Edit: Peiria
Có lẽ sự thật đúng như lời Tiết Mạn nói, cuộc sống như vậy thiếu đi kích tình, nhưng bình bình đạm đạm qua ngày cũng có một loại đặc sắc riêng.
Mấy ngày Bùi Thần đi công tác, ban ngày Tần Khai Hân lên lớp giảng dạy, thỉnh thoảng nhận thêm một số đơn đặt hàng, buổi tối về nhà nghiên cứu cách làm bánh ngọt, tham gia lớp tiếng Nhật, ngày nào cũng đi học.
Có một chuyện cô không đề cập với bất kỳ ai, đó là sang năm cô muốn cùng Trình Hạ sang Nhật Bản tu nghiệp, học tập cách làm bánh ngọt tinh xảo lại giàu sáng tạo của họ.
Song, bây giờ mới chỉ là dự định, bởi vì tiếng Nhật căn bản của cô gần như bằng không, nếu tùy tiện xuất ngoại, đến đó rồi không có cách nào giao tiếp với giảng viên người Nhật, đi cũng vô ích. Cho nên, cô quyết định học tiếng Nhật trước rồi mới nói tiếp, sau này có đi hay không, tạm thời không nói cho bất cứ ai, bao gồm cả Bùi Thần.
Cách xa ngàn dặm, công việc của Bùi Thần cũng trở nên bận rộn hơn.
Nhóm của anh ở lại thành phố Longyearbyen mấy ngày, rồi lại tiếp tục đi về phía Bắc, càng gần cực Bắc, hiện tượng mặt trời không lặn càng rõ ràng, cả ngày đều lơ lửng trên bầu trời, lúc nào cũng có thể thấy ánh mặt trời phản xạ trên dòng sông băng, khiến người ta không phân biệt rõ ban ngày ban đêm, đồng hồ sinh học trở nên hỗn loạn, thể lực giảm xuống rất nhanh.
Lạc Tang là một trong số ít cô gái ở trong nhóm, cô chưa từng tới Bắc Cực, vô cùng không hài long với thức ăn ở đây, là người nửa Tứ Xuyên, hiện tại mỗi ngày cô chỉ dựa vào tín niệm để sinh tồn, chính là hai lọ tương ở Laoganma trong vali hành lý của Bùi Thần.
“Ăn thật ngon, ngon đến phát khóc!” Lạc Tang ăn bánh với tương ớt, vừa ăn vừa cảm thán, “Bùi Thần, Tiểu Hân nhà anh quá săn sóc, chuẩn bị vali hành lí của anh giống như túi thần kỳ, cái gì cũng có. Thật đáng hận, tôi muốn trở thành đàn ông, như vậy có thể đào góc tường của anh!”
Tiểu Phùng ở bên lập tức vuốt mông ngựa: “Chị Tang, em cũng mang theo rất nhiều đồ ăn, chị xem, em có khoai tây chiên, bánh ngọt, bánh bích quy, thịt bò khô…”
“Ngu ngốc, có mỗi một cái túi, lại còn để khoai tây chiên chiếm hết diện tích, lấy ra, tôi ăn hộ cậu!” Cô nói xong, đoạt mất khoai tay chiên của Tiểu Phùng.
“Cô mang theo cái gì?” Bùi Thần đột nhiên hỏi.
Lạc Tang cười hắc hắc, mở túi xách, lấy ra hộp mặt nạ duy nhất, vô cùng dũng cảm nói: “Cơm có thể không ăn, nhưng mặt nạ không thể không đắp, tôi là người dựa vào gương mặt kiếm cơm mà.”
Bùi Thần bình tĩnh đáp: “Mau dùng đi, qua vài ngày nữa, chỉ sợ mặt nạ của cô đông cứng không xé ra được.”
Anh vừa nói vừa xong, mấy người đang cùng nhau ăn cơm đều cười phá lên.
Lạc Tang hậm hực: “Anh châm chọc ít thôi, tôi là cẩu độc thân, không ai sắp xếp hành lý cho tôi cả.”
Tiểu Phùng: “Chị Tang, em…”
“Im miệng, thịt bò khô đâu?”
“Đây.” Tiểu Phùng dâng thịt bò khô bằng hai tay.
“Tiểu Phùng, hành lý của cậu cũng là tự cậu chuẩn bị hả?” Lão Điền hỏi.
Vô tình, tất cả bắt đầu tán gẫu về người sắp xếp hành lý cho mình.
