Sau khi hôn xong Diệp Tô mới bắt đầu e thẹn, cô cúi đầu, hơi ngại ngùng nhìn anh, chỉ có nụ cười trên mặt vẫn luôn xinh đẹp.
Kỷ Hằng bị cô hôn, đôi môi mở ra, ý cười đầy mặt, tay vẫn không buông ly rượu mà ôm lấy cô, đi hai bước đặt người ngồi lên quầy bar nhỏ.
“Chúc mừng thôi, em uống cái gì nào?” Anh đặt ly rượu bên cạnh cô.
“Đều uống thử hết được không?”
“Đương nhiên là được.” Kỷ Hằng khui lon bia, tự mình uống thử trước một ngụm.
“Sao rồi? Uống ngon không?” Diệp Tô háo hức hỏi, cô nhìn bọt bia trào ra miệng lon.
“Cũng được, có vị mạch nha, em nếm thử xem.”
Anh đưa miệng lon bia tới môi Diệp Tô.
Diệp Tô kéo lon bia uống một ngụm, chép chép miệng: “Có bọt, không ngon như nước trái cây.”
Kỷ Hằng bật cười, anh ngửa đầu uống hết lon bia, lại cầm lấy ly rượu vang trên bàn quơ quơ.
Anh tùy tiện mua ở siêu thị dưới lầu nên không phải rượu ngon, giọt rượu không bám vào thành ly (độ sánh cho biết mức độ lâu năm của rượu).
“Hay nếm thử cái này?”
Diệp Tô lại uống một ngụm, uống xong còn làm ra vẻ đang thưởng thức: “Cái này cũng không tệ, làm từ nho phải không?”
Có vị ngọt nhàn nhạt.
“Vậy dùng cái này để ăn mừng.” Kỷ Hằng nhét một ly rượu vào tay Diệp Tô, tự mình cũng cầm một ly rồi chạm vào ly của cô.
Diệp Tô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, cô đưa ly không cho Kỷ Hằng: “Nữa đi.”
Kỷ Hằng rót rất nhiều cho cô.
Diệp Tô nhìn rượu đỏ thắm có chút cảm khái: “Kỳ thật tôi lớn như vậy rồi mà vẫn chưa uống rượu.”
“Ồ?” Kỷ Hằng cũng rốt cho mình rồi chạm ly với cô.
“Haiz~” Diệp Tô nhấp một ngụm rượu, cảm thán: “Uống khá ngon. Cô nương nhà người ta lớn bằng tôi đã uống rượu từ sớm rồi.”
“Tại sao?” Kỷ Hằng cười nói: “Uống rượu còn liên quan đến tuổi tác nữa.”
“Dĩ nhiên là có rồi,” Diệp Tô gõ gõ đầu mình: “Chính là cái, cái, lúc thành thân không phải sẽ uống rượu gì sao, gọi là gì ấy nhỉ?”
“Rượu hợp cẩn.” Động tác lắc ly rượu hơi dừng lại, Kỷ Hằng nhìn Diệp Tô.
“Đúng đúng đúng, chính là rượu hợp cẩn,” Diệp Tô vỗ vỗ bả vai Kỷ Hằng, ra vẻ như hiểu rõ sự đời: “Năm đó lúc chúng ta ở bên nhau, chị của anh nói để cho tôi làm thiếp của anh, tôi khờ khạo cho rằng làm thiếp cũng có thể uống chén rượu hợp cẩn kia, sau đó mới biết mình nghĩ nhiều quá rồi, sau khi bà Phùng ở nhà bếp biết được còn cười tôi một hồi.”
Kỷ Hằng nhìn rượu đang lay động trong ly, trên mặt không hề có nụ cười.
…
Kỷ Hằng không ngờ Diệp Tô mới uống hai ly thì đầu óc đã mơ hồ, gương mặt đỏ rần giống như quả táo chín, hình như là đã nghiện uống, cô cầm ly rượu trống không vô cùng đáng thương kêu anh rót thêm rượu.
“Uống thêm một ly nữa, một ngụm cũng được.” Cô giơ một ngón tay trắng nõn lên.
