Hôm nay, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.
Đứng trước cửa học viện, Phất Lan Đức nhìn tấm biển khắc dòng chữ ‘Học viện Sử Lai Khắc’ nhìn qua đã có chút rách nát kia, trong lúc nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Xuất phát đi.” Phất Lan Đức thu thập tâm tình, ra lệnh xuất phát. Một hàng hơn mười người, nện bước rời khỏi Sử Lai Khắc.
Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia nằm ở hoàng thành của Thiên Đấu đế quốc, nằm ở phía đông bắc của trung tâm Thiên Đấu đế quốc. Thiên Đấu thành là trung tâm quyền lực chính trị của toàn bộ Thiên Đấu đế quốc, đồng thời cũng là một trong hai thành thị lớn nhất trên toàn lục địa, ở Đấu La đại lục, cũng chỉ có hoàng thành của Tinh La đế quốc có thể so sánh cùng.
Quốc thổ của Thiên Đấu đế quốc có diện tích khổng lồ, đoàn người Học viện Sử Lai Khắc muốn đến Thiên Đấu thành, yêu cầu bôn ba gần hai ngàn dặm.
Trong số các thầy trò Sử Lai Khắc, Đới Mộc Bạch, Đường Tam, Chu Trúc Thanh, Kỷ Vu và Ninh Vinh Vinh đều có hồn đạo khí dự trữ. Phần lớn các thầy cũng có cùng loại, bởi vậy khi bọn họ lên đường không cần lo lắng vì phải mang theo vật phẩm.
Kỷ Vu bần cùng đương nhiên là không mua nổi hồn đạo khí, nhưng cô có cô vợ phú bà, vào ngày sinh nhật tuổi 16 đó, Chu Trúc Thanh hào phóng tặng cô một chiếc nhẫn bạc được chế tác đơn giản, Kỷ Vu cho rằng đó là tín vật đính ước linh tinh, lúc ấy vui vẻ không mang lên. Sau đó mới biết được đó là một cái hồn đạo khí, có thể chứa mười đồ vật, không gian không lớn nhưng đối với Kỷ Vu mà nói, như vậy đã đủ dùng.
Đường xá xa xôi, vì để tiết kiệm vài lần ở lại lữ quán, ăn ít vài bữa cơm, ánh mắt Phất Lan Đức lộ ra vẻ gian trá, “Được rồi, nhóm tiểu quái vật, các trò cũng đã nghỉ ngơi hai tháng, từ giờ trở đi, tăng tốc lên đường, mỗi người phải theo kịp tốc độ của ta, nếu không thì, hắc hắc.”
Phất Lan Đức đương nhiên sẽ không toàn lực lên đường, lấy Triệu Vô Cực làm trung tâm, các thầy trong học viện đi theo hai bên của hắn.
Tám người nhìn nhau, chạy lên không chút do dự, vác thêm đá bọn họ đều không để bụng, làm sao sẽ để ý việc chạy bình thường này, thậm chí không cần sử dụng hồn lực, cho dù là Áo Tư Tạp và Ninh Vinh Vinh cũng hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ của Phất Lan Đức.
Trong tám người, Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh là nhẹ nhàng nhất, Kỷ Vu thì không cần phải nói, hồn lực cao có thể đuổi kịp dễ như trở bàn tay, Chu Trúc Thanh là Hồn Sư hệ mẫn công, thân thể uyển chuyển, nhẹ nhàng, tốc độ nhanh, cho nên vẫn còn có tâm tư nói chuyện phiếm khi đang trên đường, hung hăng kéo một đợt thù hận.
Dùng phương pháp lên đường như vậy, qua một ngày, Sử Lai Khắc Thất Quái mệt như là trải qua huấn luyện ma quỷ của Đại Sư, nhưng mà một ngày này, bọn họ cũng đã chạy khoảng bốn trăm dặm. Hoàn thành một phần năm toàn bộ hành trình.
Buổi tối, Phất Lan Đức đưa mọi người ở lại một trấn nhỏ.
Cái gọi là trấn nhỏ, thực ra là một thôn khá lớn, mọi người Học viện Sử Lai Khắc vào ở một tửu điếm có duy nhất một gian, tuy rằng có chút đơn sơ nhưng cũng miễn cưỡng coi như là sạch sẽ.
Phất Lan Đức đã phát huy đầy đủ thiên phú keo kiệt của hắn, tổng cộng chỉ cần ba phòng. Các thầy ngủ một phòng, nam học viên một phòng, nữ học viên một phòng.
