Trên vách núi, xác chết khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc. Bóng dáng Quân Phi Sắc cô độc kiên cường đứng thẳng, áo choàng màu đỏ tung bay theo gió, nhìn chằm chằm nữ tử chọc người yêu thích đang đằng đằng sát khí trước mặt, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên nụ cười tà tứ: ”Như Nhi, nàng thật là nhẫn tâm.”
Úy Như Tuyết cầm trường kiếm, mắt lạnh như băng. Quân Phi Sắc giang hai tay ra, ánh mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm. ”Có thể chết trong tay Như Nhi, Bổn tọa cũng coi như chết có ý nghĩa. Đến đây đi, dùng chiêu thức Bổn tọa dạy nàng.” Tim Cố Nha Nha thắt lại, chỉ cảm thấy chất lỏng nóng hổi đảo quanh hốc mắt, theo đuổi tiểu thuyết gần một năm, mỗi lần thấy nam phụ Quân Phi Sắc bỏ mạng trên vách núi thì nàng đều không nhịn được chua xót trong lòng Theo bản lãnh của hắn, mặc dù người trúng kịch độc, muốn chạy trốn cũng không phải việc khó, nhưng hắn tác thành cho nữ chủ, cam nguyện chết dưới kiếm của nàng. Cố Nha Nha hơi chua sót hơi nuối tiếc, hít sâu một hơi, chỉnh đốn cảm xúc, từ từ mở mắt, muốn xem lại mấy đoạn, nhưng không nghĩ trước mắt trắng xóa, không thấy rõ cái gì. ”Xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng nàng giật mình, chẳng lẽ nhìn màn hình Computer thời gian cài, mắt bị tật? Khi đang lo sợ muốn gọi ba mẹ thì bên tai truyền tới giọng nói tinh tế lo âu. ‘Tiểu thư, người mau tỉnh lại, đừng dọa nô tỳ mà —” Khi mở mắt ra mọi thứ trước mắt nàng là khung cảnh trong tiểu thuyết của mình mà….. chẳng lẽ cô đã xuyên không vào thế giới này sao. Nàng là nữ phụ vậy nàng sẽ là người trải qua mọi sự việc trong tiểu thuyết sao….
Nhưng có một điều nàng không ngờ rằng Hoàng đế có lòng mai mối cho mình và nam chính. Nàng biết đây là một cuộc nhân duyên mà nàng không coi trọng vì đến cuối cùng anh cũng vì nữ chính mà chết. Nhưng không ai ngờ rằng trong lúc vô tình nàng đã bị sa vào bên trong lưới tình. Dù nàng có trốn, giấu, đấu tranh, phản nghịch, một lần lại một lần vẫn rơi sâu vào trong lưới tình của hắn. Sao lại thế này? Trong nguyên tác, không phải hắn yêu nữ chủ chết đi sống lại sao? Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại đè nàng mà giày vò? Nàng không hiểu hắn xem trọng ta ở điểm nào? Nàng không có bản lĩnh, không hiểu mưu kế ứng biến, không đủ trí khôn, còn luôn gây họa kéo chân hắn, đối mặt với hắn dịu dàng cưng chìu, nàng rất chột dạ. Tên nam tử nào đó nhẹ nhíu mày: ”Ngốc cũng là một điểm, làm ấm giường là đủ rồi.” Hắn tóm nàng trở lại, đè phía dưới: ”Tên ngốc có khả năng làm ấm giường cho Bổn vương, trên đời này cũng chỉ có một mình nàng.”
Bình luận