Edit: Kidoisme
Khách quý trong tiệc đều là bạn của bà Phương, Mục Nhiên đi theo bà vừa đến đã được một đám cô chú hiền lành chạy lại tiếp đón đi ăn cơm, cậu đứng bên cạnh Tạ Tắc Nghiêu, kiên nhẫn chào từng người một.
Tiệc tùng là nơi bàn chuyện làm ăn, mấy ai đến để ăn cơm bao giờ.
Mục Nhiên một mình ăn rất nhiều, cảm thấy no no thì xin phép vào WC xả lũ.
Cậu còn chưa tới nơi đã nghe thấy giọng nói truyền từ bên trong ra, một nam, một nữ.
“Em chắc chắn làm được hả?”
Không phải giọng nữ, mà là là giọng nam cố tình làm cho dẹo lên để na ná giọng nữ.
Mục Nhiên nhịn không được đi ra ngoài nhìn bảng hiệu.
Ừ đúng, đây là WC nam.
Giây tiếp theo, bên trong vang lên tiếng đàn ông quen thuộc: “Ừ, cứ nghe tôi đi, tôi luôn đúng.”
“Tạ tổng hắn thích loại giọng này, lát nhớ theo tôi chào ngài ấy, ha ha.”
“Anh chắc Tạ tổng có thể giúp em dành lấy vai này chứ?”
“Diệu Tinh bao thầu hầu hết phim điện ảnh trong nước, Tạ tổng không làm được thì ai làm được. Mẹ kiếp, biết điều lên, muốn có vai thì phải bỏ vốn.”
“Đừng nhiều lời nữa, nếu hôm nay không phải Liên Trà có lịch thì còn lâu tôi mới nhường cơ hội cho cậu.”
Mục Nhiên nhíu mày, trên thế giới có rất nhiều Tạ tổng nhưng Tạ tổng của Diệu Tinh chỉ có hai người, một người đang đau dạ dày ở nhà.
Cậu nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh, quả nhiên là Phàn Phái, bên cạnh gã có một cậu thanh niên mặt rắn(*).
Phàn Phái thấy Mục Nhiên, bình tĩnh nở nụ cười khả ố với cậu: “Mục Nhiên đấy à, xem ra Vương tổng thương cậu ghê vậy luôn, tiệc tối quan trọng như vậy còn đưa cậu đi được.”
Mục Nhiên cau mày: “Anh tính để cậu ta bò lên giường Tạ Tắc Nghiêu?”
Cậu mặt rắn còn tưởng Mục Nhiên tới giành mối làm ăn, chống nạnh gào lên: “Cậu là Mục Nhiên hả?”
“Sao đã bò lên giường Vương tổng rồi còn tham thế? Cậu lên được mà tôi không được lên giường Tạ tổng à?”
Phàn Phái tiến lên phía trước một bước cười cười: “Mục Nhiên, tôi thấy cậu nên khiêm tốn lại, Tạ tổng định đối phó cậu đấy.”
Mục Nhiên ghét bỏ lùi về sau kéo căng khoảng cách giữa cậu và hai người này, nhếch miệng nói: “Đừng luyên thuyên nữa.”
Phàn Phài cười càng bỉ ổi hơn: “Chờ khi cậu bị Vương tổng bỏ rồi có thể đến tìm tôi.”
“Gương mặt của cậu có rất nhiều người thích đấy.”
Mục Nhiên đang muốn mở miệng chợt nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang lên đằng sau: “Ai thích?”
Phàn Phái ngạc nhiên vội vàng lên tiếng: “Chào Tạ tổng…”
Thấy vậy cậu mặt rắn cũng uốn éo tới trước mặt Tạ Tắc Nghiêu gọi hắn: “Chào ngài, em là Carl…”
Tạ Tắc Nghiêu rũ mắt, vô tình nhìn một béo một gầy.
Trái tim Phàn Phái run lên, gã ta cảm nhận được sát ý từ dưới chân truyền lên đến đỉnh đầu.
