Đầu Óc Của Cậu Hỏng Rồi

Chương 19



Edit: Kidoisme

Tận mắt chứng kiến nam chính úp mặt vào dòng sông quê, vài người xung quanh không ai dám lên tiếng, bầu không khí đông cứng đến mức quỷ dị. Đầu sỏ gây tội vừa tâng Lục Liên Trà lên cao sợ hãi cậu ta thù hằn mình, vội vàng lùi lại mấy bước chạy nhanh khỏi hiện trường.

Mục Nhiên cũng là lần đầu tiên gặp được trường hợp như này, lời hòa giải vừa cậu dường như không có tác dụng mấy, nhưng thực sự ngoài chuyện đó ra Mục Nhiên không biết làm gì để cả hai bên không bị khó xử.

Cậu chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn Lục Liên Trà thở dốc, sau một lúc phát ra giọng nói lí nha lí nhí như muỗi kêu: “Tôi, tôi uống hơi nhiều nước, tôi đi tiểu đây…”

Dứt lời cậu ta quay đầu dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trong phạm vi nhìn của tất cả mọi người.

Tịch Đồng chết lặng ngồi trên ghế, rất lâu vẫn chưa động đậy nổi.

Cậu ta chưa từng nghĩ rằng Lục Liên Trà chỉ là một thằng ngốc.

“Em, em đi làm việc với tổ sản xuất!” Tiểu Kỳ bỏ lại một câu, nhanh chóng chạy mất.

Cả đống người giải tán trong lo sợ, cả trường quay chỉ còn lại Tịch Đồng, Mục Nhiên và Phàn Phái.

Mục Nhiên rũ mắt nhìn ly trà sữa cuối cùng trên bàn.

Thấy hai người bên cạnh không ai có ý muốn uống, cậu chẹp miệng cầm cốc cắm ống hút, nhân tiện vươn tay với về đĩa điểm tâm cách mình không xa.

Uống xong hai cốc trà sữa, tâm trạng của Mục Nhiên tốt không đâu để hết, đến cả bước chân đi đường cũng rất nhẹ, bím tóc sau đầu cứ vung hết bên này sang bên nọ.

Phàn Phái nheo mắt nhìn, vội vàng bước theo sau.

Đồ ăn ở phim trường đặt cả một góc, cạnh đó còn có một băng ghế dài thuận tiện cho việc nhấm nháp.

Lúc Mục Nhiên ngồi ăn xung quanh không có ai, ăn xong vài miếng thì điện thoại reo, Tạ Tắc Nghiêu gọi đến.

“Hôm nay mấy giờ em xong việc?”

Mục Nhiên: “Còn cảnh cuối, khoảng tầm 3 giờ.”

“Anh đón em, sau đó mình đi bệnh viện.” Tạ Tắc Nghiêu nói.

Mục Nhiên buồn bực: “Hôm nay em không cần trị liệu vật lý.”

“Không phải chuyện đấy.” Tạ Tắc Nghiêu giải thích: “Có bác sĩ khoa não nổi tiếng mới về nước tạm thời sẽ công tác ở Lang Phong.”

Mục Nhiên ồ một tiếng, liếc mắt thấy có bóng đen đang tới gần mình bèn bảo Tạ Tắc Nghiêu: “Lát nữa gặp, em cúp máy đây.”

“Mục Nhiên.”

Mục Nhiên nghiêng đầu đối diện với một cái mặt to béo bóng nhẫy dầu.

Cậu nhanh chóng kéo căng khoảng cách giữa hai người.

Phàn Phái chống một tay trên bàn điểm tâm nhìn chằm chằm gương mặt Mục Nhiên: “Tôi không cẩn thận nghe thấy cậu gọi điện thoại, vết thương lúc trước chưa khỏi sao? Cậu có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”

Mục Nhiên tiếp tục ăn bánh quy, mặc kệ gã nói gì thì nói.

Phàn Phái cười cười, không để ý đến thái độ của cậu lắm: “Nói thật thì hình như tôi chưa có chính thức cảm ơn chuyện cậu cứu Liên Trà của chúng tôi.”

“Nếu không có cậu, Liên Trà khẳng định sẽ bị đống đạo cụ đó phá hỏng gương mặt đẹp.”

“Tôi nên mời cậu một bữa cơm chứ nhỉ?” Nói xong, gã nhìn chằm chằm Mục Nhiên: “Cậu nghĩ ăn ở Hạo Cánh Hiên thế nào?”

