Vì câu nói này, không khí trong phòng ăn như yên tĩnh đi hẳn.
Tính khí nóng nảy này của Phó Minh Tu cũng không biết là học từ ai, lúc bướng lên thì không ai khuyên được, Đàm Ngữ Lâm định qua đó kéo anh ta lại, cũng trở về trong vô vọng.
Lúc mới đầu, dù Đàm Ngữ Lâm rất bất ngờ trước hành động của Phó Minh Tu, nhưng cũng có chút gì đó mong đợi.
Dù gì cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó, sau này phải gồng gánh cả một giang sơn, cũng không thể cứ nấp mãi dưới sự che chở của trưởng bối mà sống được. Câu hỏi này của Phó Minh Tu đã khiến cho con người hoà nhã đang gồng gánh cái nhà này bỗng chốc có được sự ủng hộ và tin tưởng dành cho đứa con trai của mình.
Nhưng không lâu sau đó, Phó Minh Tu có chút trầm lại, không nổi nóng nữa, anh ta có thể cảm nhận được vị thế của mình đang dần bị mất đi.
Mặc dù Đàm Khải Thâm không nói một chữ nào, nhưng không khí đáng sợ của câu chuyện lúc đó gần như đã nuốt chửng anh ta.
Rất nhanh, ánh mắt của Phó Minh Tu đã bắt đầu né tránh, nội tâm cũng đã có chút bất an.
Vừa hay lúc này có nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, trông thấy không khí bất thường trong phòng ăn, giọng nói của người phúc vụ cũng bất giác thấp xuống, “Xin hỏi, bây giờ mọi người có muốn gọi món không?”
Sự bế tắt bỗng chốc nhất thời biến mất.
“Có, chúng tôi muốn gọi món ngay đây.” Đàm Ngữ Lâm thấy thế thì gọi người phục vụ vào, lật xem thực đơn, đồng thời cũng mở một đường lui cho con trai của mình, “Tiểu Tranh, Minh Tu, hai đứa mau qua đây xem xem muốn ăn gì nào.”
Phó Minh Tu thở dài một hơi, hạ mình nhận thua, nhẹ nhàng nép người đi qua, xem như là nhường một bước.
Đàm Khải Thâm chớp mắt, cuộc đối đầu vừa rồi xem như chưa từng xuất hiện, mở mắt ra, anh như một lần nữa trở về dáng vẻ của bậc trưởng bối lạnh lùng điềm tĩnh.
“Ăn ngon miệng nhé.”
Lời này là anh nói với Bạch Tranh
Phó Minh Tu nhướng mày, quay đầu nhìn theo thì phát hiện ánh mắt của Bạch Tranh vẫn đang dõi theo bóng lưng đã rời đi.
Cho đến khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mất, cô mới quay đầu lại.
Bữa cơm này vốn dĩ là không thể nuốt trôi rồi, trên bàn cơm nhất định sẽ có người mở lời đàm tiếu.
Đối với Bạch Tranh mà nói thức ăn ngon mấy bây giờ cũng chẳng có mùi vị gì, Lận Nhiễm đã gọi đến mấy lần đều bị cô lấy cớ ngắt máy, kế hoạch bỏ trốn cũng tạm thời gác lại, Lận Nhiễm hỏi nguyên nhân thì cô chỉ nói hôm nay đã quá muộn rồi, nên đợi đến sáng mai rồi hẵng đi.
Nghe điện thoại xong, Bạch Tranh lại gặp được Phó Minh Tu ngay trước cửa phòng ăn.
Bạch Tranh cho điện thoại vào túi, muốn đẩy cửa bước vào thì bị anh ta giữ cổ tay lại và gặng hỏi: “Anh hỏi em, chuyện này xảy ra từ khi nào?”
Cô dừng lại, dứt tay ra khỏi người anh ta, giả ngốc đáp trả, “Em không hiểu anh đang nói gì.”
Phó Minh Tu hít sâu một hơi, cả một bụng tức không biết phát tiết đi đâu, chỉ có thể lập lại câu hỏi lần nữa: “Em và cậu anh, là chuyện từ khi nào.”
“Chuyện gì chứ?” Bạch Tranh mỉm cười, ánh mắt lại có chút né tránh.
“Được.” Phó Minh Tu dường như đã bị dáng vẻ này của cô bức đến tột độ, có chút mất kiên nhẫn, kết thúc câu chuyện bằng lời đe doạ: “Em không nói phải không, tự anh sẽ đi hỏi chú ấy.”
Bạch Tranh sớm đã nhìn thấu được ý đồ của anh ta, vốn không có ý muốn ngăn cản, nghiên đầu sang bên để dễ nói hơn, “Được thôi, anh đi hỏi đi, em cũng rất muốn biết chú ấy sẽ trả lời anh thế nào.”
