Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 147: Tồn tại đặc biệt



Ý thức đã thanh tỉnh lại, nhưng mà Tiêu Dật vẫn nhắm hai mắt không muốn mở, nó cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, không ngừng đảo qua khắp người nó.

Nó không biết sau khi mở mắt nên đối diện với chuyện đã xảy ra như thế nào, lại không muốn nhìn thấy bộ mặt hồ ly trêu trọc của Ti Tu Dạ.

Ta đang ngủ a, ngủ a, cái gì cũng không biết, tốt nhất là chờ người cảm thấy chán rồi, có chuyện rời đi trước …….Ô……

Đây là cái gì?

Ti Tu Dạ buồn cười nhìn Tiêu Dật giả bộ ngủ trốn tránh, ghé lại gần hôn lên môi nó.

Ta thật sự muốn xem con chịu đựng được đến khi nào.

“Xem ra, anh muốn giết tôi hả!”.

Tiêu Dật nín đến đỏ mặt, cuối cùng cũng không chịu được nữa, mở mắt đẩy Ti Tu Dạ ra.

“Dật Nhi tỉnh rồi à?”.Ti Tu Dạ giả bộ như mới phát hiện ra.

Biết rõ là Ti Tu Dạ đang cố tình, Tiêu Dật cũng khó có thể nói được gì, chỉ có thể căm tức trừng mắt hắn một cái.

“Muốn dậy rồi sao?”.Ti Tu Dạ ngồi dậy, đường cong tuyệt đẹp của nửa người trên theo chiếc chăn tuột xuống lộ ra những dấu vết giống nhau của cảm xúc mãnh liệt rải rác khắp làn da trắng nõn, mặt Tiêu Dật nóng lên, quay đầu đi chỗ khác.

Lại bất ngờ quay đầu lại hỏi Ti Tu Dạ: “Cha biết rồi? Biết khi nào?”.

Ti Tu Dạ đang mặc quần áo: “Biết cái gì?”.

“Cha gọi ta là Dật Nhi”.Tiêu Dật chỉ ra.

“À, chuyện con khôi phục trí nhớ ấy hả, ta đã sớm đoán ra rồi.Con đã khôi phục trí nhớ từ lúc tìm y tá chăm sóc ta rồi”.

“Sao cha có thể rõ ràng như vậy?”.

Tiêu Dật không khỏi kinh ngạc, bản thân biểu hiện quá rõ ràng sao?

“Thái độ của con tuy rằng không có chuyển biến gì nhiều, nhưng mà có chút thay đổi, ta sao có thể không nghi ngờ chứ? Cố tình giữ khoảng cách với ta, không phải là để che dấu sao?”.

Tiêu Dật bĩu môi:“Vậy lúc nào thì cha khẳng định?”.

“Hôm qua”.

Ti Tu Dạ mặc áo xong xuôi, đi đến bên giường, chịu mệt chịu nhọc bắt đầu giúp Tiêu Dật mặc quần áo.

“Hôm qua?”.

Cơ thể Tiêu Dật đau nhức vô lực, vừa đúng lúc có người hầu hạ liền đem toàn bộ mình giao cho Ti Tu Dạ.

“Con không nhớ sao? Lúc đó ta giữ chặt kêu con là Dật Nhi”.Ti Tu Dạ ghé sát lỗ tai Tiêu Dật vừa trêu nó, vừa nghiêm thực hiện công việc mặc quần áo: “Nếu không hồi phục trí nhớ rồi, sao lại để ta kéo lên giường”.

Cài mấy cái nút áo xong, Ti Tu Dạ ôm lấy thắt lưng Tiêu Dật: “Dật Nhi hỏi nhiều như vậy, ta cũng kiên nhẫn trả lời hết rồi, vậy thì, Dật Nhi cũng không thể không thỏa mãn một thắc mắc của ta chứ? Vì sao Dật Nhi đã sớm khôi phục trí nhớ rồi mà cũng không nói cho ta biết”.

“Ta…..”. Tiêu Dật ấp úng.