Tuy trong phòng có bốn chiếc giường, nhưng hiển nhiên Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh chỉ cần một chiếc giường là đủ rồi, lúc ngủ, Ninh Vinh Vinh nghiêng mình vẻ mặt mang theo hâm mộ nhìn đuôi mèo trong tay Kỷ Vu.
Trong bóng đêm có một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm lưng mình, dù Chu Trúc Thanh không phải loại người quan tâm ánh mắt người khác cũng không khỏi cảm thấy lưng như bị kim chích.
Mà Kỷ Vu, người bên gối nàng, nhìn ra nàng không được tự nhiên, méo miệng, xoay người đổi vị trí với Chu Trúc Thanh, nói: “Vinh Vinh, đừng nhìn vợ của chi. Em ảnh hưởng A Thanh ngủ.” Sổ nhỏ trong lòng cô vẫn còn nhớ Vinh Vinh đã cho Chu Trúc Thanh một ý tưởng tồi về thuốc nhỏ mắt.
Ninh Vinh Vinh thở phì phì hừ một tiếng, “Quỷ hẹp hòi.” Xoay người đối diện với Tiểu Vũ, chỉ thấy trên giường trống rỗng một mảnh, “Ủa, Tiểu Vũ đâu?”
Kỷ Vu tri kỷ che tai mèo lại, không cho giọng nói ồn ào của Ninh Vinh Vinh ảnh hưởng đến nàng, nhỏ giọng nói với Ninh Vinh Vinh: “Một nén nhang trước Tiểu Vũ đã đi ra ngoài, theo phương vị hành động có thể đoán là đi tìm Đường Tam rồi.”
Ninh Vinh Vinh hiểu ra, không an phận xoay người đối diện với Kỷ Vu, khẽ meo meo nói: “Đầu gỗ ở học viện chúng ta thật đúng là nhiều, chị một cái Đường Tam một cái, ha ha ha.”
Thấy Chu Trúc Thanh khốn đốn ngáp một cái, Kỷ Vu nuốt biện giải trở lại, trầm giọng nói: “Ngủ. Sáng mai còn phải lên đường.”
“Được rồi. Haizz, thật không thú vị.” Ninh Vinh Vinh nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ, về sau mình cũng phải tìm một tên đầu gỗ, dạy dỗ mới vui, hì hì!
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, mọi người tiếp tục lên đường. Tới gần chạng vạng, Phất Lan Đức có chút phá lệ mà chọn một nơi dừng chân ở thành phố lớn. Hơn nữa thời điểm bọn họ vào thành, sắc trời vừa mới sập tối.
Phất Lan Đức đưa mọi người vào một tửu điếm khá đắt tiền, lại còn đặt năm gian phòng, làm mọi người có thể ở khoan khoái một ít. Thậm chí ngay cả cơm chiều cũng phong phú xưa nay chưa từng có. Mọi người đều rất khó hiểu với hành vi của Phất Lan Đức, hắn luôn luôn bủn xỉn, làm sao lại đột nhiên trở nên hào phóng như vậy?
Quả nhiên, sau khi rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị. Phất Lan Đức lau khô miệng mình, ôn hòa nói với Sử Lai Khắc Thất Quái: “Các trò cũng đã hai tháng không có tiến hành thực chiến. Tòa thành Tây Nhĩ Duy Tư này cũng có một tòa Đại Đấu Hồn Tràng, tối hôm nay các trò cũng đi hoạt động một chút đi. Vì không ảnh hưởng đến việc ngày mai lên đường, chỉ tham gia đấu hồn đoàn chiến. Phần thưởng chiến thắng sẽ thuộc về các trò.”
Cái này làm mọi người ngây ngẩn cả người, nguyên bản cho rằng Phất Lan Đức là muốn cho bọn họ tham gia đấu hồn đoàn chiến đạt được khen thưởng nộp lên trên, kết quả cũng không phải?
Vẫn là Mã Hồng Tuấn hiểu rõ thầy mình nhất, khoa tay múa chân dùng miệng ra dấu ‘đánh bạc’, mọi người mới cười hiểu rõ.
Dưới tình huống cùng cấp bậc, ngay cả Hoàng Đấu Chiến Đội còn không thắng nổi Sử Lai Khắc Thất Quái thì làm sao có đối thủ đây. Chỉ cần bọn họ tại đoàn chiến, đánh bại đối thủ ở thời điểm mấu chốt, như vậy tiền lời thu về tự nhiên sẽ không nhỏ. Đây mới chính là toàn bộ kế hoạch của Phất Lan Đức.
