Bên tai lại truyền đến giọng nói quen thuộc, lúc này đây Chử Chỉ Linh có thể nhận ra, nàng há mồm kêu một tiếng, có chút mơ hồ không rõ, nhưng Thư Quý Thanh đang nghe Thái y nói chuyện quay đầu lại nhìn nàng một cái, đáy mắt không che giấu nỗi lo lắng.
Người trên giường lần thứ hai nỉ non một câu, “Quý Thanh.”
Thái y đang thi châm(*), Thư Quý Thanh nhìn nàng khó chịu như thế, cũng chỉ có thể ngồi một bên giữ tay nàng lại, Chử Chỉ Linh trong cơn mê sắc mặt rất thống khổ, như là lâm vào một giấc mộng nào đó, muốn giãy giụa, cả người lại không có đủ sức lực.
(*) Thi châm: Châm cứu
Thư Quý Thanh vội vàng lôi kéo tay nàng, Chử Chỉ Linh như bắt được điểm tựa, lông mày cau chặt lại cuối cùng cũng nới lỏng ra một ít, mà thần sắc Thư Quý Thanh lại thâm trầm khiến cho những người kia không dám đến gần, Vinh Hỉ bỗng nhiên tới Cảnh Điện Cung nói Hoàng hậu nương nương hôn mê bất tỉnh, càng làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là, Thái y chẩn bệnh kết quả là trúng độc.
Qua hai lần thi châm, người trên giường đột nhiên xoay người nhào tới mép giường, nôn mửa, trong phòng lập tức xuất hiện một mùi cũng không dễ ngửi, phụng dưỡng cung nữ chạy nhanh tới lau sạch, Chử Chỉ Linh cũng không mở mắt ra, chỉ một mực nôn.
Chờ đến khi nôn ra toàn bộ đồ ăn trong dạ dày, sau khi nằm trở về, sắc mặt tái xanh rốt cuộc cũng tốt hơn.
Thái y lau mồ hôi một chút, đứng dậy nói với Thư Quý Thanh, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sẽ còn hôn mê thêm một thời gian nữa, nhưng đã không còn việc gì, chỉ cần dùng một ít thuốc là được.”
“Có biết là độc gì không.” Thư Quý Thanh nhìn thấy cung nữ tên Ngọc Nhân bưng chén nước đường tới đút cho Hoàng hậu uống, ra khỏi nội phòng, Thái y lập tức đi theo, hồi bẩm, “Đồ ăn của nương nương không có vấn đề, là huân hương nương nương quen dùng xảy ra vấn đề, thần vừa mới điều tra, đồ ăn của nương nương có thêm vật xung khắc với huân hương, khi nương nương ngủ trưa lại đốt huân hương, vì vậy mới trúng độc hôn mê.”
Hoàng hậu nương nương trong Phượng Dương Cung, huân hương bị người khác động tay chân cũng không có người phát hiện, là hắn sơ sót, bên người nàng vốn không có một người có thể tin tưởng, mà hắn lại không nghĩ tới chuyện này, cho rằng ở trong cung sẽ an toàn.
Sắc mặt Thư Quý Thanh hơi trầm xuống, Thái y cúi đầu cảm nhận được áp lực không dám lên tiếng, sau nửa ngày, Thư Quý Thanh lạnh lùng phân phó, “Người tới, bắt lấy tất cả cung nhân trong Phượng Dương Cung, đưa đi Tư Giáo Sở.”
Hạ ma ma các nàng ở cửa ngẩn ra, tất cả đều quỳ xuống, trong đó mấy người còn nói đưa các nàng đi rồi không có người chăm sóc nương nương, Thư Quý Thanh cũng không dao động, để Quế công công dẫn người bắt lấy tất cả mọi người trong Phượng Dương Cung đưa đi Tư Giáo Sở, chỉ để lại hai cung nữ tạm thời thay thế chăm sóc Hoàng hậu, sau khi hắn phái người tới cũng sẽ đưa đi Tư Giáo Sở…
Chử Chỉ Linh gặp một giấc mộng, giấc mộng rất dài, mơ thấy quá nhiều thứ, mệt mỏi đến cuối cùng khi tỉnh lại từ trong mộng thì không nhớ rõ cái gì, Chử Chỉ Linh hôn mê tới sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại, khi tỉnh lại người hầu hạ bên cạnh đều thay đổi, cung nữ lạ mặt, ma ma đanh bận rộn trong phòng cũng biến thành người khác.