“………” Nghe thấy câu nói này, Phó Minh Tu vừa định bước đi đã khựng lại, anh ta vừa tức vừa cáu nhưng cũng không biết phải làm thế nào, căn bản là đã bị Đàm Khải Thâm đàn áp đến mức không còn dũng khí ngẩng đầu, tâm trí dao động đến đỉnh điểm, rất nhiều lời chưa kịp suy nghĩ đã vội nói ra.
“Bạch Tranh, em là con dâu của nhà họ Phó, là vị hôn thê của tôi, bây giờ lại dang díu với cậu tôi, em có còn biết xấu hổ là gì không vậy?!”
Lời vừa nói ra, Phó Minh Tu đã biết sắp không ổn rồi, nhưng chưa kịp đợi anh ta nói ra gì đó để chữa cháy lại, thì đã nghe thấy Bạch Tranh lạnh lùng đáp trả: “Xấu hổ? Trên thế giới này người không đủ tư cách nói với tôi hai chữ này nhất chính là anh.”
Sắc mặt của Phó Minh Tu trầm xuống, lại không nghĩ ra được bất cứ lời nào để bao biện cho mình, hai mắt trừng đến đỏ cả lên.
Bạch Tranh không để ý đến hắn, chầm chậm đẩy cửa bước vào rồi lại dừng lại, nhỏ giọng nói với anh một câu mà chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Còn nữa, tôi bây giờ vẫn chưa phải là vị hôn thê của anh, tương lai cũng sẽ không trở thành con dâu của nhà họ Phó.”
Lời nói quả quyết như vậy, Phó Minh Tu nghe thấy không chỉ cảm thấy ngạc nhiên, mà còn có chút nghẹt thở.
Anh không hiểu được cảm xúc lạ lẫm ấy từ đâu mà có, cũng không suy nghĩ nhiều, anh ta nắm chặt tay phải của mình đập mạnh vào cột đá bên cạnh.
Âm thanh vang lên, làm hững nhân viên phục vụ bưng món ăn giật mình.
-
Đèn lồng bỗng sáng lên, màn đêm cũng dần buông xuống.
Trên đường về, không còn ai nhắc lại chuyện khi nãy.
Phó Trí Hồng sau khi lên xe không còn màng đến chuyện xung quanh nữa, nhắm mắt lại chỉ ngơi một lát.
Phó Minh Tu ngồi ở ghế lái phụ chơi game với người khác, ai nghe cũng cảm nhận được tâm trạng của anh ta không tốt lắm, chửi mắng người khác không ít, Bạch Tranh không hiểu rốt cuộc anh ta đang bực tức điều gì, càng không rảnh để tâm anh ta đang phát tiết với ai.
Cuối cùng Đàm Ngữ Lâm thật sự không nhìn nổi nữa, liền lên tiếng kiếm chế anh ta, “Minh Tu, nhỏ tiếng thôi con, đừng làm phiền ông nội nghỉ ngơi.”
Phó Minh Tu không nói gì, miễn cưỡng tắt đi âm lượng điện thoại, tiếng nói cũng không còn kích động như khi nãy.
Tai rốt cuộc cũng được yên ổn một chút, Bạch Tranh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường nhấp nháy được phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô, cô nhắm mắt lại, chuyện xảy ra vào chiều nay ở phòng ăn cùng với những người cô đã gặp cứ như cuống phim tua đi tua lại trong đầu cô.
Thật ra không chỉ có Phó Minh Tu muốn làm rõ mọi chuyện, cô cũng rất muốn biết, những lời Đàm Khải Thâm đã nói rốt cuộc có ý gì.
Cô không ngốc, cô vẫn có thể cảm nhận được sự khác lạ Đàm Khải Thâm dành cho cô, chỉ là Bạch Tranh vẫn luôn không dám tin vào suy nghĩ của mình, sợ do bản thân mình nghĩ sai.
Dù gì chuyện này bốn năm về trước đã từng xảy ra một lần, lúc đó cô không sợ trời chẳng sợ đất, tràn ngập tự tin khẳng định rằng người đó thật sự đã thích mình, cho dù kết quả không như ý nguyện, cô vẫn giữ vững quyết tâm của mình, quyết không hối hận.
Bây giờ, cho Bạch Tranh đã trưởng thành hơn về tuổi tác và cách đối nhân sử thế với những chuyện xung quanh cũng đã khác năm đó rất nhiều.
Nhưng khi đối mặt với người đó lần nữa, cô đã không còn đủ dũng cảm để cược hết tất cả như năm đó nữa.
