Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 42



Ngày hôm sau, Diệp Bảo Ngọc mơ màng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ khiến cô nhíu mày ôm lấy đầu mình. Thấy cô tỉnh lại, Từ Minh mừng rỡ bước đến đỡ cô hỏi.

“Em tỉnh rồi sao?”

Nhìn thấy Từ Minh, Bảo Ngọc có chút bàng hoàng không nhớ được chuyện gì đang xảy ra. Lục lại ký ức cô nhớ hôm qua cô bị lão già Cao Quốc Hòa kia… Bất chợt Bảo Ngọc hoảng hốt tốc chăn nhìn lại người mình, nhìn thấy trên người mình là quần áo bệnh nhân cô hoảng mang nắm lấy tay Từ Minh lo lắng hỏi.

“Sao tôi lại ở đây? Tôi… “

“Em không sao cả, rất may còn biết nhớ đến anh kịp lúc đấy!”

“Nói vậy hôm qua anh…anh cứu tôi sao?”

“Vậy em nghĩ là ai? Em tự cứu bản thân à?”

Bảo Ngọc thở phào nhẹ nhõm buông tay Từ Minh, rất may hôm qua cô đã kịp thời gọi điện thoại cho Từ Minh, nếu không cô không biết bây giờ bản thân sẽ thế nào nữa.

“Em đừng lo lắng cũng không cần phải sợ nữa, anh đã cho người xử lý ông già đáng chết đó rồi. Từ nay về sau không ai dám động đến em đâu.”

“Cảm ơn anh đại thiếu gia.”

“Chỉ cảm ơn suông vậy sao? Chẳng có thành ý gì cả.”

“Tôi…”

“Anh đùa với em thôi, em đói rồi phải không? Dì Thẩm vừa ra ngoài mua cháo cho em, đợi chút nhé!”

“Dì??? Dì cũng biết chuyện rồi sao?”

Bảo Ngọc hoảng hốt ngồi bật dậy nhìn anh hỏi. Từ Minh nhẹ mỉm cười nhìn cô nói.

“Em yên tâm, anh chỉ nói với dì em không khỏe bị ngất ở trường thôi.”

Bảo Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn cho dì biết vì không muốn bà phải nhọc lòng lo lắng cho mình. Dì đã cực khổ vì cô quá nhiều rồi, cô không muốn dì lại khổ tâm vì cô thêm nữa.

“Đại thiếu gia, xin anh hãy giữ kín chuyện này giúp tôi. Tôi không muốn dì lo lắng.”

“Anh biết mà.”

Cánh cửa phòng mở ra, Thẩm Mỹ Dung bước vào trên tay cầm theo phần cháo nóng hổi cho cô. Nhìn thấy Từ Minh vẫn còn ở đây bà nhẹ gật đầu chào hỏi anh .

“Đại thiếu gia vẫn chưa đi ạ?”

“Tôi không yên tâm khi để cô ấy một mình, có dì vào tôi yên tâm rồi.”

“Đại thiếu gia, anh… phải đi rồi sao?”

Từ Minh nhìn cô mỉm cười dịu dàng hỏi.

“Sao vậy, không nỡ để anh đi sao?”

Bảo Ngọc không trả lời anh, ánh mắt trốn tránh cô quay đi. Nhìn cử chỉ này của Bảo Ngọc, Thẩm Mỹ Dung nhận ra sự khác thường nơi cô cháu gái. Chẳng lẽ con bé đã có tình cảm với đại thiếu gia rồi sao?

Từ Minh không trêu cô nữa mà đứng bật dậy nhường chỗ cho Thẩm Mỹ Dung, anh với tay lấy chiếc áo khoác rồi nhìn sang Bảo Ngọc nói.

“Anh có chút chuyện cần xử lý, em ăn sáng xong thì nghỉ ngơi cho khỏe. Anh đã giúp em xin nghỉ phép rồi”

Nói rồi anh quay lưng rời khỏi, Thẩm Mỹ Dung đợi Từ Minh đi khuất liền bước đến ngồi cạnh bên Bảo Ngọc lên tiếng hỏi.

“Con thấy thế nào rồi? Có còn đau hay khó chịu ở đâu không?”

“Không ạ, con khỏe nhiều rồi.”

“Sao khi không lại ngất vậy chứ! Trước giờ chẳng phải con là một người rất khỏe mạnh sao? Hay ở trường có chuyện gì?”

“Không ạ, làm gì có chuyện gì đâu ạ. Dì, con đói rồi.”

“Ôi, dì thật là. Để dì đút cho con”

“Không cần đâu dì, con tự ăn được ạ.”

Bảo Ngọc viện cớ để Thẩm Mỹ Dung không hỏi đến chuyện ở trường nữa, nhưng bà lại chú ý đến vấn đề khác. Chợt bà lên tiếng.

