Đây Là Yêu

Chương 16



Ngày Mùa Thu

Là con người, khi có được hạnh phúc cùng vui vẻ, hoặc là đau thương cùng thống khổ, kỳ vọng về thời gian sẽ trở nên khác biệt. Trải qua mùa đông u ám, mùa xuân xanh sắc, mùa hạ kích tình, bất giác phát hiện, thời gian đã qua nhanh như vậy.

Lạc Kính Lỗi ngẩng đầu nhìn cây phong trong sân trường, phiến lá đỏ theo gió bay bay. Lại là một mùa thu cây vàng lá đỏ, gần tháng mười, không khí đã se se lạnh. Cậu kéo kéo áo khoác, ôm túi sách bước ra vườn trường.

Bất tri bất giác, cậu đã là sinh viên năm nhất. Dần dần chấp nhận cuộc sống chỉ có hai nơi – Duẫn Thiên Khuyết làm sao có khả năng cho cậu trọ ở trường – bi thương của cậu đã không còn dày đặc như trước. Thời gian quả nhiên là một thanh kiếm tàn nhẫn, có thể chặt đứt mọi tình cảm mà con người lưu giữ, cho dù đau đớn bao nhiêu, ở trước mặt nó cũng sẽ trở nên hèn mọn, nhỏ bé. Cậu chỉ bình tĩnh lùi vào cuộc sống trong vỏ ốc của mình, biểu lộ sự đạm mạc với những điều xung quanh. Cậu không dám kết giao bạn bè mới, bởi vì không xác định Duẫn Thiên Khuyết bó buộc cậu ở mức độ nào. Vì thế cậu đành lựa chọn xa cách mọi người. Một mình như vậy, cũng không có gì không tốt!

“A— cứu mạng, đừng đánh, con không dám, không dám.” Cuối ngã tư đường truyền đến những trận kêu thảm thiết, Lạc Kính Lỗi cả kinh dừng bước. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên bốn mươi, năm mươi tuổi, trong tay cầm chổi lông gà làm vũ khí, đuổi theo một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi. Thiếu niên đôi lúc sẽ bị người đàn ông tráng kiện bắt được. Sau một trận hành hung, lại tiếp tục chạy trốn.

Giọng nói này – Tần Phẩm Diệp cau mày. Tiếng kêu thảm thiết đứt quãng này hẳn là xuất phát từ thằng bạn tốt của cậu, từ miệng Vân Tiểu Phi đi! Dù sao muốn kêu to như trâu bò bị giết thế kia, cũng không phải là việc người bình thường có thể dễ dàng làm được.

Tần Phẩm Diệp cuống quít đứng lên, rời khỏi quán ăn nhỏ, nhặt một cục gạch lên, chạy đến chỗ âm thanh phát ra, miệng còn hung tợn mắng. “Mẹ nó, ai dám bắt bạn bạn tốt của tôi, muốn chết hả!”

Hình ảnh dừng lại sau khi thiếu niên kia gầm lên giận dữ, người đàn ông trung niên giơ cao cây chổi lông gà lên giữa không trung, cậu trai mình đầy thương tích cũng đang ôm đầu lăng lăng nhìn người bạn không biết nhảy từ đâu ra của cậu. Về phần Tần Phẩm Diệp, từ biểu tình giận dữ cau mày sau khi nhìn tình huống trước mặt, lập tức biến hoá thành mồm chữ O mắt chữ A, cuối cùng chuyển qua xấu hổ khép nép~

“Á, là chú Vân, à à, chú đang bận, đang bận, con không quấy rầy, hôm khác con lại đến tìm Tiểu Phi, he he.” Nhanh chóng ném cục gạch về phía sau, cười cười ngây ngô vô tội hoá giải không khí đang giương cung bạt kiếm.

“Phụt…” Biểu diễn phấn khích cùng gương mặt biểu tình phong phú làm cho Lạc Kính Lỗi và những người đứng xem xung quanh rốt cuộc không chịu nổi kích thích, cười mạnh ra tiếng. Kết quả tự nhiên là lọt vào ánh mắt giận dữ. Vì thế giây tiếp theo, những tiếng cười lập tức chuyển biến thành âm thanh ho khan, giọng điệu khoa trương như muốn ho ra cả phổi.

Người đàn ông trung niên sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện đứa con không chịu thua kém của mình đang định vụng trộm chuồn mất. Vì thế càng già càng dẻo dai tiến lên hai bước kéo áo cậu ta. “Mày còn muốn chạy, hôm nay tao không đánh chết mày mới là lạ.”

“Cha, đừng đánh! Ôi, Phẩm Diệp, cậu còn đứng sững sờ ở đó làm gì, mau tới cứu tớ đi!” Cậu trai vừa né thế công như nước, vừa hướng bạn tốt cầu cứu.

Nghe nói như thế, người đàn ông trung niên tạm thời dừng động tác trên tay, liếc mắt nhìn Phẩm Diệp đứng một bên, mở miệng. “Phẩm Diệp, tôi dạy dỗ con tôi, cậu có ý kiến gì sao?”

