Dẫu Ngươi Là Phế Vật

Chương 37: Trở về gặp trưởng tộc



Khôi Nhất một đi không trở lại, điều đó khiến cho Doanh Doanh đứng ngồi không yên cả buối sáng, chính điện Lý gia kia cũng không phải là nơi dễ tìm, để trách né các thế lực trong triều đình Lý gia đã đưa ra quy định rất khắc khe về thân phận của những người giao du với cá nhân thành viên trong gia tộc, đặc biệt trách xa những thế lực xấu âm mưu đen tối

Lý Giang lần này đi tay không trở về rất đỗi lo sợ sẽ không biết nói chuyện ra sao về tôn nữ của mình nhưng đôi chân vừa chạm đến nền đất quen thuộc trước bao nhiêu người mà đầu gối chạm đất, hơi thở nặng nhọc, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, bản thân hắn vẫn còn sợ hãi cái cảm giác khi đối diện với một sát khi chỉ cần sai lệch một chút thôi có lẽ cái mạng này cũng không còn cách nào quay lại nữa

Mất một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, bởi lẽ không ai được đến gần Lý Giang đó là lệnh của hắn, không muốn thân thiết với ai rồi trở thành điểm yếu của chính mình, khi vừa lên vị trí đó đã tuyên bố điều này mang lại cho hắn cái uy cũng có chút mặt mũi với cái tiền bối, nhưng đổi lại chính là sự thờ ơ hay thương hại mỗi lần hắn có chuyện gì xảy ra, lần này cũng không ngoại lệ, có người muốn đến gần hắn xem hắn thế nào nhưng gia quy do chính hắn đặt ra không thể xem nhẹ được

– Lưu Vĩ, ngươi nên nhớ sống chết của phu nhân của ngươi đang nằm trong tay của ta

– Ừ

Lý Giang đứng dậy lại lại tinh thần dõng dạc bước đi, còn Lưu Vĩ mở ra không gian đến một nơi, nơi có xung quanh đều là cây cỏ, thảo dược quý hiểm, và Khôi Nhất đang ngồi bên cạnh một tảng đá lớn, chỗ ngồi thường ngày của Lưu Vĩ trên tảng đá chính là Thiên Hương, thấy người xuất hiện lại là không gian Lưu Nhất lên tiếng:

– Cha, nương bị làm sao vậy? Rốt cuộc chuyện năm đó đã xảy ra chuyện gì?

– Chuyện này cha cũng không muốn giấu, nhưng nàng ấy nhất quyết không cho phép ta gặp gỡ các con, chuyện của Doanh nhi cha cũng đã thấu rõ được phần nào, những đánh đổi của Doanh nhi cha cũng hiểu tại sao, nhưng sinh mệnh của nàng ấy bây giờ phải dựa vào máu của Rồng Sương mà nơi duy nhất có được nó chính là ngọn núi thuộc vào địa phận của Lý gia, ta đây biết mình quyết định vội vàng nhưng để có được một nhà đoàn tụ, chuyện gì ta cũng có thể làm

– Nhưng cha không nghĩ đến cảm giác của Yên nhi sao? Muội ấy cần hơi ấm của nương nhất, ngay cả sữa của nương muội ấy cũng chỉ nếm được một lần duy nhất trong đời

Khôi Nhất không kiềm được cảm xúc, vừa khóc vừa nói:

– Mỗi lần muội ấy hỏi cha nương ở đâu, con chỉ biết ôm lấy muội ấy mà thay cha làm chuyện mà cha vẫn thường làm với con, nhưng cha ơi, muội ấy cần có cha, có nương, nếu về con Rồng Sương đó, nếu như cha muốn con cũng có thể lấy cả tính mạng nó

– Không được, máu của loại này đặc biệt khó lấy, dù có chết nó cũng tan biết một giọt máu cũng đừng mong có được, thời gian tới con không được phép ra ngoài, không được phép sử dụng năng lực, Lưu gia thôn cùng Thiên Sơn đã bắt đầu hành động tìm con cùng Yên nhi, ta không cho phép bất cứ ai làm chuyện gì hại đến con của ta

– Nhưng mà cha … tỷ

– Còn chuyện của hai đứa đương nhiên ta đồng ý rồi, sao có thể không chấp nhận được chứ, dù sao Doanh nhi chúng ta cũng làm lớn

Khôi Nhất không tin vào tai mình, một người từng rất khó chịu về chuyện này, cũng rất ghét những lời nói sau lưng về mình, một người không giữ bình tĩnh được, giờ đây đã trãi qua sinh tử có lẽ vì vậy mà trông như một người cha thực thụ, một người cha đáng nể phục

– Cha, con sẽ ở lại đây, đợi mọi người đến, đợi tỷ cũng Yên nhi đến

– Được, nếu con đã hiểu cho cha, thì ta cũng hứa sẽ làm mọi cách để đoạn đường đến đây, ba người còn lại của gia đình chúng ta sẽ đoạn tụ ở đây.