“Tiểu Ngọc, con … thích đại thiếu gia rồi sao?”

Câu hỏi của Thẩm Mỹ Dung làm Bảo Ngọc ngạc nhiên đến sặc sụa. Nhìn cô như thế bà vội đỡ lấy bát cháo rồi vuốt lưng cho cô, Bảo Ngọc ngước lên nhìn bà hỏi.

“Dì, sao dì lại hỏi như vậy?”

“Dì đã từng tuổi này rồi, chẳng lẽ thái độ con dành cho đại thiếu gia dì còn không nhận ra sao? Tiểu Ngọc, thân phận chúng ta thấp kém còn Phó gia lại là danh gia vọng tộc. Chúng ta không thể nào với cao đến mức đó được đâu con.”

Câu nói của Thẩm Mỹ Dung làm Bảo Ngọc cảm thấy có chút buồn lòng. Đúng là thân phận địa vị hiện tại của cô và anh chênh lệch rất xa, cô tự biết bản thân địa vị không xứng với anh. Cô cũng tự biết nếu trèo cao thì té đau nên cô nào dám mơ mộng, nhưng nếu trong tình yêu mà lúc nào cũng trú trọng đến địa vị và thân phận thì có gọi là tình yêu nữa không? Gạt bỏ suy nghĩ của bản thân cô nắm lấy tay Thẩm Mỹ Dung nói.

“Dì, con và đại thiếu gia hoàn toàn không có tình cảm gì đâu ạ. Con cũng tự biết và nhắc nhở bản thân mình đang ở vị trí nào, tuyệt đối sẽ không làm dì phải lo nghĩ thêm đâu ạ”

“Nếu con biết nghĩ thế thì tốt. Dì chỉ sợ nước chảy đá mòn, gần gũi bên nhau ngày này qua tháng nọ con lại không giữ được trái tim mình thôi.”

“Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu ạ.”

Tại văn phòng trường đại học Đế Thành. Từ Minh sắc mặt vô cùng khó coi khi xem các bài đăng trên diễn đàn trường về Bảo Ngọc. Đưa đôi mắt lạnh nhìn về phía hiệu trưởng Hà anh lạnh giọng.

“Tôi cho ông năm phút, đưa người đã đăng bài này đến trước mặt tôi. Nếu không, hậu quả ông cũng biết rồi đấy!”

“Vâng vâng, tôi sẽ tìm và đưa đến đây ngay.”

Rất nhanh chóng Liễu Yên Nhi đã được đưa đến trước mặt Từ Minh. Cô ta vẫn chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra với mình, gương mặt vênh váo cô ta bước về phía hiệu trưởng nói.

“Hiệu trưởng Hà, ông nghĩ ông là ai mà dám cho người bắt tôi lên đây? Ông có biết ba tôi là ai không?”

“Vậy cô nói xem ba cô là ai?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 42: Chiến dịch theo đuổi 2



Không muốn cãi nhau với cô ta, Diệp Bảo Ngọc liền mặc kệ cô ta mà bước đi. Không ngờ Liều Yên Nhi vẫn cố tình chặn cô lại vềnh mặt nói.

“Sao hả, muốn trốn tránh sao? Từ đầu tôi đã thắc mắc, một cô gái quê mùa như cô thì làm thế nào có thể bước chân vào ngôi trường danh tiếng bậc nhất của giới thượng lưu chứ! Hóa ra thật sự được bao nuôi. Nhu cầu của cô cũng cao nhỉ, nói nghe xem cô có thể phục vụ cùng lúc bà người đàn ông đó không?”

“Liếu Yên Nhi cô quá đáng rồi đấy! Giữa tôi và cô không có ân oán gì, sao cứ nhắm vào tôi mà gây chuyện vậy chứ?”

“Cô nói đúng, giữa tôi và cô không có ân oán nào cả. Chỉ là tôi không thuận mắt một con người dơ bẩn như cô học cùng một lớp với tôi thôi. Tôi cho cô thời hạn ba ngày, cô phải lập tức rời khỏi trường này cho tôi. Nếu cô không làm theo thì đừng hòng có thể học yên ổn ở đây!”

“Cô đang hăm dọa tôi?”

“Tôi có hâm doạ cô hay không từ từ cô sẽ biết.”

Nói rồi Liễu Yên Nhi vênh mặt bỏ đi, Bảo Ngọc nhìn theo cô ta chỉ biết lắc đầu. Mặc kệ cô ta, mình cứ lo việc học của mình không đụng chạm cô ta là được.