Có người nhắc tới vợ, có người nhắc tới mẹ mình, lát sau, không khí dần trở nên nặng nề, nơi đất khách quê người xa xôi mà lạnh lẽo, có ai không nhớ người thân? Có mấy người cảm tính đã khóc.
Tiểu Phùng vừa sụt sịt vừa sám hối: “Kỳ thực những đồ ăn này đều là mẹ em cứng rắn nhét vào trong túi của em, lúc ấy em còn nói bà vài câu, chê bà lải nhải, chê bà rắc rối, bây giờ em rất hối hận, sao em có thể nói với mẹ mình như vậy? Hu hu hu… Em rất nhớ mẹ…”
Lão Điền nhắc tới vợ ở nhà, ban đầu vẫn tươi cười, sau đó không cười nổi nữa, ra sức uống rượu.
Baab Lỗ nhớ vợ chưa cưới đang ở châu Phi, châm một điếu thuốc, ra ngoài hút, người đàn ông 1m9, cả hốc mắt đều hồng.
Lạc Tang cũng chạy đến một góc, gọi điện thoại cho người cha vốn ít liên lạc.
Bùi Thần trở về phòng, mở vali hành lí, lấy ra những tấm ảnh anh đã chụp trong túi da, lật xem từng tấm, nhớ lại những chuyện nhỏ tốt đẹp khi ở cùng Tần Khai Hân:
Ngày 16-3, cô phơi quần áo ngài ban công, bị anh ở nhà bên cạnh nhìn thấy, thuận tay chụp một tấm.
Ngày 8-4, cô đến nhà anh ăn tối, anh ở trong phòng bếp bưng đồ ăn, qua ô cửa kính thấy cô ở bên ngoài ăn vụng, ăn xong gạt thịt vào góc bị khuyết, đậy nắp nồi, giả vờ cái gì cũng chưa ăn, chờ anh ăn cơm. Dáng vẻ kia cực kỳ giống mèo nhỏ trộm thị, anh cảm thấy rất đáng yêu, thuận tay chụp một tấm.
Ngày 20-5, anh đi suốt đêm về Hàng Châu, cô đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, ôm dâu tây nhồi bông anh tặng, chép miệng, có lẽ đang ăn thứ gì ngon trong mơ, anh lại thuận tay chụp một tấm.
…
Ngày 15-8, cô vừa về đến nhà đã la hét muốn ăn kem, lúc anh chạy đi mua về cho cô thì kem sắp chảy, cô hô lên “Ây da, chảy kìa chảy kìa!”, vội vàng lè lưỡi liếm, cười đến mức ánh mắt híp thành một đường nhỏ.
Thời điểm nhìn tấm ảnh cuối cùng này, lòng ngón tay dường như sờ thấy gì đó, anh lật tấm ảnh lại, thấy cô viết một câu: Anh đây là xâm phạm quyền hình ảnh, em phán anh: Lấy thân báo đáp!
Mặt sau vẽ một cái mặt đang lè lưỡi, đầu tròn, tóc mái bằng buộc buộc đuôi ngựa, giống hệt bộ dạng tươi cười đáng yêu của cô.
Khóe miệng Bùi Thần không tự chủ được mà nổi lên ý cười, khoảnh khắc qua đi, nỗi nhớ nhung tựa như thủy triều dâng trào, bao phủ toàn bộ thể xác và tinh thần anh.
Giờ này chắc là cô đã ngủ, gọi điện thoại sợ đánh thức cô, vì thế anh nhấc di động gửi đi một tin nhắn: Tiểu Hân, anh yêu em!
Mấy ngày nay, tâm tình của Tần Khai Hân rất tốt, bởi vì mỗi sáng mở mắt đều nhận được tin nhắn “Anh yêu em” Bùi Thần gửi, bắt đầu từ tuần trước, đến hôm nay đã trọn vẹn một tuần.
Cô không nhịn được hỏi Bùi Thần: Mỗi ngày đều nói, anh không thấy buồn nôn sao?
Anh trả lời: Vẫn chưa đủ.
Cô lại hỏi: Vậy anh còn muốn làm gì nữa?
Anh trả lời: Muốn em.
A a a a!!!
Tần Khai Hân xấu hổ tắt máy, gương mặt đỏ bừng.
Viên Lưu Lưu từ bên ngoài đi vào, nhìn Tần Khai Hân như vậy, tò mò hỏi: “Sư phụ, sao mặt chị đổ thế?”
“Nóng nóng nóng…” Cô chột dạ trả lời.
“Cũng đúng, hôm nay đã là 10-9, tại sao trời vẫn nóng như vậy?” Viên Lưu Lưu hận nhất trời nóng lập tức oán giận.