“Không được uống, em tự soi gương xem mặt đỏ thế nào rồi.” Kỷ Hằng bỏ chai rượu vào tủ lạnh.
Thật uổng phí cho cha cô là một ma men, không ngờ lại sinh ra cô con gái chỉ uống hai ly rượu mà mặt có thể đỏ đến mức này.
Diệp Tô từ quầy bar tuột xuống đất, chạy xoành xoạch tới trước chiếc gương lớn.
Hình như, đúng là rất đỏ.
“Chính anh đã lấy rượu ra, bây giờ lại không cho tôi uống?” Diệp Tô hầm hừ quay đầu nhìn Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng rửa sạch ly rượu dưới vòi nước.
“Em không sợ em uống say rồi, anh nhân lúc cháy nhà hôi của hay sao?”
Anh nhìn chiếc drap giường bị nhăn nhúm do Diệp Tô nhảy lúc nãy.
“Anh dám!” Diệp Tô bảo vệ ngực mình theo bản năng.
Kỷ Hằng cười cười, vẫy vẫy nước trên tay.
Anh vốn có dự định như vậy.
Tối nay trăng đẹp như vậy, chuốc say cô, gần gũi cô, dùng biện pháp sung sướng để loại bỏ ánh sáng xanh trên đầu do cô mà ra.
Nhưng ly rượu hợp cẩn năm đó làm anh thay đổi chủ ý.
Hôm nay hôn sâu như vậy mà cô không có quá nhiều phản ứng, cũng không vì nụ hôn đó mà tức giận, khi vui mừng còn chủ động chạy tới hôn anh, cho nên thật ra…
Kỷ Hằng cười một tiếng, không phải bạn trai, Trần Dương không tin, anh càng không tin, cũng chỉ có cô gái nào đó tự lừa mình dối người tin mà thôi.
**
Đoàn phim《 Dẫn hỏa 》làm việc nhanh chóng, chưa được mấy ngày đã soạn xong hợp đồng cần ký.
“Buổi chiều đi Tinh Huy ký hợp đồng sẽ gặp đạo diễn và nhà sản xuất, Triệu Tuân San và các diễn viên khác đều ở đó, mọi người gặp mặt làm quen. Cố lên nha.”
Trần Dương gửi lịch trình cho Diệp Tô rất sớm.
“Tôi đi đây.” Diệp Tô xách chiếc túi nhỏ đứng đổi giày ở cửa.
“Khi nào em về?” Kỷ Hằng ngồi xổm xuống giúp Diệp Tô mang giày cao gót.
“Ha ha, tôi đến đây của anh rồi nè.” Diệp Tô đứng thẳng người, so đỉnh đầu mình với người Kỷ Hằng.
“Vẫn còn lùn.” Kỷ Hằng dùng tay đè đỉnh đầu Diệp Tô xuống.
“Đi chết đi.” Diệp Tô hất tay anh ra: “Lần sau tôi đổi thành đôi hai mươi mấy centimet, anh lại đứng đo thử xem?”
Kỷ Hằng cúi đầu nhìn đôi giày cao gót dưới đôi chân gầu của cô: “Sao em không mang đế bằng?”
Diệp Tô co chân nhìn gót giày bảy centimet như cái dùi của mình: “Chị Trần Dương nói nếu còn nhìn thấy tôi mang giày thể thao đi khắp nơi thì sẽ để công ty đóng băng tôi luôn.”
Kỷ Hằng cười khúc khích: “Đi đường cẩn thận một chút, đừng để bị trẹo chân, em ký xong thì gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.”
Diệp Tô liếc mắt nhìn Kỷ Hằng đầy thâm ý.
Có phải lén cô lặng lẽ xem phim thần tượng hay không, sao mấy ngày nay lại nói chuyện ngọt như vậy.
“Ok, tôi đi trước đây.” Diệp Tô ra cửa, lại quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đứng ở cửa, nói như là một người giành được chiến thắng: “Mấy ngày nữa anh sẽ thấy tôi trên ti vi, hừ!”
