ra một quyển sách vài trăm trang, Tiểu Hắc chỉ cần chưa đến nửa giờ là đọc xong, mà lại còn có thể nhớ chính xác không quên chữ nào nữa chứ. Cứ như thể toàn bộ quyển sách được sao chép vào trong não của nó vậy.

“Khặc khặc, tốc độ còn thua cả rùa bó đó mà gọi là nhanh sao? Khi ngươi đạt đến cảnh giới cao hơn thì chỉ cần một tia thần thức lướt qua cũng có thể nhớ được nội dung của vạn quyển sách trong chớp mắt. Dĩ nhiên là đối với loại văn tự do tu tiên giả dùng linh lực khắc lên thì lại là vấn đề khác.”

Diệp Thanh Hàn cười to, có chút khinh thị nói. Lão không hiểu rằng đối với một người chưa từng có khái niệm tu tiên như Tiểu Hắc, bản lĩnh hiện tại đã khiến nó vui vẻ như lượm được vàng rồi.

– Tiểu tử, ngươi đang làm gì đó?

Đã gần một tháng trôi qua, cuối cùng thì giọng nói quen thuộc của Mộc Bình cũng vang lên bên ngoài phòng của Tiểu Hắc. Xem ra anh chàng này có việc bận nên mới biến mất thời gian lâu như vậy.

– Gâu gâu

Đại Hắc đang lười nhác nằm lim dim vừa nghe tiếng Mộc Bình liền sủa lớn vẫy đuôi mừng rỡ. Ngay sau đó, bóng dáng cả ba người bước vào bên trong phòng của Tiểu Hắc, bao gồm hai nam một nữ.

– Ông chú mà không đến tìm thì chắc tôi mốc meo mất. Tôi đang nhàm chán đến phát sầu đây.

Ngày nào cũng bị ép tu luyện đến than trời trách đất, Mộc Bình xuất hiện đúng là trời hạn ban mưa rào. Tiểu Hắc hận không thể bay đến ôm hôn anh ta một cái. Cuối cùng cũng có người để có thể dắt nó đi chơi một vòng cho khây khỏa rồi.

– Ta có một chút việc nên không thể gặp người khác. Hiện tại thì mọi thứ đã xong xuôi rồi. Tiểu tử ngươi cũng biết chán sao? Ta cứ tưởng ngoài ăn với ngủ ra ngươi không còn sở thích gì khác nữa chứ.

Vẫn là kiểu nói châm chọc qua lại giữa hai người như trước, có điều hôm nay giọng điệu của Mộc Bình tỏ ra có chút vui vẻ.

“Khặc khặc, không ngờ Khai Cơ Quả bị ngươi trộm đi hết mà tên thanh niên này lại còn có dự trữ để phục dụng. Cả ba người trước mặt ngươi đều ăn một quả Khai Cơ, dược lực tuy họ đã hấp thu gần hết nhưng ta vẫn cảm nhận được. Xem ra hai tuần tên họ Mộc này không tìm ngươi chính là bận luyện hóa dược lực của Khai Cơ Quả. Đáng tiếc, khặc khặc. Cả ba người đều không có linh căn, ăn linh quả cũng chỉ có tác dụng thúc giục tiềm năng cơ thể phát triển mạnh mẽ hơn người thường mà thôi.”

Thì ra là vậy. Trong lòng Tiểu Hắc chợt minh bạch vì sao hôm nay nó lại cảm giác thấy Mộc Bình có chút biến hóa khác biệt.

– Bình ca, đứa bé này trông thật lanh lợi đáng yêu. Sao anh lại an hiếp con nít như thế chứ?

Cô gái đi chung với Mộc Bình lên tiếng. Cô nàng này bề ngoài còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng độ mười tám đến hai mươi.

– Ánh Tuyết, em không biết đó thôi. Tiểu tử này vô cùng giảo hoạt, ta đây còn nhiều lần ăn phải trái đắng đấy.

Mộc Bình lắc đầu ngầy ngậy, theo anh ta Tiểu Hắc mà đáng yêu thì trên đời này không có đứa trẻ xấu xa rồi.

Hóa ra hai người đi chung với Mộc Bình tên là Mộc Ánh Tuyết và Mộc Lam, họ đều là con của người chú thứ tư của Mộc Bình Mộc Kỳ Dân. Lần này, Mộc lão gia chủ vì chuyện linh quả bị mất trộm đã phải bỏ không ít đại giới để đổi lấy vài quả Phượng Hoàng đem về cho đám đồ tôn của mình phục dụng. Dù sao so với của cải thì tiền đố của con cháu Mộc gia vẫn là quan trọng nhất. “

– Haha đệ cũng thấy anh Bình hơi quá lời rồi. Một đứa trẻ con thì có thể làm gì được cơ chứ?

Mộc Lam cũng cho rằng Mộc Bình đang làm quá lên. Vì việc của Tiểu Hắc chỉ có Mộc Quốc Thái và phụ mẫu Mộc Bình biết nên người khác chỉ xem Tiểu Hắc là đứa trẻ bình thường mà thôi.

Không muốn tranh cãi vấn đề Tiểu Hắc nữa, Mộc Bình dắt nó cùng Đại Hắc và hai đứa em của mình ra ngoài đi dạo một vòng Huyền Kinh. Bọn họ vừa mới trải qua hai tuần luyện hóa quả Phượng Hoàng, không được ra khỏi phòng. Bây giờ chính là cơ hội để đi chơi một bữa cho ra trò.

Thời tiết ở thủ đô nước Yên đã vào thu, khí trời lành lạnh khiến con người ta cảm thấy thoải mái, người đi chơi trên đường cũng đông đúc hơn. Đám người Mộc Bình lựa chọn đi ăn lẩu đầu cá ở một nhà hàng nằm sát đại học Huyền Kinh, nơi Mộc Ánh Tuyết đang theo học.

– Chà, quán ăn này chắc tay nghề đầu bếp rất được. Xem người ta xếp hàng dài thế này.

Vốn không phải dân sành ăn, Mộc Bình thường không hay đi đến những quán ăn đang nổi tiếng. Khi thấy một hàng người đợi dài cả chục mét, anh ta liền tỏ ra có chút hiếu kỳ.

– Hôm nay như vậy là vắng rồi. Có hôm em và đám bạn ở ký túc xá nữ phải đợi đến hai giờ đồng hồ mới có chỗ ngồi đấy.

Mộc Ánh Tuyết ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp, cái mũi rất cao và mái tóc dài, tính cách cô ta cũng vô cùng hoạt bát, dễ gần. Dù là con cháu của thế gia vọng tộc nhưng ba anh em này đều rất giản dị, không hề có chút ra vẻ nào.

Sau hơn nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt đám người Mộc Bình, bọn họ gọi ngay một nồi lẩu đầu cá lớn đặc biệt, còn thêm vài món ăn khác nữa. Phải công nhận tài nấu nướng của quán ăn này không tệ, hương vị của thịt cá hòa quyện với nước sốt đặc chế của quán tạo ra một hương vị không chê vào đâu được. Bốn người trò chuyện hết sức vui vẻ, giống như hình ảnh những cô cậu sinh viên đang tụ thành nhóm với nhau ở những bàn khác.

