Dạy Tôi Yêu Em

Chương 30: Thầm kín của H.A



Ngày tháng năm

Anh Huy nói rằng sau này sẽ gả em gái cho tôi, với điều kiện tôi phải cùng anh tới gặp bác sĩ tâm lý. Xùy, bà chằn ấy thì có gì hay ho. Bắt nạt tôi không à. Cơ mà nếu lấy được bả, thu phục được bả rồi, tôi sẽ khi dễ ngược lại bả. Thế nên, tôi đồng ý với anh Huy.

Bác sĩ kêu tôi viết tâm trạng của mình mỗi ngày để ổng theo dõi. Anh Huy bảo tôi cứ coi đây như nhật ký thôi, cứ viết hết mọi suy nghĩ của mình ra. Ưu tiên viết về những điều vui vẻ. Chỉ khi ở bên anh Huy tôi mới thấy thực sự vui vẻ. À, nếu là bà chằn kia thì cũng không tới nỗi nào. Còn căn nhà đó, người đàn bà đó, thật muốn xóa sổ.

Ngày tháng năm

Người đàn bà đó vẫn không ngừng dày vò tôi. Lâu dần tôi coi đó như một chuyện bình thường, tôi không muốn phải bận tâm cho nó thêm nữa. Mà tôi cũng không còn cảm giác gì khi ở căn nhà này hay những con người ở đây. Tôi mười tuổi, muốn thoát li khỏi nơi ấy, một mình một thế giới.

Anh Huy thi thoảng sẽ tới thăm tôi. Vì điều gì trông anh ngày càng buồn bã. Cũng không còn thấy anh vẽ nữa. Tự nhiên tôi cũng bị ảnh hưởng theo, sau đó cũng không muốn vẽ.

Ngày tháng năm

Ả ta vẫn không buông tha cho tôi, mà mỗi lúc tôi một tiếp nhận dần những việc làm của ả. Nhưng sao tôi lại rất khó chịu, khi tôi nghĩ tới bà chằn kia, sau này tôi cũng sẽ khi dễ lại chị ta như vậy à? Không, tôi không thể làm vậy.

Tôi luôn từ chối mỗi lần anh Huy rủ tôi tới nhà anh chơi. Anh nói nếu tôi đi cùng, anh sẽ vui hơn. Và đúng là khi tôi nói không muốn, anh rất buồn, anh không về nữa. Chỉ là, anh Huy là người tốt với tôi nhất, tôi không muốn làm gì ảnh hưởng tới em gái anh.

Ngày tháng năm

Tụi con gái ngu ngốc bám theo tôi ngày một nhiều. Vì tôi đã gầy đi, cũng không còn đeo kiếng nữa. Tôi nhớ lần đầu gặp, An nói thích đôi mắt tôi, đeo kiếng vô thiệt uổng.

Mới có ba năm thôi giờ chạm mặt vậy mà lại không nhận ra tôi, vẫn ngốc nghếch đáng ghét như thế. Uổng công tôi lỡ cười với chị ta một cái, bơ tôi xanh rờn.

Trường Đại học của chị ta thế nào lại là trường của tôi. Anh Huy chẳng sợ tôi sẽ làm gì không hay với chị ta, vẫn còn muốn tôi có thể để mắt tới chị ta một chút giúp anh. Này là lí gì, sao có thể tin tưởng ở tôi cơ chứ, tôi cũng chỉ là một thằng nhóc Trung học. Tôi làm không được. Huống hồ, tôi ghét tụi con gái. Quá ư phiền phức. Chị ta… càng phiền.

Ngày tháng năm

Tôi không tin mấy lời anh Huy nói nữa, cả ông bác sĩ kia, toàn lừa người. Lại muốn tôi tới làm bạn với bà An, cái gì mà chị ta có thể giúp tôi cải thiện tâm tính? Cơ mà tôi tại sao còn viết mấy thứ nhảm nhí này vậy?

Ngày tháng năm

Anh Huy đi rồi.

Sao lại thế nhỉ?

Có phải vì tôi càng lớn càng cứng đầu không nghe lời anh khiến anh thất vọng không, anh muốn bỏ tôi? Hay vì anh ghê sợ một kẻ hết thuốc chữa như tôi, không còn muốn bao dung tôi nữa?

Nhất định là vậy rồi, gia đình khiến anh phải áp lực như nào, ngay cả tôi cũng khiến anh mệt mỏi. Anh không thể chống đỡ thêm, một phần là do tôi. Những lời anh để lại cũng chỉ là để trấn an tôi thôi, tôi biết.

Nhìn An thế nào gục khóc, thảm thiết, đau đớn, tôi càng khó chịu. Anh một lần cuối vẫn muốn nhờ tôi để tâm tới người này. Chị ta khổ sở vì mất anh như vậy, mà tôi cũng đâu có vô cảm, tôi cũng biết buồn, còn phải để tâm chị ta cách gì đây? Chỉ có thể xin lỗi anh.

