Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 46: 46: Chương 39



Editor: Thienyetkomanhme
Tháng sáu, văn kiện thông báo tạm dừng thi đại học chính thức được công bố, tin tức truyền ra, tự nhiên tạo ra một phen chấn động.
Thôn Dương Thụ.
Hứa Thanh Thanh nghe được tin tức, chỉ có thở dài một tiếng.
Cô đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng ngày đó chưa tới, trước sau vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng chuyện này không cần phát sinh.
Sự tình trở thành kết cục đã định, vốn có một chút hy vọng hoàn toàn tắt.
Người trong thôn dần dần cũng đều biết tin quốc gia tạm dừng thi đại học, hiện giờ Hứa Thanh Thanh không thi đại học được, nghĩ đến cô có thành tích tốt như vậy, đều vì cô mà cảm thấy đáng tiếc.
Đám người thím Lưu sợ cô chịu kích thích, cũng không có việc gì liền tìm cô nói chuyện phiếm, trong tối ngoài sáng khuyên cô.
Những đứa nhỏ đi theo Hứa Thanh Thanh học tập, được người nhà gọi vào dặn dò riêng, lần đầu nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ phải ngoan ngoãn nghe lời, không được chọc Hứa Thanh Thanh tức giận.
“Chị Thanh Thanh, đây là đậu phộng bà em rang, cho chị nếm thử.”
“Đây là ngọt căn em tìm được ở trên núi, rất ngọt.”
“Chị Thanh Thanh, cho chị kẹo.”
“Còn có em, còn có em, đây là bánh quy cô em mua cho em, đều cho chị Thanh Thanh!”
Đại khái là nghe người trong nhà nói Hứa Thanh Thanh tâm tình không tốt, trẻ con trong thôn đều sôi nổi lấy đồ ăn cho cô.
Đối với trẻ con trong thôn mà nói, chỉ cần có đồ ăn ngon, bất luận thời điểm nào bọn họ đều có thể vui vẻ hơn.
Hứa Thanh Thanh kỳ thật cũng không khó chịu như mọi người tưởng tượng, rốt cuộc cô đã sớm biết thi đại học sẽ bị tạm dừng, đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng gần đây, mọi người quan tâm vẫn làm cô rất cảm động, đặc biệt hiện tại mấy bạn nhỏ này, còn không biết lấy từ đâu nhiều đồ ăn cho cô như vậy.
“Cảm ơn các em, nhiều như vậy chị cũng ăn không hết, mọi người cùng chia sẻ nhé.”
Hứa Thanh Thanh nói xong, dứt khoát lấy thêm một ít thức ăn từ nhà mình, mang theo bọn nhỏ tìm một chỗ râm mát chia sẻ đồ ăn.
Như đã nói, đối với bọn nhỏ, chỉ cần có ăn ngon liền cảm thấy vui vẻ.

Lúc này, nghe Hứa Thanh Thanh nói, nhìn Hứa Thanh Thanh lấy ra bánh quy, kẹo thậm chí còn có đồ hộp, bọn nhỏ hưng phấn như được ăn tết.
“Bánh quy ngon quá……”
“Mọi người ăn thử đậu phộng bà tớ rang.”
“Cái này cũng ăn ngon……”
“Ha ha……”
Hứa Thanh Thanh nghe bọn nhỏ nói cười, cũng cười rộ thưo.
“Cẩu Đản —— tên nhóc thúi trốn đi đâu vậy, có phải mày cầm đậu phộng của bà đi hay không? Tên nhóc……”
Mọi người đang vui vẻ chia sẻ đồ ăn, một giọng nói nén giận từ xa truyền đến.
Nghe được giọng ông mình, Cẩu Đản hoảng sợ, lặng lẽ đi tới gần Hứa Thanh Thanh trốn ra sau lưng cô.
Hứa Thanh Thanh không nghĩ tới đậu phộng là do tên nhóc này trộm từ trong nhà tới, quay đầu bất đắc dĩ liếc hắn một cái, giương giọng gọi ông Cẩu Đản một tiếng.

Nghe được giọng của cô, ông Cẩu Đản đi tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thằng nhóc trốn ở sau lưng Hứa Thanh Thanh đang trộm nhìn qua.
Nghĩ đến mình vất vả mới nhờ được bà lão rang một bình đậu phộng nhắm rượu, còn không uống được hai lần, chỗ đậu phộng dư lại đã hết sạch, ông Cẩu Đản có chút tức giận thổi râu trừng mắt.
“Xin lỗi ông Cẩu Đản, Cẩu Đản đem đậu phộng đưa cho cháu, đợi lát nữa cháu rang lại một đĩa cho nó cầm về.” Trộm lấy đồ vật trong nhà khẳng định là không tốt, nhưng dù sao thằng bé cũng là vì chính mình, Hứa Thanh Thanh vẫn giúp hắn giải quyết chuyện này trước, đợi lát nữa lại dạy bảo hắn.
Ông Cẩu Đản nghe cô nói, liền đổi sắc mặt, nháy mắt mặt mày ông giãn ra, tuy rằng gương mặt thoạt nhìn vẫn dúm dó, lại thêm vài phần hiền từ: “Nguyên lai là đưa cho Thanh Thanh, vậy không có việc gì, ông chủ yếu là sợ tên nhóc này một mình ăn nhiều như vậy sẽ bị nóng trong, nói cái gì còn không còn……!hương vị đậu phộng thế nào? Nếu cháu thích ăn, ông bảo bà nó lại làm thêm cho.”
“Ăn rất ngon, bất quá không cần thêm ạ, ông đừng khách khí.” Hứa Thanh Thanh vội nói.
“Vậy được, mấy đứa cứ chơi, ông đi về.” Ông Cẩu Đản nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
Chờ ông đi rồi, Cẩu Đản hoan hô một tiếng liền phải chạy ra tiếp tục ăn, lại bị Hứa Thanh Thanh nhanh tay bắt lấy, bảo hắn ngồi xuống bên người mình.
“Chị Thanh Thanh?” Cẩu Đản ngửa đầu, nghi hoặc mà nhìn về phía cô.
Hứa Thanh Thanh không nói chuyện, mà là duỗi tay cầm mấy viên kẹo cho hắn.
“Cảm ơn chị Thanh Thanh!” Cẩu Đản cầm kèo, tức khắc cười rộ lên.
“Cẩu Đản chị hỏi em, nếu là có người trộm cầm kẹo của em đi, em có tức giận hay không?” Hứa Thanh Thanh nhìn thấy hắn cất kẹo vào túi rồi mới hỏi.
Cẩu Đản nghe vậy, lông mày nhỏ tức khắc nhăn lại tới: “Tức giận! Nếu ai trộm kẹo của em, em liền đánh hắn!”
Hứa Thanh Thanh nghe được câu trả lời, lập tức dẫn đường hắn không thể tùy tiện lấy đồ vật của người khác, mặc dù là đồ vật trong nhà, chưa xin phép cũng không thể lấy.
“……!em hiểu chưa?” Hứa Thanh Thanh vuốt đầu hắn hỏi.
Cẩu Đản rũ đầu gật gật đầu, hiển nhiên là biết sai rồi.
Hứa Thanh Thanh chờ chia đồ ăn xong, về nhà cầm một túi đậu phộng nhỏ cho Cẩu Đản, dặn hắn về nhà nhớ rõ phải nói xin lỗi người trong nhà.
Người nhà Cẩu Đản biết được hắn đem đậu phộng đưa cho Hứa Thanh Thanh ăn, đã không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ có mẹ Cẩu Đản nhịn không được nói thầm vài câu, cảm thấy đứa con trai này đối với mẹ cũng không tốt như vậy.
Chờ Cẩu Đản cầm đậu phộng trở về, lại biết xin lỗi, người trong nhà đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng đều thật vui vẻ, cảm thấy đứa trẻ nhà mình đã hiểu chuyện.
Đặc biệt là mẹ Cẩu Đản, chút ghen tị trong lòng tức khắc biến thành cảm kích Hứa Thanh Thanh.
Bọn nhỏ ai về nhà nấy, Hứa Thanh Thanh cũng về nhà.
Đại khái là phía trước quá mức náo nhiệt, nay trở lại chỉ có một mình cô trong nhà, bỗng cảm thấy vài phần quạnh quẽ.
Hứa Thanh Thanh đem cửa đóng lại, ở nhà chính ngồi nghỉ ngơi một hồi, mắt thấy sắp đến giờ cơm, vì thế mở ra giao diện cơm hộp.
Phía trước đi theo bọn nhỏ ăn một chút, hiện tại cô cũng không đặc biệt đói, mở loạt cửa hàng ăn vặt nhìn một vòng, cuối cùng đặt một phần đồ nướng BBQ.
Đặt xong không tới một hồi cô liền nhận được cơm hộp, mở ra, một mùi thơm cay, có cả mùi thì là xông vào mũi.
Một người ăn, cô cũng không đặt quá nhiều, chỉ đặt chân gà, bắp, đậu phụ khô, thịt dê cùng thịt bò, lại thêm một lon Coca.
Nướng bằng than sẽ mùi hương đặc trưng, Hứa Thanh Thanh vốn dĩ không đói bụng, nghe mùi thơm lại có chút gấp không chờ nổi.
Cô cầm một cái chân gà trước, chân gà mặt ngoài gia gia vị rất đều, ăn vào vừa thơm vừa cay, mà chân gà cũng được nấu qua, nhẹ nhàng cắn một cái, cắn được cả xuong, thơm ngon mềm mại, càng nhai càng thơm, ăn rất ngon.
Ăn xong chân gà, Hứa Thanh Thanh bắt đầu cảm giác có chút cay, vì thế mở ra lon Coca uống một ngụm.
Sảng khoái!
Đặt Coca xuống, cô lại cầm lấy một xiên thịt, thịt xiên ngoài xém trong mềm, một ngụm thịt một ngụm Coca, thật sự là hưởng thụ.
Đậu phụ khô hương vị cũng không tồi, dùng dao khứa qua, bên trong ngấm gia vị, ăn vào mặt ngoài hơi giòn, bên trong lại mềm.
Ăn xong đậu phụ khô, Hứa Thanh Thanh đã có chút no rồi, nhìn còn bắp, cái miệng nhỏ nhấp ngụm Coca thở một hồi mới cầm lên.