Nên bây giờ cô đã dừng bước lại, tính toán trước sau.
Sợ rằng bây giờ sai một bước, sẽ mất hết tất cả.
Về đến Lan Uyển thì cũng đã hơn 9 giờ, Phó Minh Tu đã bị một cuộc điện thoại gọi đi ngay từ lúc trên xe, nên không theo đến đây.
Đàm Ngữ Lâm đang nói chuyện cùng Phó lão gia, Bạch Tranh trong lúc thẫn thờ cũng nghe được vài câu, rồi chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Vừa tắm xong, cô liền nhận được một điện thoại.
Bạch Tranh dùng khăn tắm quấn quanh đầu, bật chế độ rảnh tay của điện thoại, theo thói quen ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị cho quy trình chăm sóc da của mình, liền phát hiện ra những đồ hay dùng ở trên bàn trang điểm đều đã không còn, cô chợt nhớ ra, những thứ đó đã bị cô gói hết lại đem để sẵn ở nhà Lận Nhiễm rồi.
Cùng lúc đó, người tạm thời đang nắm giữ “toàn bộ gia sản” của cô ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi: “Tối nay cậu ngủ ở đâu đấy, có qua đây không?”
“Không, mình đang ở Lan Uyển, sáng sớm mai qua tìm cậu.” Bạch Tranh kéo khăn xuống lau khô tóc.
“Cũng được, có điều trại huấn luyện tập trung đó của cậu khi nào thì bắt đầu, ngày mai đi có còn kịp không?”
“Vẫn kịp, nội trong ba ngày đến đó là được.”
Trại tập huấn mà Lận Nhiễm nói, thật ra là một trong những lịch trình của “Thiên Lãi Chi Âm”
Trước khi diễn ra vòng loại 40 lấy 30, những tuyển thủ mới sẽ được tham gia một đợt tập huấn tại nơi diễn ra vòng chung kết, trong vòng 20 ngày, luyện tập khép kín.
Vì để cho mọi tuyển thủ đều có một vạch xuất phát công bằng, thời gian tập huấn sẽ được các giáo viên hướng dẫn phân thành từng đội để huấn luyện, cho đến khi chung kết diễn ra và quán quân xuất hiện, tất cả các tuyển thủ đều phải sống tại nơi ghi hình, chỉ đến khi ghi hình xong chương trình hoặc bị loại thì mới được rời đi.
Bạch Tranh cũng là vì điểm đó mới lựa chọn rời khỏi Bắc Thành vào lúc này
Thời gian tập luyện khép kín vừa hay có thể tránh được lễ đính hôn.
“Mình nói thật nhé chương trình này của các cậu cũng nhẫn tâm quá đi mất, tập huấn thì tập huấn thôi, còn thu cả điện thoại.” Lận Nhiễm lại tiếp tục hỏi, “Vậy lỡ như đến lúc đó có chuyện gì xảy ra mình làm sao liên lạc cho cậu đây.”
Về chuyện này Bạch Tranh cũng chưa kịp nghĩ đến “Để mình đến xem tình hình đã, chắc sẽ có cách thôi.”
Cũng không thể để nhiều người như vậy bị cách li với thế giới bên ngoài, như vậy sẽ thành cái gì chứ.
Nói được một hồi, tóc của Bạch Tranh cũng gần như khô hết, cô thò tay vào hộp trang điểm lấy ra tuýp nhỏ của các loại mỹ phẩm chăm da, thoa nhẹ một ít lên mặt, sau đó lại lên giường nằm, tiếp tục nghe Lận Nhiễm tán dóc.
“Đúng rồi.” Vừa nói xong những chuyện vui trong buổi họp lớp lần trước, Lận Nhiễm lại nhớ đến một chuyện, “Đàn anh khoá trên thời đại học của mình đang làm biên tập viên cho một tạp chí tài chính, hai tuần trước vừa đến Đàm thị làm phỏng vấn, đào được một tin tức lớn, có muốn nghe không?”
Bạch Tranh bây giờ vừa nghe đến chữ “Đàm” thì lập tức xuất hiện cảnh giác “Phỏng vấn ai thế.”
“Hỏi thừa, tất nhiên là Đàm tổng rồi.” Lận Nhiễm nói, “Những chuyện liên quan đến chuyên ngành thì không có gì đáng nói, nhưng mà, tình trạng yêu đương của Đàm tổng, đã bị đàn anh của mình moi ra được rồi đây!”
“……” Bạch Tranh tròn xoe mắt, hai chân bắt chéo ngồi ở mép giường, giả vờ như không để tâm lắm tiếp tục hỏi, “Rồi sao nữa.”