Do quán rất đông khách, Mộc Bình cũng không quá chú ý đến người khác nên anh ta không phát hiện ra có một nhóm bốn người đi vào quán. Công bằng mà nói dù cho có tập trung thì anh ta cũng chưa chắc nhận ra được sự khác biệt của họ vì hiện tại trong quán ăn quá ồn ào. Tiếc cho bốn gã kia là trong nhóm người của Mộc Bình lại có Tiểu Hắc, mà trên người Tiểu Hắc lại có đại lão Diệp Thanh Hàn tu chân giả chân chính.

“Thú vị! Không ngờ ở một quán ăn dân giã thế này mà lại gặp bốn gã cao thủ phàm nhân khặc khặc”

Nghe sư phụ của mình bất chợt lên tiếng, Tiểu Hắc dừng động tác ăn uống như hổ đói của mình lại, đôi mắt của nó khẽ đảo quanh một vòng. Hiện giờ thần thức của nó chỉ có thể phát ra khỏi cơ thể trong vòng bán kính ba thước mà thôi, nên cách duy nhất để quan sát vẫn là dùng thị giác của mình.

“Con thấy họ cũng không có gì khác thường. Những kẻ này có lợi hại như Vũ Liên tỷ không sư phụ”

“Khặc khặc, bọn chúng bước đi rất nhanh, không gây ra bất kỳ tiếng động nào, đây là điều người không trải qua luyện tập không dễ dàng làm được. Trong bốn tên thì có một kẻ đã từng dùng qua Khai Cơ Quả giống đám nhóc Mộc gia, xem ra cũng không phải người đơn giản. Chậc, lại thêm hai kẻ khác vửa mới bước vào. Từ lúc nào mà Khai Cơ Quả lại đầy đường như củ cải bán ngoài chợ thế? Trong một quán ăn tầm thường mà xuất hiện ba nhóm người đã dùng qua linh quả. Khặc khặc Xem ra sắp có kịch hay để xem rồi”

Diệp Thanh Hàn dù chỉ còn là một dạng hồn thể ký sinh bên trong Ngộ Đạo Thạch, song lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Thần thức của lão dù bị suy yếu rất nhiều nhưng so với một kẻ mới tu luyện như Tiểu Hắc thì giống như một giọt nước so với cả một cái hồ to lớn. Dù bình thường không phóng thích thần thức ra ngoài quá xa, lão ta vẫn biết được mọi việc diễn ra xung quanh.

Ngay sau khi Diệp Thanh Hàn dứt lời liền có hai người nam tử bước vào quán ăn. Bộ dáng của họ nhìn quanh quẩn như đang tìm người. Ánh mắt của họ khi dừng lại trên bốn người vừa vào trước đây không lâu thì hơi khựng lại một chút, sau đó họ lại quay đầu đi.

– Tiết Cương, không ngờ cậu cũng có thời gian rảnh đi ăn lẩu đầu cá cơ đấy.

Gã thanh niên mặc áo phông tóc cắt ngắn trong hai nam tử nghe tiếng gọi thì ngẩn người ra trong vài giây, tiếp theo gã cười to tiến về phía bàn ăn cách đó không xa.

– Mộc thiếu gia hôm nay lại có nhã hứng ra ngoài đi dạo thì Tiết Cương tôi sao không thể ăn lẩu đầu cá haha.

Hóa ra người vừa lên tiếng gọi gã chính là Mộc Bình, cả hai gặp nhau thì trong mắt đầy ý mừng, đưa tay ra bắt rất thân mật.

– Tiết Cương vốn là bạn chung phòng với anh khi còn huấn luyện chung ở đặc khu quân đội. Tên này thì tài giỏi rồi, kết thúc khóa huấn luyện cậu ta được đề bạt dự tuyển vào đội ngũ tinh anh. Còn anh thì được luân chuyển đi một đơn vị khác.

Thì ra là bạn bè lâu năm gặp lại. Nhìn cách hai người cười nói không kiêng nể gì có thể nhận ra được tình bạn của hai người khá thân thiết. Sau vài câu hỏi thăm xã giao, Tiết Cương cùng nam tử đi chung cũng ngồi vào bàn của Mộc Bình, nhìn bề ngoài không khác gì môt cuộc họp lớp thông thường.

– Đây là Chung Tự Đại, đồng đội của tôi ở đơn vị, anh ta vốn ít nói nên chúng tôi hay gọi cậu ta là Chung kiệm lời haha.

Sau khi nâng ly, Tiết Cương liền giới thiệu nam tử đi chung với mình, phía Mộc Bình thì Mộc Lam và Mộc Ánh Tuyết đều nhanh nhẩu tự bắt chuyện với đối phương.

– Em tên là Mộc Lam, hai anh đây đều là thành viên của đội tinh anh sao? Thật đáng ngưỡng mộ.

– Còn em tên là Ánh Tuyết, nghe nói thành viên trong đội ngũ tinh anh đều võ công cao cường, lấy một địch trăm, không biết có thật không?

– Haha đó đều là chuyện lừa người mà thôi, bọn anh chỉ là quân nhân bình thường, nào có phải siêu nhân đâu mà lấy một địch trăm.

Tính tình Tiết Cương rất hòa đồng, chỉ vài câu nói anh ta đã kéo mọi người lại gần mình, không hề có chút cảm giác xa lạ nào. Trong khi anh ta vẫn vui vẻ tiếp chuyện với ba anh em Mộc gia thì đồng đội Chung Tự Đại lại ít nói thật sự. Chỉ khi nào hỏi đến anh ta mới trả lời vài câu ngắn gọn hoặc chỉ gật đầu mỉm cười. Không ai chú ý đôi mắt anh ta vẫn không ngừng chú ý đến nhất cử nhất động của bàn bốn người kia.

Còn Tiểu Hắc của chúng ta thì sao? Bề ngoài nó tỏ ra không hứng thú xen vào chuyện của mấy cô cậu thanh niên này, chỉ toàn tâm cho việc ăn uống. Kỳ thực tai và mắt của nó vẫn đang chú ý tình huống xung quanh, nhất là bàn bốn người bên kia.

Mặc dù quán ăn ồn ào, nhưng thính lực của Tiểu Hắc lại rất khủng bố, nó có thể nghe rõ được âm thanh cách mình cả chục thước. Bản lĩnh này của nó Diệp Thanh Hàn khi biết đến cũng có chút bất ngờ. Thông thường một người ở luyện khí tầng một thì các giác quan chỉ thính nhạy hơn người thường một chút mà thôi.

Còn như Tiểu Hắc thì ông ta chỉ có thể suy đoán khả năng của nó vượt xa người khác chính là do “cái vật” mà ông ta đã đưa vào đan điền của nó. Ngay cả linh căn, vật đó còn có thể thay thế thì việc tăng cường các giác quan có đáng là gì đâu.

– Nơi này âm thanh hỗn tạp, sẽ không chú ý đến chúng ta. Được rồi, tình hình hiện tại chúng ta đã liên hệ được với thêm bốn gia tộc khác ở ngoài Huyền Kinh. Bọn họ đều tỏ ra có hứng thú với tin tức linh thảo mà chúng ta đưa ra. Sau vài ngày nữa ta nghĩ họ sẽ sẽ trả lời lời mời của gia chủ.