Phía trước cô ăn bắp chiên, hương vị thực bình thường, so sánh ra, rõ ràng vẫn là bắp nướng bằng than hương vị tốt hơn.
Đây là một cây bắp ngọt, rất non, cùng với gia vị mặt ngoài, ăn vào thơm thơm cay cay lại mềm, đồng thời còn mang theo vị ngọt.
Những người khác có thích hay không Hứa Thanh Thanh không biết, nhưng đây đúng là loại bắp nướng cô thích nhất, mặc dù no rồi nhưng vẫn có thể gặm xong một bắp trong tay.
Đại khái mỹ thực thật sự có thể làm tâm tình sung sướng, ăn xong, tâm tình Hứa Thanh Thanh cũng không tệ lắm, đọc sách rồi đi nghỉ ngơi.
Cuộc sống cứ vậy trôi qua không nhanh không chậm, đảo mắt liền đến cuối tháng sáu.
Buổi sáng hôm nay, Hứa Thanh Thanh đang ở sân phơi chăn, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có người gọi mình.
Nghe ra tựa hồ là giọng Ngô nhị, cô mang theo kinh ngạc ra mở cửa.
“Bà Hồ!”
Cửa mở ra, Hứa Thanh Thanh nhìn lại thấy không chỉ một mình Ngô nhị, còn có bà Hồ đang được nâng lên.
“Mau tiến vào.” Cô đỡ một cái tay khác của bà Hồ dẫn bọn họ vào trong phòng ngồi xuống, rót chén nước rồi mới hỏi, “Phát sinh chuyện gì vậy ạ?”
“Thanh Thanh à……”
Bà Hồ nắm tay cô, hô một tiếng sau liền có chút nói không nói nên lời, cuối cùng vẫn là Ngô nhị mở miệng.
Ngô nhị sở dĩ quen bà Hồ, là do lúc Hứa Thanh Thanh vào trong huyện, lo lắng một mình bà có chuyện gì ngoài ý muốn, nhờ hắn rảnh rỗi thì hỗ trợ chăm sóc một chút.
Tháng 5, cả nước nơi nơi đều hỗn loạn, thậm chí càng ngày càng loạn, phát triển cho tới bây giờ, đã hình thành tổ chức.
Ngô nhị là người biết tri ân, báo đáp, hắn cảm kích Hứa Thanh Thanh, đối với sự phó của cô luôn để ở trong lòng, trong khoảng thời gian này cũng thường xuyên trộm đi thăm bà Hồ.
Đúng là bởi vì như thế, lúc trong nhà bà Hồ bị đám kia người xông vào đập phá, hắn mới có thể kịp thời phát hiện, trước tiên trấn an bà bị chấn kinh, cũng đưa bà tới tìm Hứa Thanh Thanh.
Hứa Thanh Thanh nghe được sự tình quả nhiên vẫn lan đến chỗ bà Hồ, trong lòng thầm than một tiếng.
Lúc này, bà Hồ cũng đã bình tĩnh lại, cảm kích nhìn Hứa Thanh Thanh nói: “Đứa nhỏ ngoan, lần này bà thật sự muốn cảm ơn cháu, nếu không phải lần trước cháu giúp đỡ thu thập đồ vật trong nhà, bọn họ tìm không ra cái gì xấu, không thì sợ lần này liền không chỉ dừng lại ở chuyện đập phá đơn giản như vậy.”
Lần này bà Hồ thực sự có chút bị dọa tới, bởi vì trấn trên có mấy người có thành phần giống bà, bị người ta lục soát ra từ trong nhà mấy đồ vật không nên có, trực tiếp bị coi là theo tư bản chủ nghĩa, bị bắt lại, thậm chí có người còn bị cạo đầu âm dương giễu hành ở trên phố.
Cũng may phía trước bà đem thứ quan trọng nhất phó thác cho Hứa Thanh Thanh, lại nghe lời nói cô xử lý mấy đồ vật không nên có trong nhà một lần, đám kia người tới không tìm thấy cái gì xấu, mới chỉ đập phá cảnh cáo một lần sau liền buông tha bà.
“Không có việc gì, trước tiên bà cứ ở chỗ cháu, bên ngoài có lạon như thế nào cũng không loạn đến trong thôn.” Hứa Thanh Thanh trấn an mà vỗ vỗ tay bà.
Bị dọa sợ bà Hồ tự nhiên muốn lưu lại, nhưng lại có chút lo lắng: “Có thể gây thêm phiền toái cho cháu hay không?”
“Sẽ không ạ.”
Hứa Thanh Thanh vẫn có tự tin, không nói bà cũng không bị người ta bắt lấy nhược điểm gì, chỉ với thân phận của cô tam đại bần nông, anh hùng cô nhi, còn có sự bảo vệ của người trong thôn đối với cô, cùng với lúc trước khi thiên tai cô có cống hiến với toàn huyện, giữ bà Hồ lại vẫn không thành vấn đề.

