Đông Quân Thế Hoa lúc này đứng dậy, trên tay triệu hồi ra những mảnh băng vụn xoay xung quanh.
“Đây là Cực Hạn Chi Băng sao?” Thế Hoa nghĩ thầm.
Sau khi hấp thụ hoàn toàn được vạn năm Huyền Băng Tuỷ thì Thế Hoa bên cạnh tăng lên 36 cấp thì Băng nguyên tố huyền bí cùng Cực Hạn Chi Băng cũng đã nhận được, đây sẽ giúp cho hắn tăng thêm nhiều thủ đoạn công kích ngoại trừ Thiên Cơ Tán cùng công pháp.
“Hoa đệ, ngươi thành công rồi sao?” Thiên Nhận Tuyết nhìn trên tay của Thế Hoa các mảnh băng tinh thể thì hiếu kỳ nói.
“Ân, bây giờ ta đã có thể chưởng không Băng nguyên tố một cách toàn diện rồi.” Thế Hoa gật đầu nói.
“Băng trên tay của ngươi thật lạnh a Thế Hoa tiểu tử.” Thiên Đạo Lưu nhìn trên tay Thế Hoa các mảnh băng cũng cảm nhận được sự lạnh giá cùng cực.
“Ân, nhưng vẫn cần luyện tập nhiều mới có thể hoàn toàn khống chế được nó.”
“Nếu xong rồi thì cũng nên trở về thôi.”
“Chưa đâu Thiên gia gia, cơ duyên có lẽ vẫn còn đây.” Thế Hoa cầm trên tay hoa tai vẫn còn phát ra các tia sáng, nhưng địa điểm lúc này là đáy hồ.
“Chẳng lẽ là ở dưới đáy hồ sao?” Thiên Đạo Lưu ánh mắt sáng quắt nhìn về phía chiếc hồ lạnh toát kia.
“Ân, có lẽ là vậy.” Thế Hoa nhún vai nói.
“Vậy ta sẽ xuống, các ngươi coi chừng.” Thiên Đạo Lưu cũng không định để Thế Hoa hay Thiên Nhận Tuyết nhảy xuống đây.
“Ngạch… Thiên gia gia, vẫn là để ta xuống a.”
“Ta có Cực Hạn Chi Băng nên cũng không sợ cái hồ này, hơn nữa ngươi cũng nên ở trên đây bảo vệ Tuyết nhi tỷ.” Thế Hoa giả thích nói.
Hồ này là từ Huyền Băng Tuỷ nhỏ giọt xuống mà thành nên hắn cũng không sợ, hơn nữa có lẽ cơ duyên phía dưới cũng không nguy hiểm, nếu không Hỗn Nguyên Tiên Tâm đã báo động rồi.
“Hoa đệ, ngươi chắc chứ?” Thiên Nhận Tuyết lúc này lo lắng hỏi.
“Ân, ta sẽ không bị gì đâu.”
“Vậy được rồi, ngươi xuống đi. Nếu có chuyện gì thì tạo động tĩnh, ta sẽ lập tức xuống cứu ngươi.” Thiên Đạo Lưu nghe vậy do dự một hồi cũng đồng ý cho Thế Hoa đi.
Dù sao đây vẫn là cơ duyên của Thế Hoa, hắn cũng không tiện quyết định cái gì.
“Hảo.”
“Tùm…” Thế Hoa nghe xong thì liền nhảy xuống hồ nước.
…
Bên trong hồ nước, Thế Hoa đang bơi lội xuống đáy hồ theo tia sáng mà đôi hoa tai đang chỉ dẫn.
Nhiệt độ ở trong đây mặc dù không như Cực Hạn Chi Băng nhưng cũng rất lạnh, cơ thể của Thế Hoa vậy mà vẫn đang hấp thu Băng nguyên tố nhỏ bé ở trong đây.
Đến điểm cuối cùng thì Thế Hoa tìm thấy một cái lỗ thông đến một hang động dưới nước, trầm tư một hồi lâu thì hắn cũng quyết định bơi theo đó.
Sau một lúc thì Thế Hoa theo đó trồi lên một cái cái hang khác.