Trương Tuyết ở bên cạnh đáp lời: “Nắng gắt cuối thu, hàng năm đều như vậy, tháng mười một năm ngoái tôi còn mặc quần đùi đó.”
…
Nghe hai người trò chuyện, Tần Khai Hân lại thất thần.
Đúng vậy, đã 10-9 rồi, thật nhanh, Bùi Thần rời đi đã gần một tháng, cô bấm tay nhẩm tính, còn một tuần nữa là anh về, mà ngày anh về, đúng tròn sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cô.
Tuy sinh nhật đồng nghĩa với già đi một tuổi, hơn nữa hai mươi lăm tuổi vừa vặn là ranh giới của một cô gái từ trẻ trung trở nên trưởng thành, nhưng nghĩ đến ngày đó Bùi Thần sẽ về, cô lại không nhịn mà mong chờ ngày sinh nhật này.
Có điều không phải lúc nào ông trời cũng cho người ta được như mong muốn, trước sinh nhật Tần Khai Hân một ngày, Bùi Thần đáng lẽ đã ra sân bay gửi cho cô một tin, Bắc Cực có bão tuyết, toàn bộ chuyến bay trong ngày hủy bỏ, phải đợi sau khi tuyết rơi nhỏ lại mới có thể trở về.
Cùng lúc đó, các thành viên đoàn Bùi Thần đã thêm WeChat của Tần Khai Hân đều đăng ảnh tuyết bay đầy trời và tin tức chuyến bay bị hủy trong vòng bạn bè.
Nhìn nhưng hình ảnh kia, trong lòng Tần Khai Hân vô cùng mất mát, ngày thường không tính, nhưng mai lại là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cô, mong đợi lâu như vậy, sao có thể nói tuyết rơi liền rơi đây?
Buổi tối, cô gọi điện thoại về nhà: “Mẹ, ngày mai con về nhà ăn cơm.”
“Ngày mai? Ngày mai không được, đội múa của mẹ phải tới Phú Dương thi.”
“Vậy còn cha?”
“Cha con đương nhiên phải đi làm hậu cần cho mẹ, nói con biết, lần này mẹ là người múa dẫn đầu, mẹ muốn cha con chụp ảnh cho mẹ…” Mẹ Tần một lòng một dạ dốc sức thi múa, thao thao bất tuyệt nói một tràng, cuối cùng mới hỏi Tần Khai Hân, “Đúng rồi, ngày mai con về nhà làm gì?”
“Không có gì ạ, mẹ, vậy ngày mai mẹ hãy cố lên, con cúp máy trước.” Cô tắt di động, trong lòng càng lúc càng bứt rứt.
Song, Tần Khai Hân tuyệt đối thật không ngờ, chuyện bực tức hơn lại còn ở phía sau.
Hôm sau, Bùi Thần không gửi “Anh yêu em” tới nữa, anh đảm bảo mỗi ngày đều giữ liên lạc, trong thời gian đặc biệt này lại thất hứa rồi.
Tần Khai Hân càng nghĩ càng tức, hờn dỗi không thèm liên lạc với Bùi Thần, một mình người sống trong sự khó chịu.
Lúc Viên Lưu Lưu bước vào, nhìn thấy Tần Khai Hân đang liều mạng quậy một chậu bơ, quậy đến hăng say, quả thực giống như có thù oán với bơ vậy.
“Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì, ai chọc chị tức giận?” Cô ấy hỏi.
“Con mắt nào của em nhìn thấy chị tức giận? Chị rất tốt, chị không sao!” Cô nói xong, quậy càng hăng say hơn.
Viên Lưu Lưu le lưỡi, tự nhủ thầm: “Bơ sắp bị chị quậy cho nước dầu phân ly rồi, còn nói không tức giận…”
“Em thì thầm cái gì đó?” Tần Khai Hân hỏi.
“Không, không có gì!” Viên Lưu Lưu vội chuyển đề tài, đưa lá thư cầm trong tay cho cô, “Đúng rồi sự phụ, vừa rồi em gặp nhân viên chuyển phát dưới lầu, đây là thư của chị.”
Tần Khai Hân quét mắt, nhìn chỗ người gửi đề ngân hàng XX, hời hợt nói: “Vứt đi, quảng cáo.”
“Đừng vứt, trên này có viết ngân hàng, lỡ có tin quan trọng thì sao? Hay là để em mở ra cho chị đọc kỹ hãy nói.” Dứt lời, lưu loát xé phong bì.