Nhưng không nghĩ tới chính là, Tây Nhĩ Duy Tư Đại Đấu Hồn Tràng không có một đội Kim đấu hồn cấp 30, Phất Lan Đức còn tưởng rằng mình tính kế thất bại, ai ngờ Đại Sư yêu cầu nhân viên công tác sắp xếp cho Sử Lai Khắc Thất Quái một đội vô cùng hung tàn cấp 40, tốt nhất là mỗi lần đều sát thương đối thủ. Tỉ lệ sát thương càng cao càng tốt.
Thấy biểu cảm Phất Lan Đức nghi hoặc, Đại Sư thấp giọng nói một câu, lúc này Phất Lan Đức mới hiểu, gật gật đầu như thỏa hiệp, sau đó các thầy nhấc tay biểu quyết đều đồng ý đề nghị của Đại Sư.
Chẳng mấy chốc, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, Đại Sư đã hoàn thành các thủ tục, khi mọi người đang chuẩn bị minh tưởng để tích lũy năng lượng cho trận khổ chiến kế tiếp, Đại Sư lại ngăn cản bọn họ.
Đại Sư nói: “Với thực lực của mình, có lẽ các trò vô pháp thắng đối thủ cấp 40. Sở dĩ ta quyết định như vậy, một là vì thành toàn cho Phất Lan Đức, đồng thời, cũng là cho các trò tự thí nghiệm vũ khí trên người. Trong trận đoàn chiến này, ta cho phép các trò sử dụng ám khí Đường Tam chế tạo. Về cách sử dụng, Đường Tam, trò quen thuộc với ám khí của trò nhất, từ trò tới điều động.”
Kỷ Vu ẩn ẩn đoán được dụng ý của Đại Sư, có chút lo lắng nhìn về phía Chu Trúc Thanh, A Thanh luôn luôn mặt lạnh tim nóng, giết người đối với nàng mà nói là một khiêu chiến rất lớn.
Tây Nhĩ Duy Tư Đại Đấu Hồn Tràng, khu đấu hồn chính ở trung tâm.
Hôm nay nơi này phá lệ náo nhiệt, tuy rằng tin tức chỉ mới truyền ra cách đây một canh giờ nhưng xuất hiện loại đấu hồn khiêu chiến vượt cấp này rất thu hút sự tò mò của đông đảo người xem. Đặc biệt là đối tượng khiêu chiến vượt cấp này lại là Hung Thần Chiến Đội vốn được biết đến với sự hung tàn.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, một hàng bảy người sải bước về phía đấu hồn đài chính.
Có lẽ là bởi vì đối thủ của Đường Tam bọn họ quá mức hung tàn, sau khi người chủ trì tuyên bố hai bên vào đài cũng đã bay lên không trung.
Dù trận chiến chưa bắt đầu nhưng khí thế hung lệ trên người đối thủ đã nghênh diện đánh tới.
Đúng lúc này, người chủ trì đã bay vào không trung hét lên, “Đấu hồn đoàn chiến, Sử Lai Khắc Thất Quái Chiến Đội, khiêu chiến vượt cấp Hung Thần Chiến Đội, đấu hồn bắt đầu.”
Gần như ngay lúc người chủ trì phun ra chữ cuối cùng, mỗi bên đều có một người hét lớn ra tiếng.
Hung Thần Chiến Đội bên này hơi hét lên, tất nhiên là đội trưởng Cuồng Bạo Cự Hùng Hồn Sư Mông Lệ, hắn hô to một tiếng, “Xé nát bọn họ.”
Đường Tam bên Sử Lai Khắc Thất Quái hét lớn, hắn chỉ nói ngắn gọn một chữ, “Lên ——”
Đúng lúc này, tất cả đội viên của Hung Thần Chiến Đội đều nghe thấy một âm thanh kì quái, như là tiếng kim loại va chạm leng keng, còn cùng với tiếng vù vù, như là thọc vào tổ ong vò vẽ.
Ong ——
Phập phập phập phập phập phập phập phập ——
Cùng với những tiếng vang kỳ lạ vang lên liên tiếp, những khán giả đang điên cuồng hô hào như bị ấn nút tạm dừng, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ. Cùng với sự yên lặng đáng sợ đó, lượng lớn máu me phun đầy trên đấu hồn tràng như pháo hoa.
Thậm chí các đội viên Hung Thần Chiến Đội vẫn lao về phía trước mấy thước theo đà như cũ. Sự việc diễn ra trong chớp mắt, thậm chí làm bọn hắn không kịp phản ứng.
Leng keng leng keng leng keng leng keng ——, những lỗ hổng màu đen dày đặc xuất hiện sau lưng Hung Thần Chiến Đội, trên vách tường của đấu hồn đài chính, vô số nỏ tiễn toàn thân đen nhánh đang dày đặc cắm trên tường.