Cái hang này tràn đầy Quang Minh thuộc tính, lấn át hết tất cả Băng nguyên tố ở đây.
“Đây là nơi nào a?” Thế Hoa lẩm bẩm nói.
Trong lúc hắn đang quan sát xung quanh thì một giọng nữ tính truyền tới.
“Nhân loại?”
“Không biết các hạ là ai?” Thế Hoa nghe thế thì con ngươi co rụt, tuy giọng nói bình tĩnh nhưng trong tay đã triệu hồi ra Thiên Cơ Tán.
“Nhân loại tiểu hài tử, đừng quá kích động, ta sẽ không làm hại ngươi.”
Hắn nghe giọng nói vậy mà không biết ở đâu phát ra, cứ như là ở trong tai hắn phát ra vậy.
“Nhưng các hạ ngay cả nhân dạng đều không thấy thì làm sao ta có thể chắc chắn đây.”
“Ta tình huống có chút đặc thù, nhưng ngươi đến được đây chắc hẳn là hai giọt nước mắt của ta a.”
“Hai giọt nước mắt?” Thế Hoa nghe vậy thì nhìn về trong tay hoa tai.
“Ân, là 2000 năm trước ta độ kiếp bất thành mà để lại hai giọt nước mắt.” Giọng nữ nói đến đây có chút uể oải.
“Các hạ là 10 vạn năm Hồn Thú?” Thế Hoa có chút cảnh giác nói, độ kiếp cùng 2000 năm thứ này cũng đủ nói đây là một đầu 10 vạn năm Hồn Thú.
“Tiểu hài tử, sợ rồi sao?” Giọng nữ đùa nghịch nói.
Thế Hoa lúc này im lặng không nói, Hỗn Nguyên Tiên Tâm không báo động nguy hiểm, chắc hẳn là đối phương không có ý xấu.
“Cũng có một chút, nghe giọng của tiền bối hẳn là nữ tính a. Nhưng chắc hẳn cũng không phải những vị Hung Thú mà ta biết.” Thế Hoa lúc này cũng đổi xưng hô nói.
Vị nàn giọng nói có thể nói là hoạt bát, không giống với Băng Tuyết Nhị Đế, Bích Cơ hay Tử Cơ.
“Ô, ngay cả Hung Thú ngươi đều biết, chắc chắn không phải là người bình thường a.” Giọng nữ nghe vậy thì có chút bất ngờ.
Hung Thú cũng là 20 vạn năm tu vi trở lên Hồn Thú, nhân loại gặp được bọn chúng nếu không có Siêu Cấp Đấu La thực lực thì cũng đã chết mất. Nên Thế Hoa biết chuyện này chứng tỏ sau lưng hắn có cường giả.
“Vãn bối ở thế giới bên ngoài cũng không có tiếng tăm gì, nhưng thế lực nương tựa đúng là rất lớn, nên những chuyện này đúng là có biết một hai.”
“Vậy ta cũng không giấu diếm ngươi nữa, ta không phải là 10 vạn năm Hồn Thú, mà là Hung Thú.” Nói xong thì từ gốc hang xuất hiện một vị tiên nữ xinh đẹp, mái tóc cùng đôi mắt sở hữu màu lam pha tím óng ánh, thân thể cao 1m8 yểu điệu cao gầy cùng đôi cánh bướm mỹ lệ ở phía sau.
“Quang Minh Nữ Thần Điệp!” Thế Hoa thất thanh nói, người nói chuyện với hắn nãy giờ lại là thiên hạ đẹp nhất Hồn Thú – Quang Minh Nữ Thần Điệp.
“Tiểu hài tử, ngươi vậy mà vẫn có mắt nhìn a.” Quang Minh Nữ Điệp nghe vậy thì tự hào nói với Thế Hoa, dù sao danh khí về chủng tộc của nàng trên đại lục có thể nói là rất rộng lớn.