Theo lý thuyết Tạ Tắc Nghiêu không nên nổi giận mới đúng.
Mục Nhiên chỉ thẳng mặt gã và cậu trai nọ, nói với Tạ Tắc Nghiêu: “Cậu ta chuẩn bị bò lên giường anh để đổi việc làm ăn.”
Khóe miệng Tạ Tắc Nghiêu nhếch lên: “Còn gì nữa?”
Mục Nhiên nghĩ nghĩ, chậm rì rì bảo: “Gã còn nói Vương tổng thương em…”
Nói rồi cậu thấy cứ kiểu gì, quay sang hỏi lại Phàn Phái cho chắc: “Vương tổng nào?”
Cảm nhận được bầu không khí xung quanh càng ngày càng lạnh, Phàn Phái nhìn Tạ Tắc Nghiêu lại nhìn Mục Nhiên cuối cùng dừng trên cặp nhẫn đôi của hai người.
Mẹ kiếp, Mục Nhiên đúng là cái thằng nham hiểm!
Cậu ta bò lên giường Tạ Tắc Nghiêu lúc nào?!
Phàn Phái vội vàng tươi cười đón tiếp: “Không, hiểu lầm, hiểu lầm thôi ạ.”
Tạ Tắc Nghiêu cười khẩy, lấy điện thoại ra gọi thẳng xuống phòng bảo vệ.
Chưa tới một phút sau bảo vệ chạy thẳng vào đuổi cả hai người ra ngoài.
“Tên mập kia là nhân viên Diệu Tinh?”
“Ừ, tên là Phàn Phái.”
Cái tên này rất quen thuộc, Tạ Tắc Nghiêu nhớ đến đống tài liệu bị mình quên trên bàn.
Ngày hôm sau, tổng công ty Diệu Tinh tuyên bố hủy hợp đồng với một nghệ sĩ hạng ba và một người đại diện.
Mục Nhiên chơi game cả chiều, chán quá nên mới lên Weibo ngó thử mới hóng được tin này trên hotsearch.
Cậu hỏi Tạ Tắc Nghiêu: “Thế nghệ sĩ dưới trướng gã thì sao?”
Đầu Tạ Tắc Nghiêu cũng không thèm ngẩng, vừa bấm máy tính vừa đáp: “Người đại diện có vấn đề thì đa số nghệ sĩ gã dẫn dắt chưa chắc đã trong sạch.”
Mục Nhiên tiếp tục hỏi: “Lục Liên Trà?”
Tạ Tắc Nghiêu nhớ rất rõ đồng bọn nhỏ của Mục Nhiên: “Cậu ta ở lại, chắc giờ đang đi tìm người đại diện mới.”
“Em có thể hỏi xem cậu ta thích ai, anh sẽ sắp xếp.”
Mục Nhiên nghĩ nghĩ rồi bảo: “Tịch Đồng đi, em thấy bọn họ hợp cạ lắm.”
“Có thể bảo Tịch Đồng không anh?”
“Có thể…” Tạ Tắc Nghiêu nói được một nửa rồi nhớ ra mình lỡ mồm, vội vàng sửa lại: “Có thể chưa chắc, Tịch Đồng là người bên Tất Hỏa.”
Mục Nhiên nằm liệt ra sofa xem hắn diễn kịch: “Cậu ấy cũng là người bên Diệu Tinh.”
Sắc mặt Tạ Tắc Nghiêu khẽ biến.
Hắn trầm mặc mãi mới lên tiếng, rụt rè hỏi: “Em biết à?”
Mục Nhiên gật đầu nói phải.
Tạ Tắc Nghiêu khô khốc tiếp lời: “Lúc nào?”
Mục Nhiên ăn ngay nói thật: “Ba năm trước chăng?”
Tạ Tắc Nghiêu ngẩn người, ba năm trước Tịch Đồng mới ký với Mục Nhiên.
Mục Nhiên cười cười giải thích cho hắn hiểu: “Kỹ thuật diễn của Đồng Đồng hồi đó không tốt lắm đâu, nếu em đứng bét thì cậu ấy sẽ đứng bét cùng em luôn.”