Tên cầm đầu của nhóm bốn người rất cẩn thận, từ khi vào quán đến giờ hắn ta vẫn chưa đi vào trọng điểm, chỉ nói những chuyện lòng vòng. Khi thật sự xác nhận không có bất kỳ ai đáng ngờ theo dõi mình, hắn mới hạ giọng nói khẽ với ba người còn lại. Người tính đôi lúc không thể thoát được ý trời, đám người này võ công đều không tệ đáng tiếc họ vẫn đánh giá thấp khả năng theo dấu của đội của Tiết Cương. Càng thê thảm hơn là chúng lại không biết đến có loại tồn tại tu tiên giả như Diệp Thanh Hàn và Tiểu Hắc.

Vừa nghe đến hai chữ linh thảo, hai thầy trò đạo tặc kia hai mắt đều sáng rỡ. Cứ ngỡ phải bỏ công tìm kiếm một thời gian dài, không nghĩ đến ở đâu lại có bánh bao thịt miễn phí rớt xuống trước mặt mình. Nếu Diệp Thanh Hàn lão mà bỏ qua thì…Thật xin lỗi, với đạo tặc thì không có hai chữ bỏ qua.

“Khí vận của ngươi thật là rắm chó mà. Tiện thể đi vào một cái quán ăn nhỏ cũng có được tin tức về linh thảo. Tiểu tử, không thể để bốn tên này rời khỏi đây được.”

“Hắc hắc sư tôn yên tâm. Ngài cứ ngồi xem trò hay của đệ tử”

Đã xác định được mục tiêu, Tiểu Hắc cũng không còn tâm tư nào để dành cho mấy món ăn trên bàn nữa. Thế là nó giả vờ đi vệ sinh, nghênh ngang đi về phía bàn ăn của bốn tên kia.

Vừa lướt ngang qua, Tiểu Hắc liền cố tình đưa một chân của nó va vào chân của một tên ngồi ngoài cùng. Ngay lập tức, nó liền ngã vật ra, hai tay ôm chân của mình la ầm lên:

– Ôi, đau quá, bớ người ta, ông chú này này ra tay đánh trẻ con.

Trong quán lẩu đầu cá đang là lúc cao điểm, tiếng ồn ào nói chuyện, tiếng cụng ly vang lên ở mọi nơi. Cho dù một người có la lớn cũng chỉ có thể đánh động được vài bàn chung quanh mà thôi, ấy vậy mà tiếng la của Tiểu Hắc lớn đến nổi cả quán đều phải im bặt trong chốc lát để nhìn về phía âm thanh nơi âm thanh to lớn phát ra.

– Tiểu quỷ, là mày tự vấp vào chân tao, lại còn la lối.

Tên ngồi ngoài cùng vừa thấy có một đứa bé chạy ngang qua, rồi chỉ cảm giác chân nó va nhẹ vào chân mình. Và thế là thằng bé té ra, hắn ta còn chưa kịp phản ứng gì thì đứa trẻ lại gào khóc lăn lộn rồi. Mà cũng phải nói, dây thanh quản của đứa bé này tốt thật, chỉ sợ loa phóng thanh cũng chỉ có thể ngang ngửa với âm lượng của nó thôi.

Con người vốn có thói quen hiếu kỳ, lại hay có tính bênh vực kẻ yếu trước khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện. Thấy một đứa bé đang nằm ôm lấy chân mình gào khóc, cho dù là ai cũng cảm thấy có chút phẫn nộ. Rất nhiều người không nhịn được lắc đầu bàn tán, tỏ ý không hài lòng với bốn gã đàn ông kia.

– Tiểu Hắc, em có sao không?

Ánh Tuyết rất nhanh đã vội chạy đến đỡ Tiểu Hắc dậy, khuôn mặt mang theo vẻ lo lắng. Ngay phía sau cô là bốn người Mộc Bình, Mộc Lam, Tiết Cương và Chung Tự Đại.

– Này ông anh, cho dù là ông anh cố tình hay đứa trẻ vô ý va phải ông anh thì cũng không nên quát mắng nó như vậy chứ.

Mộc Bình giọng nói âm trầm chất vấn gã ngồi ngoài cùng. Cho dù là một đứa trẻ xa lạ thì với tính khí nghĩa hiệp của mình, Mộc Bình chắc chắn sẽ lên tiếng chứ đừng nói chi đây lại là Tiểu Hắc.

– Hừ, thằng nhãi này chạy lung tung, nó té là do không cẩn thận, tại sao tao phải nhẹ nhàng với nó.

Tên này cũng không phải dạng dễ nói chuyện. Bọn chúng vốn đều là người của Tra gia, xưa nay vốn chẳng hề nể nang bất kỳ kẻ nào. Nhìn cách ăn mặc, gã cho rằng đám người Mộc Bình cũng chẳng phải con ông cháu cha gì, nên càng không cần phải khách khí.

– Xem ra dùng lý lẽ với bọn mày không được rồi.

Gặp người kính mình một thước, Mộc Bình sẽ nhường một trượng. Đối với bọn không có đạo lí, anh ta sẽ chẳng cần phải lịch sự ra vẻ gì cả.

– Khoan đã, là anh em của tôi uống hơi nhiều nên có chút lỗ mãng. Cậu bé có sao không? Chúng tôi sẽ lo tiền thuốc men cho nó.

Ngay khi Mộc Bình chuẩn bị nổi bão, gã cầm đầu của bốn tên bất ngờ lên tiếng. Tên này tính cách âm trầm cẩn mật hơn những kẻ khác, do đó gã không hề muốn dính vào những chuyện rắc rối.

– Tôi chỉ cần ông trả đồ lại cho tôi thôi.

Giọng nói vô cùng đáng thương của Tiểu Hắc khẽ vang lên, người nghe đều thấy được đứa bé này đang rất sợ hãi.

– Đừng có ngậm máu phun người, chúng tao còn không biết mày là ai thì làm gì lấy đồ của mày được?

Tên ngồi ngoài cùng lại lớn tiếng nói. Tính tình của kẻ này rất nóng nảy, gã ta còn không chịu động não suy nghĩ vì sao mình đã khép chân rất sát vào bàn mà đứa trẻ kia vẫn có thể va vào được.

– Cậu bé, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa. Nếu cậu có thể chỉ ra được món đồ mà cậu mất mà chúng tôi đang giữ, tôi sẽ đền cho cậu gấp bội. Còn nếu không thì…

Hai mắt gã cầm đầu híp lại, ngữ khí có chút bất thiện. Dù sao thì bọn chúng vốn đều là cao thủ, không phải những người ăn chay trường, nếu không phải ngại nơi này đông người thì không chừng đã động thủ rồi.

– Tôi không có nói dối. Mẹ tôi trước lúc lâm chung có để lại cho tôi một chiếc nhẫn bằng ngọc phỉ thúy có trạm khác hình hoa mẫu đơn. Xin chú hãy trả lại di vật của mẹ tôi cho tôi.

Nước mắt của Tiểu Hắc lại trào ra lần nữa khiến thực khách xung quanh cũng không cầm lòng được. Nhiều người còn lấy điện thoại ra quay lại hình ảnh của mấy tên ác ôn ăn hiếp một đứa trẻ tội nghiệp.