“Mình nói cậu nghe nhé, chuyện lần trước cậu nói anh ta đã có bạn gái là giả đấy, đàn anh của tôi đã hỏi rồi, thì ra chỉ là một kẻ đào mỏ muốn dựa hơi Đàm thị để trèo cao mà thôi. Còn về bạn gái chính thức của Đàm tổng thì chẳng hỏi ra được gì, thái độ chính thức cũng chỉ có 3 từ “đang theo đuổi——”.”
“Cậu nói xem cô gái đó chắc phải là thần tiên giáng thế ấy nhỉ, có thể được người đàn ông như vậy theo đuổi, nếu là mình thì sẽ gật đầu đồng ý ngay.” Lận Nhiễm bên đó vẫn đang tiếp tục mộng tưởng vu vơ.
Hai người lại bàn lên tám xuống được thêm một lúc, Lận Nhiễm lại bị bạn gọi đi chơi game, cuộc nói chuyện mới được chấm dứt.
Trước khi ngắt máy, cô nghe thấy Bạch Tranh hỏi: “Quyển tạp chí mà cậu nói khi nãy tên gì thế?”
“Là “Bắc Thượng Tài Chính”, chắc cậu đã nghe qua rồi, phát hành vào ngày 5 hằng tháng…” nói đến đây, Lận Nhiễm bỗng dừng lại một lát, “Như vậy thì, vừa hay là hôm nay.”
Bạch Tranh đứng dậy đi lấy iPad đang để trên bàn, nhanh chóng truy cập vào trang web của tạp chí “Bắc Thượng Tài Chính”.
Tạp chí điện tử trên web có giá rẻ hơn bản in giấy phát hành, sau khi thanh toán xong thì cô mở ra.
Với sự nổi tiếng của Đàm Khải Thâm trong giới tài chính ở Bắc Thành, không có gì lạ khi hình ảnh của anh xuất hiện ở trang bìa của tạp chí, nhưng khi Bạch Tranh nhìn thấy, trái tim vẫn vô thức đập nhanh lên.
Cô ấn vào phụ lục, trực tiếp ấn vào trang phỏng vấn, đọc kĩ từng chữ.
Nửa đầu của bài phỏng vấn đều là những vấn đề và lí giải liên quan đến lĩnh vực chuyên ngành, Bạch Tranh đọc thấy rất nhiều từ ngữ chuyên ngành, có những chỗ cô phải xem đi xem lại thật kĩ mới có thể hiểu được nội dung của nó.
Nhưng mà sau mỗi phần vấn đáp, những lời lí giải của Đàm Khải Thâm đều rất rõ ràng và dễ hiểu, tuy rằng nói rất ít, nhưng mỗi một câu đều nói chính xác vào trọng điểm, trong lời nói cũng không hề có bất cứ lời nào là đùa giỡn hài hước, đến ngay cả kí giả sau khi phỏng vấn xong cũng nói, ấn tượng ban đầu về anh ấy đã bị thay đổi rất nhiều.
Phỏng vấn chủ yếu phân thành hai chủ để chính là công việc và cuộc sống.
Những chuyện nhảm nhí mà Lận Nhiễm nói đều nằm ở phần cuối của phần “cuộc sống”, khi phỏng vấn về chuyện tình cảm, tác giả đã hỏi một câu thế này: “Xin hỏi tình trạng các mối quan hệ của Đàm tổng hiện nay thế nào, vẫn đang độc thân chứ?”
Đàm Khải Thâm trả lời rất đơn giản: “Trước mắt là vậy.”
Kí giả (cười): “Như vậy có phải tôi có thể hiểu rằng là, rất nhanh sẽ không phải vậy nữa đúng không.”
Đàm Khải Thâm: “Có thể nói như vậy.”
Kí giả: “Vậy anh có thể tiết lộ đôi chút về người trong lòng của mình là người như thế nào không?”
Bạch Tranh tiếp tục đọc từng dòng một, vào khoảnh khắc câu hỏi đó đập vào mắt mình, cô dường như đã nín thở.
Cô đọc thật kĩ từng dòng từng chữ một.
“Cô ấy là người khá hậu đậu, rất hay làm mình bị thương. Cô ấy rất thông mình, rất xinh đẹp. Lúc buồn thì thích trốn đi một mình, nhưng cũng có lúc lại rất thích bám lấy người khác.
Tôi cũng không biết phải làm gì với cô ấy mới được.
Có điều cũng là tại tôi, lần đầu tiên cô ấy tỏ tình với tôi thì tôi đã từ chối.
Vậy nên tôi nghĩ, chắc có lẽ cô ấy vẫn còn đang giận tôi.”