Lúc trước, sau khi nó sinh ra cảm giác nghi hoặc, kiểm tra thân thể mình, phát hiện ra Linh Ảnh vì muốn che đi trí nhớ của mình mà đã tiêm cho nó một loại thuốc, cũng may mà có thuốc có thể triệt tiêu đi dược tính của loại thuốc đó, cho nên việc Tiêu Dật khôi phục trí nhớ cũng không phải là việc quá khó.

Nhưng mà, chờ đến lúc nó khôi phục trí nhớ rồi, bỗng nhiên rất muốn cảm thụ một chút cảm giác được Ti Tu Dạ theo đuổi, quá trình nó và Ti Tu Dạ ở bên nhau cũng không giống như những cặp tình nhân bình thường, cho nên nó tò mò Ti Tu Dạ sẽ có những hành động như thế nào.

Vì vậy nó liền che dấu chuyện bản thân mình đã hồi phục lại trí nhớ.

Thấy Tiêu Dật nhìn trái nhìn phải cũng không nói ra được một lí do, Ti Tu Dạ không kiên trì nữa: “Thôi bỏ đi, miễn là con khỏe lại là tốt rồi”.

Tiêu Dật thở dài nhẹ nhõm, cái loại lí do này nói ra rất mất mặt, lộ ra bản thân quá âú trĩ, quá tính trẻ con.

Tiêu Dật và Ti Tu Dạ đi tới cửa, mở cửa ra thì thấy quản gia William đang đứng chờ ở đó.

“Quản gia William, Ông đứng ở đây là có ý gì?”.

“Linh, không, Ti thiếu gia,”.William vừa mới mở miệng nói đã bị Ti Tu Dạ phóng tới một lãnh đao, vội vàng sửa cách xưng hô: “Tôi biết chủ nhân làm rất nhiều chuyện không tốt, nhưng mà, cậu có thể làm ơn đến xem ngài ấy không? Bắt đầu từ hôm qua, chủ nhân vẫn luôn luôn suy sụp”.

“Cha mẹ chủ nhân qua đời từ rất sớm, chỉ để lại một đứa bé như ngài ấy trong lâu đài cổ.Bởi vì trí thông minh và cá tình của chủ nhân nên ngài ấy không tìm được một người có thể giao lưu, vẻ ngoài của ngài ấy cũng đã đem cho ngài ấy rất nhiều phiền phức”.

“Chủ nhân rất cô đơn, mãi cho đến khi gặp Ti thiếu gia cậu. Ngài ấy coi Ti thiếu gia là chỗ dựa duy nhất trên đời. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi chăm sóc chủ nhân cũng mấy chục năm rồi, chưa từng thấy chủ nhân vui vẻ như vậy, chưa từng chiều theo ý một người như vậy”.

“Ti thiếu gia, nể tình tâm ý của chủ nhân đối với cậu, đi xem ngài ấy thế nào đi”.

William biết rõ, một lời cầu xin đơn thuần thì không có cách nào có thể đả động được Tiêu Dật, cho nên mới nói những chuyện của Linh Ảnh trước kia, mong sao Tiêu Dật sẽ mềm lòng.

“Daddy,”.Tiêu Dật thấp giọng nói với Ti Tu Dạ: “Ta muốn đến xem cậu ấy thế nào”.

Sắc mặt Ti Tu Dạ tối đen, hắn không hy vọng Tiêu Dật sẽ có gì liên quan mà xuất hiện trước mặt Linh Ảnh nữa, ai mà biết được Linh Ảnh còn muốn giở trò gian ác gì.

“Ta chỉ đi xem cậu ấy, muốn nói rõ ràng với cậu ấy, để hắn hết hi vọng”.Tiêu Dật nắm lấy tay Ti Tu Dạ: “Ta trước kia không biết hắn có tâm tư như thế, bây giờ thì biết rồi, cho nên …….”.

Ti Tu Dạ thở dài một hơi. Vô luận là khi nào, hắn cũng không có cách kháng cự lời nói đơn giản của Tiêu Dật.

Thấy Ti Tu Dạ có dấu hiệu buông lỏng, Tiêu Dật vội vã nói: “Cha đến nhà ăn trước giúp ta chuẩn bị bữa sáng, khẩu vị của ta cha biết mà. Ta đi một chút sẽ trở lại”.

…..

Tiêu Dật theo lời quản gia William, tìm đến nhà kính trồng hoa.

