Thủ hạ thân tín của Phục La khẩn cấp chạy đến thông báo: trong giáo đang sinh biến, hữu hộ pháp Lang Nha vì khuếch trương quyền lực, làm trái mệnh lệnh giáo chủ; hai người cãi vã kịch liệt tới mức huynh đệ tương tàn, đồng quy vu tận.
Nhị phu nhân lo lắng giáo chúng như rắn mất đầu sẽ lâm vào hỗn loạn bèn thương nghị với các trưởng lão đưa Diễm tiếp nhận vị trí giáo chủ. Nàng và các trưởng lão sẽ hiệp trợ Tân Giáo chủ làm tròn chức trách.
Nghe báo cáo, Phục La giật mình: “Tại sao lại phát sinh chuyện này?” Không thể tin mình vừa gặp giáo chủ mấy canh giờ trước, giờ ngài và đệ đệ đã vong mạng. Gã càng không tin tất cả trưởng lão đều đồng ý để Diễm làm giáo chủ! Lẽ nào đây là quỷ kế của Nhị phu nhân?
Phụ thân qua đời, Đông Phương Linh vừa đau đớn vừa phẫn nộ! Y nghi ngờ những sự việc vừa phát sinh trong giáo, không về xem tận nơi thì không dám chắc điều gì.
Đoàn Tam Thiếu nhìn bọn họ, đại khái đoán ra Hắc Ưng Giáo gặp chuyện không may.
Đông Phương Linh nóng lòng cùng Phục La trở về giáo, không rảnh bận tâm tới người bên cạnh.
Đoàn Tam Thiếu nhìn Đông Phương Linh dắt ngựa về phía mình, đứng ngốc lăng, chưa chuẩn bị tâm lý mình được thả cho đi.
Thấy đối phương nghe mình nói xong vẫn còn ngơ ngác không có phản ứng, Đông Phương Linh nhíu mày, nhắc lại lần nữa: “Đoàn Tam Thiếu, giờ ngươi có thể trở về Lạc Dương rồi.”
“Ta có thể… trở về Lạc Dương?” Mấy ngày gần đây, điều mà Đoàn Tam Thiếu nghĩ cũng không dám nghĩ hôm nay rốt cục trở thành sự thật. Có thể trở về chùa… hắn rất vui mừng, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có phần mất mát.
Nhìn nam nhân vì mình mà mặt mũi bầm dập, toàn thân đầy vết thương, Đông Phương Linh không khỏi phiền muộn, đem ngựa giao cho hắn, tự tay đẩy hắn đi, quát: “Đi đi. Đồ đần nhà ngươi giờ có thể về nhà rồi. Sao còn không mau đi đi?”
Cái đẩy này, rốt cục làm cho Đoàn Tam Thiếu bừng tỉnh, xoay người, nhảy lên lên phóng về nhà.
Cha mẹ ơi, vậy mà con cũng còn mạng mà về!
Hắn tưởng tượng bọn Từ Hải phương trượng, sư huynh đệ, còn có tiếng tụng kinh trong chùa làm cho người ta tâm bình khí hòa, tiếng chuông mỗi buổi sớm chiều…
Phục La thấy người bên cạnh bất động, thần sắc mê mang, nhìn bóng lưng người đi khuất. Gã không nhịn được hiếu kỳ, hỏi: “Thiếu chủ, ta chưa thấy ngươi có bằng hữu bao giờ… Ngươi lần này đi Lạc Dương, có thu hoạch mới sao?” Gã nhìn về phía Đoàn Tam Thiếu càng chạy càng xa, lại nhìn Đông Phương Linh, cười hỏi: “Tiểu tử kia không tệ, là duyên phận mới của ngươi ư? Hắn là ai, quen nhau ở đâu?”
Đông Phương Linh vẫn nhìn theo thân ảnh dần xa, thì thào nói: “Hắn là đồ đệ Từ Hải phương trượng của Thiếu Lâm tự.”
Nghe vậy, Phục La kinh ngạc, không hiểu kẻ trên rừng người dưới biển như thế nào lại cùng đi với nhau?
Đông Phương Linh cũng không hiểu bản thân xảy ra chuyện gì? Tại sao trong lòng không muốn rời xa Đoàn Tam Thiếu? (có thế mà cũng không hiểu. Vì em iu ảnh chứ còn tại sao)
Một làn gió nóng thổi qua mặt, y vội hoàn hồn, hít sâu một hơi, không suy nghĩ nhiều.
“Đi thôi.” Dứt lời, y cũng cùng những người khác nhảy lên ngựa, phi về ô lĩnh.
Vó ngựa tử giẫm lên đất vàng, cát bụi xoáy bay tung…