Vì câu nói này, không khí trong phòng ăn như yên tĩnh đi hẳn.
Tính khí nóng nảy này của Phó Minh Tu cũng không biết là học từ ai, lúc bướng lên thì không ai khuyên được, Đàm Ngữ Lâm định qua đó kéo anh ta lại, cũng trở về trong vô vọng.
Lúc mới đầu, dù Đàm Ngữ Lâm rất bất ngờ trước hành động của Phó Minh Tu, nhưng cũng có chút gì đó mong đợi.
Dù gì cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó, sau này phải gồng gánh cả một giang sơn, cũng không thể cứ nấp mãi dưới sự che chở của trưởng bối mà sống được. Câu hỏi này của Phó Minh Tu đã khiến cho con người hoà nhã đang gồng gánh cái nhà này bỗng chốc có được sự ủng hộ và tin tưởng dành cho đứa con trai của mình.
Nhưng không lâu sau đó, Phó Minh Tu có chút trầm lại, không nổi nóng nữa, anh ta có thể cảm nhận được vị thế của mình đang dần bị mất đi.
Mặc dù Đàm Khải Thâm không nói một chữ nào, nhưng không khí đáng sợ của câu chuyện lúc đó gần như đã nuốt chửng anh ta.
Rất nhanh, ánh mắt của Phó Minh Tu đã bắt đầu né tránh, nội tâm cũng đã có chút bất an.
Vừa hay lúc này có nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, trông thấy không khí bất thường trong phòng ăn, giọng nói của người phúc vụ cũng bất giác thấp xuống, “Xin hỏi, bây giờ mọi người có muốn gọi món không?”
Sự bế tắt bỗng chốc nhất thời biến mất.
“Có, chúng tôi muốn gọi món ngay đây.” Đàm Ngữ Lâm thấy thế thì gọi người phục vụ vào, lật xem thực đơn, đồng thời cũng mở một đường lui cho con trai của mình, “Tiểu Tranh, Minh Tu, hai đứa mau qua đây xem xem muốn ăn gì nào.”
Phó Minh Tu thở dài một hơi, hạ mình nhận thua, nhẹ nhàng nép người đi qua, xem như là nhường một bước.
Đàm Khải Thâm chớp mắt, cuộc đối đầu vừa rồi xem như chưa từng xuất hiện, mở mắt ra, anh như một lần nữa trở về dáng vẻ của bậc trưởng bối lạnh lùng điềm tĩnh.
“Ăn ngon miệng nhé.”
Lời này là anh nói với Bạch Tranh
Phó Minh Tu nhướng mày, quay đầu nhìn theo thì phát hiện ánh mắt của Bạch Tranh vẫn đang dõi theo bóng lưng đã rời đi.
Cho đến khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mất, cô mới quay đầu lại.
Bữa cơm này vốn dĩ là không thể nuốt trôi rồi, trên bàn cơm nhất định sẽ có người mở lời đàm tiếu.
Đối với Bạch Tranh mà nói thức ăn ngon mấy bây giờ cũng chẳng có mùi vị gì, Lận Nhiễm đã gọi đến mấy lần đều bị cô lấy cớ ngắt máy, kế hoạch bỏ trốn cũng tạm thời gác lại, Lận Nhiễm hỏi nguyên nhân thì cô chỉ nói hôm nay đã quá muộn rồi, nên đợi đến sáng mai rồi hẵng đi.
Nghe điện thoại xong, Bạch Tranh lại gặp được Phó Minh Tu ngay trước cửa phòng ăn.
Bạch Tranh cho điện thoại vào túi, muốn đẩy cửa bước vào thì bị anh ta giữ cổ tay lại và gặng hỏi: “Anh hỏi em, chuyện này xảy ra từ khi nào?”
Cô dừng lại, dứt tay ra khỏi người anh ta, giả ngốc đáp trả, “Em không hiểu anh đang nói gì.”
Phó Minh Tu hít sâu một hơi, cả một bụng tức không biết phát tiết đi đâu, chỉ có thể lập lại câu hỏi lần nữa: “Em và cậu anh, là chuyện từ khi nào.”
“Chuyện gì chứ?” Bạch Tranh mỉm cười, ánh mắt lại có chút né tránh.
“Được.” Phó Minh Tu dường như đã bị dáng vẻ này của cô bức đến tột độ, có chút mất kiên nhẫn, kết thúc câu chuyện bằng lời đe doạ: “Em không nói phải không, tự anh sẽ đi hỏi chú ấy.”
Bạch Tranh sớm đã nhìn thấu được ý đồ của anh ta, vốn không có ý muốn ngăn cản, nghiên đầu sang bên để dễ nói hơn, “Được thôi, anh đi hỏi đi, em cũng rất muốn biết chú ấy sẽ trả lời anh thế nào.”
