Đoàn Tam Thiếu đứng chờ ngoài hành lang, mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau trong nội đường truyền ra. Hắn rất lo lắng, muốn vào xem nhưng lại bị ngăn cản. Hắn không biết tình hình bên trong, nhịn không được mắng: “Này, các ngươi lấy nhiều khi ít không biết xấu hổ à?” Thấy thủ hạ của Phục La có điểm kích động, hắn quyết định hạ thủ trước, trường côn quét ngang, mở một đường máu, dẫn cả bọn xông qua hành lang vào thính phòng ——
Song phương khai chiến, bên nào cũng có người chết và bị thương.
Vừa xông vào, Đoàn Tam Thiếu kinh hãi thấy kiếm gãy trên mặt đất, ngựa chết đầy máu me còn Đông Phương Linh đang bị một nam tử trông rất giống y đuổi giết.
Hắn thấy Phục La sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vội vàng gọi: “Phục tả sứ, còn không mau tới giúp Thiếu chủ?”
Phục La nắm chặt lợi đao, nhìn thẳng thê nhi, không dám manh động.
“Phục tả sứ, bảo người của ngươi dừng tay, chúng ta đều là người một nhà, không nên giết hại lẫn nhau.” Có con tin trong tay, Mộ Dung A Kiều không hề sợ hãi ra lệnh cho đối phương: “Đông Phương Linh là tên phản đồ tùy tiện bịa đặt ô nhục người khác, còn muốn sát hại tân nhiệm giáo chủ, ngươi còn chưa xông lên giết phản đồ?”
Nghe ả nói, Đoàn Tam Thiếu kinh ngạc.”Hắn là tân nhiệm giáo chủ? Đông Phương Hùng Ưng đâu? Hắn làm sao vậy?” Hắn vừa đánh nhau vừa nhìn người đang sử roi, giật mình thấy Phục La vậy mà nghe theo lời nữ nhân kia, ra lệnh cho thủ hạ của gã dừng tay.
Phục La hạ lệnh, tinh thần thực sự lâm vào hỗn loạn. Thoáng nhìn mẫu tử Đinh Đinh sợ hãi, gã càng thêm bối rối, thê nhi bị bắt làm con tin, gã không biết nên lựa chọn thế nào.
“Thiếu chủ, thực xin lỗi!”
Đông Phương Linh thấy gã xin lỗi, trực giác tuyết thượng gia sương (đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương). Hiện thời, y chẳng những phải đối phó Diễm mà còn phải né tránh tấn công của Phục La, thời gian mắng chửi người cũng không có!
Hai đánh một. Diễm bớt phải dùng sức. Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung A Kiều hiện rõ sự vui vẻ. Ả đã đoán chắc nhược điểm của Phục La chính là người nhà của gã.
Đoàn Tam Thiếu không tin nổi Phục La sẽ phản bội. Hắn mặt mày nhăn nhó, muốn ngăn cản bọn chúng làm Đông Phương Linh bị thương nhưng thân thể đầy thương tích dần dần mất đi cảm giác. Đông Phương Linh thảm hại hơn, bị vây công, muốn chạy trốn cũng không có chỗ mà trốn… Nhìn đao tử đã sát đến bên Đông Phương Linh, Đoàn Tam Thiếu sợ tới mức gọi toáng lên: “Đông Phương Linh, coi chừng đao của Phục La!”
Phục La một đao kia dĩ nhiên khéo léo tránh đi chỗ hiểm, chỉ sượt qua người Thiếu chủ. Nhưng Đông Phương Diễm không cho phép Phục La giúp Linh, bèn vung roi đuổi những người khác đi.”Các ngươi toàn bộ cút ngay, không được tiến lên đây! Mạng hắn là của ta.” Hắn thét lên ra lệnh, nhìn ca ca sắc mặt tái nhợt, đứng cũng không vững, hắn muốn chính tay kết liễu y.
Thấy vậy, Mộ Dung A Kiều lo lắng, “Giáo chủ coi chừng, không thể khinh địch!” Ả nhắc nhở nhi tử, đồng thời thúc giục: “Phục tả sử, ngươi còn chần chờ cái gì? Không mau giết Đông Phương Linh?”
“A… A…” Phục Quyết bị huyết tinh trước mắt dọa sợ, không ngừng thút thít nỉ non, muốn tìm mẫu thân nhưng lại bị Nhị phu nhân tóm chặt tay. Thằng bé đau quá, khóc nức nở.