Ngày tháng năm

Đứa con gái ngu ngốc này thế nhưng lại muốn đi theo anh.

Anh có lẽ cũng nói với chị ta hãy thay anh sống thật tốt, tôi vì anh có thể làm, sao chị ta lại cố chấp như vậy. Nếu tôi tới trễ chút nữa, anh sẽ phải thật thất vọng về đứa em gái của mình.

Vì chị là bạn gái của anh Huy, tôi sẽ tiếp nhận chị như ngày ấy tiếp nhận ông bác sĩ già. Cho nên, tôi công nhận với chị, tôi luôn dõi theo Hoàng Bảo An ấy. Tôi muốn thực hiện di nguyện cuối cùng này của anh Huy. Nhưng chỉ vậy thôi, không thể hơn được nữa.

Còn lại, đành nhờ chị Thanh vậy.

Ngày tháng năm

Không còn ai quan tâm khích lệ tôi nữa.

Chỉ còn lại một mình tôi tự chống chọi với con quỷ luôn thường trực nơi thâm tâm.

Cho nên, tôi chỉ có thể mạnh mẽ, càng phải mạnh mẽ.

Rồi tôi hiện tại cũng đã có thể phản kháng trước người đàn bà kia. Chỉ là lại đã quá muộn để tôi trở thành một con người bình thường, có những cảm xúc bình thường.

Đã ăn mòn cạn kiệt tất cả trong tôi.

Không ai có thể cứu rỗi.

Không cách nào cứu rỗi.

Ngày tháng năm

Đụng mặt rồi. Thế nào lại đụng mặt người ấy rồi. Dường như vẫn chẳng nhận ra tôi.

Cô ấy sống tốt rồi phải không? Đã có thể cười nói vô tư như ngày còn anh bên cạnh. Sao lại thế này nhỉ, sao nhìn thấy cô ấy như vậy trái tim tôi lại thấy ấm áp thế này?

Nhưng mà không được, tôi biết bản thân là người thế nào. Tôi vẫn là không nên lại gần cô ấy, đúng không?

Ngày tháng năm

Có điều, cô ấy nói thích tôi, muốn cùng tôi hẹn hò.

Dù không nhớ ra tôi thực sự là ai, càng không biết bản chất của tôi giờ đáng sợ thế nào, cô ấy lại thích tôi. Em gái anh Huy vẫn thật ngốc, anh nói không sai à. Anh lo cho cô ấy nhất, cũng phải thôi.

Tôi phải cách gì từ chối cô ấy đây, khi mà, bản thân tôi, cũng thích cô ấy, rất nhiều…

Ngày tháng năm

Tôi đã không thể kiềm chế được hành vi của mình. Có được cô ấy, tôi rất thỏa mãn, là lần đầu tiên trong đời có được cảm giác như vậy. Nhưng nó không trọn vẹn. Tôi không thể đối với em gái anh Huy theo cách này.

Hóa ra trong mắt cô ấy, tôi tồi tệ đến vậy. Tôi phải đẩy cô ấy đi, rời xa thế giới đen tối này của tôi. Đã phải chịu đau đớn mất mát thế nào, cô ấy không thể lại bị tôi tổn thương nữa.

Nếu như cô ấy coi tôi đơn giản chỉ là một người vô tình cắt ngang qua cuộc đời mình, vậy thì tôi sẽ trả lại bình yên như trước đây cho cô ấy, như khi chưa từng có tôi xuất hiện.

Anh Huy với mọi người đều nói, tôi không có cảm giác ân hận. Nhưng tại sao tôi lại ân hận thế này, khi đã khiến cô ấy thích tôi.

Ngày tháng năm

Sao cô ấy vẫn cứ hiện diện trong cuộc sống của tôi như vậy, khiến tôi không giữ nổi mình, lại muốn đoạt lấy cô ấy.

Cô ấy biết tôi là loại người gì, thế nhưng vẫn chấp nhận ở bên tôi, cảm hóa tôi. Tại sao chứ? Tại sao lại vẫn cứ yêu tôi???

Tôi muốn được ở bên cô ấy!

Sau bao lần hết đẩy đi lại kéo về, rồi lại đẩy đi, tôi cuối cùng chính là khao khát muốn có được người này, thực sự rất muốn, rất rất muốn.

Ngày tháng năm

Nhưng sao tôi không thể thay đổi được, vẫn khiến cô ấy phải vì tôi mà rơi lệ như vậy??? Hết một lần lại một lần, không thể nào kiểm soát bản thân, luôn tổn thương cô ấy.

Tôi phải làm sao đây? Để cô ấy đau khổ, tôi khó chịu, thật khó chịu.

Trước khi mọi chuyện ngày một trầm trọng, tôi phải dừng lại thôi.

Ngày tháng năm

Tôi nhớ cô ấy.

Muốn cô ấy về lại bên mình.