Thực ra trong lâu đài cổ không có nhà kính trồng hoa, nhưng khi đó Tiêu Dật vẫn là Linh yêu cầu, cho nên Linh Ảnh đặc biệt sai người đến xây dựng, hơn nữa còn đẩy nhanh tiến độ chỉ cần ba ngày ba đêm.

Đi vào trong nhà kính trồng hoa, Tiêu Dật ngoài ý muốn nhìn thấy, trong nhà kính trồng hoa, ngoài Linh Ảnh ra còn có Ti Hoàn.

“Anh Hoàn? Sao anh lại ở đây?”.

Linh Ảnh ban đầu nghe thấy giọng nói của Tiêu Dật liền vui mừng nhìn về phía Tiêu Dật, nhưng sau đó mặt lập tức tái nhợt, cúi đầu xuống.

Liếc Linh Ảnh một cái, Ti Hoàn đứng dậy: “Cậu hồi phục lại trí nhớ rồi sao? Gia chủ mỗi ngày đều liên lạc với tôi để phân phó chuyện công ty.Từ hôm qua đến giờ không có tin tức của ngài ấy nên tôi có chút lo lắng, vì vậy chạy đến đây xem có chuyện gì xảy ra?”.

“À, daddy đang ở nhà ăn, anh có thể tìm thấy hắn ở đó”.Tiêu Dật gật gật đầu.

Ti Hoàn liếc nhìn Linh Ảnh vẫn đang im lặng không lên tiếng, chậm rãi đi đến cửa, lúc chuẩn bị đi qua Tiêu Dật tạm dừng lại một chút.

“Cái kia, Lưu Dật, Linh Ảnh, cậu ta…..”.

Nói đến nửa câu, hắn lại im lặng, hắn có thể nói gì chứ.

Tiêu Dật nhìn Ti Hoàn vội vôi vàng vàng đi xuyên qua vườn hoa tiến vào lâu đài cổ, xoay người đi đến trước mặt Linh Ảnh.

Một hồi lâu, hai người không nói năng gì, bầu không khí trong nhà kính trồng hoa là một màn yên tĩnh.

“Cậu, khôi phục lại trí nhớ rồi”.

Giọng nói của Linh Ảnh khàn khàn mang theo nỗi đau thương không tên.

“Vì sao?”.

Tiêu Dật chỉ hỏi một câu.

Linh Ảnh nghiêng đầu, nhìn những đóa hoa xinh đẹp trong nhà kính, những bông hoa này, đều là hắn và Tiêu Dật cùng nhau trồng.

“Sự ra đời của mình mang theo hai loại phản ứng cực hạn, bố thì mừng như điên còn mẹ thì căm ghét phẫn nộ.Từ nhỏ,xung quanh mình đều là những kẻ a dua nịnh hót,ánh mắt của bọn họ làm mình chán ghét.Bọn họ cái gì cũng không hiểu, vậy phụ họa theo làm gì? Mình không tìm thấy một người đáng để mình coi trọng”.

“Mình chán ghét những kẻ dối trá, cho nên vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm, ở lại đó cũng rất lâu, thế nên khi mình bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì biết: một tuần trước cha mẹ mình đã mất trong một vụ tai nạn xe, nhưng mà mình cũng không có đau lòng, có phải rất máu lạnh không?”.

“Cái người đàn ông ấy, cha của mình, cưng chiều mình đến nỗi vô pháp vô thiên, nhưng mà, vẫn không ngừng thúc ép mình tiến tới nguyện vọng cuối cùng của ông ấy, là một người không khác một tẹo nào so với Linh trong lòng của Nhan Vũ”.

“Người phụ nữ kia, mẹ của mình, căm hận mình vì đã đoạt hết toàn bộ tinh thần và thể lực của chồng bà. Mỗi ngày gặp bà, đều là một khuôn mặt vặn vẹo khó coi.Vì sao mình lại được bà thai nghén ra chứ? Có lẽ đây là thắc mắc của cả mình và bà ấy”.