“Hoàng hậu nương nương ngài đã tỉnh.” Cung nữ nhanh chóng phát hiện ra nàng đã tỉnh, ma ma trong phòng đi tới, cung nữ nghiêng người, ma ma này đỡ nàng dậy, lót đệm dựa phía sau nàng, bảo cung nữ kia đi lấy nước tới, bưng lên cho Chử Chỉ Linh uống, “Nương nương, nô tỳ là do Hoàng thượng phái tới chiếu cố nương nương, Hoàng thượng đêm qua ngủ lại trong Phượng Dương Cung, vừa mới đi lâm triều.”
“Những người khác đâu.” Chử Chỉ Linh uống mấy ngụm nước, người còn rất mệt mỏi.
“Trong thời gian nương nương ngủ trưa đã bị trúng độc, mọi người trong Phượng Dương Cung hiện giờ đều ở trong Tư Giáo Sở chịu thẩm vấn.” Ma ma này đỡ nàng nằm xuống, nói qua một lần những chuyện phát sinh trong lúc nàng hôn mê, Chử Chỉ Linh nhẹ nhàng vẫy tay, ma ma mang theo cung nữ lui đến bên cạnh bình phong, nàng nhìn đầu giường, đêm Trung Thu vũ nữ suýt nữa té ngã, cung nữ ngoài ý muốn tử vong, hiện giờ là nàng trúng độc, vào cung cùng lắm mới nửa năm, một chuyện liên tiếp một chuyện xảy ra.
Chử Chỉ Linh tỉnh không bao lâu, lại chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, bên cạnh có thêm Thư Quý Thanh.
“Tỉnh.” Thư Quý Thanh vén tóc trên trán nàng một chút, “Cảm thấy tốt hơn chút nào không.”
“Khá hơn nhiều, hiện giờ là giờ nào.” Chử Chỉ Linh lắc đầu, giương mắt nhìn hắn, trong một đêm, hắn giống như cũng gầy thêm một ít.
Lúc này Chử Chỉ Linh không biết nàng hôn mê một ngày một đêm hắn đã vượt qua như thế nào, người một khi mất đi một lần, từ nay về sau sẽ sợ hãi ngàn ngàn vạn vạn khả năng mất đi, trúng độc cũng thế, hôn mê cũng được, đều làm hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài cho nàng thấy.
“Đừng quan tâm giờ nào, trước tiên hãy dưỡng thân thể thật tốt.” Thư Quý Thanh đặt lại tay nàng vào trong chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Tư Giáo Sở bên kia.” Chử Chỉ Linh vẫn muốn biết tình huống bên kia thẩm vấn.
“Mượn cơ hội này, thanh tẩy người của Phượng Dương Cung một chút, trẫm trước tiên phái người tới đây giúp một tay, chờ nàng hết bệnh rồi, sẽ tự mình tuyển người.” Thư Quý Thanh sắc mặt ngưng trọng, khi đối mặt với nàng chuyển thành ôn nhu, một cung nhiều người như vậy, lúc trước khi tiến cung cũng không phải người một nhà, hiện tại sao không mượn cơ hội này, quét sạch toàn bộ cảm tình, mặc kệ là người Thi gia phái tới cũng được, Thái hậu phái tới cũng thế, chăm sóc chủ tử không tốt, vậy không cần giữ lại.
“Cũng tốt.” Chử Chỉ Linh híp mắt, nghĩ nhiều, đầu càng choáng.
Thái giám ngoài phòng bẩm báo, Thư Quý Thanh duỗi tay vỗ trán nàng một cái, “Trẫm đi ra ngoài một chút.”…
Chử Chỉ Linh hôn mê một ngày một đêm, Thư Quý Thanh tra xét một ngày một đêm, Hoàng hậu trúng độc hôn mê, Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ.
Thư Quý Thanh ra khỏi Phượng Dương Cung một đường trực tiếp đi Di Phong Cung, Di Phong Cung ở gần Triêu Hà Cung, người vào cung chưa từng bệnh nặng, bệnh nhẹ lại không ngừng – Lam Tiệp dư, lúc tuyển vào cung cái gì cũng tốt, vào cung không mấy ngày lại thường xuyên mắc bệnh nhẹ, thành mỹ nhân ốm yếu danh xứng với thực.
Chẳng qua Thư Quý Thanh lần này tới, lại không phải đi thăm bệnh, mà là đi bắt người.
Lam Tiệp dư một thân cung trang màu hồ lam(*), sắc mặt trắng nhợt, mảnh mai động lòng người quỳ gối ở đó nghênh đón Hoàng thượng tới, nghênh đón không phải là vẻ mặt ôn hoà thăm hỏi thân thể nàng ta như thế nào của Hoàng thượng, mà là Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, cả đám người của Di Phong Cung, toàn bộ bị giữ lại trong Di Phong Cung, các cửa cung bị chặn lại, không ai được ra vào, người vi phạm trực tiếp phạt nặng.