“A? Không có, không có, con sao có thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy. Chú à, tiếp tục đi, đừng để ý con.” Tần Phẩm Diệp cuống quít hạ thắt lưng, mở tay ra, trên mặt còn mang theo nụ cười ngây ngô nịnh nọt, bộ dáng sợ phiền phức tiêu chuẩn.

“Cậu – Phẩm Diệp cậu là đồ khốn kiếp, uổng công tớ xem cậu là bạn tốt nhất. Anh em gặp nạn, cậu cư nhiên lại thấy chết mà không cứu, cậu – ôi ôi, cha, xin cha, đừng đánh. Lần sau con không dám nữa! Ôi!”

“Đến giờ rồi.” Dưới ánh nắng dịu dàng của ngày thu, một cô gái thanh lệ như nước đi đến, cô nâng tay nhìn đồng hồ. “Cha, anh hai, chiến tranh chấm dứt, vào nhà ăn cơm.”

Một hồi trò khôi hài cứ như vậy mà dễ dàng kết thúc. Chỉ thấy người đàn ông kiêu ngạo ngẩng cao đầu lên, hiên ngang dũng cảm tiêu sái đi vào sân nhà mình, đi theo phía sau là Vân Tiểu Phi bại trận đang dùng ánh mắt oán độc ám sát bạn bè mình.

Cô gái cũng phát hiện có thêm một người đứng ngoài cửa. “Anh Phẩm Diệp? Anh cũng vào nhà đi!” Khuôn mặt đỏ bừng nở rộ nụ cười tươi đẹp mê người, khiến Tần Phẩm Diệp chảy nước miếng điên cuồng đuổi theo. “Tiểu Hi, đợi đợi anh.”

Cho đến khi bóng người biến mất, trước mắt Lạc Kính Lỗi vẫn hiện lên hình ảnh mái tóc đuôi ngựa cột cao, lay động cõi lòng bình tĩnh…

“Lạc, tôi vào nhé!” Ngón tay Duẫn Thiên Khuyết mang theo chất bôi trơn không ngừng trừu sáp trong cơ thể Lạc Kính Lỗi, cảm thụ được sự nóng cháy mãnh liệt nhanh chóng bao chặt lấy hắn. Nhìn bộ dáng Lạc Kính Lỗi sa vào biển tình, mê người khiến hạ thân hắn sưng lên khó nhịn. Rút ngón tay ra, nâng hai chân cậu lên, toàn bộ dục vọng kích tình sát nhập vào, phát ra hơi thở thoả mãn.

“A… Ưm…” Lạc Kính Lỗi không thể tự ức chế tiếng rên rỉ sắc tình.

Đàn ông, thật sự là sinh vật đáng giận đáng thẹn. Trong lòng rõ ràng là hận hắn tận xương, trong tình huống này lại chỉ có thể mặc hắn làm xằng bậy, còn không cảm thấy thẹn mà nghênh hướng đến nơi gây cho cậu vô hạn vui thích kia, khát cầu xâm nhập nhiều hơn. Thân thể *** đãng này khiến cậu không thể chịu nổi, trong lòng Lạc Kính Lỗi oán hận chính mình dơ bẩn.

Nhưng những suy nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong một giây, rồi lập tức bị Duẫn Thiên Khuyết từ đằng sau sáp nhập một cái thật sâu, đoạt đi năng lực tự hỏi của cậu. Mỗi một lần thẳng tiến đểu mạnh mẽ chuẩn xác chạm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu.

Lạc Kính Lỗi trong lúc hưởng thụ khoái cảm, cũng chỉ có thể rên rỉ vì dục vọng tác động.

Vào thời điểm kích tích bộc phát cao nhất, phóng ra cùng nhau.

“Lạc, tôi yêu em.”

“Ưm…”

“Một lần nữa được không?”

“Cái gì? Không, không cần, Duẫn Thiên Khuyết.”

“Gọi tôi Thiên Khuyết, hoặc là Khuyết. Lạc, tôi muốn.”

“Không, đừng như vậy, không.”

Không để ý tới sự phản kháng yếu ớt của Lạc Kính Lỗi, hắn đè thân mình lên. Duẫn Thiên Khuyết dùng tay lẫn miệng âu yếm khối thân thể này. Từ lần đầu tiên yêu đương làm cậu bị thương, Duẫn Thiên Khuyết đều không hề thô lỗ chỉ bận tâm cảm thụ của mình, mà là cẩn thận che chở, tận lực không để cậu bị thương. Luôn chuẩn bị đầy đủ, sử dụng lượng lớn dầu bôi trơn chuẩn bị tốt, sau đó mới cùng cậu mây mưa, tận hưởng hoan ái.