Phó Từ Minh đến FT giải quyết công việc tồn đọng của mình. Vẫn che dấu thân phận anh chỉ âm thầm đến văn phòng của Trịnh Đình Dũng, nhân viên công ty rất tò mò về thân phận của anh. Họ thắc mắc rốt cuộc anh và

Trịnh Đình Dũng có mối quan hệ gì? Vì sao anh được đặc quyền đến mọi lúc mà không cần thông báo hoặc hẹn trước, có khi nào giữa anh và Trịnh tổng của họ có mối quan hệ trên cả tình bạn không?

Có vài lần nhân viên công ty vô tình nhìn thấy hai người thân mật lẫn đùa giỡn tại văn phòng khi bọn họ vào ký giấy tờ. Trịnh tổng của họ là một người vô cùng nghiêm túc lại kiệm lời, trước nay chưa từng vướng vào tin đồn tình ái với bất cứ cô gái nào, vậy mà khi gần anh lại trở nên vui vẻ cười đùa dựa vai bá cổ. Chẳng lẽ hai người họ là tình nhân thật sao?

Tin đồn nhanh chóng lan nhanh, nhiều nữ nhân viên tỏ ra thất vọng khi biết tổng giám đốc của mình là một người đồng tính. Nhưng đôi bạn thân nào đó vẫn vô tư thân thiết chẳng hề hay biết chuyện gì.

Làm việc khá lâu đầu óc mệt mỏi Từ Minh ngã người ra ghế tìm kiểm sự thư giãn, bất chợt anh bắt gặp Đình Dũng đang nhìn chăm chú vào điện thoại nở nụ cười ngây ngốc, tò mò anh chẩm chậm đến phía sau anh bạn thân xem hắn đang xem gì. Nhìn thấy hắn đang xem ảnh một cô gái khá xinh đẹp làm Từ Minh không nhìn được liền giật lấy lên tiếng hỏi.

“Trịnh tổng của chúng ta đang trong giờ làm việc lại ngắm gái xinh à! Nói đi, cô ấy là ai?”

“Này, mau trả lại cho tôi! Cậu xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy!”

“Giữa tôi và cậu cũng có chuyện riêng tư cần giấu diếm sao? Nói đi cô ấy là ai? Là người cậu thích sao?”

“Đúng thì sao? Can dự đến cậu à?”

Vừa nói Đình Dũng vừa đoạt lại điện thoại từ tay Từ Minh, đưa ánh mắt yêu chiều nhìn vào cô gái trong điện thoại nhẹ cong môi cười thích thú. Từ Minh lần đầu nhìn thấy Đình Dũng như thế thì lấy làm ngạc nhiên, anh bạn này biết yêu từ khi nào thế! Còn mê mần như thế.

“Cô ấy là ai thế, quen bao lâu rồi?”

“Cô ấy là Bối Lạc Nhi giảng viên đại học. Chúng tôi vô tình gặp nhau trong một lần đến trường đại học ký kết đầu tư. Cô ấy thật sự làm tôi xao xuyến từ chính cái nhìn đầu tiên.”

“Thảo nào cậu lại rành về chuyện tình cảm như vậy, còn làm quân sư cho tôi. Hóa ra đã dâng hiến trái tim từ lâu rồi.”

“Thì sao chứ! Ít nhất tôi cũng nhận biết được bản thân thích cô ấy. Còn cậu, bản thân thích người ta cũng không biết.”

“Vậy cậu giỏi như thế đã tỏ tình chưa? Chính thức theo đuổi chưa?”

“Tôi… tôi chưa, tôi đang tìm cơ hội…”

“Hahahaha… vẫn còn đợi, vậy để tôi cho cậu xem thế nào là bản thân tự tạo ra cơ hội.”

Vừa nói dứt lời, Từ Minh lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Bảo Ngọc. Khá lâu đầu dây bên kia mới nhấc máy.

“Em đã tan học chưa?”

“Vừa tan ạ.”

“Ớ yên đó đợi tôi.”

Nói dứt lời anh liền tắt mắt rồi liếc mắt nhìn Đình Dũng một cách chế nhạo nói.

“Quân sư cứ việc ngồi đây nhìn ảnh chờ cơ hội nhé! Tôi đi theo đuổi bạn gái trước đây.”

Nói rồi anh vui vẻ rời khỏi phòng với nụ cười rạng rỡ. Trịnh Đình Dũng tức mình đứng lên với lấy cuốn sách ném theo anh mắng.

“Đáng ghét, cậu đang chế giễu ai đấy hả?”

Mặc kệ Đình Dũng phát tiết anh vẫn cứ thế vênh mặt bước đi với nụ cười rạng rỡ. Nhân viên trong công ty nhìn thấy hai người như thế lại tiếp tục bàn tán xôn xao.

“Này giận yêu rồi đấy! Trịnh tổng bị người tình nhỏ chọc giận rồi kìa.”

“Nhìn cũng đáng yêu đấy chứ!”

“Tiếc là soái ca thu hút như thế lại không thuộc về chúng ta, tiếc thật.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad