Sáng hôm sau trong thành Bình An.
Tiếng gọi, tiếng xù xì bàn tán của bá tánh trong thành liên tục phát ra, mỗi người một câu, mỗi chỗ một từ, hòa quyện vào nhau thành một thứ âm thanh hỗn tạp, ồn ào. Trên đường lớn người lôi, kẻ kéo, người xách giỏ lớn, giỏ nhỏ kéo nhau lần lượt đi về phía đường kế bên.
“Mau lên… Mau lên Doãn Gia đang phát thức ăn miễn phí kìa. Mau đi lấy đi kẻo hết phần bây giờ.”
Nhìn dòng người trên đường lớn ồ ạt chạy đi lấy, lấy thức ăn được phát miễn phí mà nữ tử Ninh Lạc não lòng. Ngó sang tửu lầu đối diện, có lão chủ quán đã bán hàng lâu năm rồi, vậy mà sáng nay cũng phải đóng cửa. Trở về quê an hưởng tuổi già.
Lão chủ quán này cũng chẳng phải là người đầu tiên đâu, cũng sẽ không phải người cuối cùng đóng tửu lâu bỏ đi. Vì những nơi khác ở thành An Bình này cũng đã đóng cửa gần hết rồi.
Chỉ còn vài tiệm nhỏ lẻ bên đường như tiệm của Ninh Lạc chắc cũng sẽ không cầm cự được bao lâu.
Thở dài một cái Ninh Lạc quay sang nhìn quầy cháo trắng của mình mà rầu rĩ. Hơn một tháng nay chỉ có vài người khách. Tình hình này không ổn thì chắc là tỷ muội Ninh Lạc sẽ lại đi nơi khác khất thực, sinh sống. Cứ nghĩ thành trì phồn hoa nhất nhì nước này sẽ dễ dàng bán buôn kiếm sống. Nhưng nào ngờ vừa dọn quầy cháo nhỏ bên đường được vài ngày thì Doãn Gia đại hào gia cũng dọn đến.
Từ ngày Doãn Gia đến, ngày nào họ Doãn cũng phát cơm, phát gạo, phát thức ăn miễn phí cho bá tánh trong thành. Họ phát thức ăn không phân biệt người giàu, kẻ nghèo, cứ đến xếp hàng là có đồ ăn.
Ngày nào cũng ê hề thịt cá, có người tham lam hơn còn đem cả xe gỗ đến để chất thức ăn của Doãn gia cho mang về. Có kẻ ngán đến tận cổ. Vì vậy mà chẳng ai đến tửu quán ăn nữa. Nhà họ Doãn đúng là giàu thật, tiền vung ra như nước, nuôi cơm cả thiên hạ còn hơn là Lão Hoàng Đế.
– Tỷ tỷ…
Đang ngồi thở dài suy nghĩ thì Ninh Lạc bị tiếng của Vị Y muội muội mình gọi làm cho hồi thần lại. Nàng ta ngước lên tròn mắt khi thấy trước mặt là tiểu muội Vị Y với bộ y phục màu tím nhạt, tóc bới lên gọn gàng ở phía sau, phần đuôi tóc lại xõa dài nằm lệch một bên vai. Gương mặt xinh đẹp, có phần tươi tỉnh, tràn đầy sức sống. Ninh Lạc nghe muội muội mình gọi thì vội đáp lời lại.
– Muội muội sao muội lại ra đây\, trời trở gió sẽ cảm\, mau về nhà đi.
Vị Y nở nụ cười hiền hòa rồi kéo ghế gỗ ngồi xuống:
– Muội thấy trời sắp mưa rồi\, nên đến đây phụ tỷ tỷ dọn hàng.
Ninh Lạc nhìn lên bầu trời đúng là đáng kéo mây đen:
– Tỷ định bán hôm nay nữa là sẽ thu dọn luôn\, sáng mai tỷ muội chúng ta sẽ rời thành này.
Vị Y gương mặt tỏ ra khá ngạc nhiên với quyết định của Ninh Lạc.
– Rời thành sao? Chẳng phải tỷ nói đến thành Bình An này để trị đôi chân đau nhức của mình sao? còn muốn cho Di Hoa đi học nữa.
Ninh Lạc nét mặt có chút thất vọng, giọng buồn bã nói:
– Tỷ…
– Bỏ đi… Nơi này không kiếm được tiền\, bốn người chúng ta sẽ chết đói trước khi là chân của tỷ được trị khỏi và Di Hoa được đi học.
Thấy Ninh Lạc buồn bã mất hết hy vọng như thế, Vị Y cũng mủi lòng. Nghĩ lại từ lúc nàng ta trọng sinh trong cơ thể mới này. Ninh Lạc lúc nào cũng chăm lo chu đáo cho Vị Y. Thêm đứa cháu “tiểu ngoan đồng” thông minh đáng yêu. Lúc nào cũng mở miệng A Di này A Di nọ nghe sao mà ngọt ngào.
Lại thêm tấm lòng thương đệ muội của Ninh Lạc. Tiền không có nhưng thuốc thang bồi bổ sức khỏe cho Vị Y lúc nào cũng không thiếu. Ninh Lạc cũng là đã quá vất vả lo cho một lúc ba miệng ăn trong nhiều năm qua. Số nàng ta cũng khổ, có phu quân cũng như không, lại mang theo một đứa trẻ, hết cả thanh xuân cũng vì người khác. Vị Y đưa tay kéo Ninh Lạc ngồi xuống, giọng vui vẻ nói:
– Tỷ tỷ đừng lo\, cứ ở lại thành này\, ngày mai chúng ta sẽ bán một món khác\, nhất định sẽ thu hút được khách.
Ninh Lạc nghe Vị Y nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên, nào giờ Vị Y có biết nấu gì đâu. Ninh Lạc thì giỏi nhất là nấu cháo rất nhừ. Ngoài có thâm niên nấu cháo ăn suốt mấy năm qua ra thì món khác nàng ta làm gì biết nấu. Ninh Lạc không biết thì chắc Vị Y biết quá!
– Bán món khác?
– Chúng ta ngoài việc nấu cháo ra còn có thể nấu được món gì?
Vị Y khẽ nheo mắt, tỏ vẻ bí mật ghê gớm lắm, chỉ tiết lộ lại vài lời cho Ninh Lạc yên tâm thôi:
– Bí mật…
Câu nói “bí mật” của Vị Y còn làm cho Ninh Lạc ngẩn người ra thêm. Nhưng thấy Vị Y tự tin như thế, Ninh Lạc cũng không nở để muội muội mình thất vọng. Thôi thì cứ thêm ở đây một ngày nữa cũng được.
Vị Y nhanh tay cùng Ninh Lạc thu dọn quầy hàng để tránh cơn mưa đang từ từ kéo tới. Chất đầy lên xe gỗ những dụng cụ nấu ăn cùng với ít bàn ghế, hai tỷ muội nhanh chóng rời khỏi thành.