“Quyết Nhi ngoan, đừng sợ, nương ở đây.” Đinh Đinh xót con, vội lên tiếng trấn an.
“Nương… Ô… Ô… Ta muốn nương…”
Tiểu hài tử khóc ầm ĩ làm Mộ Dung A Kiều đang chú tâm vào cuộc chiến, bực mình quát: “Ngươi còn khóc nữa, ta sẽ đánh ngươi.”
Ả hung ác làm động tác đánh thằng nhỏ. Nó sợ khóc thành tiếng “Ngươi là người xấu… Ta muốn nương… Oa… Nương… Ta đá ngươi sang bên kia…”
Mộ Dung A Kiều kéo tay tiểu hài tử. Thằng bé láo toét dám đánh ta? Ả tát nó mấy cái, trợn mắt quát: “Ngươi đòi đánh sao?”
Đinh Đinh thấy nhi tử bị đánh, đôi má sưng đỏ. Nàng níu chặt cục cưng, lên tiếng ngăn cản: “Nhị phu nhân đừng đánh nó!” Nàng không có cách nào thoát khỏi tay thủ vệ, nghe con khóc đòi mình mà không làm thế nào, hơi vung tay, tỏ ý đồ đoạt vũ khí…
Cử động này khiến thủ vệ kinh hãi, một đao bổ về phía nàng!
“Nương… Nương…” Thằng bé thấy mẹ đứng trước mặt, máu chảy lênh láng, sợ quá kêu khóc thảm thiết.
Sự việc ngoài ý muốn phát sinh quá nhanh, Mộ Dung A Kiều phản ứng không kịp. Lúc lấy lại tinh thần, ả tức giận cho thủ vệ một bạt tai, mắng hắn ngu ngốc, nhưng dù chửi mắng thế nào Đinh Đinh cũng không thể sống lại.
Đoàn Tam Thiếu vất vả né tránh công kích, thấy phía Phục La vẫn vung đao đánh Đông Phương Linh. Hắn gấp đến mức thét lớn: “Phục La, nữ nhân kia giết lão bà ngươi, nhi tử của ngươi khóc thê thảm, ngươi không thấy sao? Còn giúp thị giết người?”
Phục La nghe tiếng, đao đang giơ lên dừng lại như hoá đá. Đông Phương Linh tranh thủ thời gian, né tránh.
“Đinh muội?” Hai con mắt gã nhìn về phía bậc thang nơi máu nàng đang chầm chậm chảy xuống…
Gã toàn thân run rẩy, “YAA.A.A.. Ah ah ah ——”thét lên một tiếng, phi thân đánh về phía Mộ Dung A Kiều!
“Nương coi chừng!” Đông Phương Diễm vội dừng đòn công kích, e sợ Phục La đã nổi điên tổn thương mẫu thân.
Đông Phương Linh thừa cơ đoạt kiếm trên tay một người chết, đâm về phía đối phương, nhưng hắn tránh thoát, chỉ sượt qua ống tay áo, cánh tay chảy ra một chút máu. Y nhíu mày cười lạnh: “Ngươi không phải rất muốn lấy mạng ta sao? Ta còn chưa chết ngươi đã vội chạy trốn?”
“Ai chạy trốn?” Đông Phương Diễm rống lên giận dữ, triển khai toàn bộ công lực, sử đến Phi Thiên huyền công.
Đoàn Tam Thiếu thấy người kia khó lòng ngăn nổi chưởng lực, khéo phải chết dưới roi. Hắn lo lắng thét lên “Không được ah ——”. Một côn gạt người ra, đánh về phía Đông Phương Linh…
Đông Phương Linh không ngờ có người cản trước mặt, đỡ hộ mình một chí tử. Đoàn Tam Thiếu bị trường tiên mang nội lực thượng thừa xuyên qua lồng ngực đến bụng, y phục rách toang, máu tuôn ào ạt.
“Đoàn Tam…” Vừa há miệng, y nghẹn ngào ôm chặt nam nhân trước ngực né tránh đòn công kích. Nội tâm vừa bực bội vừa lo lắng, y nhịn không được trách mắng: “Đoàn Tam Thiếu, đồ đần nhà ngươi, võ công kém như vậy, toàn thân đang bị thương, vì sao còn xông lên đỡ cho ta?”