Ngô nhị còn có vợ cần chăm sóc, không ở trong thôn lâu được, lại cùng cô nói chuyện phiếm một hồi về tình huống trong trấn hiện giờ liền đứng dậy đi.
Trước lúc hắn đi, Hứa Thanh Thanh đi ra sau vườn rau hái được không ít đồ ăn đưa cho hắn.
Nếu là cái khác Ngô nhị khẳng định không nhận, đồ ăn, biết cô không thiếu cái này, ngược lại bọn họ trong thành hiện tại không dễ mua, hắn nói lời cảm ơn liền nhận lấy.
Chờ hắn đi rồi, Hứa Thanh Thanh dọn dẹp phòng ở của cha mẹ nguyên thân, để bà Hồ đi vào trước nghỉ ngơi một chút.
Trong thôn có tin tức gì cũng được truyền đi rất nhanh, không bao lâu mọi người đều biết, nhà Hứa Thanh Thanh có thêm một bà lão.
Bọn họ cũng đều biết, Hứa Thanh Thanh lúc trước ở trấn trên quen một bà lão sống một mình, bà lão đối với hai anh em bọn họ rất tốt, nấu cơm trưa cho bọn họ ăn không nói, còn thường xuyên cho bọn họ nhiều đồ ăn ngon, còn đem xe đạp co hai anh em mượn dùng.

Biết bà lão này tới đây, người trong thôn thật ra không có gì ý kiến, bất quá trong lòng không tránh được tò mò chạy tới xem.
Bà Hồ biết tạm thời phải ở trong thôn một đoạn thời gian, đối mặt với các thôn dân, thái độ tự nhiên khá tốt.
Các thôn dân vốn đang sợ bà là người thành phố sẽ khinh thường người nhà quê, thấy tính cách bà không tồi, ai tới cửa đều có thể nói hai câu, lúc này mới xem như hoàn toàn tiếp nhận bà.
Bất quá, vẫn là có vài người lén đi tìm Hứa Thanh Thanh, hỏi bà sẽ ở lại bao lâu.
Hứa Thanh Thanh biết mọi người là vì tốt cho mình, vì thế nói cho bọn họ, bà Hồ có mang theo đồ ăn tới.
Còn chuyện và vì trốn hỗn loạn ở trấn trên mà tới, Hứa Thanh Thanh tự nhiên sẽ không nói rõ, chỉ nói bà lớn tuổi ở một mình không ai chăm lo, lúc này mới tới đây.
Bà lão làm người xác thật không tồi, phía trước đối với hai anh em cũng tốt, nghe nói bà tự mang đồ ăn tới, sẽ không chiếm tiện nghi của Hứa Thanh Thanh, những người lo lắng cho cô cũng không hề nói gì.
“Thanh Thanh, trở về ăn cơm ——”
Hứa Thanh Thanh dạy học cho bọn Cẩu Đản xong, thím Lưu mới vừa tan tầm kéo cô lại hàn huyên mấy câu, không bao lâu liền nghe được giọng bà Hồ từ trong nhà truyền đến.
“Lần sau lại nói tiếp, cháu đi về ăn cơm trước.” Hứa Thanh Thanh chào mọi người một tiến, bước nhanh về nhà.
“Được nha, bà lão kia tới đây cũng không tồi, có người nấu cơm cho Thanh Thanh không nói, mấy chuyện vặt trong nhà cũng có người làm.”
“Đúng vậy, lại còn có người làm bạn với Thanh Thanh, trong nhà có thêm nhân khí, không đến mức quá quạnh quẽ.”
“Bà lão kia tính cách khá tốt, như vậy xem bà ấy tới đây cũng không tệ lắm.”
Nhìn theo Hứa Thanh Thanh rời đi, mọi người tám chuyện, đều cảm thấy bà Hồ ở lại cũng khá tốt.
Các cô, các bà nói chuyện phiếm vài câu liền tan ra, mà lúc này Hứa Thanh Thanh đã về đến nhà.
Bà Hồ tới, xác thật giúp Hứa Thanh Thanh không ít chuyện, ví dụ như một ngày ba bữa cơm đều có người làm, hơn nữa mấy chuyện vặt trong nhà có người chia sẻ.
Đương nhiên, Hứa Thanh Thanh không phải loại người chỉ biết hưởng thụ, cơm nước xong cô sẽ dọn rửa chén bát, việc nhà cũng sẽ cùng làm với bà.
“Thơm quá, ngửi mùi này cháu cảm giác hôm nay có thể ăn một chén cơm lớn.” Hứa Thanh Thanh rửa xong tay ngồi xuống, ngửi thức ăn trên bàn khen nói.
Bà Hồ nghe cô nói, tức khắc cười rộ lên: “Vậy cháu ăn nhiều một chút, vẫn quá gầy.”
Hứa Thanh Thanh thiệt tình cảm thấy mình cũng không gầy như vậy, mặc kệ là bà Hồ hay là mọi người trong thôn, thường xuyên đều sẽ nói cô gầy, bảo cô ăn nhiều một chút.
Cho tới bây giờ, Hứa Thanh Thanh cũng lười phản bác, trực tiếp gật đầu nói: “Vâng.”
Một mình một thời gian mới có thể biết, trong nhà có người nấu cơm cho mình là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Hứa Thanh Thanh bưng lên chén há mồm to ăn, ăn đến đặc biệt ngon lành.
Bà Hồ nhìn cô ăn, chọn gắp miếng thịt cho cô, lúc này mới bắt đầu ăn.
Cơm chiều kết thúc, chờ Hứa Thanh Thanh rửa bát xong, bà Hồ cầm một phong thư cùng một cái bọc nhỏ đưa cho cô: “Cáu này là đưa tới từ buổi chiều.”
Đem đồ vật cho cô, bà Hồ có chút mệt nhọc liền trở về phòng ngủ, một mình Hứa Thanh Thanh ngồi ở nhà chính mở đèn dầu.
Thư và túi đều là Thẩm Khang Bình gửi về, Hứa Thanh Thanh mở thư ra đọc rước, lại mở túi đồ ra.
Trong túi có một hộp thịt, một bao khoai lang đỏ khô, một cái ấm nước quân dụng mới, còn có hai đóa hoa cài đầu và một cái phong bì đựng tiền trợ cấp.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Khang Bình gửi thư về, kết hợp với những bức thư lúc trước, Hứa Thanh Thanh đã cơ bản xác định, nước thuốc uống bổ não hữu dụng, hắn hẳn là đã khôi phục, còn cụ thể khôi phục tới trình độ nào, cô còn có chút không xác định.
Nếu nói ban đầu còn có điểm rối rắm, cho tới bây giờ, theo thời gian lắng đọng, đối với chuyện hắn có thể khôi phục, Hứa Thanh Thanh chỉ còn lại vui vẻ.
Cô kỳ thật có suy nghĩ xem muốn đi tìm hắn hay không, tận mắt nhìn thấy tình huống hắn hiện giờ, lúc này cô không cần đi học nên có rất nhiều thời gian.

Nhưng đại khái là gần đây tình huống hơi hỗn loạn, cô nghĩ thì nghĩ lại chậm chạp không hành động.
Thẩm Khang Bình đại khái cũng nghe đến tin tức thi đại học tạm dừng, lần này trong thư còn an ủi cô thật cẩn thận.
Hứa Thanh Thanh đọc lại thư một lần nữa, cười lắc đầu, ngay sau đó cầm đồ vật về phòng, chuẩn bị viết thư hồi âm.
Đầu tiên khẳng định với hắn, trong nhà không thiếu đồ ăn không cần gửi thêm, mặt khác, suy xét đến việc hắn đã khôi phục, khẳng định sẽ có chỗ dùng tiền, nhắc hắn giữ lại chút tiền trợ cấp tự mình tiêu, cuối cùng, tự nhiên là dặn hắn phả biết tự chăm sóc linh tinh.
Viết xong thư, Hứa Thanh Thanh cũng không ngủ được ngay, vì thế dứt khoát trước thu thập những đồ muốn gửi cho hắn.