“Anh chờ.” Sau khi thấy cô vào thang máy Kỷ Hằng mới đóng cửa lại, anh đi tới cửa sổ để nhìn xuống lầu.
Cô đi rất thong thả, sau khi giơ tay nhìn đồng hồ thì lại lo lắng, cô mang giày cao gót và xách chiếc túi hùng hổ lao về phía trước như một cơn gió.
Kỷ Hằng không biết nụ cười trên mặt mình có bao nhiêu dịu dàng.
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.
“Ừm.” Kỷ Hằng nhận điện thoại.
“Xin hỏi có phải là anh Kỷ Hằng không?”
“Phải.”
“Anh Kỷ, chuyện anh giao chúng tôi đã làm xong, vật đó đang chuyển đến cho anh.”
“Được.” Kỷ Hằng cúp điện thoại, anh lại nhìn xuống thì đã không còn thấy Diệp Tô.
Chả trách cô lại cố gắng kiếm tiền như vậy, trước kia còn không cảm thấy gì, bây giờ mới cảm nhận được, tiền, đúng là dùng rất tốt.
Diệp Tô đã đến Tinh Huy để ký hợp đồng.
“Ngày mai sẽ có cuộc họp báo, chắc là Trần Dương đã nói với em, các nhân vật chính đều sẽ đi, em cũng đi.”
Nhà sản xuất Lưu Kiều lấy lại bản hợp đồng Diệp Tô đã ký rồi đưa lại cho cô một bản khác.
“Em biết rồi ạ. Cảm ơn chị.” Diệp Tô loạt xoạt ký tên mình.
“Triệu Tuân San đang nghỉ ở phòng khách quý tầng sáu, lát nữa em có thể qua chào hỏi một chút.”
“Vâng.” Diệp Tô đưa hợp đồng ký xong cho nhà sản xuất: “À chị Lưu Kiều, hôm nay chỉ tới ký hợp đồng thôi đúng không?”.
“Đúng vậy,” Lưu Kiều lật lật hợp đồng cô đã ký, cười cười: “Nhưng hôm nay hiếm khi hai con người bận rộn Triệu Tuân San và Tống Minh Mặc đều tới, chị mời cơm tối, em cũng đi nhé.”
“Tống Minh Mặc?” Diệp Tô kinh ngạc.
“Nam chính đó.” Lưu kiều rút kịch bản 《Dẫn hỏa》 trong tập tài liệu bên cạnh, trang đầu tiên, cột tên nam chính ghi ba chữ Tống Minh Mặc to tướng.
“Anh ta, không phải anh ta đã ký một chương trình chưa có lịch trình khác sao?”
“《Dẫn hỏa》 quay trước, lần trước anh ta diễn thử cùng với em chúng tôi đều cảm thấy rất giống với nhân vật, người đại diện của anh ta cũng muốn anh ta đóng vai cảnh sát để kéo fans, sau đó đã vắt kiệt lịch trình của anh ta.
Diệp Tô tưởng tượng cảnh sau này phải diễn chung với con khổng tước xòe đuôi kia thì rùng mình, cả người nổi hết da gà.
“Đi thôi,” Lưu kiều nhìn đồng hồ: “Cũng không còn sớm nữa, đi ăn cơm đi.”
**
Rượu qua ba vòng.
Diệp Tô ôm cái đầu đang quay cuồng của mình ngồi xổm ở hành lang bên ngoài toilet, dạ dày quặn lên.
Trước mắt xuất hiện một đôi giày da.
Diệp Tô ngẩng đầu, Tống Minh Mặc bỏ một tay trong túi quần, cười ngượng nghịu, cùng với thiếu niên mặc áo sơ mi trên poster quảng cáo ở tàu điện ngầm khác nhau như hai người.
“Sao thế, uống ít như vậy mà đã không chịu được rồi à?”
Diệp Tô luồn 10 ngón tay vào tóc, khó chịu mà gãi gãi.
“Cô đúng là, Lafite giống như bia, không phải nhà rất giàu sao? Chưa uống rượu ngon bao giờ à?”