“Thái độ của cậu ấy đối với anh còn tôn kính hơn Vương Hoắc một trăm lần.”
Tạ Tắc Nghiêu đặt hợp đồng xuống, hít thở một hơi rồi đi đến trước mặt cậu, nghiêm túc giải thích: “Anh, anh không cố ý theo dõi em, chỉ là anh sợ người bên Vương Hoắc….”
Mục Nhiên lắc đầu cầm tay hắn, chậm rì rì lắc đầu: “Đừng lo, em không ngại.”
“Không ngại chuyện Đồng Đồng là người của anh, không ngại chuyện cậu ấy báo hoạt động của em cho anh.”
Độ ấm trên lòng bàn tay lan thẳng tới trái tim, Tạ Tắc Nghiêu hơi run rẩy nhớ đến lời Thompson từng nói.
Vấn đề giữa hai bọn họ có lẽ bắt nguồn từ hắn.
Tạ Tắc Nghiêu duỗi tay ôm chặt lấy Mục Nhiên, vùi đầu vào cổ cậu: “Đi, anh đưa em đến bệnh viện.”
“Được ạ.”
Tối đến, Mục Nhiên bị Lục Liên Trà oanh tạc tin nhắn.
Lục Liên Trà: [Đù má đù má đù đù má!!!! Anh nhìn cái hot search Weibo đi!!!!”]
Lục Liên Trà: [Vãi em không ngờ anh Phàn là tú ông đấy!!!]
Lục Liên Trà: [Nhìn mặt béo béo hiền hiền mà sao ác thế?]
Mục Nhiên: [Tôi biết rồi, cậu có người đại diện mới chưa?]
Lục Liên Trà: [Chưa, chị trợ lý đang hỏi giúp em có ai đáng tin không…]
Mục Nhiên: [Muốn sang hợp tác với Tịch Đồng không?]
Lục Liên Trà: [Muốn chứ, nhưng mà Tịch Đồng là người bên Tất Hỏa…]
Lục Liên Trà: [Anh ấy sang làm bên Diệu Tinh rồi hả?]
Lục Liên Trà: [Thế còn anh thì sao?]
Mục Nhiên: [Tôi muốn giải nghệ.]
Lục Liên Trà: [???]
Lục Liên Trà: [Anh nghiêm túc?]
Mục Nhiên: [Ừ.]
Lục Liên Trà: [Ầy dà, anh đợi em tí, đạo diễn mới gọi em, lát buôn chuyện tiếp nha!!!]
Mục Nhiên nhắn cho Tịch Đồng thêm vài tin, thấy đối phương không trả lời, chẳng biết lại bận cái gì.
Cậu ngáp một cái, xoay người mở app Tấn Giang.
Từ ngày Mục Nhiên bị bệnh, mắt Tạ Tắc Nghiêu cực kỳ nhạy cảm với màu xanh lá cây, hắn nheo mắt chạy với tốc độ ánh sáng tới giật điện thoại của cậu.
Mục Nhiên mơ màng hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Tắc Nghiêu: “Lần trước em phát bệnh vì cả đêm đọc Tấn Giang.”
Mục Nhiên ờ một tiếng, không can tâm thoát app: “Được rồi…”
Tạ Tắc Nghiêu thấy cậu gỡ app rồi mới yên tâm đi làm việc tiếp.
Mục Nhiên thấy hắn đi rồi mới đắp chăn mở trình duyệt.
Tạ Tắc Nghiêu liếc mắt kiểm tra, sau khi không thấy có gì lạ mới cắm đầu đọc hợp đồng tiếp.
Mục Nhiên rúc vào chăn thật kỹ, mở trình duyệt lên tìm web Hải Đường. (*)
Nhìn đống H văn trên đó, tai Mục Nhiên đỏ bừng, vội vàng vỗ mặt.
Đối với thành phần đóng VIP thường xuyên cho Tấn Giang như cậu mà nói, lạc vào Hải Đường cực kỳ kích thích.