“………” Nghe thấy câu nói này, Phó Minh Tu vừa định bước đi đã khựng lại, anh ta vừa tức vừa cáu nhưng cũng không biết phải làm thế nào, căn bản là đã bị Đàm Khải Thâm đàn áp đến mức không còn dũng khí ngẩng đầu, tâm trí dao động đến đỉnh điểm, rất nhiều lời chưa kịp suy nghĩ đã vội nói ra.
“Bạch Tranh, em là con dâu của nhà họ Phó, là vị hôn thê của tôi, bây giờ lại dang díu với cậu tôi, em có còn biết xấu hổ là gì không vậy?!”
Lời vừa nói ra, Phó Minh Tu đã biết sắp không ổn rồi, nhưng chưa kịp đợi anh ta nói ra gì đó để chữa cháy lại, thì đã nghe thấy Bạch Tranh lạnh lùng đáp trả: “Xấu hổ? Trên thế giới này người không đủ tư cách nói với tôi hai chữ này nhất chính là anh.”
Sắc mặt của Phó Minh Tu trầm xuống, lại không nghĩ ra được bất cứ lời nào để bao biện cho mình, hai mắt trừng đến đỏ cả lên.
Bạch Tranh không để ý đến hắn, chầm chậm đẩy cửa bước vào rồi lại dừng lại, nhỏ giọng nói với anh một câu mà chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Còn nữa, tôi bây giờ vẫn chưa phải là vị hôn thê của anh, tương lai cũng sẽ không trở thành con dâu của nhà họ Phó.”
Lời nói quả quyết như vậy, Phó Minh Tu nghe thấy không chỉ cảm thấy ngạc nhiên, mà còn có chút nghẹt thở.
Anh không hiểu được cảm xúc lạ lẫm ấy từ đâu mà có, cũng không suy nghĩ nhiều, anh ta nắm chặt tay phải của mình đập mạnh vào cột đá bên cạnh.
Âm thanh vang lên, làm hững nhân viên phục vụ bưng món ăn giật mình.
-
Đèn lồng bỗng sáng lên, màn đêm cũng dần buông xuống.
Trên đường về, không còn ai nhắc lại chuyện khi nãy.
Phó Trí Hồng sau khi lên xe không còn màng đến chuyện xung quanh nữa, nhắm mắt lại chỉ ngơi một lát.
Phó Minh Tu ngồi ở ghế lái phụ chơi game với người khác, ai nghe cũng cảm nhận được tâm trạng của anh ta không tốt lắm, chửi mắng người khác không ít, Bạch Tranh không hiểu rốt cuộc anh ta đang bực tức điều gì, càng không rảnh để tâm anh ta đang phát tiết với ai.
Cuối cùng Đàm Ngữ Lâm thật sự không nhìn nổi nữa, liền lên tiếng kiếm chế anh ta, “Minh Tu, nhỏ tiếng thôi con, đừng làm phiền ông nội nghỉ ngơi.”
Phó Minh Tu không nói gì, miễn cưỡng tắt đi âm lượng điện thoại, tiếng nói cũng không còn kích động như khi nãy.
Tai rốt cuộc cũng được yên ổn một chút, Bạch Tranh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường nhấp nháy được phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô, cô nhắm mắt lại, chuyện xảy ra vào chiều nay ở phòng ăn cùng với những người cô đã gặp cứ như cuống phim tua đi tua lại trong đầu cô.
Thật ra không chỉ có Phó Minh Tu muốn làm rõ mọi chuyện, cô cũng rất muốn biết, những lời Đàm Khải Thâm đã nói rốt cuộc có ý gì.
Cô không ngốc, cô vẫn có thể cảm nhận được sự khác lạ Đàm Khải Thâm dành cho cô, chỉ là Bạch Tranh vẫn luôn không dám tin vào suy nghĩ của mình, sợ do bản thân mình nghĩ sai.
Dù gì chuyện này bốn năm về trước đã từng xảy ra một lần, lúc đó cô không sợ trời chẳng sợ đất, tràn ngập tự tin khẳng định rằng người đó thật sự đã thích mình, cho dù kết quả không như ý nguyện, cô vẫn giữ vững quyết tâm của mình, quyết không hối hận.
Bây giờ, cho Bạch Tranh đã trưởng thành hơn về tuổi tác và cách đối nhân sử thế với những chuyện xung quanh cũng đã khác năm đó rất nhiều.
Nhưng khi đối mặt với người đó lần nữa, cô đã không còn đủ dũng cảm để cược hết tất cả như năm đó nữa.
