Nam nhân viên thấy cô hỏi, dựng cây lau sàn tựa lên cạnh bàn kế bên: “Chủ tiệm đang ngồi trên tầng luôn đó, em đi theo anh,” anh ta hướng tay về phía cầu thang trong góc rồi đi trước dẫn đường, ở tầng trên của tiệm ra là một không gian đọc sách thư giãn có bán kèm với bánh ngọt và cà phê.
Điều hòa mát mẻ, không gian yên tĩnh được xông hương nhẹ nhàng, chỗ này quả thật rất phù hợp để học và làm việc.
“Bên này.”
Anh ta đưa cô đi ngang qua khu đọc sách đến một dãy hành lang nhỏ, ở đấy chỉ có một căn phòng duy nhất nằm bên phía tay phải, nam nhân viên mở cửa ra, lễ phép nói: “Cô Hạ, có người đến xin việc ạ.”
Người phụ nữ trung niên ngồi trên chiếc ghế sofa dài, trên người là bộ váy tao nhã theo phong cách thời trang thanh lịch.
Nhưng nhìn xuống bàn là ly trà sữa đang uống dang dở, Nhuệ Linh bất giác cảm thấy cả hai thứ có hơi đối lập nhau. Cô lễ phép cúi đầu: “Chào dì, con đến để xin việc làm ạ”
“Vào đây, ngồi xuống đối diện cô này,” bà cười tươi đứng dậy, cô gật đầu theo bà đến sofa ngồi.
Bà ngồi đối diện Nhuệ Linh, lên tiếng giới thiệu trước: “Tên dì là Hạ Tử Lan, dì đúng là đang tuyển nhân viên, mà nhìn con trẻ như vậy đã đi xin việc sao? Chỗ dì chỉ nhận người đủ 18 tuổi thôi nhé.”
Nhìn cô, bà Hạ Tử Lan đinh ninh cô là một học sinh cấp 3.
Nhuệ Linh từ nhỏ đã ăn rất ít, không phải vì kén ăn mà là vì không có để mà ăn.
Nhà bà nội cô năm xưa có hơi thiếu thốn, đồ ăn trong nhà chẳng có là bao, bà nội chỉ cho cô ăn một chén cơm nhỏ, phần còn lại là của bà và anh họ.
Bởi vậy mà cơ thể của Nhuệ Linh trông có hơi nhỏ con, khuôn mặt lại non nớt trắng nõn, nhìn quả thực không giống người đã 18 mà giống học sinh cấp 3 hơn.
Nhuệ Linh lấy trong balo ra hồ sơ xin việc, vì không chắc có gặp được chỗ nào đó tuyển người làm hay không nên cô mang theo cho an tâm.
“Tạm thời chưa có việc gì bận nên con muốn làm nguyên ngày, khi có thông báo nhập học và lịch học thì sẽ đổi sang làm theo ca, dì xem xét thử giúp con ạ.”
Hạ Tử Lan xem qua hồ sơ, nhìn một lượt bà mỉm cười e thẹn: “Cũng được, dì đang thiếu một nhân viên mà quán thì lại quá đông. Mà thì ra là con 18 rồi, dì xin lỗi nhé, để dì lấy hợp đồng lao động cho con.”
Sau khi xem kỹ và kí hợp đồng lao động, bà Hạ Tử Lan hẹn cô ngày mai đến làm việc, cô trong tâm trạng vui vẻ tự thưởng cho mình một túi khoai tây chiên cỡ lớn mua từ cửa tiệm đi về nhà.
Cô cầm túi khoai tây đi thẳng lên phòng, thường thì sau khi dùng bữa thì cha và mẹ cô đều lên công ty, Hứa Dục Thành cũng vậy, Hứa Mộng Mộng thì sẽ cùng bạn bè của cô ta đi mua sắm hoặc uống nước ở đâu đó nên trong nhà đặc biệt yên tĩnh.
Lên đến phòng, Nhuệ Linh mở laptop ra tiếp tục viết bản thảo cho truyện, dù sao cô phải hoàn thành bộ truyện này để tham gia cuộc thi viết của app tiểu thuyết. Vừa viết, Nhuệ Linh vừa đưa tay bốc một thanh khoai tây cho vào miệng, ngầy ngậy vô cùng ngon, cũng rất giòn.
Những năm tháng ở nhà bà, vì dì hàng xóm kế bên thấy cô gầy gò, biết cô không được bà nội cho ăn uống tử tế nên có lén đưa cho cô vài củ khoai tây trong vườn khoai nhà mình.