“A—” Duẫn Thiên Khuyết tận tình di chuyển bên trong cơ thể cậu, tư thế tiến vào từ phía sau lưng khiến Lạc Kính Lỗi có chút không chịu được, chấn động vô cùng mãnh liệt khiến thần kinh căng thẳng, dòng máu nhanh chóng hướng thẳng lên đầu óc. Một năm đằng đẵng, cơ hồ hằng đêm đều hoan ái như thế, Lạc Kính Lỗi điên cuồng nghênh đón hương vị mất hồn, cơ thể đã hoàn toàn hòa hợp với chủ nhân lúc nào cũng tác cầu ban ân. Dù có khuất nhục bao nhiêu cũng không thay đổi được sự thật, theo một cú đâm hữu lực, dịch đậm tình yêu trắng noãn phun ra trên giường, như hoa sơn trà sáng lạn…

Đáng chết, đều do Duẫn Thiên Khuyết làm hại. Tối hôm qua lôi kéo cậu làm đến ba giờ, mới để cho cậu nặng nề ngủ đi. Ai ngờ đồng hồ báo thức lại hư vào lúc này. Lúc cậu vừa mở mắt đã gần 9strong0 phút. Trời ạ! Báo cáo tiếng Anh của cậu còn chưa hoàn thành, lần này thảm rồi!

Lạc Kính Lỗi nhanh chóng chạy trong sân trường, trong lúc quẹo vào một góc trường thì “bộp” một tiếng.

“A—” Một người đâm phải cậu, sau đó liền té trên mặt đất, phát ra thanh âm mềm mại.

Lạc Kính Lỗi nhặt sách bị phân tán lộn xộn trên đất, còn chưa thu thập xong, cậu vội vàng chạy đến trước mặt cô gái bị ngã. “Cô có sao không, có bị thương không?”

“Đau quá—” Cô gái xoa xoa mông bị đau, ngẩng đầu nhìn người gây ra họa. “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì, đau chết người đó!” Nhíu mày, trên gương mặt xinh đẹp còn có một tia oán giận.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Lạc Kính Lỗi vươn tay. “Tôi giúp cô đứng lên, được chứ?”

Cô gái hào phóng vươn một bàn tay đặt vào lòng bàn tay cậu, mượn lực đứng lên, vỗ vỗ quần jeans dính đất. “Quên đi, xem thái độ tốt của cậu, tôi tha thứ.”

Lạc Kính Lỗi gục đầu xuống. “Thật sự xin lỗi.”

“Đó là sách của cậu hả?”

“Ừ.” Cậu đi đến nơi sách bị rơi, một quyển lại một quyển nhặt lên.

“Lạc – Kính – Lỗi.” Cô gái nhặt một bản báo cáo lên. “Kính trọng quang minh lỗi lạc. Tên rất hay.”

“Lương Thánh Nặc?” Như giật điện mà ngẩng đầu, nhìn chăm chú thật sâu vào cô gái trước mắt, lời nói giống như đúc khiến cậu thật sự hiểu được, thì ra bản thân mình khát vọng có được một người bạn như thế nào. Một người có thể cùng cậu nói chuyện, khiến cậu mỉm cười. Sự lạnh nhạt giả vờ không thể nào xoá đi cô đơn trong lòng, một người chống đỡ kiên cường cũng là một người tội nghiệp. Lương Thánh Nặc, người bạn duy nhất của cậu. Một người bạn không ở bên cạnh cậu. Nhưng là, lại sớm thành hy vọng xa vời, không phải sao?

“Lương Thánh Nặc? Là ai?” Cô gái mở to đôi mắt thông minh, nghi hoặc nghêng đầu.

Lạc Kính Lỗi, mày rốt cuộc đang ảo tưởng cái gì? “Không có, không ai cả.” Thu hồi bản báo cáo từ tay cô, Lạc Kính Lỗi vẻ mặt chán nản nói. “Thật xin lỗi, tôi đi trước.”

“Này.” Cô gái giữ chặt ống tay áo cậu. “Tôi đã biết tên của cậu rồi. Lạc Kính Lỗi phải không? Cậu còn chưa biết tên của tôi đâu đó! Để cho công bằng, tôi cũng tự giới thiệu đi! Tôi gọi là Vân Tiểu Hi, đám mây, lớn nhỏ, khang hi! Sao nào, tên của tôi cũng rất êm tai chứ đúng không?” Nụ cười tự tin, đắc ý xuất hiện trên gương mặt cô, như cầu vồng sau mưa, nở rộ sắc màu.

Cậu cười khổ, nhớ lại một buổi trưa trong ngày thu lá đỏ, trong ánh sáng dịu dàng động lòng người. Vân Tiểu Hi, một cái tên xinh đẹp. Cậu cũng từng có một thời nhiệt tình như vậy, thời thanh xuân kích động đầy sức sống, cố gắng theo đuổi giấc mơ của mình. Mồ hôi tuôn rơi nhễ nhại, phấn khích sống qua từng ngày.

Nhưng hôm nay, cuộc đời đen tối thật sự còn lại cái gì? Chỉ còn khuất nhục và yếu đuối cùng tồn tại với sinh mệnh này.

C 17

By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 4 Comments

2 Người yêu ♥

Đây Là Yêu

Tác giả: Quan Tuyết Yến

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.