“Khụ khụ, vãn bối họ kép Đông Quân, tên Thế Hoa, không biết tiền bối danh xưng?” Thế Hoa lúc này mới phát hiện mình chưa giới thiệu bản thân, liền ho khan giới thiệu cùng hỏi danh xưng của trước mặt 10 vạn năm Quang Minh Nữ Thần Điệp.
Bởi nếu như nàng đã là Hung Thú thì cũng đã có danh xưng của mình.
“Ta hình như vẫn chưa có danh xưng a?”. Quang Minh Nữ Thần Điệp lúc này nhớ lại cái này thì xấu hổ nói, bản thân cũng đã tính là trong Hung Thú hàng ngũ mà vẫn không có tên thì đúng là mất mặt.
“Đúng, ta thấy tên của ngươi rất đẹp, nếu không ngươi lấy cho ta một cái tên thế nào?”
“Tiền bối đừng đùa, tên là vật đi theo cả đời người, ta thật sự không dám lấy a.” Thế Hoa lúc này liền từ chối.
Thế Hoa mới gặp nàng mới bao lâu a mà đã đặt tên cho nàng, dù cho nàng có vẻ an toàn nhưng hắn cũng không thể làm bậy được.
“Cứ cho ta một cái tên đi, ta cũng chưa ra thế giới loài người lúc nào a.” Quang Minh Nữ Thần Điệp có chút khó chịu nói, nếu nàng đã ra thế giới loài người thì tên nàng đã tự lấy rồi.
“Ngạch… Không biết tại sao tiền bối lại ở đây a? Dù sao ngươi nếu đã là Hung Thú thì cũng đã có thể ở với những Hung Thú trong Tinh Đấu Sâm Lâm khu hạch tâm a.” Thế Hoa cũng chuyển chủ đề nói. Nghe nàng là Hung Thú tu vi thì có chút khó hiểu, theo lý thì Đế Thiên cũng không để một Hung Thú chạy ra ngoài như thế này.
“Hừ, ngươi nói đám thú kia. Khi ta đạt 10 vạn năm tu vi thì bọn hắn đã biến mất khỏi khu hạch tâm rồi.” Quang Minh Nữ Thần Điệp nghe đến đám người ở khu hạch tâm thì có chút bất bắc dĩ nói.
Thế Hoa nghe vậy cũng có chút hiểu được, chắc hẳn là ở dưới Sinh Mệnh Chi Hồ ngủ đông với hấp thu năng lượng từ “Thần Thú” Thiên Mộng Băng Tằm a.
“Ta bởi vì không kiếm được bọn họ đỡ lôi kiếp cho ta nên liền tới đây để tìm kiếm Băng Tuyết Nhị Đế để giúp ta, nhưng liền chưa kiếm được hai người bọn họ thì lôi kiếp cũng đã bắt đầu đánh xuống. Mà ta do bất cẩn mà bị trọng thương, dẫn đến mặc dù đã 20 vạn năm tu vi nhưng sinh mệnh lực cứ theo thời gian mà trôi, dẫn đến thoi thóp ở đây.”
Tới đây Quang Minh Nữ Thần Điệp giọng nói thê lương hẳn đi.
“Hai giọt nước mắt ngươi đang cầm cũng là lúc ta độ kiếp mà lưu lại, không ngờ ngươi lại dùng nó mà tới được đây.”
Quang Minh Nữ Thần Điệp nhìn về trong tay Thế Hoa hoa tai mà cười nói, mà nụ cưới này với trong mắt Thế Hoa lại không như thế nào vui vẻ như vậy.
“Vậy nên tiền bối muốn nhờ Huyền Băng Tuỷ để áp chế lại vết thương sao?” Thế Hoa lúc này cũng quan tâm hỏi.
“Ân.” Quang Minh Nữ Thần Điệp cũng không giấu diếm, dù sao mức độ lạnh này thật sự cũng hạn chế tình hình không mấy khả quan của nàng.
“Thế tiền bối có dự định gì cho tương lai không?”
“Nói thật với ngươi thì bản thân ta cũng không biết, có lẽ cũng là chết ở đây a. Coi như gặp ngươi nhân loại tiểu hài tử này cũng là duyên phận a.”