Cô ấy vẫn còn yêu tôi.

Vậy thì không được rồi. Để cô ấy yêu tôi thêm một chút, cô ấy lại càng phải đau khổ thêm một chút. Không được, tôi không được phép tiếp tục thế này.

Ngày tháng năm

Tình trạng cô ấy suốt năm năm qua tệ thế nào, tại sao không nói cho tôi, tại sao không cho tôi biết, tại sao?????

Chị cứ giữ cái nguyên tắc làm việc của mình, nhìn tôi tổn thương bạn mình như thế. Rồi tôi vì thế hiện tại đau khổ nhường nào…

Nực cười bác sĩ như chị, khiến mọi thứ ra cơ sự này. Còn nói tại tôi làm cô ấy lại có cái ý nghĩ bi quan ấy, còn trách tôi. Chị có xứng đáng với tin tưởng của anh Huy dành cho mình?

Được rồi, tôi sẽ từ bỏ. Vì cô ấy, còn cách nào sao? Chỉ cần tôi từ bỏ thôi.

Ngày tháng năm

Kẻ đó có vẻ rất yêu cô ấy, cũng đối tốt với cô ấy hơn tôi. Cô ấy sẽ được hạnh phúc. Vậy cớ gì, tôi lại đau thế này?

Hối hận vì khiến cô ấy yêu tôi, giờ càng hối hận hơn vì đã yêu cô ấy đến vậy. Cho nên, thấy cô ấy đau khổ thế nào vì từ bỏ tôi, tôi càng đau hơn. Cảm giác này có hết không? Chừng nào mới hết?

Ngày tháng năm

Vậy là cô ấy cũng đã tới thăm anh rồi. Là kẻ đó đã giúp cô ấy chấp nhận sự thật này sao? Quả nhiên, hắn phù hợp với cô ấy hơn tôi nhiều nhiều lần.

Hắn còn ngay trước mặt anh cầu hôn cô ấy. Anh liệu có mừng không nhỉ? Rồi có thất vọng về tôi không? Rút cuộc người có thể khiến em gái anh hạnh phúc lại không phải là tôi.

Ngày tháng năm

Tôi sẽ thực sự thoát li khỏi cô ấy.

Chỉ cần không còn thấy tôi nữa, cô ấy sẽ không còn phải đau khổ. Tôi thật sợ, sợ nhìn thấy cô ấy tiếp tục thêm một lần vì tôi mà khóc.

Cô ấy mặc váy cưới thật đẹp, thế nhưng lại không phải cô dâu của tôi.

Hạnh phúc, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc, anh nhỉ?

Ngày tháng năm

Cô ấy có đang sống tốt không? Đã quên được tình cảm với tôi chưa?

Tôi thật muốn ích kỷ, chạy về đó, nói hết với cô ấy, rằng tôi yêu cô ấy bao nhiêu.

Mà tôi có khả năng bảo vệ cô ấy không?

Vẫn là thôi đi.

Ngày tháng năm

Cô ấy bình thản quá, nửa năm không gặp, tôi thì nhớ cô ấy cỡ nào…

Tôi đáng ra nên vui vì cô ấy đã có thể trở nên mạnh mẽ đến vậy. Nhưng tôi không thấy vui, không vui được. Tôi thật đau lòng. Tại sao tôi lại không có khả năng để ở bên người tôi yêu, tại sao tôi lại là người khiến cô ấy phải đau đớn, tại sao chúng tôi lại yêu nhau? Lúc này đây tôi càng hận người đàn bà đó đã biến tôi thành ra như hôm nay, để tôi tổn thương cũng không có được yêu thương cho mình.

Nếu như cô ấy biết được là tôi yêu cô ấy nhiều ra sao… Mà muộn rồi, cô ấy không còn muốn biết nữa, cô ấy không hề hối hận với quyết định của mình, dù mọi chuyện có là thế nào. Cô ấy đã có người để trân trọng, cô ấy nhất định không làm tổn thương tới người đó đâu. Thật có phúc làm sao!

Còn tôi, còn tất cả những chuyện của quá khứ, hãy lùi về phía sau thôi. Không nên trở thành rào cản khiến cô ấy phải khó xử nữa.

Có lẽ, cô ấy thực sự không phải là dành cho tôi.

Ngày tháng năm

Sao tôi vẫn chưa quên được cô ấy nhỉ? Cô ấy vẫn đang hạnh phúc chứ? Tất nhiên phải thật hạnh phúc, không thì tôi sẽ phát điên mất.

Ngày tháng năm

Bảo tôi viết những chuyện khác ngoài cô ấy ra sao?

Tôi không biết, thế giới hiện tại của tôi rất vô vị, tôi phải viết về điều gì?

Giờ tôi cũng chẳng quan tâm hay làm tổn thương tới ai cả. Tôi nghĩ là tôi đã thay đổi đáng kể rồi đấy. Tôi có nên kết thúc việc tư vấn này đi không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.