Khôi Nhất gật đầu đồng ý để cho Lưu Vĩ đặt lên cấm chú không cho phép sử dụng sức mạnh, giam cầm chính sức mạnh của bản thân nhưng Lưu Vĩ không biết rằng nhi tử của mình có khế ước với thần bóng tối, chính khế ước này mà sức mạnh của Hắc hệ càng lúc càng khó kiểm soát

*****

Doanh Doanh hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, lựa chọn của hai người lúc này, một là đợi 10 ngày nữa để có người mang đi, hai là xuất phát đi, sức mạnh của sứ giả thần nhất định sẽ chỉ hướng

Lực Quân cũng đoán được mà lên tiếng:

– Vẫn là nên dưỡng sức chờ đợi, tìm cách khôi phục lại sức mạnh, đường đến chỗ Tứ gia khá xa đây mà nghe đâu Lý trưởng tộc sẽ xuất quan, có thể gặp nguy hiểm

Doanh Doanh gật đầu, dường như nàng cảm nhận được điều gì đó, quay sang bên cạnh hỏi thăm khi trong thấy sắc mặt sợ hãi của người bên cạnh:

– Có chuyện gì sao, Vân tỷ?

– Lý Tư Kha là người nắm giữ vận mệnh lục địa từ trước đến giờ là Thánh Tọa cấp 98, Doanh nhi tỷ chỉ sợ người sẽ không đồng ý cho hôn sự của chúng ta

– Sao lại không đồng ý? Vậy đảo chủ phu nhân

– Muội đừng đùa nữa được không? Muội đã học ai, kẻ nào đã dạy hư muội vậy hả!

Lý Uyển Vân vừa nói vừa dùng tay mình ép chặt hai má của Doanh Doanh, khuôn mặt khó chịu, Lực Quân cảm thấy mình nơi này có chút thừa thãi nên nhanh chóng rời đi, đương nhiên bản thân cũng cảm thấy lo lắng cho Khôi Yên đưa nhỏ ranh mãnh này không dễ dàng có thể dỗ dành mà người duy nhất thành công là điều đó chính là đệ tử Khôi Nhất, một gánh nặng đột nhiên đè nặng

Doanh Doanh ôm lấy người vào trong lòng, dựa hẳn vào đôi bồng đào kia, cố hít lấy mùi hương trên cơ thể, tư thế đó khiến cho Lý Uyển Vân xấu hổ lúng túng không làm sao, lại nghe bên tai tiếng nói

– Vân tỷ, chuyện muội sợ nhất lúc này không phải trưởng tộc mà là người đã mở không gian mang tứ gia trở về, nếu thật cha còn sống thì rất có thể người sẽ ngăn cấm chúng ta, cả nương nữa

Nàng nghe vậy cũng mũi lòng, cũng không biết nên nói thể nào, nàng ôm lấy đối phương, cả hai có những giây phút lặng như vậy cho đến khi tiếng Khôi Yên lên tiếng:

– Tẩu tẩu, Nhất ca đâu rồi?

Doanh Doanh nhìn sang Khôi Yên ánh mắt cảnh cáo, dám phá hỏng chuyện của nàng, Khôi Yên là đứa trẻ lì lợm, mặc kệ ánh mắt đó tiểu nha đầu chạy đến bên cạnh Lý Uyển Vân, cố gắng trèo lên đùi của tẩu tẩu, khi đã an tọa thì nha đầu này mới mở miệng thở lại không ngừng nói:

– Tẩu tử, rốt cuộc tẩu là nữ nhân của ai?

– Tại sao Nhất cà lại bắt muội gọi tẩu mà không phải tỷ như trước? Lúc trước rất thuận lợi mà

– Tại sao lúc nãy hai người ôm nhau, ác quỷ tỷ tỷ không làm hại gì người chứ?

– Quân gia gia nói rằng Nhất ca đã bị bắt đi có phải không tẩu?