“Anh mời rượu hết một vòng thử xem.” Diệp Tô vịn tường muốn đứng lên nhưng đôi chân mềm nhũn không đứng vững được, Tống Minh Mặc nắm cánh tay cô xách lên.
Anh cười cười, ghé sát vào tai cô: “Thật ra người mới cũng không cần mời rượu từng người, trong đó cũng không phải chỉ có mình cô là người mới.”
“Hả?” Hai má Diệp Tô đỏ bừng, mờ mịt nhìn anh.
Trên bàn cơm Tống Minh Mặc ngồi bên cạnh cô, thì thầm nói với cô nguyên tắc trong giới, lần đầu gặp mặt người mới phải mời rượu tiền bối, trong bàn chỉ có mình cô là người mới, cần phải thể hiện sự kính trọng.
“Chị Trần Dương không phải, không phải nói…” Diệp Tô lắp bắp, cô cố ý nhắn tin WeChat hỏi Trần Dương, Trần Dương nói cô có thể mời thì mời, kính trọng tiền bối.
Tống Minh Mặc lại cười một tiếng: “Nếu Trần Dương biết thức uống trên bàn ăn là Lafite thì sẽ không để cô mời. Cô cũng thật là, tư thế giống như là uống ngàn ly không say, sao lại dễ bị lừa như vậy?”
Đây là loại rượu có tiếng là tác dụng chậm nhưng mạnh.
Diệp Tô muốn khóc, thật ra cô uống cũng không bao nhiêu, nhưng bây giờ rõ ràng là cô biết mình đã quá say.
Kỷ Hằng không lừa cô, tửu lượng của cô thật không tốt.
“Anh tránh đường một chút, tôi, tôi đi nói với chị Lưu Kiều một tiếng, tôi phải về nhà.” Diệp Tô đẩy đẩy thân hình Tống Minh Mặc đang chắn trước mặt mình, cô không còn sức nữa.
Tống Minh Mặc thực sự vui vẻ khi nhìn thấy cô say thành cái dạng lôi thôi này, anh cảm thấy cái thù bạt tai lần trước đã được báo được không ít, anh lấy điện thoại ra trước gương mặt đỏ bừng của Diệp Tô.
“Đừng chụp tôi!” Diệp Tô quơ tay lung tung để che mặt lại.
“Lá gan rất lớn nha, cái bạt tai lần trước đánh có sảng khoái hay không?”
“Anh đánh lại đi.” Diệp Tô gạt điện thoại của anh ra rồi đưa nửa khuôn mặt của mình tới: “Đánh đi.”
Tống Minh Mặc nhìn nửa gương mặt đỏ đến tận tai, hơi sửng sốt, anh không đánh phụ nữ.
Điện thoại của Diệp Tô vang lên.
Tống Minh Mặc nhìn cô lấy điện thoại ra, mơ mơ màng màng nhấn nút màu đỏ từ chối cuộc gọi, áp điện thoại lên lỗ tai.
“Này, này.”
“Sao anh không nói lời nào vậy. Ai da.”
“Nói đi, không nói tôi cúp máy đó.”
Anh khịt khịt mũi: “Đúng là ngu ngốc.”
Diệp Tô buông điện thoại, dán người trên tường.
Tống Minh Mặc trở về lấy áo khoác, bữa tiệc bên trong phòng riêng đã tan.
“Minh Mặc, Diệp Tô đâu?” Lưu Kiều hỏi: “Không phải cô ấy cũng đi nhà vệ sinh sao? Người đâu rồi?”
“Cô ấy hơi say nên đi trước, vừa rồi gặp tôi nên nhờ tôi nói với mọi người.”
“Giá lớn quá nhỉ, cũng không tự mình đến chào.” Có người phàn nàn.
Lưu Kiều nghĩ Diệp Tô đã mời một vòng nên thật sự say rồi: “Thôi, chú ý an toàn, không sao là được rồi.”
“Minh Mặc, hôm nay cậu về bằng gì?” Triệu Tuân San hỏi: “Còn cô bé kia không sao đó chứ?”
“Không sao, tôi thấy cô ấy lên xe của bạn rồi,” Tống Minh Mặc trả lời: “Hôm nay tôi tự lái xe về.”