“Vậy ta có cách để giúp tiền bối, không biết tiền bối có muốn nghe hay không?” Thế Hoa nghĩ đến đi theo mình Thiên Nhận Tuyết thì nghĩ đến cái gì, nhìn về kế bên vị Hung Thú nói.
“Cách gì?” Quang Minh Nữ Thần Điệp nhìn về Đông Quân Thế Hoa.
“Tiền bối biết Thần chi sao?” Thế Hoa lúc này nhìn nàng mà hỏi.
“Ân, trăm cấp thành Thần, bất tử vĩnh sinh. Nhưng với Hồn Thú chúng ta mà nói thì đây chỉ là một cấp độ không thể với tới mà thôi.”
“Nhưng nếu như tiền bối hiến tế cho một vị nhân loại có khả năng thành Thần đâu?” Thế Hoa lúc này nói.
Quang Minh Nữ Thần Điệp ánh mắt co rụt lại, cảnh giác nhìn về Thế Hoa.
“Ngươi muốn ta hiến tế cho ngươi làm Hồn Hoàn?”
Hiến tế cái từ này với Hồn Thú Giới mà nói đồng nghĩa với việc đưa toàn bộ tu vi của bản thân làm áo cưới cho nhân loại, ở một mặt nào đó là phản bội Hồn Thú.
“Tiền bối không cần cảnh giác với ta, nếu ta thật sự muốn làm hại tiền bối thì ngài cũng biết vị trên kia cũng không phải đứng yên bất động.” Thế Hoa nói là Thiên Đạo Lưu.
Quang Minh Nữ Thần Điệp nghe vậy cũng hiểu ý Thế Hoa, nàng cũng cảm nhận được tồn tại của Thiên Đạo Lưu. Nếu hắn cùng nàng có một cuộc chiến thì thật sự thì nằng cũng không có bất kỳ một phần thắng nào, cũng chỉ có thể tự bạo.
Sở dĩ nàng nói chuyện với Thế Hoa bên cạnh hắn cùng nàng thật là hữu duyên thì thực lực của hắn vẫn chưa uy hiếp được nàng.
“Thực sự thì cảm nhận của ta với tiền bối thật sự rất không tệ, hơn nữa ta cũng đã hứa với hai vị Thần Thú khác là tương lai của Hồn Thú nhất tộc ta sẽ bảo đảm. Tuy ta không thể chữa trị cho tiền bối, nhưng kiếm cho tiền bối một con đường khác để sống thì vẫn có khả năng.” Thế Hoa thành thật nói.
Hồn Thú nhất tộc cùng hắn đã thành lập nhân quả, tuy bây giờ vết thương do lôi kiếp của Quang Minh Nữ Thần Điệp bây giờ hắn không thể chữa trị. Đừng nói là Phỉ Thuý Thiên Nga Bích Cơ, cho dù là Tiên Thảo cũng chưa chắc chữa trị được.
Nhưng cho Thiên Nhận Tuyết làm người nhận nàng hiến tế thì tương lai cũng có thể hồi sinh nàng.
“Hơn nữa, ta muốn nhờ tiền bối hiến tế cho một vị tương lai đã có Thần vị chờ sẵn, nên chỉ cần nàng tương lai trưởng thành thì thành Thần chi là là vấn đề thời gian.”
“Ngươi nói ngươi đã hứa hẹn với hai vị Thần Thú, là thật sao?” Quang Minh Nữ Thần Điệp có chút bán tín bán nghi nói. Thần Thú là Thần của Hồn Thú a, một nhân loại làm sao có thể liên quan đây.
“Là thật, mọi chuyện là…” Thế Hoa cũng không giấu diếm nói chuyện ở Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn nói cho nàng, đồng thời gọi ra Nguyên Tố Phượng Hoàng Vũ Hồn cùng Hỗn Nguyên Tiên Tâm.
Quang Minh Nữ Thần Điệp nghe vậy thì trầm mặc, nhất là nhìn Nguyên Tố Phượng Hoàng Vũ Hồn cùng 10 vạn năm Ngoại Phụ Hồn Cốt thì nàng càng chắc chắn hàng này không nói dối mình.