Tương ớt, khô bò khẳng định là không thể thiếu, mặt khác Hứa Thanh Thanh còn đổ sữa bột vào hộp đựng sữa mạch nha……
Này cũng muốn gửi cho hắn, kia cũng muốn gửi cho hắn, bất tri bất giác Hứa Thanh Thanh liền xếp một bao lớn.
“Hình như có chút nhiều……” Cô suy xét xem có nên lấy bớt đồ ra, nhưng thấy thế nào đều cảm thấy mỗi dạng đều cần đưa cho hắn, cuối cùng vẫn từ bỏ, “Thôi, dù sao cũng không thiếu chút tiền trả phí bưu điện.”
Thu thập xong, cô cũng mệt, cất đồ đi liền đi ngủ.
Trấn trên khẳng định còn loạn, Hứa Thanh Thanh không nghĩ tự mình đi, ngày kế trực tiếp nhờ người muốn đi trấn trên hỗ trợ gửi qua bưu điện.
Biết Thẩm Khang Bình gửi hết tiền trợ cấp về cho cô, người hỗ trợ cũng không cảm thấy cái bao này quá lớn, ngược lại cảm thấy tình cảm anh em bọn họ thật tốt.
Tháng bảy, ghi điểm viên trong đại đội bị bệnh, đại đội trưởng không có biện pháp, lúc này mới nói Hứa Thanh Thanh tới hỗ trợ.
Kỳ thật ghi điểm viên ngoài việc ghi công điểm nhiều khi cũng phải ra ruộng làm việc, chỉ là so với xã viên bình thường được thêm công điểm mà thôi.
Bất quá Hứa Thanh Thanh làm ghi điểm viên, đại đội trưởng lại không có cho cô ra ruộng, chỉ bảo cô nhớ rõ công điểm của mọi người là được.
Hứa Thanh Thanh không dựa vào điểm công ăn cơm, tự nhiên sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ.
“Thanh Thanh, hôm nay phải phiền cháu hỗ trợ nhìn công điểm, chú phải đi vào trong huyện.”
Sáng hôm nay, Hứa Thanh Thanh mới vừa cầm quyển sách ghi công điểm ra cửa, liền nhìn thấy đại đội trưởng đi tới.
Nghe đợc đại đội trưởng nói, cô thuận miệng hỏi một câu: “Đi trong huyện? Là có chuyện gì sao ạ?”
Đại đội trưởng nói: “Phía trước đi công xã mở cuộc họp, nghe lãnh đạo công xã nói, đại lãnh đạo nói nông thôn chúng ta rộng lớn có rất nhiều việc làm, kêu gọi thanh niên trí thức xuống nông thôn, hiện tại đã có thanh niên trí thức xuống tới, chú phải đi tiếp nhận nhóm thanh niên trí thức đến đại đội chúng ta.”
Hứa Thanh Thanh nghe vậy, lập tức minh bạch, đây là bắt đầu thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Trên thực tế, đầu năm 1956 cũng đã bắt đầu có thanh niên trí thức xuống nông thôn, bọn họ đều là thiệt tình muốn áp dụng tri thức bản thận trợ giúp nông thôn phát triển, bọn họ không sợ khổ, không sợ mệt, chuyên hướng tới địa phương lạc hậu, khó khăn, một khi cắm rễ chính là mười mấy năm, vài thập niên, thậm chí cả đời.
Mà thẳng đến năm nay, hoạt động thanh niên trí thức xuống nông thôn theo quy mô lớn mới chân chính bắt đầu, hơn nữa bất đồng với lúc trước là tự nguyện, lúc này trong thành phố mỗi nhà thanh niên trí thức chỉ cần không có công việc đều đến hưởng ứng kêu gọi xuống nông thôn.
Đại đội trưởng cũng không biết tâm tìnhHứa Thanh Thanh lúc này khó có thể hình dung, dặn dò xong liền đi thẳng.
Hứa Thanh Thanh ngây ngốc tại chỗ, thẳng đến khi đại đội trưởng đã đi xa mới xách theo quyển sách trong tay đi ra ngoài ruộng.
Cô đi được nửa đường gặp được rất nhiều thôn dân khiêng nông cụ chuẩn bị làm việc, nhất nhất chào hỏi, liền đi theo bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Chờ ra đến ngoài ruộng, có người kỳ quái nói: “Ở! Như thế nào lại không thấy đại đội trưởng?”
“Đại đội trưởng có việc đi trong huyện ạ.” Hứa Thanh Thanh nói.
“Thanh Thanh, muốn thím nói cháu không cần dậy sớm như vậy, chờ làm xong việc chúng ta tìm cháu báo công điểm cũng giống nhau.” Mẹ Nhị Cẩu Tử một bên làm việc một bên nói cùng Hứa Thanh Thanh đang đứng ở bờ ruộng.
Công điểm xác thật là mỗi hộ tự mình báo, đặc biệt là buổi chiều tan tầm, mỗi nhà đều sẽ phái một người đại biểu đi tìm ghi điểm viên báo công điểm.
Định nói dối, cũng không ai dám, bởi vì bị phát hiện bị trừ điểm rất nặng.
“Không có việc gì, dù sao cháu cũng rảnh.” Hứa Thanh Thanh nói chuyện, đã mở ra sổ ghi những người ra làm việc.
Mọi người vừa ra ruộng vẫn tương đối mát mẻ, bất quá chờ mặt trời lên cao, càng ngày càng nóng.
“Thanh Thanh, cháu đi về trước đi, khuôn mặt nhỏ trắng như vậy, đừng để phơi đen, thím giúp cháu nhìn, bọn họ không dám lười biếng.” Thím Lưu lau mồ hôi trên đầu, đứng dưới mặt trời nói.
Thời tiết càng ngày càng nóng, nhìn thấy mọi người ngoài ruộng mồ hôi chảy ròng ròng, Hứa Thanh Thanh xem như minh bạch cái gì gọi là “Mồ hôi thấm xuống đất”.
Cô lên tiếng, lại không về nhà, mà xách một xô nước lại đây cho bọn họ giải nhiệt.
“Vẫn là Thanh Thanh tri kỷ.”
Nhìn thấy cô mang nước tới, mọi người đều lại đây thay phiên cầm gáo múc nước uống, còn có người trực tiếp múc nước xối lên trên mặt, thuận tiện rửa mặt.
Chờ bọn họ uống xong nước, Hứa Thanh Thanh thối lui đến dưới bóng cây, nhịn không được tò mò, lần này trong thôn sẽ đến mấy người thanh niên trí thức.
Bên kia, đại đội trưởng đã mang theo người tới trong huyện, thấy được thanh niên trí thức từ trong thành phố tới.
Đây là quy mô lớn, nhóm thanh niên trí thức đầu tiên hưởng ứng kêu gọi, bất luận tương lai như thế nào, bọn họ lúc này đều mang theo một khang khát vọng xuống dưới, cho nên mặc dù phong trần mệt mỏi, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 46



Editor: Thienyetkomanhme

Các thôn dân thấy Thẩm Khang Bình khôi phục bình thường đều cảm thấy cao hứng, ngay sau đó càng là ngươi một câu ta một câu quan tâm tình huống mấy năm nay của hắn.

Thẩm Khang Bình đơn giản nói một chút, dư quang lại dừng trên người Hứa Thanh Thanh phía sau.

Mấy năm nay, trừ bỏ ngẫu nhiên viết mấy phong thư, hai anh em không được gặp mặt, sao có thể không nhớ.

Hứa Thanh Thanh nhận thấy tầm mắt của hắn, theo bản năng nở nụ cười.

“Được rồi, nhóc Thẩm khó có khi được trở về một chuyến, mấy người lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy, cho hai anh em đoàn tụ mới đúng.” Đại đội trưởng thấy mọi người ngươi một câu ta một câu không yên, ngắt lời nói.

Mọi người suy nghĩ cũng đúng, vì thế nói: “Đúng đúng đúng, Nhóc Thẩm mau về nghỉ ngơi trước đi.”

“Cậu trở về chỉ như vậy sao? Cần chúng ta hỗ trợ lấy hành lý không?”

“Ở trên xe, không cần phiền toái mọi người.” Thẩm Khang Bình dứt lời, trong thôn đã vang lên tiếng ô tô.

Nguyên lai, hắn ngồi xe trực tiếp về thôn, chỉ là ô tô muốn tiến vào thì phải đi đường vòng, hắn chờ không kịp đến đến gần thôn trực tiếp nhảy xuống xe đi đường nhỏ vào thôn.

Vốn dĩ mọi ngươi cảm thấy Thẩm Khang Bình khôi phục bình thường, Hứa gia xem như chân chính khổ tận cam lai, cuộc sống về sau khẳng định sẽ càng ngày càng tốt, chờ nhìn xe vào thôn, biết được hắn là ngồi xe trở về, trong lòng càng thêm cảm thán, cảm thấy cuộc sống Hứa gia đã không giống như xưa.

Đây cũng là bọn họ nghĩ, trên thực tế, từ năm ấy Hứa Thanh Thanh xuyên tới, hai anh em Hứa gia đã rất lâu không thấy khổ, ngay từ đầu không tìm thấy phương pháp nạp phí, ăn cũng là ăn màn thầu trắng mọi người không dám mơ tới, càng đừng nói về sau……

Xe lại đây, có hai thanh niên mặc quân trang nhảy xuống, làm kính lễ với Thẩm Khang Bình, hỏi hắn an bài kế tiếp.

Thẩm Khang Bình không quên ba người bị hắn trói, từ trong xe lấy ra hành lý của mình đeo trên lưng, để cho bọn họ đem ba người kia vào trong huyện.

Thấy hắn nhắc tới ba người kia, người trong thôn mới phản ứng lại, vừa rồi chỉ lo hắn trở về cảm thấy cao hứng, còn chưa có hỏi tình huống ba người kia như thế nào.

“Này không phải là mấy người lần trước tới thôn chúng ta sao?” Người trong thôn đến gần, đột nhiên có người nhận ra.

Thẩm Khang Bình nghe nói đây không phải lần đầu mấy người này tới thôn, lại hỏi nhiều hai câu.

Chờ từ trong miệng người trong thôn biết được việc lần trước, đáy mắt hắn lạnh lùng, tức khắc hối hận vừa rồi đánh quá nhẹ.

“Bọn họ sao lại tới thôn chúng ta?” Đại đội trưởng nghĩ vô duyên vô cớ Thẩm Khang Bình khẳng định sẽ không đánh người, trong lòng đã có chút phỏng đoán.

Hứa Thanh Thanh nghe vậy, kể lại chuyện vừa rồi.

“Hay lắm! Ai cho bọn hắn lá gan dám tới thôn chúng ta……”

Người trong thôn nghe cô nói xong, trong lòng nghĩ mà sợ, nghĩ đến nếu không phải cô cảnh giác, nếu không phải vừa lúc gặp được Thẩm Khang Bình trở về, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tức giận đến trực tiếp lấy chân đá lên trên mặt mấy người kia.

Ba người trên mặt đất kia cũng xứng đáng, lần trước bị người trong thôn đưa đến đồn cảnh sát bị giam mấy tháng, ăn đến đau khổ nhưng không biết tỉnh lại, ngược lại ghi hận thôn Dương Thụ, trừ bỏ một tên nhát gan không dám quay lại, ba tên còn lại thương lượng một chút, quyết định trốn vào trong thôn, mỗi người tìm cho chính mình một người vợ coi như trả thù.

Bọn họ nghĩ thật hay, trốn ở trong thôn, nếu gặp được con gái ra khỏi nhà một mình liền trực tiếp hợp lực bắt lại, gạo nấu thành cơm, không sợ nhà gái cùng người nhà gái không gả.

Cũng không biết nên nói vận khí bọn họ tốt hay là không tốt, vừa mới lẻn vào trong thôn không bao lâu, liền gặp được Hứa Thanh Thanh ra cửa một mình.

Lần trước anh Mã đã coi trọng cô, nhận ra cô, tức khắc vừa mừng vừa sợ, nhưng mà hắn nhìn quá mức chuyên chú, lại là khiến cho Hứa Thanh Thanh cảnh giác, làm cô nhanh chóng quyết định rời đi.

Mà mấy người đang trốn ở trong bụi cỏ chuẩn bị tìm cơ hội thấy cô đột nhiên chạy trốn, cho rằng bọn họ bị phát hiện, còn do dự một hồi, cuối cùng do anh Mã mới không cam lòng dẫn dắt thuộc hạ đuổi theo, còn kết quả, tự nhiên không cần nói lại.

“Ai u…… Tôi sai rồi…… A……”

“A…… Không liên quan tới tôi…… Các người mau thả tôi……”

“A…… Cầu xin các người……”

Ba người bị Thẩm Khang Bình đánh đến nửa hôn mê lại bị người trong thôn đá loạn một hồi, đau đớn kêu lên như heo bị giết.

Hai quân nhân ở bên cạnh nghe xong tiền căn hậu quả, trong lòng cũng thập phần chán ghét bọn họ, đặc biệt bọn họ thế nhưng còn dám khi dễ gia đình quân nhân.

Chờ người trong thôn đá đá, đánh đánh cho bọn họ kêu không nổi, hai quân nhân mới vẻ mặt ghét bỏ xách ba người ném vào trong xe, chuẩn bị đưa đến đồn cảnh sát huyện.

Chờ xe đi rồi, Thẩm Khang Bình mang theo Hứa Thanh Thanh về nhà, các thôn dân theo ở phía sau nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.

“Nghe được không, hai quân nhân vừa rồi thế nhưng gọi nhóc Thẩm là đoàn trưởng!”

“trước kia tôi đã cảm thấy nhóc Thẩm không giống đứa nhỏ khác, quả nhiên là đứa có tiền đồ.”

“Vô nghĩa……” Hắn trước kia làm sao mà giống đứa nhỏ bình thường, bất quá lời này cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng.

“Ái Quốc nếu là ở phía dưới có biết, cũng có thể an giấc ngàn thu.”

“Muốn tôi nói, lúc trước Ái Quốc nên trực tiếp nhận nó làm con trai, hiện giờ cũng coi như là có người kế tục, thật đáng tiếc.”

“Ai nói không phải chứ.”

Trước kia tâm trí Thẩm Khang Bình có vấn đề, mọi người còn không cảm thấy gì, lúc này nhìn thấy hắn có tiền đồ, tức khắc thay Hứa Ái Quốc cảm thấy đáng tiếc.

