Dấu Chân Thời Gian

Chương 43



“Em có muốn tắm cùng anh không?” Đứng trước cửa nhà tắm, Thẩm Diệu Đông hỏi người trước mặt.

Thấy cô không nói, con ngươi của Thẩm Diệu Đông rực lên một vầng sáng, đột nhiên đưa tay ra kéo cổ tay cô vào trong nhà tắm.

Vừa mới bước vào bồn tắm, lại có đôi môi nóng rực phủ lên, hung dữ mà nồng nhiệt khóa chặt đôi môi mềm mại của cô đang thở nặng nhọc, đồng thời hai cánh tai lớn đặt trên hai nơi mềm mại trước ngực cô lúc nặng lúc nhẹ, rất nhanh khiêu khích tình dục vừa rồi vẫn chưa được thỏa mãn của cô, bất giác phản hổi sự nhiệt tình của anh, toàn sân như bị một luồng ánh sáng đâm đến không còn cảm giác.

Thẩm Diệu Đông vừa hôn cô vừa tách hai chân cô để cô ngồi lên cơ thể mình, ngón tay thon dài giống như cần đàn vĩ cẩm gãy lên tiết tấu rộn ràng, từ bụng dưới bằng phẳng nhẵn bóng của cô tiến vào nơi rừng rậm thần bí, cướp đoạt cánh hoa mềm mại của coo, xoa nhẹ dần dần mở ra, sau đó cẩn thận tiến vào bên trong ẩm nóng ấy.

Ngón tay thon dài chầm chậm thâm nhập mài nhẵn, đầu ngón tay mân mê bên trong trắng nõn của cô, cảm giác được từng thớ da thịt trên cơ thể cô đang co lại, anh không kiềm chế được động tác của ngón tay càng nhanh lên, đồng thời một ngón tay khác tiến vào góc hẹp.

“Em muốn không?” Thẩm Diệu Đông cắn nhẹ tai cô hạ giọng hỏi.

Trịnh Thanh thở hổn hển xen phần yêu kiều, đôi mắt ướt đẫm nhỏ từng giọt xuống đôi môi gợi cảm, khiến dòng máy chảy trong người Thẩm Diệu Đông nóng rực, không đợi cô trả lời đưa ngón tay ra khỏi cơ thể cô, đỡ lấy phần nụ hoa khẽ nở mềm mại của cô, đột nhiên cong lưng tiến vào, khiến bản thân bị bao vây như vẫn chưa xâm nhập được vào nơi kín đáo.

Cảm giác thân thể bị xuyên suốt đã dồn lên đại não của Trịnh Thanh, cảm giác mãnh liệt ấy khiến cô nổi da gà, không kìm được mà rùng mình, sau đó cô muốn đứng lên.

Động tác đứng lên vừa rồi của cô nhẹ nhàng rút ra khỏi anh hơn một bửa, lại bị hai cánh tay lớn trên lưng ghì mình xuống, sau đó cơ thể như có thêm lực lại một lần nữa tiến vào, thậm chí cô còn có thể cảm giác được vật nóng ỏng đang hưng phấn nhảy múa thâm nhập vào trong cơ thể mình lại càng lớn thêm.

Cô không nén lại được hô hấp, đôi mắt mơ màng muộn phiền mở to nhìn người đàn ông có mưu đồ chiếm lấy cô, không kiềm chế được cúi đầu cắn vào vai trái của anh.

Chỉ là răng cô như không có lực chạm vào phần da thịt săn chắc ấy, Thẩm Diệu Đông thêm phần mất kiểm soát nắm vững lấy lưng cô không ngần ngại mà mãnh liệt, hung hăng tiến sâu vào trong, theo bản năng của cơ thể tận tình tàn phá bên trong cơ thể cô, dấy lên từng đợt từng đợt sóng cuồn cuộn.

Trịnh Thanh bị áp sát được cuộn trào sau đó lại bị rơi xuống, cơ thể chìm chìm nổi nổi, giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trôi bồng bềnh trên biển lớn, mỗi lần cơ thể được kích lên, cô lại có những cảm giác chìm đắm trong những đợt sóng lớn dữ dội ấy.

Thẩm Diệu Đông từng đợt từng đợt hung hăng tiến vào như chưa được thỏa mãn, hận không thể nào tiến thật sâu vào cơ thể cô thêm nữa. Các cơ quan trên cơ thể đã bị dồn lên cực hạn, Trịnh Thanh thở gấp cùng với tiếng rên yêu kiều, khoái cảm được dấy lên trong cơ thể tự tin tràn ra trước ngực lại nhanh chóng truyền đến xương cốt của cơ thể, mãnh liệt khiến cô có cảm giác dường như đến ngón chân cô co giật lại.

Cứ xâm phạm như vậy không biết đã kéo dài bao lâu, đến cơ thể cô bị đè xuống không còn nhận biết khi nào cô cũng không hay, đại não lại một lần nữa trở lên trống rỗng, bàn tay ôm chặt eo cô càng thêm chặt, cùng lúc động tác tăng tốc, hung hăng công kích, đến khi Trịnh Thanh cho rằng mình không thể hô hấp được nữa, Thẩm Diệu Đông mới đột nhiên rút khỏi cơ thể cô, sau đó dùng lực hôn lên đôi môi cô, cùng lúc có một dòng chất dịch nóng rực phun trào trên bụng nhỏ bằng phẳng của cô.