“Nếu như điều ngươi nói là sự thật thì ta làm sao có thể tin nàng tương lai sẽ phục sinh cho ta đây?” Quang Minh Nữ Thần Điệp có chút động tâm, bơi nàng so với ai đều rõ hơn ai hết về vết thương của mình, nên có cách này vẫn là tốt nhất.
“Tiền bối cứ để cho nàng thề là được.” Thế Hoa nhún vai nói.
“Vậy được rồi, ta sẽ hiến tế cho nàng, coi như là đặt cược vậy.” Quang Minh Nữ Thần Điệp thở dài nói.
Đã 20 vạn năm tu vi nàng có thể nói là trân trọng sinh mệnh của mình, không muốn cứ như vậy mà chết đi. Nên vừa có thể thành Thần Thú, lại vừa bất tử với nàng mà nói là tốt nhất.
“Được, vậy chúng ta mau lên đi thôi.” Thế Hoa nghe vậy cũng vui mừng nói, có thể nói đây cũng là giúp Thiên Nhận Tuyết.
…
“Tiểu Tuyết, cẩn thận, có thứ nguy hiểm muốn tới.” Thiên Đạo Lưu cảm nhận được có một nguồn Hồn Lực cường đại đang từ lòng hồ sâu tới gần thì liền kéo Thiên Nhận Tuyết ra phía sau.
“Ào…”
Sau dòng nước lạnh như băng là một vị nữ tử xinh đẹp với đôi cánh bướm xuất hiện trên mặt hồ, còn kế bên là đang Nguyên Tố Phượng Hoàng phụ thể Đông Quân Thế Hoa.
“10 vạn năm Hồn Thú!?” Thiên Đạo Lưu vừa nhìn là liền phát hiện ra ngay thân thế của Quang Minh Nữ Thần Điệp.
Thiên Nhận Tuyết thì ánh mắt lo lắng nhìn về Thế Hoa, hắn thấy thế thì nói với Quang Minh Nữ Thần Điệp.
“Tiền bối, ta cần qua đó để nói chuyện với bọn họ một tiếng để tránh hiểu nhầm.”
“Được, ngươi đi đi.” Nàng vừa nói vừa liền quan sát Thiên Nhận Tuyết vị cô nương mà nàng phải hiến tế cho.
Thế Hoa nghe vậy thì liền đi qua chỗ của Thiên gia hai ông cháu.
“Hoa đệ, ngươi không sao chứ?” Thiên Nhận Tuyết thấy hắn tới thì không còn núp sau lưng của Thiên Đạo Lưu nữa mà tới tới cầm tay của Thế Hoa hỏi.
Thế Hoa nhìn thấy nàng vẻ mặt lo lắng không hiểu sao có chút buồn cười, nhéo lấy bàn tay của nàng nói.
“Ta không sao đâu Tuyết nhi tỷ.”
“Vậy được, ngươi không sao liền tốt. Còn nàng là chuyện gì a?” Thiên Nhận Tuyết quan sát Thế Hoa không có việc gì thì ám chỉ Quang Minh Nữ Thần Điệp.
“Thiên gia gia, Tuyết nhi tỷ, nàng là 20 vạn năm tu vi Quang Minh Nữ Thần Điệp, do độ kiếp trọng thương dẫn đến giữ thương ở đây. Nhưng do vết thương quá nặng dẫn đến không thể lành được khiến sinh mệnh lực mỗi ngày. Nên nàng muốn hiến tế cho Tuyết nhi tỷ, hi vọng Tuyết nhi tỷ trong tương lai thành Thần có thể hồi sinh cho nàng.” Thế Hoa nhìn hai người trước mặt nói.
“Hiến tế sao?” Thiên Đạo Lưu tâm cảnh cũng có chút gợn sóng, đây đối với hắn là đưa tiễn 20 vạn năm Hung Thú Hồn Hoàn cho tôn nữ của hắn a.
“Hoa đệ, ngươi nói thật chứ.” Thiên Nhận Tuyết kinh hỉ nói.