Đoàn người theo tới Hứa gia, thanh âm náo nhiệt làm bà Hồ vốn nghỉ ngơi ở phòng tỉnh dậy, bà ra cửa nhìn thấy thanh niên bên cạnh Hứa Thanh Thanh, sửng sốt một chút mới nhận ra.

“Là…… Là nhóc Thẩm đã trở lại?”

“Bà Hồ.” Thẩm Khang Bình nghĩ đến lúc mình không ở nhà, ít nhiều có bà chăm sóc em gái, trong giọng nói tràn đầy kính trọng.

“Ơi!” Bà Hồ thấy hắn đã trở lại, cao hứng, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, ăn cơm chưa? Bà làm chút cơm cho cháu.” Nói xong, bà liền xoay người vào trong phòng bếp.

Thẩm Khang Bình nhìn ngôi nhà quen thuộc trước mặt, trong lòng nhất thời không biết nói gì, bất quá tóm lại vẫn là cao hứng.

Hắn đi vào nhà chính, đem hành lý đặt lên bàn, ngay sau đó mở ra một cái ba lô, từ bên trong lấy ra không ít thức ăn chia cho thôn dân xung quanh.

Các thôn dân khách khí hai câu, đều cười nhận lấy, ngay sau đó nghĩ Thẩm Khang Bình vừa trở về cũng rất mệt, một đám người mời Thẩm Khang Bình có thời gian tới nhà ăn cơm, chậm rãi rời khỏi Hứa gia.

Mọi người đi rồi, nháy mắt nhà chính an tĩnh lại, đột nhiên vang lên một tiếng cười.

Thẩm Khang Bình nghe tiếng quay đầu, đáy mắt không tự giác nhiễm ý cười: “Cười cái gì?”

“Chính là nghĩ đến lúc trước anh rất hộ thực a……” Hứa Thanh Thanh hiển nhiên là từ hình ảnh hắn mới vừa rồi chia đồ ăn cho mọi người, hồi tưởng thiếu niên lúc trước.

Thẩm Khang Bình nghe được lời này, lại là nhớ lại lúc trước sinh hoạt cùng cô, nói là anh trai, trên thực tế ngược lại là em gái chăm sóc mình, đặc biệt là ở trong trường học.

Nghĩ đến chuyện này, hắn không khỏi cười rộ lên, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.

Nhìn đến hai cái má lúm đồng tiền kia, đầu óc Hứa Thanh Thanh còn chưa phản ứng lại, tay đã nâng lên, đầu ngón tay chọc nhẹ mặt hắn một chút.

Động tác quen thuộc này, đánh vỡ ngăn cách mấy năm không gặp của hai anh em.

Thẩm Khang Bình vốn đang sợ lâu ngày không gặp, em gái sẽ thấy xa lạ, nhìn động tác này của cô, trong lòng lại thở phào sung sướng, đứng nghiêm tại chỗ cho cô chọc.

Thấy hắn vẫn để mình khi dễ như cũ, khóe môi Hứa Thanh Thanh không tự giác cong một chút, ngay sau đó thu hồi tay, vỗ cái bàn bảo hắn ngồi xuống.

“Lần này anh trở về có thể ở bao lâu?” Hứa Thanh Thanh hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.

“Không sai biệt lắm nửa tháng.” Thẩm Khang Bình nói xong, thấy cô tựa hồ có chút thất vọng, nhanh bổ sung, “Bất quá kế tiếp anh hẳn là sẽ ổn định một chỗ, sẽ không bận rộn giống lúc trước.”

Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, lại quan tâm tình huống mấy năm nay.

Tuy rằng mấy năm nay cũng có gửi thư qua lại, nhưng sao có thể giống như trực tiếp nói chuyện.

Thẩm Khang Bình thấy cô hỏi, chọn ít chuyện thú vị xảy ra mấy năm nay kể lại cho cô nghe.

Sao Hứa Thanh Thanh không biết hắn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng chỉ cần hiện tại hắn đã bình yên trở lại, cũng đã là chuyện may mắn lớn nhất.

“…… Bọn họ đều hâm mộ anh thường xuyên nhận được đồ em gửi tới…… nhưng mà thức ăn em chuẩn bị, bị đám gia hỏa kia chia nhau ăn không ít.”

Hứa Thanh Thanh cười nói: “Vốn dĩ là chuẩn bị cho anh và để anh chia sẻ cùng mọi người mà.”

Hai anh em nói chuỵen hứng khởi, bà Hồ đã bưng chén từ phòng bếp ra tới: “Tiễn khách sủi cảo, đón khách mì, bà làm chén mì trứng cho cháu, trong nồi vẫn còn, ăn nhiều một chút.”

“Cảm ơn bà Hồ.” Thẩm Khang Bình nghe mùi thơm xác thật có chút đói bụng, nói lời cảm ơn liền kéo chén đến trước mặt.

“Buổi trưa cháu cũng không ăn nhiều, vừa lúc ăn một chút cùng anh.” Bà Hồ nói, lại bưng một cái chén nhỏ cho Hứa Thanh Thanh.

Thẩm Khang Bình nghe được lời này, lập tức nhìn về phía cô.

Thấy ánh mắt quan tâm của hắn, Hứa Thanh Thanh giải thích: “Không có việc gì, chính là trời nóng nên không có khẩu vị thôi ạ.”

“Năm nay xác thật nóng hơn một ít.” Bà Hồ tiếp một câu, cũng không định nhìn chằm chằm hai anh em ăn cơm, đứng dậy đi ra phía sau, định ra vườn hái chút rau nấu cơm chiều.

Hứa Thanh Thanh nhìn theo bà Hồ rời đi, bưng lên chén mì trước mặt: “Em ăn không vô, anh ăn giúp em.”

Nói xong, động tác thuần thục găp mì vào trong chén của hắn.

“Tốt xấu cũng uống chút nước canh.” Thẩm Khang Bình thấy cô gắp hết mì vào chén mình, còn muốn cho hết nước mì, vội nói.

Hứa Thanh Thanh lúc này mới để lại non nửa chén nước canh, đưa đến bên miệng từ từ uống.

Đại khái là do thói quen ở bộ đội, tốc độ Thẩm Khang Bình ăn cơm đặc biệt nhanh, lúc Hứa Thanh Thanh uống chút canh, hắn đã ăn gần xong rồi.

Hứa Thanh Thanh cũng không kinh ngạc lượng cơm của hắn, rốt cuộc trước kia ở nhà hắn ăn cũng rất tốt, chỉ là thấy hắn ăn nhanh như vậy, không tránh được nhắc nhở hai câu: “Ăn quá nhanh không tốt cho dạ dày, anh ăn từ từ.”

“Quen rồi.” Thẩm Khang Bình nói xong, tốc độ mới hơi chậm lại.

Chờ bọn họ cơm nước xong, bà Hồ mới ngồi xuống, quan tâm tình huống mấy năm nay của Thẩm Khang Bình, lại nói với hắn một chút sự tình trong nhà.

Thẩm Khang Bình rốt cuộc mới trở về, mặc dù hắn nói không mệt, cùng hắn hàn huyên chút, bà Hồ vẫn thu thập xogn phòng của hắn để hắn nghỉ ngơi một lát.

Thẩm Khang Bình nói không được, chỉ có thể ở trong phòng nằm xuống, không một hồi lại ngủ thật.

Vì chúc mừng Thẩm Khang Bình trở về, cơm chiều Hứa gia thập phần phong phú, có cá có thịt không nói, còn giết một con gà.

Ăn cơm, Thẩm Khang Bình chọn không thịt từ bụng cá cho người ngồi bên tay trái.

Hứa Thanh Thanh nhận được thịt cá, cười cười lại gắp cho hắn một cái đùi gà, lại đem một cái khác cho bà Hồ.