– Mày… mày… Làm sao mày biết được?

– Tôi còn biết chú đang để chiếc nhẫn của tôi ở bên túi áo trái của mình nữa đấy.

Hai mắt gã cầm đầu trợn trừng lên như nhìn thấy quỷ. Chiếc nhẫn phỉ thúy là món quà của gã tích cóp định tặng cho cô bồ nhí của mình. Ngay cả ba người ngồi chung bàn cũng không ai biết về nó. Vậy mà tên nhóc này làm sao có thể biết được, còn xác định chính xác gã ta để ở túi áo trái nữa chứ.

Nhìn thái độ sợ hãi của tên kia, Tiểu Hắc ngoài mặt khóc lóc, nhưng trong lòng thì cười như nở hoa. Người thường tất nhiên không thể biết bên trong người gã kia mang gì, có điều tu sĩ thì chỉ cần dùng thần thức đảo qua một cái là nhìn thấy rõ mọi thứ. Ngay cả gã mặc đồ lót màu gì nó cũng có thể khẳng khái nói ra được ngay.

– Này anh kia, nếu anh không ngại có thể cho chúng tôi kiểm tra không? Nếu như anh trong sạch thì chúng tôi sẽ xin lỗi và đền bù danh dự cho anh, ngược lại thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt các anh vì tội trộm cắp.

Tiết Cương từ phía sau bỗng dưng bước đến lên tiếng. Nhiệm vụ của anh ta và Chung Tự Đại chính là theo dõi bốn tên Tra gia này. Khi vửa vào quán, anh ta rất may mắn gặp được Mộc Bình, thuận lý thành chương ngồi vào bàn để che mắt đối phương. Bây giờ lại có thêm cơ hội túm cổ bốn gã kia thì làm sao anh ta bỏ qua cho được.

Trong lòng Tiết Cương phấn khởi vô cùng, anh ta âm thầm cảm ơn Mộc Bình. Anh bạn thân này đúng là phúc tinh à nha.

Có lẽ Tiết Cương không hiểu tâm trạng của Mộc Bình lúc này thế nào. Người khác không rõ xuất thân của Tiểu Hắc nhưng anh ta thì lại vô cùng rõ ràng. Tên tiểu tử này vốn mồ côi không cha không mẹ thì làm gì có cái chuyện di vật để lại cơ chứ. Mà nếu thật sự mẹ Tiểu Hắc để lại cho nó một cái nhẫn phỉ thúy quý giá thì tên nhóc này cũng không nghèo khổ đến mức phải lăn lộn đầu đường xó chợ để hành khuất, trộm vặt sống qua ngày. Trong lòng Mộc Bình đã cho rằng Tiểu Hắc đang nói dối, có điều anh ta không hiểu vì sao gã kia lại tỏ ra bối rối như vậy.

“Hừm, tiểu tử này lúc nào cũng nói và làm những trò ngoài sức tưởng tượng của người khác. Cứ giả vờ tin lời của nó để xem rốt cuộc mục đích của nó là gì”

Suy nghĩ vậy, Mộc Bình không vạch trần Tiểu Hắc mà còn đứng sánh vai với Tiết Cương, ánh mắt như dao bén khóa chặt bốn kẻ đối diện.

– Chúng mày khinh người quá đáng.

Sức nhẫn nhịn của gã cầm đầu cũng có hạn. Đường đường là một cao thủ nhân cấp, không nói việc thật sự có nhẫn trong túi. Cho dù không có thì hắn ta cũng không thể để người khác tùy ý lục xét mình được, đây chính là sỉ nhục a.

– Đánh chết chúng nó cho tao.

Ra lệnh một tiếng, gã cầm đầu cùng ba tên còn lại tựa như bốn mũi tên lao thẳng vào đám người Mộc Bình. Phía đối diện, Tiết Cương và Chung Tự Đại phản ứng lại cực nhanh, cả hai người lập tức đồng loạt nhảy lên tung hai cú đá song phi khiến gã đội trưởng và một tên khác phải khựng lại để ứng phó.

– Mộc Bình, cố gắng cầm chân hai tên còn lại giúp tôi. Sau khi xử lí tên này xong tôi sẽ hỗ trợ cậu.

Tiết Cương hướng Mộc Bình nói lớn. Anh ta lo lắng người bạn của mình háo thắng sẽ không trụ được trước cao thủ của Tra gia.

– Yên tâm đi, tôi sẽ dạy bọn này một bài học nhớ đời.

Sau khi phục dụng quả Phượng Hoàng, thể chất Mộc Bình đã được nâng lên một cấp độ mới. Tuy không thể so sánh với cao thủ chuẩn nhân cấp nhưng cũng không kém quá xa. Anh ta ngay lập tức chọn một trong hai tên còn lại xông vào, liên tục tung ra vài đòn thế cao cấp của võ học Mộc gia.

Tên cuối cùng thì được hai người Mộc Lam và Mộc Ánh Tuyết cầm chân. Hai người này võ công không quá cao nên chỉ có thể phòng ngự chứ không dám manh động tấn công.

Riêng Tiểu Hắc thì lúc này đang… chạy ra xa khỏi khu vực đánh nhau khoảng chừng chục thước và nấp phía sau vài người trong đám đông đang hoảng loạn la ó.

– Quân tử động khẩu không động khẩu, Tiểu Hắc ta chủ trương yêu hòa bình, làm sao có thể để mình thân hãm vào giữa nguy diểm được chứ.

Thốt lên một câu nói thể hiện độ dày vô đối của da mặt mình, Tiểu Hắc cười khà khà cầm lấy vài cái chen, đũa, dao, nĩa trên bàn để tìm cơ hội trợ công cho phe mình.

– Chú Tiết Cương và tên cầm đầu kia ngang tài ngang sức, xem ra khó mà phân thắng bại. Đồng đội của chú ấy thì đang chiếm thượng phong, đối thủ chỉ bị động phòng thủ, chắc cũng thắng dễ thôi. Ông chú Mộc Bình thì đòn thế nhìn uy vũ lại chẳng thể đả thương kẻ địch, xem chừng sau vài hiệp sẽ để lộ ra sơ hở thôi.

Phân tích nhanh tình huống của ba cặp đấu xong, Tiểu Hắc liền quay sang trận chiến giữa Mộc Lam và Mộc Ánh Tuyết. Không hổ danh là con cháu Mộc gia, dù cả hai tuổi còn trẻ nhưng khí thế và võ công thì lại hơn xa những người cùng trang lứa. Có điều nhiêu đó vẫn không đủ để họ ngăn cản thế công như vũ bảo của kẻ địch.

– Xem ra cần đến Tiểu Hắc ca này ra tay rồi.

Thởi dài một hơi, Tiểu Hắc bày ra một bộ dáng trang bức, hai tay cầm lấy một đống chén đĩa ném thẳng về phía tên đang giao chiến với Ánh Tuyết và Mộc Lam


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 12: Người của Tra gia



– Thần thức đúng thật là kỳ diệu, ta có thể đọc hết một quyển sách nhanh gấp mấy chục lần người thường.