Động tác ăn bánh quy của Mục Nhiên hơi dừng lại, Hạo Cánh Hiên là nhà hàng cậu với Tạ Tắc Nghiêu ăn hôm trước.

Nhà hàng đó nằm ở trung tâm thành phố với rất nhiều đầu bếp nổi tiếng, các bàn ăn thì phải đặt trước tầm mấy tháng và luôn trong tình trạng thiếu bàn.

Mục Nhiên nuốt miếng bánh quy, hút thêm vài ngụm trà sữa rồi mới chậm rãi mở miệng: “Anh không hẹn được.”

Nghe được mấy lời này, Phàn Phái càng thêm khẳng định người hôm trước mình gặp ở Hạo Cánh Hiên trăm phần trăm là Mục Nhiên.

Nhưng lúc đó bên cạnh cậu còn có một người khác, hai người dựa rất gần nhau, động tác vô cùng thân thiết…

Phàn Phái đánh giá đồ trên người Mục Nhiên, tuy cậu mặc quần áo rát phổ thông nhưng trang sức lại rất ít, ngoài sợi xích bạc ra thì đến đồng hồ cũng chả có.

Xe không, đồng hồ không, bảo là con nhà giàu thì ai tin cho được.

Phàn Phái nghĩ nghĩ rồi nở nụ cười, Mục Nhiên này chỉ sợ là giả dạng thiếu gia để làm hình ảnh.

Gã lấy ra tấm danh thiếp để lên trên bàn rồi nói với Mục Nhiên: “Đây là số điện thoại của tôi, cậu cũng có thể nhắn tin với tôi qua Wechat, hôm trước chúng ta vừa mới kết bạn.”

“Tên acc của tôi là Fan đó chính là tôi.” Phàn Phái thầm kín ám chỉ: “Nếu cậu có nhu cầu gì thì có thể liên hệ.”

Mục Nhiên cúi đầu nhìn cái danh thiếp, khó hiểu hỏi lại: “Nhu cầu?”

Phàn Phái uyển chuyển đáp: “Đúng, nam nữ đều có.”

Mục Nhiên híp mắt nhìn gã, cậu nhớ tới lời Tịch Đồng nói Phàn Phái là người dẫn mối chuyên nghiệp trong giới.

Mục Nhiên hơi tò mò: “Anh biết đủ loại người?”

“Đương nhiên.” Phàn Phái nghĩ thầm thằng nhóc Mục Nhiên này quả nhiên là kẻ biết điều.

Mục Nhiên: “Thế anh có biết người nào thuộc ngành y tế không?”

“Cái kiểu giáo sư tiến sĩ y học thông thạo hết các loại bệnh từ tâm lý đến sinh lý ấy.”

Phàn Phái: “…………”

Gã tung hoành ngang dọc trong giới vài năm, chưa từng gặp qua nghệ sĩ nào yêu cầu như vậy.

Nếu Mục Nhiên có bệnh chắc chắn sẽ không có kim chủ coi trọng cậu…

Phàn Phái cân nhắc một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Cậu….à không, vị kia nhà cậu có bệnh à?”

Mục Nhiên không gật đầu, cậu cảm thấy nếu so sánh với gã buồn nôn trước mặt thì dù Tạ Tắc Nghiêu có bệnh hắn cũng chả đi gây họa với người khác.

Cậu chậm rì rì đáp: “Ừ, không khỏe lắm.”

Phàn Phái âm thầm cười cười, xem ra Mục Nhiên mới vào nghề không hiểu đam mê của mấy kẻ nhiều tiền.

Gã híp mắt, thử đề nghị: “Cậu có cần tôi giúp không?”

“Không cần.” Mục Nhiên lắc đầu bảo vệ thanh danh Tạ Tắc Nghiêu: “Hắn tốt lắm.”

Lời này vào tai Phàn Phái chính là có ý tứ khác.

Tốt – chắc chắn là người có quyền có thế.

Nếu không thì làm sao có thể đưa diễn viên tuyến mười tám vô danh trở thành khách mời đặc biệt của gameshow hot nhất?

Phàn Phái lại nhìn gương mặt của Mục Nhiên, tiếc thật, nếu để gã có được nghệ sĩ như này chắc chắn gã sẽ nâng người đó lên hàng đỉnh lưu cho đã cái dã tâm.