Không chỉ người xem kinh ngạc đến ngây người mà cả Sử Lai Khắc Thất Quái cũng ngây dại.
Mặc dù bọn họ đặt kỳ vọng rất lớn vào ám khí của Đường Tam nhưng giờ khắc này chân chính nhìn thấy sự kiện trước mắt cũng làm bọn họ lặng người.
Máu tươi, từ những chỗ trên cơ thể bọn họ bị ám khí đánh giống như cái sàng chen chúc từ trong cơ thể mà ra, dòng máu tựa như những con giun đỏ, nhanh chóng lan tràn trên đấu hồn đài, trong nháy mắt, đã khiến một mảng khu vực lớn nhiễm hồng.
Hạ gục trong nháy mắt, vậy mà tuyệt đối hạ gục trong nháy mắt.
Ngoại trừ Đường Tam, Chu Trúc Thanh là người đầu tiên trong Sử Lai Khắc Thất Quái tỉnh táo lại, hầu như không dừng lại, xoay người liền chạy về phía lối ra đấu hồn đài, một bàn tay còn dùng lực che lại miệng mình.
Người thứ hai chạy ra là Ninh Vinh Vinh, ngay sau đó là Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn. Chỉ có ba người Đới Mộc Bạch, Đường Tam và Tiểu Vũ còn ở lại đấu hồn đài.
Tuy rằng Kỷ Vu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nhìn bộ dáng Chu Trúc Thanh khó chịu như vậy, đầy mặt lo lắng vội vàng rời đi khán đài, chạy về phía nàng.
“A Thanh đừng sợ.” Kỷ Vu ôm lấy Chu Trúc Thanh, nhiệt độ cơ thể không ngừng truyền đến đôi tay lạnh ngắt của Chu Trúc Thanh, “Em đã giết người.”
Chu Trúc Thanh đỡ tay Kỷ Vu cong thân mình, run rẩy nôn khan, hốc mắt bị kích thích đến chảy ra nước mắt sinh lý.
Kỷ Vu đau lòng cực kỳ, giúp nàng gỡ xuống mặt nạ, không ngừng an ủi bên tai nàng, “A Thanh, không sao đâu, còn nhớ rõ khi chúng ta săn giết hồn thú thu hoạch Hồn Hoàn không? Giết người và giết hồn thú cũng không có gì khác nhau. Đừng sợ đừng sợ. Chị ở đây.”
Vũ mị trên mặt mất đi phong tình ngày thường, đôi môi tái nhợt không chút máu đang cắn chặt, đôi tay Chu Trúc Thanh vòng ra sau lưng Kỷ Vu, gắt gao túm áo gió của cô, kẽ hở giữa các ngón tay đều bị đè ép quá độ.
Chu Trúc Thanh dần dần khôi phục lại trong lòng Kỷ Vu, suy yếu dựa vào vai cô, nói: “A Vu, có phải em thực vô dụng hay không, năm ấy A Vu mười hai tuổi, có thể mặt không đổi sắc, mà em lại không làm được.”
Năm ấy Chu Trúc Thanh bị hai người của Chu gia phát hiện, càng vô tội hơn Hung Thần Chiến Đội, chỉ vì bọn họ gây trở ngại đến Chu Trúc Thanh, đôi mắt Kỷ Vu không chớp đã tự tay giết chết bọn họ, khi đó Chu Trúc Thanh không có dũng khí đối mặt, mà hiện giờ càng khó đối mặt với sự thật mình đã giết người, Kỷ Vu biết, bởi vì Chu Trúc Thanh là một người có nội tâm mềm mại.
Kỷ Vu gắt gao ôm nàng vào lòng, nói: “Làm sao có thể chứ? Điều này chỉ cho thấy cô bé của chị có một trái tim mềm mại.”
Tuy rằng Kỷ Vu có tin tưởng có thể bảo vệ cô bé của cô, nhưng mà ở thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có Chu Trúc Thanh chính mình mạnh lên mới có thể một đời vô ưu, đây cũng là lý do vì sao Kỷ Vu biết ý đồ của Đại Sư nhưng cũng không ngăn cản.
Trải qua cả đêm Kỷ Vu khai đạo, hơn nữa tâm tính nàng cứng cỏi, tuy rằng trạng thái tinh thần của Chu Trúc Thanh không tốt nhưng sợ hãi trong lòng biến mất không ít, càng làm cho Kỷ Vu vui mừng chính là, so sánh với tái nhợt trên mặt Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ, trên mặt nàng chỉ còn lại mệt mỏi vì thức đêm.