Ngoài trừ khả năng phóng thích thần thức để quan sát, Tiểu Hắc còn phát hiện ra tác dụng đọc nhớ của thần thức vô cùng biến thái. Cho dù nó có tự phụ mình thông minh sáng dạ thì đọc một quyển sách cũng cần vài giờ đồng hồ, trong khi sử dụng thần thức thì một trang sách nó chỉ cần liếc qua là có thể nhớ được. Tính ra một quyển sách vài trăm trang, Tiểu Hắc chỉ cần chưa đến nửa giờ là đọc xong, mà lại còn có thể nhớ chính xác không quên chữ nào nữa chứ. Cứ như thể toàn bộ quyển sách được sao chép vào trong não của nó vậy.

“Khặc khặc, tốc độ còn thua cả rùa bó đó mà gọi là nhanh sao? Khi ngươi đạt đến cảnh giới cao hơn thì chỉ cần một tia thần thức lướt qua cũng có thể nhớ được nội dung của vạn quyển sách trong chớp mắt. Dĩ nhiên là đối với loại văn tự do tu tiên giả dùng linh lực khắc lên thì lại là vấn đề khác.”

Diệp Thanh Hàn cười to, có chút khinh thị nói. Lão không hiểu rằng đối với một người chưa từng có khái niệm tu tiên như Tiểu Hắc, bản lĩnh hiện tại đã khiến nó vui vẻ như lượm được vàng rồi.

– Tiểu tử, ngươi đang làm gì đó?

Đã gần một tháng trôi qua, cuối cùng thì giọng nói quen thuộc của Mộc Bình cũng vang lên bên ngoài phòng của Tiểu Hắc. Xem ra anh chàng này có việc bận nên mới biến mất thời gian lâu như vậy.

– Gâu gâu

Đại Hắc đang lười nhác nằm lim dim vừa nghe tiếng Mộc Bình liền sủa lớn vẫy đuôi mừng rỡ. Ngay sau đó, bóng dáng cả ba người bước vào bên trong phòng của Tiểu Hắc, bao gồm hai nam một nữ.

– Ông chú mà không đến tìm thì chắc tôi mốc meo mất. Tôi đang nhàm chán đến phát sầu đây.

Ngày nào cũng bị ép tu luyện đến than trời trách đất, Mộc Bình xuất hiện đúng là trời hạn ban mưa rào. Tiểu Hắc hận không thể bay đến ôm hôn anh ta một cái. Cuối cùng cũng có người để có thể dắt nó đi chơi một vòng cho khây khỏa rồi.

– Ta có một chút việc nên không thể gặp người khác. Hiện tại thì mọi thứ đã xong xuôi rồi. Tiểu tử ngươi cũng biết chán sao? Ta cứ tưởng ngoài ăn với ngủ ra ngươi không còn sở thích gì khác nữa chứ.

Vẫn là kiểu nói châm chọc qua lại giữa hai người như trước, có điều hôm nay giọng điệu của Mộc Bình tỏ ra có chút vui vẻ.

“Khặc khặc, không ngờ Khai Cơ Quả bị ngươi trộm đi hết mà tên thanh niên này lại còn có dự trữ để phục dụng. Cả ba người trước mặt ngươi đều ăn một quả Khai Cơ, dược lực tuy họ đã hấp thu gần hết nhưng ta vẫn cảm nhận được. Xem ra hai tuần tên họ Mộc này không tìm ngươi chính là bận luyện hóa dược lực của Khai Cơ Quả. Đáng tiếc, khặc khặc. Cả ba người đều không có linh căn, ăn linh quả cũng chỉ có tác dụng thúc giục tiềm năng cơ thể phát triển mạnh mẽ hơn người thường mà thôi.”

Thì ra là vậy. Trong lòng Tiểu Hắc chợt minh bạch vì sao hôm nay nó lại cảm giác thấy Mộc Bình có chút biến hóa khác biệt.

– Bình ca, đứa bé này trông thật lanh lợi đáng yêu. Sao anh lại an hiếp con nít như thế chứ?

Cô gái đi chung với Mộc Bình lên tiếng. Cô nàng này bề ngoài còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng độ mười tám đến hai mươi.

– Ánh Tuyết, em không biết đó thôi. Tiểu tử này vô cùng giảo hoạt, ta đây còn nhiều lần ăn phải trái đắng đấy.

Mộc Bình lắc đầu ngầy ngậy, theo anh ta Tiểu Hắc mà đáng yêu thì trên đời này không có đứa trẻ xấu xa rồi.

Hóa ra hai người đi chung với Mộc Bình tên là Mộc Ánh Tuyết và Mộc Lam, họ đều là con của người chú thứ tư của Mộc Bình Mộc Kỳ Dân. Lần này, Mộc lão gia chủ vì chuyện linh quả bị mất trộm đã phải bỏ không ít đại giới để đổi lấy vài quả Phượng Hoàng đem về cho đám đồ tôn của mình phục dụng. Dù sao so với của cải thì tiền đố của con cháu Mộc gia vẫn là quan trọng nhất. “

– Haha đệ cũng thấy anh Bình hơi quá lời rồi. Một đứa trẻ con thì có thể làm gì được cơ chứ?

Mộc Lam cũng cho rằng Mộc Bình đang làm quá lên. Vì việc của Tiểu Hắc chỉ có Mộc Quốc Thái và phụ mẫu Mộc Bình biết nên người khác chỉ xem Tiểu Hắc là đứa trẻ bình thường mà thôi.

Không muốn tranh cãi vấn đề Tiểu Hắc nữa, Mộc Bình dắt nó cùng Đại Hắc và hai đứa em của mình ra ngoài đi dạo một vòng Huyền Kinh. Bọn họ vừa mới trải qua hai tuần luyện hóa quả Phượng Hoàng, không được ra khỏi phòng. Bây giờ chính là cơ hội để đi chơi một bữa cho ra trò.

Thời tiết ở thủ đô nước Yên đã vào thu, khí trời lành lạnh khiến con người ta cảm thấy thoải mái, người đi chơi trên đường cũng đông đúc hơn. Đám người Mộc Bình lựa chọn đi ăn lẩu đầu cá ở một nhà hàng nằm sát đại học Huyền Kinh, nơi Mộc Ánh Tuyết đang theo học.

– Chà, quán ăn này chắc tay nghề đầu bếp rất được. Xem người ta xếp hàng dài thế này.

Vốn không phải dân sành ăn, Mộc Bình thường không hay đi đến những quán ăn đang nổi tiếng. Khi thấy một hàng người đợi dài cả chục mét, anh ta liền tỏ ra có chút hiếu kỳ.

– Hôm nay như vậy là vắng rồi. Có hôm em và đám bạn ở ký túc xá nữ phải đợi đến hai giờ đồng hồ mới có chỗ ngồi đấy.

Mộc Ánh Tuyết ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp, cái mũi rất cao và mái tóc dài, tính cách cô ta cũng vô cùng hoạt bát, dễ gần. Dù là con cháu của thế gia vọng tộc nhưng ba anh em này đều rất giản dị, không hề có chút ra vẻ nào.