Vì để lung lay lý tưởng của Mục Nhiên, Phàn Phái vỗ ngực đảm bảo: “Tôi lập tức đi tìm bác sĩ cho cậu.”

“Cậu yên tâm, một khi có tin tức chắc chắn tôi sẽ gọi ngay, nhớ liên lạc lại với tôi đấy.”

Mục Nhiên ừ bừa.

Phàn Phái đang đắm chìm trong niềm vui có con mồi mới, hoàn toàn không nhận ra Mục Nhiên chẳng để gã vào mắt.

Gã vui tươi hớn hở gõ cửa WC: “Liên Trà ơi.”

Phòng cuối cùng truyền ra âm thanh quãng tám: “Gì nữa?!”

Phàn Phái thấm thía khuyên nhủ: “Cậu đấy, cậu nhìn Mục Nhiên mà học tập.”

“Lúc đi quay show với người ta nhớ tâm sự nhiều vào lấy kinh nghiêm biết chưa…”

“A a a a a a!!” Lục Liên Trà hét lớn: “Anh còn dám nhắc nữa!”

“Em nhục chết mất thôi!!!”

“Em muốn mua tàu vũ trụ, em muốn lên Sao Hỏa sống!!!”

Bên kia, Mục Nhiên cầm một đĩa điểm tâm đi đến bên cạnh Tịch Đồng: “Hey, ăn không?”

Tịch Đồng thong thả quay đầu đối diện với ánh mắt cậu, sau đó thở dài ngao ngán: “Không ăn, không uống.”

Mục Nhiên buồn bực: “Cậu sao đấy?”

“Không sao, đột nhiên nhớ đến người yêu cũ.” Tịch Đồng bực bội gãi tóc rồi túm lấy cánh tay Mục Nhiên hỏi: “Cậu nhớ không? Cái thằng bà tám có cơ bụng ấy!”

“Thằng nào?” Mục Nhiên mờ mịt chớp mắt, nói thật ai mà không có cơ bụng thì chắc chắn không thể lọt vào mắt xanh của Tịch Đồng.

Tịch Đồng vội vàng gợi ý: “Thằng đó đó!!!”

Mục Nhiên nghiêm túc nghĩ rồi bó tay chịu trói: “Cậu thả bả nhiều vậy, ai nhớ cho nổi.”

“…………..Tên là cái gì, gì.” Tịch Đồng dừng một chút nhưng cậu ta mãi mà không nghĩ ra tên người kia, đành đánh trống lảng: “Thôi bỏ đi, đang sống yên lành lại đi nhớ về thằng hãm đó làm gì.”

Mục Nhiên gật đầu, giơ đĩa bánh quy nói: “Ăn không?” . truyện tiên hiệp hay

Tịch Đồng nhận cái đĩa đặt sang một bên: “Từ đã, nãy tôi thấy Phàn Phái gọi cậu làm gì đấy?”

Mục Nhiên ăn ngay nói thật: “Gã cho tôi danh thiếp, còn bảo tôi có yêu cầu gì thì nói.”

“Mẹ nó thằng chó này!” Tịch Đồng mắng một tiếng rồi lập tức hỏi Mục Nhiên: “Cậu có ném thẳng tấm danh thiếp vào mặt gã rồi chửi lốc mả lên không?”

Mục Nhiên lắc đầu: “Tôi bảo gã tìm hộ mình một bác sĩ.”

Mắt Tịch Đồng trừng to như quả trứng gà: “Cái gì? Tôi nhớ tôi bảo cậu rồi là cái thằng kia gã ta là…”

Đang nói dở thì thấy có người nhìn qua, Tịch Đồng ý thức được âm lượng của mình hơi cao, vội vàng hạ giọng: “Phàn Phái là thằng dẫn mối!”

“Cậu quên à? Kiểu gì tú bà…”

Mục Nhiên ngắt lời: “Tôi biết, tôi hiểu.”

Tịch Đồng: “Thế sao cậu còn bảo gã tìm hộ bác sĩ?”

“Bởi vì trông gã….” Mục Nhiên nhớ đến gương mặt Phàn Phái, cố gắng tìm từ sao cho hợp nghĩa: “Giống như kiểu rất muốn làm chuyện gì đó cho tôi vậy.”

Tịch Đồng: “…………………”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.