Nên bây giờ cô đã dừng bước lại, tính toán trước sau.
Sợ rằng bây giờ sai một bước, sẽ mất hết tất cả.
Về đến Lan Uyển thì cũng đã hơn 9 giờ, Phó Minh Tu đã bị một cuộc điện thoại gọi đi ngay từ lúc trên xe, nên không theo đến đây.
Đàm Ngữ Lâm đang nói chuyện cùng Phó lão gia, Bạch Tranh trong lúc thẫn thờ cũng nghe được vài câu, rồi chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Vừa tắm xong, cô liền nhận được một điện thoại.
Bạch Tranh dùng khăn tắm quấn quanh đầu, bật chế độ rảnh tay của điện thoại, theo thói quen ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị cho quy trình chăm sóc da của mình, liền phát hiện ra những đồ hay dùng ở trên bàn trang điểm đều đã không còn, cô chợt nhớ ra, những thứ đó đã bị cô gói hết lại đem để sẵn ở nhà Lận Nhiễm rồi.
Cùng lúc đó, người tạm thời đang nắm giữ “toàn bộ gia sản” của cô ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi: “Tối nay cậu ngủ ở đâu đấy, có qua đây không?”
“Không, mình đang ở Lan Uyển, sáng sớm mai qua tìm cậu.” Bạch Tranh kéo khăn xuống lau khô tóc.
“Cũng được, có điều trại huấn luyện tập trung đó của cậu khi nào thì bắt đầu, ngày mai đi có còn kịp không?”
“Vẫn kịp, nội trong ba ngày đến đó là được.”
Trại tập huấn mà Lận Nhiễm nói, thật ra là một trong những lịch trình của “Thiên Lãi Chi Âm”
Trước khi diễn ra vòng loại 40 lấy 30, những tuyển thủ mới sẽ được tham gia một đợt tập huấn tại nơi diễn ra vòng chung kết, trong vòng 20 ngày, luyện tập khép kín.
Vì để cho mọi tuyển thủ đều có một vạch xuất phát công bằng, thời gian tập huấn sẽ được các giáo viên hướng dẫn phân thành từng đội để huấn luyện, cho đến khi chung kết diễn ra và quán quân xuất hiện, tất cả các tuyển thủ đều phải sống tại nơi ghi hình, chỉ đến khi ghi hình xong chương trình hoặc bị loại thì mới được rời đi.
Bạch Tranh cũng là vì điểm đó mới lựa chọn rời khỏi Bắc Thành vào lúc này
Thời gian tập luyện khép kín vừa hay có thể tránh được lễ đính hôn.
“Mình nói thật nhé chương trình này của các cậu cũng nhẫn tâm quá đi mất, tập huấn thì tập huấn thôi, còn thu cả điện thoại.” Lận Nhiễm lại tiếp tục hỏi, “Vậy lỡ như đến lúc đó có chuyện gì xảy ra mình làm sao liên lạc cho cậu đây.”
Về chuyện này Bạch Tranh cũng chưa kịp nghĩ đến “Để mình đến xem tình hình đã, chắc sẽ có cách thôi.”
Cũng không thể để nhiều người như vậy bị cách li với thế giới bên ngoài, như vậy sẽ thành cái gì chứ.
Nói được một hồi, tóc của Bạch Tranh cũng gần như khô hết, cô thò tay vào hộp trang điểm lấy ra tuýp nhỏ của các loại mỹ phẩm chăm da, thoa nhẹ một ít lên mặt, sau đó lại lên giường nằm, tiếp tục nghe Lận Nhiễm tán dóc.
“Đúng rồi.” Vừa nói xong những chuyện vui trong buổi họp lớp lần trước, Lận Nhiễm lại nhớ đến một chuyện, “Đàn anh khoá trên thời đại học của mình đang làm biên tập viên cho một tạp chí tài chính, hai tuần trước vừa đến Đàm thị làm phỏng vấn, đào được một tin tức lớn, có muốn nghe không?”
Bạch Tranh bây giờ vừa nghe đến chữ “Đàm” thì lập tức xuất hiện cảnh giác “Phỏng vấn ai thế.”
“Hỏi thừa, tất nhiên là Đàm tổng rồi.” Lận Nhiễm nói, “Những chuyện liên quan đến chuyên ngành thì không có gì đáng nói, nhưng mà, tình trạng yêu đương của Đàm tổng, đã bị đàn anh của mình moi ra được rồi đây!”
“……” Bạch Tranh tròn xoe mắt, hai chân bắt chéo ngồi ở mép giường, giả vờ như không để tâm lắm tiếp tục hỏi, “Rồi sao nữa.”