Sau hơn nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt đám người Mộc Bình, bọn họ gọi ngay một nồi lẩu đầu cá lớn đặc biệt, còn thêm vài món ăn khác nữa. Phải công nhận tài nấu nướng của quán ăn này không tệ, hương vị của thịt cá hòa quyện với nước sốt đặc chế của quán tạo ra một hương vị không chê vào đâu được. Bốn người trò chuyện hết sức vui vẻ, giống như hình ảnh những cô cậu sinh viên đang tụ thành nhóm với nhau ở những bàn khác.

Do quán rất đông khách, Mộc Bình cũng không quá chú ý đến người khác nên anh ta không phát hiện ra có một nhóm bốn người đi vào quán. Công bằng mà nói dù cho có tập trung thì anh ta cũng chưa chắc nhận ra được sự khác biệt của họ vì hiện tại trong quán ăn quá ồn ào. Tiếc cho bốn gã kia là trong nhóm người của Mộc Bình lại có Tiểu Hắc, mà trên người Tiểu Hắc lại có đại lão Diệp Thanh Hàn tu chân giả chân chính.

“Thú vị! Không ngờ ở một quán ăn dân giã thế này mà lại gặp bốn gã cao thủ phàm nhân khặc khặc”

Nghe sư phụ của mình bất chợt lên tiếng, Tiểu Hắc dừng động tác ăn uống như hổ đói của mình lại, đôi mắt của nó khẽ đảo quanh một vòng. Hiện giờ thần thức của nó chỉ có thể phát ra khỏi cơ thể trong vòng bán kính ba thước mà thôi, nên cách duy nhất để quan sát vẫn là dùng thị giác của mình.

“Con thấy họ cũng không có gì khác thường. Những kẻ này có lợi hại như Vũ Liên tỷ không sư phụ”

“Khặc khặc, bọn chúng bước đi rất nhanh, không gây ra bất kỳ tiếng động nào, đây là điều người không trải qua luyện tập không dễ dàng làm được. Trong bốn tên thì có một kẻ đã từng dùng qua Khai Cơ Quả giống đám nhóc Mộc gia, xem ra cũng không phải người đơn giản. Chậc, lại thêm hai kẻ khác vửa mới bước vào. Từ lúc nào mà Khai Cơ Quả lại đầy đường như củ cải bán ngoài chợ thế? Trong một quán ăn tầm thường mà xuất hiện ba nhóm người đã dùng qua linh quả. Khặc khặc Xem ra sắp có kịch hay để xem rồi”

Diệp Thanh Hàn dù chỉ còn là một dạng hồn thể ký sinh bên trong Ngộ Đạo Thạch, song lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Thần thức của lão dù bị suy yếu rất nhiều nhưng so với một kẻ mới tu luyện như Tiểu Hắc thì giống như một giọt nước so với cả một cái hồ to lớn. Dù bình thường không phóng thích thần thức ra ngoài quá xa, lão ta vẫn biết được mọi việc diễn ra xung quanh.

Ngay sau khi Diệp Thanh Hàn dứt lời liền có hai người nam tử bước vào quán ăn. Bộ dáng của họ nhìn quanh quẩn như đang tìm người. Ánh mắt của họ khi dừng lại trên bốn người vừa vào trước đây không lâu thì hơi khựng lại một chút, sau đó họ lại quay đầu đi.

– Tiết Cương, không ngờ cậu cũng có thời gian rảnh đi ăn lẩu đầu cá cơ đấy.

Gã thanh niên mặc áo phông tóc cắt ngắn trong hai nam tử nghe tiếng gọi thì ngẩn người ra trong vài giây, tiếp theo gã cười to tiến về phía bàn ăn cách đó không xa.

– Mộc thiếu gia hôm nay lại có nhã hứng ra ngoài đi dạo thì Tiết Cương tôi sao không thể ăn lẩu đầu cá haha.

Hóa ra người vừa lên tiếng gọi gã chính là Mộc Bình, cả hai gặp nhau thì trong mắt đầy ý mừng, đưa tay ra bắt rất thân mật.

– Tiết Cương vốn là bạn chung phòng với anh khi còn huấn luyện chung ở đặc khu quân đội. Tên này thì tài giỏi rồi, kết thúc khóa huấn luyện cậu ta được đề bạt dự tuyển vào đội ngũ tinh anh. Còn anh thì được luân chuyển đi một đơn vị khác.

Thì ra là bạn bè lâu năm gặp lại. Nhìn cách hai người cười nói không kiêng nể gì có thể nhận ra được tình bạn của hai người khá thân thiết. Sau vài câu hỏi thăm xã giao, Tiết Cương cùng nam tử đi chung cũng ngồi vào bàn của Mộc Bình, nhìn bề ngoài không khác gì môt cuộc họp lớp thông thường.

– Đây là Chung Tự Đại, đồng đội của tôi ở đơn vị, anh ta vốn ít nói nên chúng tôi hay gọi cậu ta là Chung kiệm lời haha.

Sau khi nâng ly, Tiết Cương liền giới thiệu nam tử đi chung với mình, phía Mộc Bình thì Mộc Lam và Mộc Ánh Tuyết đều nhanh nhẩu tự bắt chuyện với đối phương.

– Em tên là Mộc Lam, hai anh đây đều là thành viên của đội tinh anh sao? Thật đáng ngưỡng mộ.

– Còn em tên là Ánh Tuyết, nghe nói thành viên trong đội ngũ tinh anh đều võ công cao cường, lấy một địch trăm, không biết có thật không?

– Haha đó đều là chuyện lừa người mà thôi, bọn anh chỉ là quân nhân bình thường, nào có phải siêu nhân đâu mà lấy một địch trăm.

Tính tình Tiết Cương rất hòa đồng, chỉ vài câu nói anh ta đã kéo mọi người lại gần mình, không hề có chút cảm giác xa lạ nào. Trong khi anh ta vẫn vui vẻ tiếp chuyện với ba anh em Mộc gia thì đồng đội Chung Tự Đại lại ít nói thật sự. Chỉ khi nào hỏi đến anh ta mới trả lời vài câu ngắn gọn hoặc chỉ gật đầu mỉm cười. Không ai chú ý đôi mắt anh ta vẫn không ngừng chú ý đến nhất cử nhất động của bàn bốn người kia.

Còn Tiểu Hắc của chúng ta thì sao? Bề ngoài nó tỏ ra không hứng thú xen vào chuyện của mấy cô cậu thanh niên này, chỉ toàn tâm cho việc ăn uống. Kỳ thực tai và mắt của nó vẫn đang chú ý tình huống xung quanh, nhất là bàn bốn người bên kia.

Mặc dù quán ăn ồn ào, nhưng thính lực của Tiểu Hắc lại rất khủng bố, nó có thể nghe rõ được âm thanh cách mình cả chục thước. Bản lĩnh này của nó Diệp Thanh Hàn khi biết đến cũng có chút bất ngờ. Thông thường một người ở luyện khí tầng một thì các giác quan chỉ thính nhạy hơn người thường một chút mà thôi.

Còn như Tiểu Hắc thì ông ta chỉ có thể suy đoán khả năng của nó vượt xa người khác chính là do “cái vật” mà ông ta đã đưa vào đan điền của nó. Ngay cả linh căn, vật đó còn có thể thay thế thì việc tăng cường các giác quan có đáng là gì đâu.

– Nơi này âm thanh hỗn tạp, sẽ không chú ý đến chúng ta. Được rồi, tình hình hiện tại chúng ta đã liên hệ được với thêm bốn gia tộc khác ở ngoài Huyền Kinh. Bọn họ đều tỏ ra có hứng thú với tin tức linh thảo mà chúng ta đưa ra. Sau vài ngày nữa ta nghĩ họ sẽ sẽ trả lời lời mời của gia chủ.

Tên cầm đầu của nhóm bốn người rất cẩn thận, từ khi vào quán đến giờ hắn ta vẫn chưa đi vào trọng điểm, chỉ nói những chuyện lòng vòng. Khi thật sự xác nhận không có bất kỳ ai đáng ngờ theo dõi mình, hắn mới hạ giọng nói khẽ với ba người còn lại. Người tính đôi lúc không thể thoát được ý trời, đám người này võ công đều không tệ đáng tiếc họ vẫn đánh giá thấp khả năng theo dấu của đội của Tiết Cương. Càng thê thảm hơn là chúng lại không biết đến có loại tồn tại tu tiên giả như Diệp Thanh Hàn và Tiểu Hắc.

Vừa nghe đến hai chữ linh thảo, hai thầy trò đạo tặc kia hai mắt đều sáng rỡ. Cứ ngỡ phải bỏ công tìm kiếm một thời gian dài, không nghĩ đến ở đâu lại có bánh bao thịt miễn phí rớt xuống trước mặt mình. Nếu Diệp Thanh Hàn lão mà bỏ qua thì…Thật xin lỗi, với đạo tặc thì không có hai chữ bỏ qua.

“Khí vận của ngươi thật là rắm chó mà. Tiện thể đi vào một cái quán ăn nhỏ cũng có được tin tức về linh thảo. Tiểu tử, không thể để bốn tên này rời khỏi đây được.”

“Hắc hắc sư tôn yên tâm. Ngài cứ ngồi xem trò hay của đệ tử”

Đã xác định được mục tiêu, Tiểu Hắc cũng không còn tâm tư nào để dành cho mấy món ăn trên bàn nữa. Thế là nó giả vờ đi vệ sinh, nghênh ngang đi về phía bàn ăn của bốn tên kia.

Vừa lướt ngang qua, Tiểu Hắc liền cố tình đưa một chân của nó va vào chân của một tên ngồi ngoài cùng. Ngay lập tức, nó liền ngã vật ra, hai tay ôm chân của mình la ầm lên:

– Ôi, đau quá, bớ người ta, ông chú này này ra tay đánh trẻ con.

Trong quán lẩu đầu cá đang là lúc cao điểm, tiếng ồn ào nói chuyện, tiếng cụng ly vang lên ở mọi nơi. Cho dù một người có la lớn cũng chỉ có thể đánh động được vài bàn chung quanh mà thôi, ấy vậy mà tiếng la của Tiểu Hắc lớn đến nổi cả quán đều phải im bặt trong chốc lát để nhìn về phía âm thanh nơi âm thanh to lớn phát ra.

– Tiểu quỷ, là mày tự vấp vào chân tao, lại còn la lối.

Tên ngồi ngoài cùng vừa thấy có một đứa bé chạy ngang qua, rồi chỉ cảm giác chân nó va nhẹ vào chân mình. Và thế là thằng bé té ra, hắn ta còn chưa kịp phản ứng gì thì đứa trẻ lại gào khóc lăn lộn rồi. Mà cũng phải nói, dây thanh quản của đứa bé này tốt thật, chỉ sợ loa phóng thanh cũng chỉ có thể ngang ngửa với âm lượng của nó thôi.

Con người vốn có thói quen hiếu kỳ, lại hay có tính bênh vực kẻ yếu trước khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện. Thấy một đứa bé đang nằm ôm lấy chân mình gào khóc, cho dù là ai cũng cảm thấy có chút phẫn nộ. Rất nhiều người không nhịn được lắc đầu bàn tán, tỏ ý không hài lòng với bốn gã đàn ông kia.

– Tiểu Hắc, em có sao không?

Ánh Tuyết rất nhanh đã vội chạy đến đỡ Tiểu Hắc dậy, khuôn mặt mang theo vẻ lo lắng. Ngay phía sau cô là bốn người Mộc Bình, Mộc Lam, Tiết Cương và Chung Tự Đại.

– Này ông anh, cho dù là ông anh cố tình hay đứa trẻ vô ý va phải ông anh thì cũng không nên quát mắng nó như vậy chứ.

Mộc Bình giọng nói âm trầm chất vấn gã ngồi ngoài cùng. Cho dù là một đứa trẻ xa lạ thì với tính khí nghĩa hiệp của mình, Mộc Bình chắc chắn sẽ lên tiếng chứ đừng nói chi đây lại là Tiểu Hắc.

– Hừ, thằng nhãi này chạy lung tung, nó té là do không cẩn thận, tại sao tao phải nhẹ nhàng với nó.

Tên này cũng không phải dạng dễ nói chuyện. Bọn chúng vốn đều là người của Tra gia, xưa nay vốn chẳng hề nể nang bất kỳ kẻ nào. Nhìn cách ăn mặc, gã cho rằng đám người Mộc Bình cũng chẳng phải con ông cháu cha gì, nên càng không cần phải khách khí.

– Xem ra dùng lý lẽ với bọn mày không được rồi.

Gặp người kính mình một thước, Mộc Bình sẽ nhường một trượng. Đối với bọn không có đạo lí, anh ta sẽ chẳng cần phải lịch sự ra vẻ gì cả.

– Khoan đã, là anh em của tôi uống hơi nhiều nên có chút lỗ mãng. Cậu bé có sao không? Chúng tôi sẽ lo tiền thuốc men cho nó.

Ngay khi Mộc Bình chuẩn bị nổi bão, gã cầm đầu của bốn tên bất ngờ lên tiếng. Tên này tính cách âm trầm cẩn mật hơn những kẻ khác, do đó gã không hề muốn dính vào những chuyện rắc rối.

– Tôi chỉ cần ông trả đồ lại cho tôi thôi.

Giọng nói vô cùng đáng thương của Tiểu Hắc khẽ vang lên, người nghe đều thấy được đứa bé này đang rất sợ hãi.

– Đừng có ngậm máu phun người, chúng tao còn không biết mày là ai thì làm gì lấy đồ của mày được?

Tên ngồi ngoài cùng lại lớn tiếng nói. Tính tình của kẻ này rất nóng nảy, gã ta còn không chịu động não suy nghĩ vì sao mình đã khép chân rất sát vào bàn mà đứa trẻ kia vẫn có thể va vào được.

– Cậu bé, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa. Nếu cậu có thể chỉ ra được món đồ mà cậu mất mà chúng tôi đang giữ, tôi sẽ đền cho cậu gấp bội. Còn nếu không thì…

Hai mắt gã cầm đầu híp lại, ngữ khí có chút bất thiện. Dù sao thì bọn chúng vốn đều là cao thủ, không phải những người ăn chay trường, nếu không phải ngại nơi này đông người thì không chừng đã động thủ rồi.

– Tôi không có nói dối. Mẹ tôi trước lúc lâm chung có để lại cho tôi một chiếc nhẫn bằng ngọc phỉ thúy có trạm khác hình hoa mẫu đơn. Xin chú hãy trả lại di vật của mẹ tôi cho tôi.