“Đứa nhỏ này, tự cháu ăn đi!” Bà Hồ nhìn đùi gà trong chén, nói.

“Cháu lại không thích ăn đùi gà.” Hứa Thanh Thanh một bên gắp thịt cá đưa vào trong miệng, một bên nói.

Thẩm Khang Bình nhớ rõ cô đúng là không thích ăn đùi gà, vì thế lại gắp một cái cánh gà cho cô.

“Anh tự ăn đi, ăn nhiều một chút.” Hứa Thanh Thanh nhận cánh gà liền nói.

“Được.”

Thẩm Khang Bình đồng ý, kế tiếp lại vẫn gắp không ít đồ ăn cho cô như cũ.

Tay nghề bà Hồ rất tốt, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn tưi mới, bữa cơm này ba người đều ăn đến vừa lòng.

Cơm chiều kết thúc, bà Hồ ngồi nói chuyện cùng bọn họ một hồi, rốt cuộc tuổi lớn, tinh thần không lên nổi, không bao lâu liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Lưu lại hai người, dứt khoát đi dạo tiêu thực.

Đêm nay bóng đêm rất đẹp, nơi xa truyền đến tiếng trùng kêu, ếch kêu không biết mệt mỏi nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.

Hứa Thanh Thanh chống cằm nhìn trời, lại nhịn không được nghiêng đầu ngắm người bên cạnh.

“Nhìn cái gì?” Nhận thấy ánh mắt của cô, Thẩm Khang Bình nghiêng đầu.

“Thấy anh càng ngày càng đẹp trai.”

Trước kia Hứa Thanh Thanh biết hắn đẹp, nhưng khi đó dù đẹp, cảm giác vẫn thiếu gì đó, không giống hiện giờ, nhìn một hồi khiến cho người ta không rời được mắt.

Đương nhiên, không riêng chỉ có nguyên nhân này, trên người hắn cũng có thêm khí chất quân nhân.

Trước kia cô cũng từng khen hắn đẹp, nhưng khi đó Thẩm Khang Bình chỉ đơn thuần cảm thấy vui vẻ mà thôi, lúc này, đối diện nụ cười của cô, tim lại không tự chủ đập chậm một nhịp, ngay sau đó dời mắt đi, không dám nhìn cô.

Hứa Thanh Thanh thấy hắn bị khen một câu liền ngượng ngùng, không khỏi che miệng cười trộm, cảm thấy quả nhiên người thành, da mặt cũng mỏng hơn.

Thẩm Khang Bình nghe tiếng cười của cô, mang theo điểm bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn hai mắt cong thành trăng non của cô, nói: “Em gái mới đẹp.”

Em gái từ nhỏ chính là cô bé đẹp nhất trong thôn, lớn lên một chút lại là cô gái đẹp nhất trường, cho tới bây giờ, Thẩm Khang Bình cảm thấy đại khái con gái toàn thế giới cũng kém cô.

Hứa Thanh Thanh cho rằng hắn học theo, tự nhận da mặt mình không mỏng giống hắn tức khắc cười rộ lên, gật đầu: “Anh nói đúng.”

Hai anh em lại ngồi nói chuyện phiếm, lúc này mới đứng dậy trở về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Thẩm Khang Bình đã rời giường, múc đầy lu nước trong phòng bếp, chạy đến sau núi rèn luyện, thẳng đến khi hừng đông mới trở về, trong tay còn xách theo một con gà rừng.

Nửa đường về nhà, Thẩm Khang Bình thấy được mấy người thanh niên xa lạ, suy nghĩ một chút liền đoán được, đại khái là thanh niên trí thức trong thôn.

Hắn nhìn thấy thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức cũng nhìn thấy hắn, nam thanh niên trí thức còn đỡ, nữ thanh niên trí thức đều nhìn không rời, ngay cả Vương Duyệt Duyệt vẫn luôn mắt cao hơn đầu cũng không ngoại lệ.

“Đây là ai?” Chờ nhìn không thấy bóng người, Vương Duyệt Duyệt nhịn không được hỏi.

Hiện giờ trong nhóm nữ thanh niên trí thức, cũng chỉ có Hạ Hồng Mai lớn nhất còn nguyện ý nói chuyện với cô ta: “Nghe nói ngày hôm qua anh trai Thanh Thanh mới trở lại, hẳn là hắn.”

“Cô muốn làm gì?” Lưu Tuyết thấy cô ta hỏi cái này, vẻ mặt cảnh giác nhìn nhìn.

Vương Duyệt Duyệt liếc mắt một cái: “Cô quản được chắc, lại không phải anh cô!”

“Sao lại không liên quan tới tôi, chuyện của Thanh Thanh chính là chuyện của tôi……”

Khi hai nữ thanh niên trí thức cãi nhau, Thẩm Khang Bình đã về đến nhà, mà lúc này, bà Hồ cùng Hứa Thanh Thanh cũng đều đã dậy.

“Gà rừng, anh ra sau núi?” Hứa Thanh Thanh nhìn gà rừng hắn xách trên tay, tò mò mà thò qua nhìn.

Thẩm Khang Bình gật đầu nói: “Đến sau núi rèn luyện, nhìn thấy có gà rừng liền thuận tiện bắt lại.”

“Ăn cơm.” Bà Hồ nhìn thấy Thẩm Khang Bình đã trở lại, liền kêu bọn họ ăn cơm.

Cơm sáng là dùng canh gà ngày hôm qua nấu mì, sợi mì tuyết trắng nằm trong nước canh gà vàng ruộm, cùng với cải thìa xanh biếc, nhìn thôi đã muốn ăn.

Sau khi Thẩm Khang Bình trở về, Hứa Thanh Thanh liền thập phần tự nhiên khôi phục thói quen lúc trước.

Lúc này, cô ngồi xuống, chuyện thứ nhất chính là chia một nửa chén mì cho hắn.

“Trong nồi vẫn còn.” Bà Hồ nhìn động tác của cô, lập tức nói.

Hứa Thanh Thanh nói: “Cháu ăn không hết nhiều như vậy.”

“Cái đứa nhỏ này, như thế nào anh vừa trở về, càng thêm không thích ăn cơm.” Bà Hồ oán trách nói.

Thẩm Khang Bình biết hết, trước kia cô chính là như vậy, gắp một đũa mì ăn xong liền nói: “Không có việc gì, chờ con bé đói bụng lại ăn là được.”

Bà Hồ không phải bà lão cổ hủ, nghe vậy cũng không nói cái gì nữa.

Nhưng thật ra Hứa Thanh Thanh, không nhịn xuống được ghé tới bên tai Thẩm Khang Bình nhỏ giọng nói: “Vẫn là anh ở nhà mới đỡ, bằng không mỗi lần ăn cơm đều bị bà bắt ăn no căng.”

Cô mới vừa đánh răng xong, hơi thở ấm áp có mùi thơm bạc hà thở tới bên tai Thẩm Khang Bình, làm toàn bộ lỗ tai hắn có chút ngứa.

Tay cầm đũa của hắn nắm có chút chặt, thấp giọng trả lời: “Không có việc gì, lần sau em không ăn hết thì cứ để anh.”

Thẩm Khang Bình cũng không sợ cô bị đói, rốt cuộc cô không phải loại người để mình bị ủy khuất.

Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, lúc này mới bưng chén bắt đầu ăn mì.

Không biết có phải do tâm trang tốt hay không, cô cảm thấy hôm nay mì sợi ăn rất ngon, vì thế nuốt xuông sợi mì trong miệng liền khen lên: “Tay nghề của bà càng ngày càng tốt, mì này cũng thật thơm!”