Cái gì mà damdang, song tính, ntr….
Chậc chậc, Tấn Giang mà có mấy từ này chắc bị khóa lâu rồi.
Đừng nói đến thịt cá, Hải Đường còn nổi tiếng với các pha dirty talk đỉnh cao của dàn công thụ.
Chậc chậc….
Mục Nhiên chậm rì rì cuộn người lại, sung sướng nạp tiền.
Trong lúc cậu mơ mơ màng màng ngủ mất, cậu thấy Tạ Tắc Nghiêu lật ổ chăn lên ôm chặt lấy mình.
Sáng sớm hôm sau.
Tạ Tắc Nghiêu bị một cái chân không quy củ cọ tỉnh.
Hắn mở mắt ra thấy Mục Nhiên ôm chặt cánh tay mình, một chân gác lên người hắn, chân còn lại thì đạp thẳng xuống người anh em của hắn.
Lông mày Tạ Tắc Nghiêu nhảy như tép, bản năng đàn ông vào buổi sáng trỗi dậy nhanh chóng.
Tạ Tắc Nghiêu hết hồn vội vàng đẩy cậu ra, càng đẩy thì con bạch tuộc này càng dính, cuối cùng dán cả người lên.
Hai người anh em dí sát vào nhau gần như không có ngăn cách quần áo.
Nhiệt độ cơ thể đối phương truyền tới, Mục Nhiên hừ hừ vài tiếng vô nghĩa rồi ôm chặt eo Tạ Tắc Nghiêu.
Không động đậy thì thôi, động đậy rồi toàn chỗ chí mạng.
Tạ Tắc Nghiêu kêu lên một tiếng, chán đời nói: “Dậy đi.”
Mục Nhiên rầm rì cọ chân hắn, nỉ non bảo: “Sờ cơ.”
Tạ Tắc Nghiêu thở dài, bắt đầu dùng tay làm cho cậu.
Chưa được bao lâu Mục Nhiên lại hành động, người anh em của cậu trượt khỏi tay Tạ Tắc Nghiêu quay người cho hắn sờ mông.
Tạ Tắc Nghiêu nhịn không được nhéo hai cái, rũ mắt nhìn cậu chằm chằm: “Dậy chưa?”
Mục Nhiên mở mắt, tỉnh táo đáp lại: “Dậy rồi…”
“Anh sờ đi, đừng dừng lại mà.”
Một tiếng sau Tạ Tắc Nghiêu dừng lại, hôn môi Mục Nhiên nói: “Hôm nay phải đi bệnh viện, không nghịch nữa.”
Mục Nhiên vòng tay ôm lấy cổ hắn, trong cơ thể đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu, cậu lắc đầu bảo: “Không đi, tiếp tục sờ.”
Trán Tạ Tắc Nghiêu toát mồ hôi hột, cố nén lại dỗ dành cậu: “Đi bệnh viện đã nhé?”
Mục Nhiên tiếp tục lắc đầu: “Không.”
“Anh không sờ em tìm người khác….Á!”
Một tiếng sau.
Mục Nhiên muốn chạm vào món đồ chơi của Tạ Tắc Nghiêu lần nữa nhưng bị hắn cản lại.
“Em ăn không tiêu, đừng cố nữa.”
Mục Nhiên siết chặt cánh tay, nỉ non nói: “Không ăn được lần này thì ăn lần khác, kiểu gì mà chả ăn được!”
Tạ Tắc Nghiêu cắn lên cổ cậu, chậm rãi giật giật: “Về sau cho em ăn nhiều hơn.”
Mục Nhiên: “…………….Anh đừng nói lung tung, ảnh hưởng em phát huy.”
– Tới gần trưa, hai người mới ngừng chiến.
Mục Nhiên nằm trong bồn tắm, hai má hồng hồng, trên cổ còn một vài vết đỏ khả nghi.
Cậu dùng chân đạp đạp mặt nước, liếc Tạ Tắc Nghiêu đứng tắm bên ngoài: “Tạ tiên sinh, anh cảm thấy no chưa?”