Nước mắt của Tiểu Hắc lại trào ra lần nữa khiến thực khách xung quanh cũng không cầm lòng được. Nhiều người còn lấy điện thoại ra quay lại hình ảnh của mấy tên ác ôn ăn hiếp một đứa trẻ tội nghiệp.

– Mày… mày… Làm sao mày biết được?

– Tôi còn biết chú đang để chiếc nhẫn của tôi ở bên túi áo trái của mình nữa đấy.

Hai mắt gã cầm đầu trợn trừng lên như nhìn thấy quỷ. Chiếc nhẫn phỉ thúy là món quà của gã tích cóp định tặng cho cô bồ nhí của mình. Ngay cả ba người ngồi chung bàn cũng không ai biết về nó. Vậy mà tên nhóc này làm sao có thể biết được, còn xác định chính xác gã ta để ở túi áo trái nữa chứ.

Nhìn thái độ sợ hãi của tên kia, Tiểu Hắc ngoài mặt khóc lóc, nhưng trong lòng thì cười như nở hoa. Người thường tất nhiên không thể biết bên trong người gã kia mang gì, có điều tu sĩ thì chỉ cần dùng thần thức đảo qua một cái là nhìn thấy rõ mọi thứ. Ngay cả gã mặc đồ lót màu gì nó cũng có thể khẳng khái nói ra được ngay.

– Này anh kia, nếu anh không ngại có thể cho chúng tôi kiểm tra không? Nếu như anh trong sạch thì chúng tôi sẽ xin lỗi và đền bù danh dự cho anh, ngược lại thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt các anh vì tội trộm cắp.

Tiết Cương từ phía sau bỗng dưng bước đến lên tiếng. Nhiệm vụ của anh ta và Chung Tự Đại chính là theo dõi bốn tên Tra gia này. Khi vửa vào quán, anh ta rất may mắn gặp được Mộc Bình, thuận lý thành chương ngồi vào bàn để che mắt đối phương. Bây giờ lại có thêm cơ hội túm cổ bốn gã kia thì làm sao anh ta bỏ qua cho được.

Trong lòng Tiết Cương phấn khởi vô cùng, anh ta âm thầm cảm ơn Mộc Bình. Anh bạn thân này đúng là phúc tinh à nha.

Có lẽ Tiết Cương không hiểu tâm trạng của Mộc Bình lúc này thế nào. Người khác không rõ xuất thân của Tiểu Hắc nhưng anh ta thì lại vô cùng rõ ràng. Tên tiểu tử này vốn mồ côi không cha không mẹ thì làm gì có cái chuyện di vật để lại cơ chứ. Mà nếu thật sự mẹ Tiểu Hắc để lại cho nó một cái nhẫn phỉ thúy quý giá thì tên nhóc này cũng không nghèo khổ đến mức phải lăn lộn đầu đường xó chợ để hành khuất, trộm vặt sống qua ngày. Trong lòng Mộc Bình đã cho rằng Tiểu Hắc đang nói dối, có điều anh ta không hiểu vì sao gã kia lại tỏ ra bối rối như vậy.

“Hừm, tiểu tử này lúc nào cũng nói và làm những trò ngoài sức tưởng tượng của người khác. Cứ giả vờ tin lời của nó để xem rốt cuộc mục đích của nó là gì”

Suy nghĩ vậy, Mộc Bình không vạch trần Tiểu Hắc mà còn đứng sánh vai với Tiết Cương, ánh mắt như dao bén khóa chặt bốn kẻ đối diện.

– Chúng mày khinh người quá đáng.

Sức nhẫn nhịn của gã cầm đầu cũng có hạn. Đường đường là một cao thủ nhân cấp, không nói việc thật sự có nhẫn trong túi. Cho dù không có thì hắn ta cũng không thể để người khác tùy ý lục xét mình được, đây chính là sỉ nhục a.

– Đánh chết chúng nó cho tao.

Ra lệnh một tiếng, gã cầm đầu cùng ba tên còn lại tựa như bốn mũi tên lao thẳng vào đám người Mộc Bình. Phía đối diện, Tiết Cương và Chung Tự Đại phản ứng lại cực nhanh, cả hai người lập tức đồng loạt nhảy lên tung hai cú đá song phi khiến gã đội trưởng và một tên khác phải khựng lại để ứng phó.

– Mộc Bình, cố gắng cầm chân hai tên còn lại giúp tôi. Sau khi xử lí tên này xong tôi sẽ hỗ trợ cậu.

Tiết Cương hướng Mộc Bình nói lớn. Anh ta lo lắng người bạn của mình háo thắng sẽ không trụ được trước cao thủ của Tra gia.

– Yên tâm đi, tôi sẽ dạy bọn này một bài học nhớ đời.

Sau khi phục dụng quả Phượng Hoàng, thể chất Mộc Bình đã được nâng lên một cấp độ mới. Tuy không thể so sánh với cao thủ chuẩn nhân cấp nhưng cũng không kém quá xa. Anh ta ngay lập tức chọn một trong hai tên còn lại xông vào, liên tục tung ra vài đòn thế cao cấp của võ học Mộc gia.

Tên cuối cùng thì được hai người Mộc Lam và Mộc Ánh Tuyết cầm chân. Hai người này võ công không quá cao nên chỉ có thể phòng ngự chứ không dám manh động tấn công.

Riêng Tiểu Hắc thì lúc này đang… chạy ra xa khỏi khu vực đánh nhau khoảng chừng chục thước và nấp phía sau vài người trong đám đông đang hoảng loạn la ó.

– Quân tử động khẩu không động khẩu, Tiểu Hắc ta chủ trương yêu hòa bình, làm sao có thể để mình thân hãm vào giữa nguy diểm được chứ.

Thốt lên một câu nói thể hiện độ dày vô đối của da mặt mình, Tiểu Hắc cười khà khà cầm lấy vài cái chen, đũa, dao, nĩa trên bàn để tìm cơ hội trợ công cho phe mình.

– Chú Tiết Cương và tên cầm đầu kia ngang tài ngang sức, xem ra khó mà phân thắng bại. Đồng đội của chú ấy thì đang chiếm thượng phong, đối thủ chỉ bị động phòng thủ, chắc cũng thắng dễ thôi. Ông chú Mộc Bình thì đòn thế nhìn uy vũ lại chẳng thể đả thương kẻ địch, xem chừng sau vài hiệp sẽ để lộ ra sơ hở thôi.

Phân tích nhanh tình huống của ba cặp đấu xong, Tiểu Hắc liền quay sang trận chiến giữa Mộc Lam và Mộc Ánh Tuyết. Không hổ danh là con cháu Mộc gia, dù cả hai tuổi còn trẻ nhưng khí thế và võ công thì lại hơn xa những người cùng trang lứa. Có điều nhiêu đó vẫn không đủ để họ ngăn cản thế công như vũ bảo của kẻ địch.

– Xem ra cần đến Tiểu Hắc ca này ra tay rồi.

Thởi dài một hơi, Tiểu Hắc bày ra một bộ dáng trang bức, hai tay cầm lấy một đống chén đĩa ném thẳng về phía tên đang giao chiến với Ánh Tuyết và Mộc Lam


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.