– Ác quỷ tỷ tỷ có biết chuyện này không?

– Tại sao ác quỷ tỷ tỷ không cứu Nhất ca?

– Tẩu tẩu … người trả lời cho muội đi?

Khôi Yên luôn miệng nhưng Lý Uyển Vân nàng chưa trả lời nhưng cái miệng nhỏ chưa kép lại được, luôn miệng hỏi khiến cho Doanh Doanh rất đau đầu

Doanh Doanh bóp miệng nhỏ kia hăm dọa:

– Yên lặng đi!

Khôi Yên không sợ cái miệng nhỏ phát ra những tiếng nói không thành câu, hai người cứ vậy mà ổn ào, Lý Uyển Vân tách tay Doanh Doanh ra xoa xoa hai má nhỏ kia

– Được rồi, Doanh Doanh không nên làm muội ấy đau?

Doanh Doanh đưa tay luồn ôm lấy eo của Lý Uyển Vân, ôm lấy cả hai người, Khôi Yên ngạc nhiên sự dịu dàng của ác quỷ tỷ tỷ, ngước mắt lên nhìn thắc mắc

– Doanh tỷ tỷ, người đang muốn làm gì?

Doanh Doanh hôn lên trán Khôi Yên, nói:

– Được rồi, chúng ta ở lại thêm vài ngày nữa, rồi đến chỗ Vân tỷ chơi, nhưng trước đó muội phải nghe lời Quân gia gia, không được tự tiện đi theo người khác

Khôi Yên cười toe toét gật đầu đồng ý

10 ngày chờ đợi cuối cùng đã đến không đơn thuần là người đến đón mà có cả tứ gia Lý Giang, và Doanh Doanh cảm nhận được có điều khác biệt, hay nói đúng hơn Lý Giang đang bị thương 

Lý Giang cúi người hành lễ với Lý Uyển Vân

– Nghênh đón tiểu thư, cung kính tiểu thư trở về

Lý Uyển Vân ngạc nhiên, Lực Quân cũng rất ngạc nhiên, cổng không gian mở ra bên kia không phải là sân mà là đại sản Lý gia và một nam nhân đang ngồi chính điện, ánh mắt lãnh đạm sức mạnh lớn mạnh đầy áp lực

Doanh Doanh nhẹ nhàng bước qua, một bước chân đủ gây áp lực với những người có mặt ở đó, đối diện với Lý Tư Kha, hành lễ trước mặt các vị tiền bối:

– Vãn bối là Doanh Doanh, là đảo chủ của Cư Đảo, đồng thời là phu quân của Lý Uyển Vân, đã khiến cho mọi người đợi

Ngoài Lý Tư Kha ra những người còn lại tất cả đều lạnh sóng lưng, Lý Uyển Vân, Khôi Yên cũng xuất hiện phía sau lưng, và một câu hỏi lớn hai đứa nhỏ đã có chuyện gì xảy ra

– Đứa trẻ đó là ai?

Lý Giang lui về một cái ghế đã trống, Lý Tư Kha nhìn về phía của Doanh Doanh đánh giá, câu nói đầu tiên chính là:

– Là Tô Hoài Doanh? hay là Tô Doanh? hay là Lưu Hoài Doanh? hay là Khôi Doanh Doanh? hay là một người khác nữa, đảo chủ

Lý Uyển Vân đối với câu hỏi đó cũng ngạc nhiên, tại sao một người tu luyện không biết thế sự lại có thể hiểu rõ những chuyện như vậy, chuyện này ngay cả Lý Giang cũng ngạc nhiên về chuyện này

Lưu Vĩ cũng không xa nơi đó cũng ngạc nhiên

Một người khiến cho Lý Tư Kha, người cố sức mạnh ai cũng phải sợ hãi, một mình có thể khắc chế cả đại đội quân, lúc này câu nói có phần kính nể

Doanh Doanh trả lời:

– Là Doanh

Lý Tư Kha bật cười lớn, giọng cười phát ra kèm theo cuồng phong bão táp, Lý Giang cũng phải khó khăn để trụ trên đó, nhưng còn Doanh Doanh đơn giản đứng đó thoải mái chắn cho những người phía sau lưng mình

Lý Uyển Vân cũng ngạc nhiên, nói nhỏ:

– Doanh, muội không sao chứ?

Doanh Doanh đưa tay ra sau nắm lấy tay của Lý Uyển Vân, nói:

– Tỷ yên tâm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.