Dấu Chân Thời Gian

Chương 31



Trong nhà, Trịnh Thanh nhìn quyển sổ đỏ căn chung cư trên bàn trà, nghĩ đi nghĩ lại đồ vật không thuộc về mình nên trả về chỗ cũ, tình yêu cũng tốt, nhà cũng buông.

Trịnh Thanh bỏ quyển sổ đỏ vào túi xách, đứng dậy đi ra khỏi nhà.

Đi đến chung cư ở Hạ Môn, Trịnh Thanh đặt quyển sổ đỏ lên bàn trà, sau này chắc cũng không có cơ hội để tới đây nữa, cô đứng bên cửa sổ, nhìn ra bờ biển ngoài cửa. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô quyết định vẫn là nên gửi một tin nhắn cho Vu Bân, “Sổ đỏ căn hộ ở Hạ Môn em để trên bàn trà trong phòng khách, căn chung cư này là do anh mua, bây giờ em nên trả lại cho anh.”

Trong phòng làm việc, Vu Bân xem tin nhắn Trịnh Thanh gửi đến, lòng bỗng chốc lặng trĩu, cầm điện thoại gõ đi gõ lại nội dung, nhìn lại một lần nữa rồi cũng gửi đi, “Tên trên quyển sổ đỏ là tên của em, không có cách nào có thể thay đổi.”

Trịnh Thanh nhìn tin nhắn trả lời, cười lạnh lùng, chia tay rồi nên tin nhắn cũng trả lời nhanh hơn, “Anh có cách để viết lên đó tên của em thì cũng có cách để đổi thành tên khác.” Trịnh Thanh quay người, cầm túi xách từ trên ghế sofa, đi ra ngoài cửa. Sau khi mở cửa, cô dừng bước lại, quay đầu nhìn lại một lần căn hộ này, thở nhẹ một tiếng, đóng cửa rồi rời đi.

Vu Bân không trả lời tin nhắn của Trịnh Thanh nữa, nhìn đi nhìn lại nội dung tin nhắn của đoạn hội thoại vừa rồi mấy lần, tắt app wechat, mở danh bạ tìm số điện thoại của Thẩm Diệu Đông.

Nhóm của Thẩm Diệu Đông đã trúng thầu dự án của chính quyền thành phố, hai ngày nay đều đang họp phương án thi công cụ thể. Anh cúi đầu liếc nhìn màn hình hiển thị, cầm điện thoại ra khỏi phòng họp.

Vu Bân muốn nghe ngóng tình hình của Trịnh Thanh thông qua Thẩm Diệu Đông, “Tổng giám đốc Thẩm dạo này thế nào rồi, còn gặp mặt Trịnh Thanh không?”

Mấy ngày nay Thẩm Diệu Đông làm việc không ngừng nghỉ, đã bỏ Trịnh Thanh quên lên chín tầng mây, “Gặp nhau khoảng nửa tháng trước, cô ấy vẫn rất ổn, chẳng phải anh và cô ấy là bạn bè sao? Sao anh không tự mình hỏi cô ấy?”

“Lần này sau khi tôi rời khỏi Hạ Môn cũng không liên lạc với cô ấy. Chẳng phải cậu nói rất hứng thú với cô ấy sao, sao vẫn chưa có hành động thực thế gì vậy?”

“Tôi hành động rồi, cô gái ấy dường như mới thất tình không lâu, nói vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiến tới một mối quan hệ mới, như này chẳng phải bằng nghĩa với việc cự tuyệt sao? Người ta không bằng lòng, tôi cũng không tiến tới nữa. Hơn nữa cả đời này chưa từng có người con gái nào mà Thẩm Diệu Đông tôi không chinh phục được, lần này thật sự là nỗi sỉ nhục rất lớn trong cuộc đời của tôi.”

Vu Bân đã hiểu tình hình mà mình muốn biết nên chuyển sang chủ đề khác, “Tổng giám đốc Thẩm gần đây đang bận thương vụ lớn gì vậy?”

“Một hạng mục của tỉnh Hạ Môn, rất rất bận, tôi còn đang họp, có thời gian mình nói chuyện tiếp nhé.”

Cuộc gọi lần này của Vu Bân đã nhắc nhở Thẩm Diệu Đông, bản thân mình chưa từng gặp một người con gái nào mà không nằm trong tay của mình, Trịnh Thanh cứng đầu anh cũng không tin thật sự không thể gặm được, đột nhiên lại kích thích ý chí chiến đấu.

Chiều thứ 6, Vu Bân bay đến Hạ Môn. Ngồi trong taxi vào thành phố, nhìn ngắm một thành phố anh quá đỗi quen thuộc, tất cả dường như vẫn nguyên vẹn nhưng người thì không còn nữa.

Anh đến chung cư trước, mở cửa phòng bước vào thì nhìn thấy sổ đỏ chung cư Trịnh Thanh đặt trên bàn. Anh cầm quyển sổ đỏ lên rồi rời khỏi đây.

Cuối tuần nên du khách tới Cổ Lãng Tự rất đông, Vu Bân hòa vào dòng người xuống thuyền, đi trên con đường quen thuộc trên đảo, nghĩ tới sẽ được gặp Trịnh Thanh, anh đột nhiên có chút bồn chồn. Vừa hi vọng gặp cô, lại vừa sợ gặp cô.

Trịnh Thanh đã hát rất nhiều những bài hát của Vương Phi, từ Vương Phi đến Vương Tịnh Văn rồi lại quay về Vương Phi, có khoảng một nghìn ca khúc của Vương Phi để cô chọn, nhưng ca khúc mà cô vẫn muốn hát lúc này là “Năm tháng vội vã”.