20 vạn năm Hồn Hoàn a, chưa từng có một ai sở hữu Hung Thú Hồn Hoàn đâu.
“Ta chưa bao giờ lừa ngươi a.” Thế Hoa mỉm cười nói.
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Đây cũng tốt cho nàng, hơn nữa hồi sinh cho Quang Minh Nữ Thần Điệp với nàng mà nói khi thành Thần cũng là trả lại ân tình.
Thế Hoa nhìn về phía Thiên Đạo Lưu, muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
“Đừng nhìn ta, đây hẳn là cơ duyên ngươi nói là liên quan với tiểu Tuyết a.”
“Nếu hai người đã đồng ý thì ta sẽ nói với nàng.”
Lúc Thế Hoa rời chỗ Thiên gia hai người chuẩn bị nói với Quang Minh Nữ Thần Điệp thì nhìn thấy nàng đang nhìn Thiên Nhận Tuyết mà trầm tư.
“Tiền bối, có gì không ổn sao?” Thế Hoa nhìn nàng vẻ mặt có chút khó hiểu nói.
“Đúng là có chút vấn đề, trên người nữ hài kia ta cảm nhận được rất là kỳ lạ Thần Thánh nguyên tố.”
“À, là lúc trước ta cho nàng hấp thụ một cây Tiên Thảo nên mới thuế biến Thần Thánh thuộc tính của nàng, biến thành Cực Hạn Thần Thánh.” Thế Hoa cũng gật đầu nói.
“Ngươi không hiểu, kỳ lạ ở đây là nó đã giúp nàng ngưng kết thành một cái không có hình dạng Thần Thánh nguyên tố Vũ Hồn.” Quang Minh Nữ Thần Điệp lời nói như một quả bom vào trong tai của Thế Hoa.
“Lộc cộc, ý của tiền bối là…” Thế Hoa có chút run rẩy nói, đây không khác nào công dụng của đầu tằm kia a.
“Ân, là song sinh Vũ Hồn.”
“Chắc hẳn loại Tiên Thảo ngươi cho nàng ăn có chứa rất nhiều Thần Thánh thuộc tính, hơn nữa còn cộng hưởng với Thần Thánh thuộc tính bên trong huyết mạch của nàng mới tạo ra một cái chỗ trống như thế này, có thể nói là phúc của nàng a.”
“Nhưng chỗ trống này…”
“Chỉ cần kiếm một đầu 10 vạn năm Hồn Thú có thuộc tính tương tự hiến tế cho nàng là được rồi.” Quang Minh Nữ Thần Điệp trong giọng nói có chút ý động.
“Vậy tiền bối có thể biến thành nàng đệ nhị Vũ Hồn sao?” Thế Hoa nghe vậy có chút chờ mong nói.
Bởi hắn không biết còn đầu nào có thuộc tính tương tự 10 vạn năm Hồn Thú chịu hiến tế cho nhân loại. Hơn nữa hắn có cách giúp Quang Minh Nữ Thần Điệp Vũ Hồn tiến hoá, mặc dù thao tác hơi lòng vòng, nhưng vẫn có thể làm được
“Được, chứ tại sao ngươi nghĩ ta lại nói điều này với ngươi. Ta cùng nàng đều có một tia Thần huyết, nên biến thành nàng Vũ Hồn cũng không phải không được. Làm như vậy ta cũng sẽ hấp thụ được Thần Thánh nguyên tố trong người nàng mà chất lượng huyết mạch của ta cũng sẽ thuế biến, hơn hết là ý thức của ta sẽ được giữ lại dưới dạng linh hồn trong Tinh Thần Chi Hải của nàng, cái này tốt hơn là để linh hồn vào trong Hồn Hoàn nhiều.” Quang Minh Nữ Thần Điệp đương nhiên nói, chuyện tốt này so với chỉ làm Hồn Hoàn tốt hơn nhiều.
Ít nhất là nàng có thể quan sát được quá trình phát triển của Thiên Nhận Tuyết, tránh những sai lầm không cần thiết nếu có thể.
“Vậy được rồi, ta thay nàng cảm ơn ngươi.” Thế Hoa vui vẻ nói.