“Thế nhưng cũng không thấy cháu ăn nhiều một chút.” Lời nói là nói như vậy, nhưng trên mặt bà Hồ vẫn cười tới nở hoa.

“Đó là do bụng cháu nhỏ, bà yên tâm, có anh cháu ở đây, khẳng định nồi mì sẽ được giải quyết hết.” Hứa Thanh Thanh nói.

Cô nói xong, quay đầu thấy chén Thẩm Khang Bình đã hết, trực tiếp cầm chén của hắn lên.

“Em giúp anh múc thêm một chén!”

Nhìn thấy cô nói xong liền hấp tấp chạy vào phòng bếp, bà Hồ cười nói với Thẩm Khang Bình: “Cháu trở lại là con bé này đều hoạt bát hơn.”

Thẩm Khang Bình không nói chuyện, biểu tình trên mặt lại thập phần dịu dàng.

Ăn xong cơm sáng, Thẩm Khang Bình nghĩ khó có khi được trở về một chuyến, vốn dĩ muốn nhận làm chút việc trong thôn, đại đội trưởng lại cự tuyệt: “Khó có khi được trở về một chuyến, làm cái gì. Nhàm chán thì bảo Thanh Thanh mang cháu lên trấn trên đi dạo, nghe nói hiện tại trấn trên đã có chỗ chiếu phim điện ảnh, hoặc là hai đứa đi xem điện ảnh đi.”

Thẩm Khang Bình nghe vậy, nhìn về phía Hứa Thanh Thanh.

Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cũng không muốn hắn xuống đất làm việc mệt moit, nghe đại đội trưởng nói, tự nhiên phụ họa: “Đại đội trưởng nói đúng, để em mang anh đi lên trấn trên.”

Cô cũng nói như vậy, Thẩm Khang Bình tự nhiên chỉ có thể đi theo cô về nhà, sau đó đạp xe lên trấn trên.

Xe đạp ra khỏi thôn, Hứa Thanh Thanh ngồi ghế sau nhẹ thả chân, nhìn con đường quen thuộc, bỗng nhiên cảm thán: “Còn nhớ rõ trước kia, mỗi ngày chúng ta đi học đều đi qua con đường này, ban đầu không có xe đạp thường xuyên để anh cõng…… Thời gian trôi qua thật nhanh.”

“Đúng vậy.” Thẩm Khang Bình không tự giác đi chậm lại, nhìn phong cảnh chung quanh, cũng hoài niệm theo.

Con đường từ trong thôn đến trấn trên, bọn họ đi cùng nhau không biết qua bao nhiêu lần, nơi này lưu lại rất nhiều tiếng cười, giọng nói của hai người.

Một lần nữa đi trên con đường này kỷ niệm lại ùa về, chờ đến trong trấn, Hứa Thanh Thanh nhảy xuống khỏi yên xe.

Thẩm Khang Bình đẩy xe đạp chậm rãi đi trên đường cùng cô đánh giá bốn phía: “Trấn trên thay đổi cũng không nhiều.”

“Đúng vậy.” Không giống hiện đại, hết thảy đều phát triển rất nhanh, tai đây rất nhiều địa phương quả thực một năm cũng không thay đổi.

Bề ngoài hai anh em đều thập phần xuất chúng, đi ở trên đường, không tránh được sự chú ý của người khác, bất quá Thẩm Khang Bình mặc quân trang, khí thế cũng lớn, cũng không ai dám nhìn chằm chằm họ.

Lúc này trên đường kỳ thật cũng không có gì đáng xem, tiếp tục đi phía trước một đoạn, Thẩm Khang Bình chỉ vào Cung Tiêu Xã phía trước nói: “Muốn vào đi dạo không?”

“Được ạ.” Kỳ thật cũng đã rất lâu Hứa Thanh Thanh không dạo Cung Tiêu Xã, sau khi gật đầu liền đi vào cùng hắn.

Cung Tiêu Xã so với trước kia thì có thêm mấy cái quầy, mặc kệ là đồ vật vẫn hay là nhân viên đều nhiều hơn.

“Có kẹo mỡ heo, anh còn muốn ăn không?” Hứa Thanh Thanh nhìn thấy kẹo mỡ heo, nghĩ đến trước kia hắn rất thích cái này, cười hỏi.

Thẩm Khang Bình trực tiếp bảo người bán gói hai cân, nhìn thấy bánh quy đựng trong lon sắt bên cạnh, nghĩ đến trước kia cô thấy muốn mua lại cảm thấy không có lời, cuối cùng cũng không nỡ bỏ ra mua, lại bảo người ta lấy một hộp bánh quy.

Hứa Thanh Thanh cho rằng hắn muốn ăn, cũng không có nói gì.

Hai người vừa mua vừa đi dạo, có một nhân viên nữ trong quầy nhìn chằm chằm Hứa Thanh Thanh, bỗng nhiên mở miệng nói: “Hứa Thanh Thanh?”

Nghe được có người kêu mình, Hứa Thanh Thanh theo bản năng ngẩng đầu, liền đối diện một gương mặt xa lạ.

Suy nghĩ một chút cũng không nhớ đối phương là ai, cô chỉ có thể nói: “Ngại quá, xin hỏi cô là?”

“Tôi là Chu Lệ Lệ, ba tôi là chủ nhiệm Cung Tiêu Xã!”

Hứa Thanh Thanh nghe tên còn chưa có phản ứng lại đây là ai, chờ nghe được nói sau, mới từ trong trí nhớ nhảy ra một người—— Chu Lệ Lệ, đã từng là bạn học tiểu học, đặc biệt thích khoe khoang đồ tốt trong nhà với bạn học.

“Là cậu.”

Chu Lệ Lệ thấy cô nhận ra mình, hơi ngửa đầu nói: “Tôi tốt nghiệp cấp hai, ba tôi liền sắp xếp một công việc trong Cung Tiêu Xã cho tôi, còn cậu? Hiện tại đang làm gì?”

“Không làm gì.” Hứa Thanh Thanh cùng không có giao tình với cậu ta, thuận miệng trả lời một câu có lệ.

Lúc Chu Lệ Lệ đi học rất ghen ghét cô, đặc biệt nghe nói cô trực tiếp nhảy lớp lên cấp ba, còn mình thì tới cấp ba cũng thi không đậu.

Bất quá hiện tại, thi đại học tạm dừng, Chu Lệ Lệ cảm thấy nên đổi thành cậu ta ghen tị với chính mình.

“Nghe nói thi đại học tạm dừng, thật là đáng tiếc cậu nhảy nhiều lớp như vậy. Đúng rồi, hiện tại cậu sẽ không làm ruộng ở trong thôn đi? Tốt xấu cũng là học sinh cấp ba, chẹp chẹp, muốn tớ xin ba tớ không, tìm giúp cậu một công việc ở trên phố?” Ngữ khí Chu Lệ Lệ thập phần có cảm giác ưu việt.

Hứa Thanh Thanh vốn dĩ muốn mặc kệ cậu ta, thấy cậu ta càng nói càng hăng hái, cảm thấy thật đúng là một chút cũng không thay đổi, đức hạnh y như lúc học tiểu học.

“Cảm ơn, không cần, em gái tôi không cần làm việc, tôi nuôi con bé là đủ rồi.” Hứa Thanh Thanh còn chưa có mở miệng, Thẩm Khang Bình bên cạnh lại nói trước.

Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, lại lộ ra mười phần tự tin.

Chu Lệ Lệ quay đầu, thấy rõ mặt hắn cùng quân trang trên người, lộ ra biểu tình kinh ngạc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.