“…” Đoàn Tam Thiếu đau đớn hư nhược nói không nên lời. Bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại xông tới đỡ cho Linh. Hắn chỉ cảm thấy thân thể không chỗ nào không đau, nóng rát như bị hỏa thiêu, ngũ tạng lục phủ như bị bánh xe nghiền nát. Vô cùng khốn khổ! Hắn ý thức mơ hồ, mí mắt nặng trĩu, không chống đỡ thêm được nữa. Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là đôi mắt màu hổ phách ngấn lệ. Hắn muốn đưa tay lau nước mắt cho Linh nhưng không nhúc nhích được, cứ như vậy rơi vào hôn mê.
“Đoàn Tam Thiếu!” Đông Phương Linh lay đập thế nào hắn cũng không có phản ứng. Y không muốn nghĩ đến tình huống xấu nhất, cố nén nước mắt, rống to một tiếng, lợi kiếm đâm về đối thủ.
Đông Phương Diễm vung tay tước thanh kiếm. Hắn nghênh ngang đi đến góc tường có Đông Phương Linh đang thối lui, cười ra tiếng: “Ca ca, ta muốn các ngươi tất cả đều chết ở đây.”
“Đông Phương Diễm, ngươi dám tổn thương Thiếu chủ, nương ngươi cũng sẽ mất mạng!” Phục La kề đao vào cần cổ non mịn của Mộ Dung A Kiều.
Uy hiếp làm cho Đông Phương Diễm toàn thân chấn động, vội thu hồi tiên kích. Mộ Dung A Kiều biết rõ nếu tiếp tục đánh tới, Đông Phương Linh không thể thoát chết, liên tiếp thúc giục nhi tử và thủ hạ: “Ngươi không cần lo cho ta, mau giết hắn! Các ngươi còn không mau đi trợ giúp giáo chủ…”
“Ai dám lộn xộn, ta liền giết ả!” Phục La lên tiếng đe dọa, thủ vệ không dám nóng nảy tiến lên nhưng gã biết dù sao đối phương cũng đông mạnh hơn, tình trạng này không duy trì được bao lâu.
“Không được làm tổn thương mẫu thân ta!” Đông Phương Diễm lo lắng, trong mắt chỉ có một người, không quan tâm tới Linh nữa.
“Mau bảo bọn chúng buông vũ khí.” Phục La bắt lấy nữ nhân, thấy Đông Phương Diễm vẫn chần chờ, gã hướng đao sát hơn, hô to: “Nhanh lên!”
Trong Cam Tuyền đường tràn ngập mùi huyết tinh sát phạt.
Đông Phương Linh lẳng lặng chờ đợi, Phục La cũng rất khẩn trương…
Cổ Bá Thiên thấy Đông Phương Diễm cuối cùng chịu khuất phục, để cho nhân thủ vứt bỏ khí giới đầu hàng, đáy lòng lạnh đi một mảnh, lo sợ tỷ lệ đào thoát thành công của mình giờ gần như bằng không.
Mộ Dung A Kiều trố mắt nhìn người của ả bị thủ hạ Phục La chế trụ, nhi tử vậy mà không phản kháng, bị bắt luôn, vũ khí đều bị đối phương cướp đi. Ả tức giận đến trào nước mắt, mắng hắn: “Ngu xuẩn! Ngươi có cơ hội, vì sao không giết Linh? Ngươi căn bản không cần quan tâm đến ta!” Một bước phạm sai lầm, bước sau càng sai… Uổng phí tâm huyết bao lâu của ả. Chỉ còn cách thành công một chút xíu thôi.
Đông Phương Diễm ngoan ngoãn bị mắng, thấp giọng lẩm bẩm: “Nương, ta không thể không quản người…” Hắn không có biện pháp. Đó là người hắn yêu thương nhất, không gì quan trọng hơn an toàn của mẫu thân.
“Đem mẫu thân bọn hắn xích lại!” Đông Phương Linh hạ lệnh, thở hổn hển chống lấy thân thể đứng lên nhìn quanh bốn phía.
Phàm giáo đồ bị ánh mắt ngoan lệ đó quét qua, không ai không cúi đầu. Mắt thấy Nhị phu nhân thất bại, Phục La ủng hộ Linh Thiếu chủ, trong đầu bọn hắn buộc phải nhận định lại Tân Giáo chủ.