Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 19-2



Cô đá đá Hoắc Tùy Thành, ý bảo thả mình xuống dưới.

Cô bị thả xuống dưới nên đất bằng.

Chỉ lát sau, Hoắc Tiểu Tiểu chạy nhanh tới phía trước Hoắc Tùy Thành, kéo kéo sợi dây, hưng phấn kêu lên với hắn: “Ba ba! Đi!”

Hoắc Tùy Thành biết cô vẫn ‘ ghi hận trong lòng ’ việc mình lấy xích chó dắt cô đi dạo, cũng không so đo với một đứa trẻ, chỉ nói một câu: “Vừa nãy con chó vàng kia cũng kéo người chạy trên cát như vậy đấy.”

“……” Hoắc Tiểu Tiểu ủy khuất, “ Con muốn…… Con muốn nói cho gia gia, ba…… ba……” . ngôn tình ngược

“ Muốn nói chuyện với gia gia sao?” Hoắc Tùy Thành cười, sờ sờ cái ót của cô, “ Phong cảnh chỗ này đúng thật là không tồi, vừa tới chơi ngày đầu tiên con thì hay rồi, sau khi về nhà ba ba lại mời giáo viên dạy gia giáo cho con.”

Hoắc Tiểu Tiểu trầm mặc.

Vì không muốn tiếp tục học tập với giáo viên gia giáo, cô đã giả ngu rất lâu, biểu hiện giống hệt như một đứa trẻ hai tuổi bình thường, vốn không thể nói chuyện với người khác.

Nếu cô đi tìm gia gia tố khổ cáo trạng, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, chẳng phải chứng minh rằng mình đã khoẻ lại rồi sao?

Âm hiểm!

Xảo trá!

Lòng dạ sâu!

Tâm cơ nặng!

Không từ thủ đoạn!

Một tay che trời!

Cứu vớt hắn?

Vai phản diện lớn lại còn cực hung ác, ngay cả con gái mình cũng không buông tha thì còn cứu cái gì mà cứu!

Không cứu, chờ chết đi!

Hoắc Tiểu Tiểu càng tự bế.

Rầu rĩ không vui đi theo Hoắc Tùy Thành trở về biệt thự, Hoắc lão tiên sinh kinh ngạc hai người sao nhanh như thế đã trở lại.

Hoắc Tùy Thành cười nói: “Tiểu Tiểu mệt mỏi cho nên đi về.”

Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu u oán nhìn hắn.

Ông không đi được thì đừng nói tôi không được.

“Mệt mỏi thì chúng ta phải nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối chúng ta nghỉ ngơi rồi, ngày mai lại đi ra ngoài chơi, được không?”

Hoắc Tiểu Tiểu rưng rưng gật đầu, ủy khuất trong đáy mắt cũng sắp tràn ra ngoài.

“ Đây là làm sao vậy? Ai khi dễ cháu gái bảo bối của ta?”

Hoắc Tiểu Tiểu không tiếng động nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.

Vô cùng hy vọng gia gia có thể mắng cho ba ba hỗn trướng này một trận!

Hoắc Tùy Thành không nhanh không chậm giải thích: “ Trên biển gặp một cô gái dắt theo con chó làm cho con bé sợ hãi.”

“Dọa?” Hoắc lão tiên sinh đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu, “Không có việc gì không có việc gì, một con cún mà thôi, có gia gia ở đây, không sợ.”

Hoắc Tiểu Tiểu rất hưởng thụ từ ái của Hoắc lão tiên sinh, trong lòng cũng tỏ vẻ hào phóng tính tha thứ cho Hoắc Tùy Thành.

Hoắc lão tiên sinh dỗ xong xoay người dặn dò Hoắc Tùy Thành, “ Ở đây không có giường em bé, buổi tối cho Tiểu Tiểu ngủ với con, đừng say quá, buổi tối nhớ chăm sóc nó.”

Hoắc Tùy Thành gật đầu đồng ý.

Đi tàu xe mệt nhọc, buổi trưa lão tiên sinh đều nhốt mình nghỉ ngơi trong phòng, dặn dò không được cho người tới quấy rầy.

Hoắc Tùy Thành ở thư phòng không biết đang vội cái gì.