“Mình nói cậu nghe nhé, chuyện lần trước cậu nói anh ta đã có bạn gái là giả đấy, đàn anh của tôi đã hỏi rồi, thì ra chỉ là một kẻ đào mỏ muốn dựa hơi Đàm thị để trèo cao mà thôi. Còn về bạn gái chính thức của Đàm tổng thì chẳng hỏi ra được gì, thái độ chính thức cũng chỉ có 3 từ “đang theo đuổi——”.”
“Cậu nói xem cô gái đó chắc phải là thần tiên giáng thế ấy nhỉ, có thể được người đàn ông như vậy theo đuổi, nếu là mình thì sẽ gật đầu đồng ý ngay.” Lận Nhiễm bên đó vẫn đang tiếp tục mộng tưởng vu vơ.
Hai người lại bàn lên tám xuống được thêm một lúc, Lận Nhiễm lại bị bạn gọi đi chơi game, cuộc nói chuyện mới được chấm dứt.
Trước khi ngắt máy, cô nghe thấy Bạch Tranh hỏi: “Quyển tạp chí mà cậu nói khi nãy tên gì thế?”
“Là “Bắc Thượng Tài Chính”, chắc cậu đã nghe qua rồi, phát hành vào ngày 5 hằng tháng…” nói đến đây, Lận Nhiễm bỗng dừng lại một lát, “Như vậy thì, vừa hay là hôm nay.”
Bạch Tranh đứng dậy đi lấy iPad đang để trên bàn, nhanh chóng truy cập vào trang web của tạp chí “Bắc Thượng Tài Chính”.
Tạp chí điện tử trên web có giá rẻ hơn bản in giấy phát hành, sau khi thanh toán xong thì cô mở ra.
Với sự nổi tiếng của Đàm Khải Thâm trong giới tài chính ở Bắc Thành, không có gì lạ khi hình ảnh của anh xuất hiện ở trang bìa của tạp chí, nhưng khi Bạch Tranh nhìn thấy, trái tim vẫn vô thức đập nhanh lên.
Cô ấn vào phụ lục, trực tiếp ấn vào trang phỏng vấn, đọc kĩ từng chữ.
Nửa đầu của bài phỏng vấn đều là những vấn đề và lí giải liên quan đến lĩnh vực chuyên ngành, Bạch Tranh đọc thấy rất nhiều từ ngữ chuyên ngành, có những chỗ cô phải xem đi xem lại thật kĩ mới có thể hiểu được nội dung của nó.
Nhưng mà sau mỗi phần vấn đáp, những lời lí giải của Đàm Khải Thâm đều rất rõ ràng và dễ hiểu, tuy rằng nói rất ít, nhưng mỗi một câu đều nói chính xác vào trọng điểm, trong lời nói cũng không hề có bất cứ lời nào là đùa giỡn hài hước, đến ngay cả kí giả sau khi phỏng vấn xong cũng nói, ấn tượng ban đầu về anh ấy đã bị thay đổi rất nhiều.
Phỏng vấn chủ yếu phân thành hai chủ để chính là công việc và cuộc sống.
Những chuyện nhảm nhí mà Lận Nhiễm nói đều nằm ở phần cuối của phần “cuộc sống”, khi phỏng vấn về chuyện tình cảm, tác giả đã hỏi một câu thế này: “Xin hỏi tình trạng các mối quan hệ của Đàm tổng hiện nay thế nào, vẫn đang độc thân chứ?”
Đàm Khải Thâm trả lời rất đơn giản: “Trước mắt là vậy.”
Kí giả (cười): “Như vậy có phải tôi có thể hiểu rằng là, rất nhanh sẽ không phải vậy nữa đúng không.”
Đàm Khải Thâm: “Có thể nói như vậy.”
Kí giả: “Vậy anh có thể tiết lộ đôi chút về người trong lòng của mình là người như thế nào không?”
Bạch Tranh tiếp tục đọc từng dòng một, vào khoảnh khắc câu hỏi đó đập vào mắt mình, cô dường như đã nín thở.
Cô đọc thật kĩ từng dòng từng chữ một.
“Cô ấy là người khá hậu đậu, rất hay làm mình bị thương. Cô ấy rất thông mình, rất xinh đẹp. Lúc buồn thì thích trốn đi một mình, nhưng cũng có lúc lại rất thích bám lấy người khác.
Tôi cũng không biết phải làm gì với cô ấy mới được.
Có điều cũng là tại tôi, lần đầu tiên cô ấy tỏ tình với tôi thì tôi đã từ chối.
Vậy nên tôi nghĩ, chắc có lẽ cô ấy vẫn còn đang giận tôi.”