“Kính gửi cô Tần Khai Hân, chúc cô sinh nhật vui vẻ.” Viên Lưu Lưu đọc một dòng chữ, ngẩng đầu, kinh ngạc nói, “Sư phụ, hôm nay là sinh nhật chị?”
“Ai, sinh nhật ai?” Đúng lúc Hà Vân Hi đên.
“Hôm nay là sinh nhật sư phụ.” Viên Lưu Lưu nói xong, cầm thư cho Hà Vân Hi xem, “Anh xem, 18-9, không phải là hôm nay sao?”
“Đúng là hôm nay rồi.” Hà Vân Hi cười tít mắt, ” Chị Khai Hân, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”
Viên Lưu Lưu tiếp lời: “Sư phụ, sinh nhật vui vẻ!”
Rất nhanh, Trương Tuyết cũng đến: “Khai Hân, hóa ra hôm nay là sinh nhật cậu à, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Mỗi người một câu “Sinh nhật vui vẻ” ngược lại khiến Tần Khai Hân cảm thấy càng không vui, cô miễn cưỡng nói một tiếng “Cảm ơn”, tâm tình xuống thấp tới cực điểm.
Nhưng mà mọi người nhưng không nhận ra sự khác thường của cô, mấy người bàn tán rôm rả quay xung quanh chuyện cô sinh nhật.
Viên Lưu Lưu nói: “Sư phụ, không bằng hôm nay tan tầm, chúng ta cùng đi ăn cơm chúc mừng sinh nhật chị đi.”
Hà Vân Hi nói: “Cơm nước xong lại đi KTV, thế nào?”
Trương Tuyết gật đầu: “Được đó, hay là đi ăn thịt nướng đi?”
Viên Lưu Lưu: “Tôi nghĩ muốn ăn lẩu!”
Hà Vân Hi: “Nóng như vậy ăn lẩu làm gì? Không bằng đi ăn món Nhật?”
…
“Ăn cái gì mà ăn, mấy người chỉ biết ăn thôi!” Tiết Mạn bỗng đi đến, nói, “Khó có dịp Khai Hân sinh nhật, mọi người không thể nghĩ ra tiết mục nào có tính sáng tạo hơn ư?”
“Tính sáng tạo?” Mọi người hỏi.
“Mọi người xem!” Tiết Mạn chìa ra mấy tấm vé vào cửa, “Tầng thượng của khách sạn quốc tế Triển Tân, đêm nay tổ chức party ngoài trời, mời không ít minh tinh tham gia…, mình có mấy tấm vé vào cửa…”
Mọi người ở đây đều biết khách sạn quốc tế Triển Tân là sản nghiệp của nhà họ Triển, nhà họ Triển mở tiệc, mời minh tinh, tuyệt đối là sẽ đẳng cấp cao nhất.
“Em đi!” “Tôi cũng phải đi!”…
Trong nháy mắt, mấy tấm vé trên tay Tiết Mạn đã bị đoạt, chỉ còn một vé duy nhất, cô lắc lắc trước mặt Tần Khai Hân: “Thế nào, đêm nay cùng đi?”
“Buổi tối mình phải thời khoá biểu, các cậu đi đi.” Tần Khai Hân từ chối, cô thật sự không có tâm trạng gì hết!
“Thời khoá biểu thôi mà, cũng không phải chuyện lớn, cậu cứ đi đi?” Tiết Mạn khuyên nàng.
Tần Khai Hân lắc đầu: “Mình không đi đâu.”
Tiết Mạn thấy cô im lặng không nói, dứt khoát ném vé vào thùng rác: “Cậu không đi thì mình cũng không đi, ngày sinh nhật cậu còn cố gắng làm việc, mình nào có mặt mũi tham gia party.”
Tiết Mạn vừa nói, tất cả vốn đang hăng hái bừng bừng đều ngây ngẩn cả người.
Qua một lúc lâu sau, Viên Lưu Lưu là người đầu tiên vứt vé đi: “Sư phụ không đi, em cũng không đi, em ở lại làm việc cùng chị.”
Hà Vân Hi cũng vứt tấm vé: “Em đây cũng không đi, em cũng làm việc.”
Trương Tuyết lập tức hùa theo: “Cũng không phải lệnh thiếu, mình cũng không đi, mình cùng tiến cùng lùi theo mọi người.”
Cùng tiến cùng lùi? Rõ ràng chính là ‘bức vua thoái vị’ mà!
Tần Khai Hân thỏa hiệp: “Mọi người đều nhặt hết lên đi, mình sẽ đi, được chưa?”
“A… Vậy!” Mọi người như ong vỡ tổ ùa đến chỗ thùng rác.