Còn Hoắc Tiểu Tiểu đang bị Triệu dì mang lên biệt thự

Sân thượng lầu ba, tầm nhìn ở đây là tốt nhất, biển rộng ở phía xa cũng nhìn rõ không sót thứ gì.

Thật sự là một chỗ tốt để giải sầu.

Dần dần chiều hôm buông xuống, mặt trời lặn nơi biển trời giao nhau càng ngày càng đỏ, dần dần chìm vào đường bờ biển chỉ còn lại một vầng sáng treo ở chân trời.

Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào bên cửa sổ nhìn vầng sáng trên bờ biển, thích ý đến quên phiền não là cái gì.

Bờ biển buổi tối thật thoải mái, gió biển phơ phất, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển quay cuồng.

Hoắc Tùy Thành đẩy cửa đi vào, thấy đứa trẻ ghé vào bên cửa sổ, đón gió biển thổi vào, chỉ sợ sinh bệnh, một tay ôm lấy người đóng cửa sổ lại, “ Đi ngủ thôi.”

Bởi vì chuyện hôm nay, Hoắc Tiểu Tiểu tạm thời còn chưa muốn nói chuyện với hắn.

“Không ngủ!”

“Vừa rồi dì Triệu đã nói với ta, hàng ngày buổi tối trước khi ngủ bà sẽ kể chuyện cho con, muốn nghe không?”

Kể chuyện?

Hoắc Tiểu Tiểu liếc sang.

Hắn sẽ kể chuyện sao?

Hoắc Tiểu Tiểu không quá tin tưởng hắn.

“Lại đây, ta kể chuyện cho con nghe, kể xong chúng ta sẽ ngủ.”

Hoắc Tiểu Tiểu do dự ba giây, cuối cùng vẫn bò tới.

Đương nhiên, nếu cô sớm biết Hoắc Tùy Thành sẽ kể cho mình chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ không do dự.

Hoắc Tùy Thành từ nhỏ đến lớn chưa từng được ai kể chuyện cho nghe, trong đầu tự bịa, “Ta sẽ kể cho con chuyện bác nông dân và con rắn.”

“Trước kia có một bác nông dân, nhặt được một con rắn bị đông cứng ở ven đường……”

Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái, thật là một câu chuyện nhàm chán*.

“Vì thế hắn ta nhặt con rắn về nhà, làm một món thịt rắn ngon miệng.”

“?”

Hoắc Tiểu Tiểu đang ngáp dở thì dừng lại, hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

Còn chưa kịp nhận thấy có chỗ nào không đúng, đã nghe thấy Hoắc Tùy Thành tiếp tục nói: “Nhưng mà có rất nhiều con rắn có độc, sau khi ăn xong con rắn, người nông dân đã chết vì độc của nó, trước khi chết hắn ta nói, vì ăn một con rắn độc đáng thương nên hắn đã phải chịu báo ứng như thế này. Con có biết câu chuyện này dạy cho chúng ta bài học gì không?”

“???”Hoắc Tiểu Tiểu đầu đầy dấu chấm hỏi, hiện ra bộ mặt mờ mịt.

“Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, không được ăn rắn, đặc biệt là những con rắn hoang gặp được ở trên đường, có độc, nhớ kỹ chưa?”

Cỏ ( một loại thực vật)*.

Trong thời gian ngắn, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không biết nên hình dung nội tâm chấn động của mình như thế nào nữa.

Từ từ ――

Để cô tải một chút. Trong truyện bác nông dân và con rắn, cuối cùng bác nông dân thật sự đã chết, nhưng sao cô nghe giống như nông dân bị rắn cắn chết, mà không phải là bị độc rắn giết chết?

Ngô…… Hình như cũng giống bác nông dân bị độc rắn giết chết mà.

Ba cô nói như vậy cũng không sai, có chút đạo lý, cũng không tính là bịa đặt lung tung.

Này, đây là câu chuyện bác nông dân và con rắn sao?

Tú.

Thiên tú.

Tạo hóa thần chung tú.

Hôm nay nghe vậy là đúng rồi.

Hay cho cái câu chuyện bác nông dân và con rắn.

Vậy mà lại đi tin cái miệng chỉ biết bịa đặt.

Ba ba, không hổ là ông!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.