Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 25: Rượu Khói



Mà thủ phạm lúc này là Hoàng Ái Quốc thì đang cười:

“ Nàng thích thì mua, ta không thiếu chút ấy.”

Nhưng Thanh Hà hiểu tình cảnh của Hoàng Ái Quốc, lắc đầu:

“ Thiếp chỉ cần bộ này, những thứ khác quá lòe loẹt.”

Vừa nói vừa kéo tay Hoàng Ái Quốc rời đi. Nhìn thế, Hoàng Ái Quốc cũng đành đi theo, nhưng một tay để sau ra dấu. Ông chủ vốn buồn rầu vì mất một khách sộp, thấy thế sắc mặt lập tức vui vẻ:

“ Mau gói lại những món đồ mà vị khách đi vừa thử cho ta.”

Người con trai ngơ ngác:

“ Thưa phụ thân, tại sao?”

Ông chủ nhìn con, sắc mặt như tiếc rèn sắt không thành, nói:

“ Buôn bán cần nhìn sắc mặt người mà làm. Vừa thanh niên kia ta thấy rất thương vợ, khi đi gõ tay ra sau, ý là sẽ quay lại lấy.”

Người con trai gật đầu, chầm chậm gói lại. Quả nhiên không lâu, Hoàng Kha trở lại:

“ Hàng mà chủ nhân ta để ngươi gói đâu?”

Ông chủ cười như hoa, đáp:

“ Thưa quý khách, hàng ở đây.” Nhanh chóng một chồng quần áo được đưa ra. Hoàng Kha gật đầu:

“ Giá bao nhiêu?”

“ Thưa quý khách, là 100 lượng.” Ông chủ đáp.

Hoàng Kha đưa qua 110 lượng, nói:

“ Số tiền thừa là chủ nhân cho ngươi thêm. Bảo người mang lên xe ngựa cho ta.”

“ Vâng. Vâng.” Ông chủ đáp, nhìn xe đi xa, cao giọng:

“ Hoan nghênh quý khách lần sau quay lại.”

*

Lúc này ở trên xe, Thanh Hà nhìn đống bạc được đưa ra, kinh ngạc:

“ Chàng đi cướp ư?”

Hoàng Ái Quốc gõ gõ trán nhỏ, đáp:

“ Nàng nghĩ phu quân nàng là người thế ư? Số tiền này là ta quang minh chính đại mà kiếm.” Sau đó kể toàn bộ sự việc, Thanh Hà nghe há hốc miệng, còn chưa hết kinh ngạc, Hoàng Ái Quốc đã lôi ra một bước họa, cười:

“ Đây là ta họa nàng, nàng nhìn xem ưa thích không?”

Bước tranh mở, một khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra. Toàn bộ biểu hiện y hệt giống toàn bộ Đặng Thế Tài lúc nãy, tiếng bàn tán vang:

“ Thật đẹp, không ngờ chủ nhân vẽ đẹp thế.”

“ Ta thấy là do phu nhân quá đẹp. Dù chủ nhân vẽ xấu nhưng cũng không thể phai mờ vẻ đẹp của người.”

“ Ta tưởng người như muốn từ bên trong bước ra.”

Thanh Hà nghe xong, khuôn mặt đỏ ửng, nước mắt rưng rưng:

“ Thiếp ưa thích. Cảm ơn phu quân.”

Hoàng Ái Quốc lại khẽ cốc nhẹ:

“ Chúng ta là vợ chồng. Còn cái ơn nghĩa gì?”

Thanh Hà bèn xà vào lòng, dùng môi đỏ mịn để che phủ. Được ăn thức ăn cho chó, những người khác vội ngoảnh mặt ra, than:

“ Hôm nay trời thật đẹp?”

“ Kìa, con chim bay thật thích?”

Một lúc, Thanh Hà cả người đỏ như tôm bóc, cúi đầu. Hoàng Ái Quốc ôm chặt, để xe tiếp tục.

*

Hành trình trở về vô cùng thông thuận, Hoàng Ái Quốc ném số bạc còn lại cho Đào Duy Từ, nói:

“ Huynh dùng chúng, cần chi tiêu gì thì chi, không cần tiết kiệm, sau này chúng ta không thiếu.”

Đào Duy Từ gật đầu:

“ Ừm. Để ta cho người mua thêm gà, vịt, cá..để chăn nuôi, nuôi trồng. Tiến hành tự cung tự cấp.”

Hoàng Ái Quốc cười, sau đó chạy đến khu Công nghiệp, nơi đây nằm ở trung tâm trang viên, bốn phía được bảo vệ nghiêm mật bởi những hàng lính canh. Đặc biệt, chỉ khi có lệnh của Hoàng Ái Quốc thì mới có thể vào ra. Sở dĩ Hoàng Ái Quốc đề cao độ an toàn của nơi đây là do là người hiện đại, Hoàng Ái Quốc rõ ràng, muốn đi từ nghèo nàn lên tới phát triển giầu có, thì cần công nghiệp, công nghiệp sẽ tinh chế sản phẩm thô thành những thứ có giá trị. Và những thứ đó sẽ thông qua thương nhân bán để vòng lại tiền. Có tiền thì đầu tư mua lương thực, thực phẩm. Qua đó sức khỏe sự ấm lo được đảm bảo. Con người không còn lo nghĩ sẽ tập trung gia tăng và sản xuất công nghiệp. Và Công nghiệp…. Đây cũng là vòng tuần hoàn đơn giản để thúc đẩy.

Lúc này, trong khu công nghiệp, các khu ứng với từng chức năng, ngành được dựng lên, nhưng lại đạm bạc do thiếu con người và kinh tế. Nên chỉ có 1 khu hoạt động. Đó là khu nấu rượu, hay nói đúng hơn là chưng cất để thu được nồng độ rượu cao hơn. Sở dĩ hắn làm bởi qua lăn lộn vài tháng nay, hắn đã nhận ra thời nay sự giải trí vô cùng lạc hậu, con người ngoài công việc thì chỉ có đi tửu lầu, lầu xanh, uống rượu, uống trà, bên trên thì đàn gẩy. Tối muộn thì lăn lộn. Hoạt động lặp đi lặp lại hết thời đại này qua thời đại khác, nên con người dần trở lên nhàm chán. Mà nhiều lần uống, hắn rất rõ rượu ở đây chỉ là rượu trắng, khoảng 10-15 độ. Còn lý do tại sao không tự chưng cất, thì cần nói thời loạn lạc, năm nay mất mùa, triều đình đã nghiêm cấm nấu rượu. Nên kẻ dám nấu rượu chủ yếu là Thế gia cùng tiểu gia tộc. Nếu Hoàng Ái Quốc làm tuyệt, tự cung tự cấp, ăn cả canh cặn, thì sợ sự nghiệp chưa thành thì đã bị vây công mà chết. Ngoài ra Hoàng Ái Quốc đi đường cao cấp, chế định thứ rượu mạnh là trở thành thước đo đánh giá sự quyền thế, giàu sang cũng như mặt mũi của gia chủ, đại diện con người, nước sông không đụng nước giếng. Tránh được thì tránh. Hoàng Ái Quốc vừa vào thì Hoàng Tài đáp:

“ Thưa Chủ nhân, đồ đạc đã được đưa đến.”

Hoàng Ái Quốc gật đầu, ngồi xuống bắt đầu lắp rắp. Sở dĩ như vậy là dù đã cho canh chừng nghiêm mật, nhưng Hoàng Ái Quốc cũng chưa thực sự tin tưởng được, mà công nghệ là lá bài tẩy duy nhất, nên trong khu chưng rượu lại chia ra làm 4 khu, mỗi khu làm 1 bộ phận. Cấm chỉ liên hệ, và chỉ có Hoàng Tài hoặc Hoàng Ái Quốc có thể đi lại giữa cá nơi. Ban đầu Hoàng Ái Quốc vô cùng lo lắng là sản xuất ở các nơi, sự lắp rắp sẽ khó khăn. Nhưng không ngờ, kỹ thuật của năm người thợ mà Bùi Văn Khuê cho hắn lại tốt như vậy. Mất nửa tiếng thì năm chiếc nồi chưng đã hình thành. Chúng cơ bản giống với hiện nay, nhưng chỉ có ruột mèo là thay đổi chút. Qua đó khi đun sôi, hơi rượu bốc lên sẽ đi qua đoạn ruột mèo, được làm lạnh, trở về dạng lỏng. Hoàng Ái Quốc hài lòng:

“ Thử đi.”

Hoàng Tài nhanh chóng đổ những chum rượu vừa mua vào. Sau đó cho người dùng củi đun. Nhưng đến đây, vấn đề lại xuất hiện, dù đục bốn lỗ, cho người thay phiên tiếp củi, nhưng mẻ đầu, nhiệt quá cao khiến rượu khê, trào bống hoặc bay cả hơi nước khiến nồng độ rượu loãng. Mẻ hai thì nhiệt nhiệt độ quá thấp khiến cho việc chưng cất không triệt để lãng phí. Không rõ thất bại bao nhiêu lần, phí mấy lò, dần dần một mẻ tương đối thành. Hoàng Ái Quốc xúc động, nước mắt rưng rưng, bởi làm thứ này đúng là đốt tiền, khẽ nhấp một ngụm, Hoàng Ái Quốc hơi chút nhíu mày, đưa cho Hoàng Tài uống, đợi uống xong, hỏi:

“ Thấy thế nào?”

Hoàng Tài ánh mắt mê ly nói:

“ Thưa chủ nhân, đây là nhân gian mĩ vị. Uống được thứ này, dù chết thuộc hạ cũng cam.”

Hoàng Ái Quốc lông mày hơn giãn ra, có lẽ từng uống những loại Wiskey, nên tiêu chuẩn của hắn cao hơn sao, nói:

“ Rất tốt, thử thêm vài lần. Để tìm ra được công thức tối ưu. Đặc biệt, nghiêm cấm ai động vào rượu, nếu không được phép. Bởi đây đều là tiền, một bình 1 lít cũng 20 quan ( khoảng 120 triệu hiện nay), ai vi phạm giết. Các ngươi muốn uống thì cứ làm tốt, ta sẽ thưởng riêng.”

Cả đám líu lưỡi, bởi thực sự quá đắt. Bổng lộc của Hoàng Thái Tử hay Trịnh Tùng cũng chỉ 500 quan, Quốc Công:127 quan; Chánh Nhất Phẩm: 82 quan…(2), Hoàng Tài run run:

“ Đắt thế…liệu có người mua?”

Hoàng Ái Quốc khinh thường:

“ Chúng ta độc quyền, đẩy bao nhiêu là từng ấy. Mấy ngày nữa, ngươi chờ mà xem, không có hàng để bán.”

Hoàng Tài đáp:

“ Vâng.”

Sau đó biết giá trị, Hoàng Kha tăng cường quân đội canh trừng, dần dần mọi việc vào quỹ đạo, những bình rượu Khói được chất đầy.

P/s: (1) Ước lượng tương đối, so với tỷ giá thời nay:

1 lượng vàng = 10 lượng bạc = 60.000.000 VNĐ.

1 lượng bạc = 1 quan = 10 tiền = 600 đồng = 6.000.000 VNĐ.

1 đồng = 10.000 VNĐ.

1 cân hoàng kim = 25 lượng vàng.

(2) Tham khảo: Lịch triều hiến chương loại chí – Phan Huy Chú.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.