Sáng ngày hôm sau, Hoàng Ái Quốc mặc trang phục thư sinh cùng Thanh Hà giả nam rảo bước. Hoàng Tài đóng vai người hầu, chậm rãi bước theo. Lượn một vòng nhàm chán, cả ba vào một quán nước ven đường nghỉ ngơi. Khi đợi người bưng trà lên, Hoàng Ái Quốc nhìn thấy một đám người đang túm năm tụm ba nói nhỏ. Với trí tò mò, Hoàng Ái Quốc lắng tai nghe. Một tên to con mở miệng:
” Lúc nữa, Lý Thiên sẽ giả dạng vào nhà Lê Hải, khuyên nhủ hắn chặt cây. Khi có tín hiệu thì đệ cho người vờ đi ngang qua hét ‘ Thu mua gỗ cây, ai bán đi’. Khi đó Lý Thiên sẽ vờ như ‘ thiên ý’ để Lê Hải mời đệ vào. Sau đó bàn bạc để mua lại…….”
Nghe xong, một tên hồ nghi:
” Đại ca. Cây đó có phải thật quý vậy không. Bốn tháng nay chúng ta cũng nhằm vào sinh ý của Lê Hải, còn bầy vẽ thêm như vậy.? “
Một kẻ khác tiếp:
” Sao chúng ta không trực tiếp mua luôn, hoặc ép nó giao ra, không giết cả nhà. Cần gì bầy vẽ vậy.”
“Ngu.” Tên đại ca cốc lấy cả hai, tiếp:
” Nếu đơn giản như vậy, đã không cần quân sư bày vẽ thế. Nếu biết giá trị thực, tên đó liệu bán không? tên đó trả hét giá trên trời. Mà sau này đừng nghĩ chém chém giết giết. Bây giờ quan phủ tuần tra khắp nơi. Giết người là tử hình cả lũ đó.”
Hai tên tiểu đệ đáp:
” Vâng, vâng. Để bọn đệ đi làm.”
” Ừm.” Tên đại ca hài lòng.
………..
Nghe xong, lo lắng bị phát hiện, Hoàng Ái Quốc vội cầm trà lên uống. Quá nóng cùng vị trà đắng, Hoàng Ái Quốc khuôn mặt nhăn nhó, Hoàng Tài đứng bên hốt hoảng:
“ Công tử, công tử có sao không?”
Hoàng Ái Quốc cố nuốt, khuôn mặt giãn ra, đáp:
“ Ta nghĩ chút chuyện thôi. Không sao.”
Ngoài mặt tươi cười, thầm chửi chết tiệt cái thú uống trà. Nếu không phải để tiện cho trà trộn vào những nơi cao sang, Hoàng Ái Quốc đánh chết cũng không uống. Không lâu, đám người kia cũng rời đi, Hoàng Ái Quốc vội trả tiền, bước theo. Thanh Hà lo lắng:
“ Ngươi đi theo đám người này làm gì. Ta nhìn cả đám hung tợn, cẩn thận rước hoạ vào thân?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Đi làm bút mua bán. Ngươi cứ yên lặng theo ta là được.”
Thanh Hà nghi hoặc, nhưng nhìn Hoàng Ái Quốc đi trước, đành vội rảo bước theo. Quả nhiên không lâu, đám người kia tới trước một ngôi nhà, giữa sân có một cây thật lớn đang toả bóng, lá xanh mơn mởn. Nhỏ to bàn tán một hồi, mấy người khác rời đi, chỉ để một tên ở lại, tay phe phẩy quạt, gõ cửa:
“ Cộc..Cộc..”
Không lâu một tên người hầu có mặt, nhìn trước mặt người này như nho sinh, tên người hầu cung kính:
“ Không biết ngài tìm gì.”
Lý Thiên cười:
“ Ta đi qua thấy tử khí cuốn quanh, có lẽ gia đình có chuyện. Nhân hữu duyên, muốn gặp gia chủ một chuyến.”
Tên người hầu, đáp:
“ Vâng. Để tôi mời gia chủ.”
Không lâu, một người trung niên bước ra, nói:
“ Thấy người hầu nói, ngài tìm tôi.”
Lý Thiên gật đầu:
“ Đúng vậy. Ta thấy phong thuỷ gia đình không tốt. Có lẽ làm ăn không thông thuận.“
Lê Hải nghe vậy than thở:
” Không dấu gì cậu, gia đình chúng tôi đã ở đây từ lâu, vốn vô cùng giàu có. Nhưng không hiểu làm sao, mấy tháng gần đây, người nhà bệnh tật luôn, làm ăn thua lỗ. Đã mời các thầy phong thuỷ về nhưng ai cũng lắc đầu bỏ đi. Hazzz.”
Lý Thiên đáp:
“Ta cũng biết một chút phong thuỷ, ông có thể cho ta xem giúp được không. Nếu biết ta chỉ cho?”
Lê Hải trầm ngâm:
” Được thôi.”
Lý Hiên đi vào, ngắm xung quanh một vòng, sau đó chỉ vào cây cổ thủ cười khổ nói:
” Chính là nó.”
Lê Hải ngạc nhiên:
” Cái cây? cái cây này làm sao?”
Lý Hải đáp:
” Chính nó làm cho gia đình ông khốn đốn?”
Lê Hải nghe vậy, u mê, kính cẩn:
” Thế là thế nào? Mong thầy giải thích rõ hơn
Nghe vậy, Lý Thiên gật đầu:
” Được để ta nói cho: nhà các ngươi bốn bề bao bọc bởi tường, kiến trúc này tựa chữ Vi( 囗 – bao quanh) mà ở giữa là cái cây nghĩa là chữ mộc( 木). Cây nằm trong sân, tức chữ mộc ( 木) nằm trong chữ vi ( 囗) thành chữ khốn( 困). Chính vì vậy mới khiến gia đình ông làm ăn khốn đốn.”
Lê Hải reo lên.
” Đúng rồi. Đúng rồi, hèn chi bấy lâu nhà tôi làm ăn khốn đốn vậy. Cảm ơn cậu.”
Lý Thiên khiêm tốn:
” Không có gì, không có gì, giúp người là niềm vui.”
Bên ngoài, Hoàng Ái Quốc thấy hai tên đang định kéo xe ngựa hô, vội từ ngoài chạy lại, hừ lạnh:
” Bác đừng nghe lời tên đó nói, chúng muốn chiếm dụng cây cổ thụ lên nói thế.”
Bị nói trúng tim đen, Lý Thiên nổi giận:
” Hừ. Bọn ranh con, từ chỗ nào thì cút về chỗ đó. Mõm chó thở ra toàn điều mất dậy.”
Nghe vậy, dù tức giận, Hoàng Ái Quốc vẫn chậm rãi mỉm cười, đáp:
” Trong sân nhà không chủ có cây mà có cả người lên không thể là chữ khốn. Nếu bác chặt đi thì chỉ còn người. Chữ Vi ( 囗) bao lại chữ nhân ( 人) là thành chữ Tù ( 囚) – Tù tội đó bác. Nếu bác chặt đi là mang hoạ.” Xong liếc sang nhìn Lý Thiên đầy khiêu khích.
Lý Thiên định phản bác thì Hoàng Ái Quốc đã vạch trần toàn bộ, còn nói rõ toàn bộ kế hoạch, sự chèn ép. Lý Thiên càng nghe sắc mặt càng trắng đỏ, liếc mạnh qua, rồi bước đi. Mọi việc thành, Lê Hải lắp bắp:
” Nghĩa là tôi không phải chặt cây nữa.”
Hoàng Ái Quốc đáp:
” Đúng rồi bác, chỉ cần bác chí thú làm ăn là sẽ tai qua nạn khỏi.”
Lê Hải đáp:
” Cảm ơn. Cảm ơn cậu. Đây là chút tiền mong cậu nhận qua.”
Hoàng Ái Quốc cầm lấy 1 quan, rồi đưa lại:
” Mọi chuyện là việc nhỏ. Các bác sau cẩn thận kẻo bị lừa. Chúng tôi chỉ lấy số tiền xứng đáng. Cáo từ.”
Lê Hải muốn nói thì đã thấy mấy người đi xa, đành nói vọng.”
” Vâng, vâng. Cảm ơn hai vị.”
Khi ra ngoài, Hoàng Tài ngưỡng mộ:
“ Anh thật giỏi. Chỉ vài câu là đã kiếm được đống tiền.”
Hoàng Ái Quốc phe phẩy quạt, đắc ý:
“ Dễ như ăn cháo mà.”
Bên này, Thanh Hà cũng nhìn ánh mắt khác, càng như 1 nhỏ mê muội, nhưng hơi thắc mắc:
“ Chúng ta sao không lấy toàn bộ. Tiền tài chúng ta cũng không dư dả gì.”
Hoàng Ái Quốc hơi hắng giọng:
“ Đơn giản thôi. Ta lấy ít nhưng đổi lại danh tiếng. Giờ nghề hót nhất chính là xem phong thuỷ, trước giúp vài kẻ như thế này, tạo ấn tượng tốt. Đám người này có vòng tròn, đợi cả đám kể lể, chúng ta sẽ dần tích luỹ được cao hơn danh vọng. Có thể tiếp xúc được kẻ cao hơn.”
Đắc ý tiếp:
“ Đây là bỏ con săn sắt, bắt con cá rô. Bỏ lợi nhỏ, kiếm lợi lớn.”
Nghe vậy, hai người gật đầu. Những hôm sau, quả như tính toán, Lê Hải kể cho đồng bạn, Hoàng Ái Quốc được mời đến, với những bài mẹo vặt đọc thuộc làu ở Thần Đồng Đất Việt, Hoàng Ái Quốc thuận lợi giúp nhiều gia đình cải thiện phong thuỷ. Tất nhiên, với giọng nói truyền cảm, khi từng thâm nhập ổ Đa Cấp, toàn bộ đều tin. Hết lòng cảm tạ. Dần dần, trong giới thương nhân ở kinh thành, xuất hiện cái danh xưng Thần cơ diệu toán. Đặc biệt, Hoàng Ái Quốc tính cách hoà nhã, lấy lợi nhỏ, càng được ưu chuộng. Để tránh đi lại vất vả cùng tạo niềm tin, Hoàng Ái Quốc để Hoàng Tài thê vài tên du thực du côn diễn cảnh ám sát, rồi dùng sự tiên tri để tránh thoát. Lần sau, Hoàng Ái Quốc cũng không còn đích thân phải đi mà ai cần sẽ cho người tới đón. Một cuộc sống giàu sang mở rộng. Nhưng Hoàng Ái Quốc lại đăm chiêu.