“Lúc trước, vì để mình giống Linh hơn một chút, cha mình đã thường xuyên lấy cuốn nhật kí của Nhan Vũ cho mình đọc, muốn mình bắt chước.Sau khi cha chết, mình cảm thấy cuốn nhật ký của Nhan Vũ thực ra cũng không chán ghét đến vậy, trước khi ngủ đọc những chuyện xưa một chút, cảm thấy cũng không tệ”.

“Nói chung, Linh đã đưa cho những người đàn ông của gia tộc này một lời nguyền thần bí, mình cũng không ngoại lệ.Thường xuyên nghĩ tới, Linh và mình giống nhau như vậy, ở bên cạnh nhau chẳng phải rất vui vẻ sao. Thực ra, ôm lấy ảo tưởng như vậy, cho đến chết mình cũng cảm thấy thỏa mãn”.

“Không biết nên nói là số mệnh chiếu cố hay là trớ trêu, mình vô tình gặp được cậu và người khác gọi cậu là Linh. Trong nháy mắt, thế giới của mình không còn đơn điệu một màu nữa mà đã trở thành đa sắc màu.”.

“Âm thầm lén lút thu thấp tất cả những thông tin về cậu, càng ngày càng khẳng định cậu chính là Linh, bất kể cậu dùng cách nào để đến thời đại này, chỉ cần cậu là Linh, mình đã cảm thấy vô cùng xúc động rồi”.

“Sau đó như thế nào thì cậu cũng biết rồi, tiếp cận cậu, ở bên cậu càng lâu thì khát vọng này càng ngày càng không đè nén được, muốn giữ cậu lại, muốn bản thân có được cậu…..”.

Nghe xong những lời Linh Ảnh nói, có lẽ là đau lòng vì những chuyện cậu ta trải qua, nhưng Tiêu Dật vẫn kiên định nói.

“Linh Ảnh, mình yêu Ti Tu Dạ”.

Linh Ảnh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dật, đôi mắt đỏ đỏ, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt gần như sắp khóc.

“Mình biết mà.Mình biết người cậu yêu là hắn mà.Nhưng mà, mình phải làm sao đây? Mình vất vả lắm mới tìm được cậu, thời gian sau này, mình lại chìm vào bóng tối sao?”.

“Mình vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ có hai người chúng ta mới giống nhau như thế, mới có thể hiểu lẫn nhau, mới có cảm giác thuộc về nhau.Trước khi mình chưa gặp Ti Lưu Dật, thì Linh vẫn thuộc về mình a”.

Nhìn thấy từng giọt từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt Linh Ảnh chảy ra, Tiêu Dật ngồi xổm xuống.

“Ảnh Ảnh, những điều này đều là ảo giác của cậu mà thôi.Là bởi vì cậu đã khép chặt bản thân lại, rất cô đơn, cho nên mới coi mình là cọng rơm cứu mạng duy nhất”.

“Nhưng mà, không phải vậy đâu Ảnh Ảnh.Giữa chúng ta sẽ không sinh ra tình yêu giống như tình yêu của mình và Ti Tu Dạ. Mình tin rằng tình yêu mà cậu dành cho mình cũng giống với tình yêu mà cậu dành cho bản thân cậu vậy”.

“Thực ra, cậu nói rất đúng, cậu và mình là hai người giống nhau như vậy.Mình đã gặp Ti Tu Dạ, vậy thì cậu cũng sẽ gặp được tình yêu của mình, chẳng qua là,bây giờ nó vẫn chưa đến. Một khi cậu gặp được người đó, cậu sẽ rõ hai loại tình yêu này khác nhau như thế nào”.

“Mình, đã , đã mất cậu rồi sao?”.Linh Ảnh nước mắt lẫn lộn.

Tiêu Dật đưa tay khẽ ôm lấy Linh Ảnh: “Cậu không mất đi mình.Giữa chúng ta có quan hệ đặc biệt như vậy, là vĩnh viễn không thay đổi. Tựa như Ti Tu Dạ là người yêu của mình, A Phong là bạn của mình vậy đó, cậu ở trong lòng mình có một vị trí độc nhất vô nhị”.

“Cậu cũng không giống như đám người chị Du và người thân của mình a”.

“Là độc nhất vô nhị? Không ai có thể thay thế sao?”.Linh Ảnh nghiêm túc hỏi.

“Đúng, là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế”.Tiêu Dật nghiêm túc trả lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.