Hành lang ngoài toilet, Diệp Tô ngồi dưới đất ôm điện thoại ôm gõ gõ.
“Kỷ Hằng, Kỷ Hằng, tới đón tôi.”
Bữa tiệc tan, Tống Minh Mặc trở lại, nắm một cánh tay Diệp Tô: “Lên, tôi đưa cô về nhà.”
Anh con mẹ nó nhất định là điên rồi, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác tội lỗi, nhưng cô đánh anh một cái tát, anh chuốc say cô rồi chụp hai bức ảnh xấu thì có làm sao?
“Anh là ai? Ô ô… Anh đừng kéo tôi.” Diệp Tô bám vào tường.
“Thưa anh, xin hỏi…”
“Không cần cậu giúp, do uống say thôi.” Tống Minh Mặc ngắt lời nhân viên phục vụ.
“Vâng.” Nhân viên phục vụ này dù sao cũng là người từng trải, nhìn thấy Tống Minh Mặc cũng không quá ngạc nhiên, anh ta xoay người rời đi.
“Nhà cô ở đâu?” Tống Minh Mặc đội nón lưỡi trai và mang khẩu trang, đỡ Diệp Tô dậy chuẩn bị vào thang máy xuống gara ở tầng hầm.
Thật ra anh vốn định gọi điện thoại cho trợ lý của cô tới, ai ngờ điện thoại của Diệp Tô lại hết pin tắt nguồn, giờ không khác gì cục gạch cả.
“Nhà tôi, tiểu Kiều Kiều, ha ha.” Diệp Tô bám vào cánh tay của Tống Minh Mặc, cười ngớ ngẩn.
Sườn mặt của Tống Minh Mặc có nét giống với Kỷ Hằng.
“Tôi hỏi cô nhà cô ở đâu?”
“Không phải, tôi, giường thật chật chội.” Cô trả lời loạn xạ.
“Móa!” Tống Minh Mặc mắng một câu: “Ông đây mà mang cô về nhà thì sẽ không có tư tưởng trong sáng với cô đâu, có biết không hả?”
Đột nhiên anh cảm thấy cô trông khá xinh, rõ ràng mặt đỏ như mông khỉ nhưng vẫn đẹp.
Diệp Tô dụi dụi mắt: “Tôi buồn ngủ quá.”
Tống Minh Mặc đột nhiên dừng lại, anh xoay Diệp Tô đang lung lay để cô đối diện mình, cảm nhận được hơi thở toàn mùi rượu vang của cô: “Có phải cô cố ý không nói mình ở đâu, rồi chờ tôi đưa cô về nhà? Kịch bản này cũng được đó~”.
Chính là muốn thu hút sự chú ý của anh.
“Phiền chết được.” Diệp Tô không hề nghe lọt tai câu nào, cô bực bội lắc đầu: “Buông tôi ra, tôi tự về nhà.”
Kỷ Hằng là đồ trứng thối, điện thoại cũng là trứng thối, đen thui không để Kỷ Hằng tới đón cô.
Tống Minh Mặc nắm bả vai Diệp Tô: “Cô đang từ chối hay là chào đón vậy?”
Anh mang Diệp Tô tới bấm thang máy: “Trong túi cô có bao hay không? Nhà tôi chắc không có, nhưng loại nữ diễn viên nhỏ như cô hẳn là có phòng bị loại đồ này trong túi.”
“Hả?” Diệp Tô không quên che túi của mình lại: “Trong túi của tôi không có tiền.”
Không có tiền tức là có bao, Tống Minh Mặc tự cho là mình hiểu không sai.
Vừa lúc thang máy đến, bên trong còn có một người.
Người này hơi cúi đầu, nón lưỡi trai che hơn phân nửa khuôn mặt.
Rất đẹp trai, Tống Minh Mặc đưa ra phán đoán khi nhìn thấy phần cằm được lộ ra của người nọ.
Anh xách Diệp Tô vào thang máy.
“Lấy cái tay của anh ra.” Giọng của người trong thang máy lạnh như băng.