Lúc Vu Bân đi tới cửa, nghe thấy lời ca của bài hát chợt sững người, thì ra cô ấy vẫn chưa buông được.

“Nếu như khi gặp lại đôi mắt không thể ướt nhòa, và khuôn mặt vẫn không còn ửng đỏ, tựa như năm tháng vội vàng ấy. Mình đã từng hứa mãi mãi bên nhau, tựa như lời nói dối đẹp đẽ nhất. Nếu như quá khứ vẫn còn xứng đáng để lưu luyến thì hãy đừng vội chôn vùi những hiềm khích năm xưa. Có ai lại cam lòng như vậy, chấm dứt mọi mối dây liên hệ chứ? Là chúng ta mắc nợ nhau, bằng không tại sao lòng cứ mãi hoài niệm như thế…”

Trịnh Thanh ôm chiếc guitar hát phần điệp khúc, Vu Bân bước vào quán café, cô đang đắm mình trong âm nhạc nên vẫn chưa phát hiện ra Vu Bân, Ôn Ninh quay lại lấy menu thì phát hiện ra Vu Bân, “Tổng giám đốc Vu, anh đến rồi.”

“Vậy anh chờ lát nữa chị Thanh làm café cho anh ạ.”

Vu Bân muốn nói không cần nữa, nhưng Ôn Ninh đã đi tiếp khách khác rồi. Ca khúc vừa kết thúc, Trịnh Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trước, dưới ánh đèn của hoàng hôn, cô đã nhìn thấy Vu Bân. Cánh tay ôm guitar có chút run rẩy, cô biết cô đã không còn cách nào đánh tiếp ca khúc này. Trịnh Thanh lặng lẽ điều chỉnh lại cảm xúc, rồi buông cây đàn đi xuống sân khấu.

Vị trí đối diện của Vu Bân, Trịnh Thanh ngồi xuống, “Sao anh lại tới đây?” Ngữ khí giống như đối đãi với một người bạn cũ đã lâu không gặp, quá đỗi bình tĩnh.

Nhìn qua thấy cô vẫn đang đeo chiếc vòng như xưa, “Cố tình qua đây nói chuyện với em.”

“Sao anh không gọi gì uống, vẫn là Blue Mountain chứ?”

Vu Bân cười, “Đương nhiên, em cho rằng anh sẽ thay đổi sao?”

“Anh đã thay đổi rồi.” Câu nói của Trịnh Thanh vừa có hai ý, “Em đi pha café cho anh.”

Trịnh Thanh đứng trước chiếc máy pha café, nhìn những giọt café hòa lẫn với màu trắng của sữa trong ly, quay đầu nhìn Vu Bân một lần nữa, cô hoài nghi vừa rồi có phải mình đã xuất hiện ảo giác, cô xác nhận một lần nữa, Vu Bân thật sự ngồi đó, đây không phải đang nằm mơ.

Bưng ly café đến trước mặt Vu Bân, Trịnh Thanh ngồi xuống, “Nói đi, chúng ta còn có gì để nói?”

Vu Bân nhấp một ngụm, đặt ly café xuống, “Tìm cả Thượng Hải cũng không tìm thấy một ly Blue Mountain ngon như này.”

“Giữ anh ở Thượng Hải không phải là vì café ở đó.”

Mấy tháng không gặp, Trịnh Thanh đã không còn yếu đuối dịu dàng như trước nữa, ngược lại như mọc đầy gai toàn thân, chỉ cần nói một câu không đúng, cô sẽ dùng gai trên cơ thể mình để bảo vệ chính mình.

“Vì chia tay, có phải em rất hận anh?”

Trịnh Thanh lắc đầu, “Không, anh biết em sẽ không hận anh.”

“Lần trước em quá kích động rồi, anh nghĩ anh nên quay lại đây một lần nữa, khi chúng ta đã bình ổn được tâm tình thì ngồi nói chuyện.”

“Bây giờ em đang rất bình tĩnh, anh nói đi.”

Vu Bân lại nhấp một ngụm café, nhìn người mà mình yêu trước mặt, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, “Anh đã rất cố gắng, nhưng khi anh phát hiện anh không thể li hôn, anh quyết định không thể làm lỡ em nữa, anh nhất định phải hạ quyết tâm rời xa em. Anh biết em rất yêu anh, anh hoàn toàn có thể ích kỷ đón nhận tình yêu của em, tiếp tục cùng em, nhưng như vậy quá bất công với em. Rất nhiều thứ anh đều không thể cho em, nhưng người khác có thể cho em, em xuất sắc như vậy, cũng như với bao người con gái khác, em cũng phải có được tình yêu, có thể nhìn thấy ánh sáng, còn có chồng em. Thẩm Diệu Đông đều thích hợp với em về mọi mặt, tuổi tác tương đồng, cũng là người có thể nương tựa, hoàn cảnh gia đình thì càng không cần nói, anh cảm thấy em nên cân nhắc cậu ấy.”

Lúc Vu Bân nói, Trịnh Thanh cúi đầu bặm chặt môi, nói xong, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh, “Nói như vậy em nên cảm ơn anh, thành toàn cho em và Thẩm….Diệu Đông.”

Trịnh Thanh sững người mấy giây mới nhớ ra tên của Thẩm Diệu Đông.

“Em và Thẩm Diệu Đông đã trong giai đoạn tìm hiểu nhau chưa, nhưng anh nghe cậu ấy nói…”

“Anh ấy đang theo đuổi em, trước đây em không đồng ý. Nhưng nghe xong những lời anh nói, em cảm thấy rất có lý, dường như thử đến với anh ấy cũng không có vướng ngại gì.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.