Cô đã luôn giữ thói quen này, nhưng sau khi ra ở riêng trong kiếp trước vì để tiết kiệm mà lúc đó cô đã tự mua khoai tây về làm, tiết kiệm chi phí hơn cũng khá ngon.
Cứ như vậy, viết một chút lại bốc một miếng, đến tối cô mới mệt mỏi mà đóng laptop lại đi xuống nhà lấy nước. Muốn đến phòng bếp thì phải đi xuống cầu thang và đi qua phòng khách nên không tránh khỏi việc đụng mặt với Hứa Mộng Mộng, cô ta vừa đi làm tóc cùng bạn bè, tóc xoăn lơi vô cùng đẹp mắt.
Bà Đan Thanh ngồi bên cạnh Hứa Mộng Mộng, tay sờ lên mái tóc xoăn mềm mại của cô ta, vẻ mặt tán thưởng tràn ngập ý cười: “Con gái của mẹ là đẹp nhất, thời gian qua ôn thi làm con mẹ xanh xao đi nhiều lắm.”
Trong mắt bà, đứa con gái nhỏ bé là Hứa Mộng Mộng vì ôn thi mà người ngợm gầy tong teo, da mặt xanh xanh trắng trắng vô cùng thê thảm, vì vậy mà khoảng thời gian ôn thi bà ấy không có bắt Hứa Mộng Mộng làm việc nhà. Cô ta sẽ ngồi yên hưởng thụ những bữa cơm ngon, không phải làm việc nhà, thích thì liền vung tiền mua mấy thứ như mỹ phẩm và váy vóc đẹp đẽ.
Còn cô trong mắt bà ấy vừa lười biếng vừa không hiểu chuyện, thực tế là cô đã chăm chỉ học hành quên cả ngủ, có khi học thâu đêm đến sáng rồi lên trường luôn chứ chẳng ngủ. Da mặt vàng vọt, cơ thể xanh xao sụt đi vài kí mà bà ấy nào có để trong mắt.
“Đâu có, con gái của mẹ vẫn luôn xinh đẹp.” Hứa Mộng Mộng nũng nịu với bà Đan Thanh, Nhuệ Linh công nhận rằng em gái cô thích hợp làm công chúa nhỏ trong mắt cha mẹ hơn cô nhiều.
Hứa Mộng Mộng biết làm nũng, biết lấy lòng người khác càng rất biết ăn nói, cũng vì thế mới khiến cô lu mờ.
Đang chuẩn bị nhấc chân lên bậc thang lên trên tầng thì bà Đan Thanh nhìn thấy cô, giọng nói hòa nhã khi nãy lại vô thức trở nên nghiêm nghị: “Mẹ thấy con suốt ngày cứ ngồi trong phòng với laptop, thi đã tệ còn có tâm trạng ngồi chơi game sao?”
Ồ, thi tệ? Cô đỗ vào trường đại học Đế Đô, 4 năm đi học ở kiếp trước đều dành học bổng, ngồi trong phòng với laptop cũng là vì muốn kiếm chút tiền tiêu. Nhưng Nhuệ Linh không có tâm trạng nghe bà ấy nói, chỉ vâng dạ cho có khiến Đan Thanh nổi cáu rồi bỏ lên phòng.
Cô không muốn dây dưa nói gì với bà ấy vì muốn giữ cho tâm trạng của mình tốt một chút, như vậy thì mới có hứng viết bản thảo.
[..]
Ting ting ting~
Chuông báo thức reng liên hồi, Nhuệ Linh mệt mỏi mở mắt đưa tay tắt báo thức rồi nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp lại sực nhớ tới hôm nay là đầu tiên cô đi làm vậy nên tức tốc bật dậy. Hôm qua cô xem phim lấy cảm hứng đến khuya nên sáng dậy người hơi lờ đờ, cứ lững thững đi đánh răng rửa mặt rồi thay đồ.
Cô thay bộ đồ ngủ ra, mặc lên chiếc áo babytee trắng trơn không họa tiết phối cùng quần baggy jean, những đồ cá nhân cô để vào chiếc túi tote quen thuộc rồi đi xuống nhà.
Nhìn thấy cô ra ngoài vào sáng sớm nên bà Đan Thanh khá ngạc nhiên, hôm qua thì ăn sáng bên ngoài, hôm nay lại ra ngoài từ sớm, bà nghi ngờ con gái đi gặp ai đó, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị hỏi cô: “Con đi đâu?”