Trên giường, Thẩm Diệu Đông nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, ngắm nhìn người con gái ấy, chỗ nào đó trong sâu thẳm con tim anh bỗng mềm mại vô cùng, khóe miệng mỉm cười, tối nay cô thật sự đã bị dày vò mệt rồi.

Thẩm Diệu Đông nhìn thời gian trên điện thoại, đã 2 giờ sáng, anh kéo chăn đắp cho hai người, một tay luồn qua vay cô ôm cô vào lòng, áp hàm dưới và đầu mũi vào kẽ tóc cô, cùng cô đi vào giấc ngủ.

Thẩm Diệu Đông nghỉ muộn nhưng do ảnh hưởng của đồng hồ sinh học, 8 giờ sáng anh đã chuẩn giờ dậy rồi. Nhìn người bên cạnh vẫn đang ngủ say, anh nhẹ nhàng xuống giường.

Hơn 9 giờ, Trịnh Thanh tỉnh dậy, mở mắt ra không thấy người cần thấy đâu, cô xuống giường, chân đất đi vào phòng khác, tìm một lượt tất cả các phòng, đều không thấy bóng hình của Thẩm Diệu Đông.

Đang định quay về phòng ngủ tìm điện thoại, cửa bên ngoài liền mở ra, Thẩm Diệu Đông cầm đồ ăn sáng bước vào, thấy Trịnh Thanh mặc váy ngủ, chân trần đi trên nền gỗ ngoài phòng khác, anh đặt đồ ăn sáng vào bàn ăn, rồi quay ra bế cô lên, “Bà nội, em không thể mặc thêm quần áo đi thêm đôi dép đi trong nhà vào sao?”

“Dù em lớn hơn anh, nhưng cũng không đến mức có vai vế cao như vậy, mới sáng sớm anh đã chạy đi đâu vậy?”

“Anh đi mua bữa sáng, tôi quá làm em mệt rã rời rồi, sao có thể bắt em nấu bữa sáng chứ.” Thẩm Diệu Đông đặt cô xuống ghế sofa, rồi đi tìm đôi dép đi trong nhà đặt trước chỗ cô ngồi, “Buổi sáng gió biển thổi vào rất lạnh.”

“Em không mệt, em thấy anh có vẻ khá mệt.” Trịnh Thanh cố ý trêu anh.

“Anh không mệt chút nào cả, hay là mình thử tiếp xem?” Thẩm Diệu Đông ôm cô vào lòng, “mặc đồ ngủ gợi cảm thế này, là có tình mê hoặc anh đúng không?”

Trịnh Thanh nhanh chóng cứu hỏa, “Em sai rồi, em sai rồi, em thật sự không được nữa, toàn thân đau mỏi sắp rời ra.”

“Được rồi, vậy thì tha cho em.”

Trịnh Thanh ngồi thẳng dậy, dùng chân tìm đôi dép đi trong nhà trước người, “Em về phòng ngủ thay đồ đây.”

Đợi Trịnh Thanh thay đồ ra, Thẩm Diệu Đông thần thần bí bí để hai tay ra sau lưng, “Có muốn quà muốn tặng em.”

“Cái gì vậy?” Trịnh Thanh muốn với ra sau người anh, Thẩm Diệu Đông lại đảo ngược lại một vòng không cho cô lấy. Trịnh Thanh lườm anh một cái, “Không cho xem thì thôi, em đi bỏ đồ ăn sáng ra.”

Thấy Trịnh Thanh chuẩn bị đi vào phòng bếp, Thẩm Diệu Đông vội vàng lấy đồ vật từ sau lưng ra, “Em còn nhớ cái này không?”

Thì ra là sợi dây chuyền đó, Trịnh Thanh quay đầu nhìn chằm anh, “Chẳng phải anh vất đi rồi sao?”

“Chẳng phải em nhặt lên rồi sao, rất đắt, vất đi thấy tiếc.” Thẩm Diệu Đông nói rồi lấy tay nhấc tóc Trịnh Thanh lên, “Đeo lên xem xem đi.”

Đứng trước kính, tay Trịnh Thanh mãi vuốt ve mặt dây chuyền, trong lúc không chú tâm nhớ lại sợ dây chuyền trước đây.

Thẩm Diệu Đông thấy cô sững người ở đó, “Đấy là cỏ bốn lá có thể đem lại may mắn, em không thích sao?”

Trịnh Thanh mới quay trở lại, “Không có, rất đẹp, em rất thích. Cho nên cỏ bốn lá mang tới may mắn chính là anh?”

“Đương nhiên. Đi thôi, ăn sáng.” Thẩm Diệu Đông kéo Trịnh Thanh vào phòng ăn.

Trịnh Thanh cúi đầu nhìn hai người đang tay trong tay, đối với tình yêu, cô thật sự không còn kỳ vọng nhiều nữa, ai biết rằng đoạn tình cảm này rốt cục là may mắn hay bất hạnh, nếu như đã vậy, cô lại như con thiêu thân lao vào đống lửa để đến với Thẩm Diệu Đông, không cần nghĩ về tương lai, càng không hỏi hết quả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.