(*) Hồ lam: Màu xanh của nước trong hồ
Lam Tiệp dư còn quỳ gối ở đó, khó hiểu nhìn Hoàng thượng, đáy mắt tràn ngập nước, như sắp rơi xuống.
Thư Quý Thanh ngồi xuống, biểu tình đạm mạc nhìn nàng, “Ngày mười sáu hôm đó, sau dạ tiệc Trung Thu, ngươi bệnh nhẹ nói thân thể không khoẻ, ở lại trong cung không đi thỉnh an, đúng không.”
“Thần thiếp bị chút phong hàn(*) lúc dạ tiệc hôm mười lăm, sợ lây bệnh cho Hoàng hậu nương nương và các vị tỷ tỷ, cho nên sáng sớm đã phái người đi Phượng Dương Cung xin lỗi.” Lam Tiệp dư cúi đầu ôn nhu trả lời.
(*) Phong hàn: Cảm lạnh
“Nữ nhi của Lam Thượng Thư, thân thể lại suy nhược đến mức này, vào cung không đến trăm ngày, thời gian bị bệnh nhẹ tới tận hai ba mươi ngày.” Trước khi Hoàng hậu trúng độc Thư Quý Thanh sẽ không để ý những phi tử hậu cung này có bị bệnh nhẹ hay không, có đi thỉnh an hay không, nhưng tra sâu vào trong liền phát hiện khác thường.
Có thể được tuyển vào cung làm phi, thân thể nhất định là không tồi, nối dõi tông đường, làm sao có thể là người suy nhược.
Một không thị tẩm hai không phân tranh, vào cung thường xuyên mắc bệnh nhẹ, một bộ dáng bị bệnh, cái này có vấn đề, tra sâu xuống phía dưới, quả thật là tra được vài thứ.
Quế công công vẫy tay để người đi lên, trong tay hai thái giám, một người trong tay là vò thuốc cùng chén thuốc, một người trong tay là một chồng gói thuốc chưa sắc.
Lam Tiệp dư liếc mắt một cái, cúi đầu giải thích, “Thần thiếp trước khi vào cung tử cốt quả thật không tồi, nhưng sau khi bị phong hàn vẫn luôn chưa khỏi hẳn, còn một thời gian dùng nước trong giếng kia, thần thiếp thân thể vẫn luôn không tốt.”
“Là vẫn luôn không tốt, hay vẫn là cố ý không cho nó tốt lên.” Thư Quý Thanh ném vò thuốc cùng gói thuốc tới trước mặt nàng ta, “Thái y kê phương thuốc, một lần nữa bên trong lại bỏ thêm hai vị thuốc, hiệu quả hoàn toàn ngược lại, là càng uống càng không tốt, đêm khuya hôm mười lăm cung nữ Triêu Hà Cung đến Ngự Thiện Phòng nấu chút đồ ăn, cung nữ Di Phong Cung cũng đi Ngự Thiện Phòng sắc thuốc, trẫm nói có sai không.”
Không ai nhìn đến ánh mắt Lam Tiệp dư đang cúi đầu không ngừng lập loè, chỉ nghe thấy nàng ta thừa nhận, “Đúng vậy, thần thiếp trong cung quả thật phái người đi sắc thuốc, sau khi thần thiếp hồi cung đã có chút không khoẻ.”
“Chính là thuốc này.” Trong chén thuốc là thuốc đen như mực không thể nhận ra là thuốc gì, nhưng bên trong gói thuốc mở ra có thuốc gì vẫn có thể thấy được rõ ràng, Lam Tiệp dư lắc đầu, “Thần thiếp ngu muội, cũng không biết thuốc này.”
“Thuốc trong vò chính là chén thuốc của ngươi, bên trong chén này, là lượng thuốc còn dư mà ngươi dùng ngày hôm đó, về phần mấy bao thuốc này, Lam Tiệp dư từ nhỏ học thuộc lòng y thư(*) không nhận ra, thật là ngoài dự đoán của trẫm.”
(*) Y thư: Sách thuốc
Lam Tiệp dư đột nhiên ngẩng đầu, giống như là không dự đoán được Hoàng thượng lần này lại hiểu rõ nàng ta như vậy, sắc mặt Thư Quý Thanh tức khắc trầm xuống, cũng không muốn cùng nàng ta làm điều vô nghĩa, nói thẳng, “Đêm mười lăm người đi Ngự Thiện Phòng sắc thuốc, không chỉ có một cung nữ, mượn danh sắc thuốc, gặp cung nữ Tiểu Sương của Triêu Hà Cung ở viện đằng sau Ngự Thiện Phòng, giết người diệt khẩu, vứt xác xuống giếng, để che tai mắt, còn lấy hòn đá ném xuống, sau khi giết người, còn trốn trong viện một đêm, sợ bị người tuần tra đi ngang qua nhìn thấy, cũng không quay về Di Phong Cung, sáng sớm hôm sau, trực tiếp đi Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn sáng cho ngươi sau đó mới quay về Di Phong Cung, trẫm nói có đúng không.”