Tạ Tắc Nghiêu hơi khựng lại: “Em gọi anh là gì?”
Mục Nhiên à một tiếng, sửa miệng: “Chồng yêu ơi, em muốn tắm một mình.”
Sắc mặt Tạ Tắc Nghiêu khẽ thay đổi: “Được.”
Hắn nhanh chóng ra khỏi phòng tắm, khép cửa rồi chạy tới mép giường, mở điện thoại Mục Nhiên ra ngó.
Không có app tiểu thuyết, không có phần mềm coi phim.
Nhớ đến hôm qua Mục Nhiên mở trình duyệt, mí mắt Tạ Tắc Nghiêu giật giật lập tức mở lịch sử chỉnh sửa.
[Diễn đàn văn học Hải Đường.]
Tạ Tắc Nghiêu: “…………”
Lắm diễn đàn văn học thế không biết!
Sau khi tìm web xong thì Mục Nhiên bật tab ẩn danh, Tạ Tắc Nghiêu không tìm được truyện cậu đọc, đành phải mở lịch sử nạp VIP ra, quả nhiên tìm được.
[Tôi được ông chủ cưng chiều – Đúng lúc viết đến đoạn H.]
Mục Mộc là một cong nam sắt thép, vì không muốn tìm đàn ông nên mỗi ngày đều tự xử. Mãi cho tới một ngày, cậu ở công ty hành động không may bị ướt quần.
Tổng tài lạnh lùng vô tình vuốt ve đầu ngón tay, nở nụ cười tà mị: “Damdang, xem nước của em chảy này.”
Từ đây Mục Mộc trở thành người vợ chuyên dụng của tổng tài, để tổng tài khai phá cơ thể.
– –
Tạ Tắc Nghiêu:?
Hắn trầm mặc một lúc, ấn xem thử chương một, vừa đọc được nửa chương đã phải ném xuống.
Nội dung thực ra chẳng có gì, thụ chính tự xử, thụ chính bị công chính cắm ngón tay, thụ chính ký hợp đồng tình nhân với công chính, thụ chính bị công chính chịch…
Chịch trong nhà, chịch ngoài đường, chịch từ công viên đến khu vui chơi giải trí…
Tên các chương đều là tên các địa điểm play, play gì dùng đầu gối nghĩ cũng biết.
Tạ Tắc Nghiêu thẫn thờ, ngạc nhiên tại sao diễn đàn này vẫn có thể tồn tại được???
Hắn chạy lên trình duyệt tìm hiểu, phát hiện ra đây là một trang Web viết thịt, thịt gì cũng có.
Môi Tạ Tắc Nghiêu càng mím càng chặt, rất lâu sau hắn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Thompson.
[Lại phát bệnh.]
Lịch hẹn với bác sĩ được rời xuống buổi chiều.
Tuy đã vào mùa đông nhưng thời tiết vẫn còn khá là khó chịu, nắng còn hơn so với mùa hè.
Mục Nhiên ngồi ghế phụ trên xe phơi nắng, phơi tới đỏ cả da.
Cậu cầm cốc nước lên uống, liếc nhìn Tạ Tắc Nghiêu đang lái xe, giật nhẹ ống tay áo hắn nói: “Chồng ơi, em nóng quá….”
Đầu ngón tay Tạ Tắc Nghiêu run lên, hắn nhìn quanh, khắp nơi đều là camera.
Thấy Tạ Tắc Nghiêu chẳng nói chẳng rằng, Mục Nhiên càng hò to hơn: “Em nóng, em nóng mà!”
Hồi ức Tạ Tắc Nghiêu vẫn còn đang xoay mòng mòng trong đám play, cố gắng hạ giọng, mặt lạnh nói: “Chịu đừng, chờ về nhà anh sẽ cho em ăn no.”
Mục Nhiên: “…………..”
Mục Nhiên: “Em nóng, em muốn bật điều hòa.”
Tạ Tắc Nghiêu: “…………..”