“Hoàng thượng, thần thiếp sao có thể phái người đi làm việc thương thiên hại lý(*) như vậy.” Mặt Lam Tiệp dư tái nhợt tràn đầy vô tội, tư thái này, lại ẩn như sắp bất tỉnh.
(*) Thương thiên hại lý: (việc làm) tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tính người
“Trước tiệc Trung Thu thân thể ngươi đã bắt đầu không khoẻ, cũng không phải là đêm mười lăm bị phong hàn, bên trong chén thuốc ngươi dùng cho thêm cái gì còn cần trẫm nói cho ngươi biết là gì sao?” Cải trang thân thể suy nhược để che tai mắt người khác, cả ngày ở trong Di Phong Cung không ra khỏi cửa, nghiễm nhiên nguỵ trang bản thân thành một phi tử không có chút sức cạnh tranh cùng lực sát thương, lực sát thương thấp đến cơ hồ bị người ta xem nhẹ.
Những chuyện đó đối với Thư Quý Thanh đều không đáng kể, sẽ không quản.
“Nếu muốn hỏi trẫm làm sao biết được Lam Tiệp dư trong khuê(*) yêu thích đọc thuộc lòng những thư tịch kia, còn phải kể công của gia huynh(**) Lam Thượng Thư là Lực Giám khi ngươi mới học đã khích lệ ngươi, trong nhà có một đôi nhi nữ(***), đều đọc sách, trưởng tử đọc binh thư, trưởng nữ yêu thích xem y thư.” Từng câu từng chữ này của Thư Quý Thanh, đánh tan vẻ mặt Lam Tiệp dư bày ra.
(*) Khuê: Chỗ con gái ở
(**) Gia huynh: Anh trai ruột
(***) Nhi nữ: Nhi tử và nữ nhi (con trai và con gái)
Nhưng Lam Tiệp dư quỳ gối ở đó, như cũ một câu vô cùng khẳng định nói, “Thần thiếp sẽ không lấy thân thể bản thân ra nói giỡn, Hoàng thượng nói những việc này, thần thiếp thật sự không biết.”
“Lam Thượng Thư mấy năm nay ở trong triều cũng coi như cẩn trọng, trưởng tử Lam gia ba năm trước đây đi quân ngũ, lập không ít công lao hãn mã(*), ngươi ngàn không nên vạn không nên, hạ độc Hoàng hậu.” Thư Quý Thanh đứng dậy, khom lưng nhìn nàng ta, tầm mắt xuyên thấu hai tròng mắt nàng ta, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng ta.
(*) Hãn mã: Ngựa đổ mồ hôi, chỉ công lao chiến trận
Hoàng thượng sẽ không vì chuyện của một cung nữ nho nhỏ mà truy cứu trách nhiệm, phụ thân huynh trưởng trong nhà Lam Tiệp dư đều cống hiến vì triều đình, vẫn trực tiếp cống hiến vì hắn, là lực lượng không thể khinh thường, cho nên nàng ta mới dám làm bộ mắc bệnh nhẹ, mượn vũ nữ tại dạ tiệc Trung Thu làm cho Hoàng hậu khó xử, sau đó lại giết người diệt khẩu, Thư Quý Thanh nhìn tình thế này, bình thường cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt nhịn.
Nhưng nàng ta ngàn không nên, vạn không nên, mang ý niệm động tới trên người Hoàng hậu…
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Thông cáo: Đế hậu đại tu văn hoàn tất, truy văn cô nương(*) nhớ đọc lại từ đầu, chủ tuyến có biến động, cho nên tình tiết bên trên được cải biến xem như rất lớn, ở đây vẫn là muốn cảm ơn các bạn nhỏ cho tới nay vẫn không rời không bỏ Lương Tử, cũng hy vọng mọi người có thể nô nức tấp nập nhắn lại(**), nhìn thấy thân môn xuất hiện, Lương Tử nhiệt huyết tràn đầy, có người ủng hộ cảm giác bay bổng gấp bội lần!!!
(*) Truy văn cô nương: Ý tác giả là các độc giả, bạn đọc
(**) Nhắn lại: Ý là comment (bình luận)