Editor: Thienyetkomanhme
Nuốt miếng bánh khô cứng trong miệng xuống, Hứa Thanh Thanh vốn muốn đem chỗ bánh còn lại trên tay cho đứa nhỏ đang trông mong nhìn mình, nhưng mà không chờ cô hành động, phía xa liền truyền đến một tiếng gọi, đứa nhỏ nghe được thanh âm liền xoay người chạy đi.
Tay Hứa Thanh Thanh đã vươn được một nửa chỉ có thể thu hồi lại, tiếp tục đi về nhà.
Lúc cô ra cửa không biết Thẩm Khang Bình đã chạy đi đâu, sau khi trở về, cũng không thấy được người như cũ.
Hứa Thanh Thanh tùy tay đem bánh bột ngô đặt ở chén con trên bàn trong nhà chính, cầm lấy cái cốc tráng men trên bàn uống chút nước.
Con gái nhiều ít đều có chút sạch sẽ, trước khi uống nước, cô vốn dĩ tưởng muốn rửa cái cốc mấy lần, tốt nhất lại dùng nước ấm tráng qua một lần, bất quá lại nghĩ vậy sẽ tốn nhiều nước, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Uống vào mấy ngụm nước, cô thở dài nằm sấp trên bàn, suy nghĩ dưới loại điều kiện này chính mình có thể kiên trì được bao lâu.
Trước khi tới đây Hứa Thanh Thanh đang trong kỳ nghỉ dài hạn sau khi thi đại học. Người trong nhà trừ bỏ cho phí sinh hoạt cơ bản từ trước đến nay đều không quản cô, cô cũng lười ngây ngốc trong nhà, chính mình chạy đến nhà cũ, chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau đó lại tìm chút việc làm thêm.
Đang trong thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày cô đều ở nhà chơi chơi trò chơi, đọc tiểu thuyết, ăn uống toàn dựa vào việc đặt cơm hộp, cuộc sống qua ngày nhàm chán
Nghĩ nghĩ, Hứa Thanh Thanh bỗng nhiên nhớ tới, buổi tối trước ngày xuyên qua, bữa tối cô có đặt một phần cơm thịt kho.
Phần cơm thịt kho kia còn rất thơm, cơm trừ bỏ thịt kho cắt hột lựu, còn có rau xanh cùng trứng chiên, chỉnh thể thoạt nhìn không tồi.
Nhưng mà, chờ ăn một ngụm, phát hiện thịt kho hơi béo, cơm cũng dầu mỡ, cô liền mất đi cảm giác thèm ăn, tùy tiện ăn mấy miếng, miễn cưỡng lấp đầy bụng liền mang theo chỗ cơm còn lại ghét bỏ mà ném vào thùng rác, cũng quyết định lần sau không bao giờ đặt cơm hộp nhà này nữa.
Không có biện pháp, Hứa Thanh Thanh là một người sinh sống ở hiện đại, lớn lên ở thành phố, mặc dù không được người trong nhà coi trọng, ít nhất phương diện ăn uống vẫn không bị bạc đãi, rốt cuộc lại không thiếu chút tiền ăn uống.
Đương nhiên, so với đại bộ phận bạn học cùng trường, thì trình độ kén ăn còn tính không tệ, nhiều nhất là ăn ngon thì ăn nhiều một chút, không thể ăn liền ít đi một chút.
Hứa Thanh Thanh đôi khi vứt bỏ thức ăn cũng sẽ cảm thấy lãng phí, nhưng cũng không hối hận, rốt cuộc ăn không vô còn cố ăn làm gì, làm hư thân thể càng không có lời.
Mà hiện tại, lần đầu tiên vì vứt bỏ đồ ăn mà cô cảm thấy hối hận, cơm thịt kho lúc trước cô cảm thấy khó ăn, hiện tại nghĩ tới lại thành thành mỹ vị nhân gian.
Trong bụng đầy nước làm cô nhớ lại vị cơm thịt kho, không bao giờ ngại thịt mỡ nữa, ngược lại rất muốn được ăn mấy miếng cơm thịt kho đầy mỡ cho đỡ thèm.
Thịt mỡ thì làm sao? Kho lên, tương thơm nồng úc, thịt mỡ béo ngật nó không thơm à?
Cơm nhiều mỡ thì sao? Ngấm thịt nước, cắn một ngụm xuống thơm ngon mà?
Hứa Thanh Thanh ủ rũ nằm trên bàn, cảm thấy sao có thể không thơm chứ, nghĩ thôi đã thấy thơm muốn chết!
Nếu có thể được ăn, tôi muốn chọn…… Không! Cô dù nô chết, ngấy chết cũng muốn ăn hết một phần cơm thịt kho kia!
Cô đang chửi thầm, dư quang nhìn thấy Thẩm Khang Bình từ bên ngoài tiến vào, trộm nhìn cô một cái lại một cái.
Hứa Thanh Thanh tâm tình không tốt, vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nể mặt cái trứng chim ngày hôm qua, khi hắn sấn đến bên cạnh ngồi xuống liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Thấy cô chủ động nói với mình, hai mắt Thẩm Khang Bình sáng lên một chút, mới nhỏ giọng nói: “Anh không tìm được quả dại……”
Từ lúc em gái không muốn thân cận với hắn nã, chỉ có những lúc hắn tìm được đồ ăn ngon trên núi thì em gái mới để ý đến hắn một chút, hôm nay cái gì cũng không tìm được, Thẩm Khang Bình lo lắng em gái lại không để ý tới mình.
Hứa Thanh Thanh không nghĩ nhiều, chỉ cho là hắn không tìm được đồ ăn trên núi nên thất vọng, tùy tay đem chén bánh bột ngô đưa cho hắn.
Thẩm Khang Bình nhìn thấy bánh, yết hầu theo bản năng nuốt một cái, hiển nhiên vừa đói vừa thèm.
Chuyện này cũng bình thường, hắn vốn đang tuổi ăn tuổi lớn, buổi sáng lại ở trên núi tiêu hao không ít thể lực, làm sao có thể không đói bụng.
Bất quá, dù như vậy, hắn cũng không nhận chén bánh, mà lại nói: “Thanh Thanh ăn!”
Mặc dù ở trong mắt người ngoài hắn là đồ ngốc, nhưng ở trong lòng Thẩm Khang Bình, hắn lại là anh của Thanh Thanh, mặc dù tâm trí không lớn, hắn trước sau vẫn nhớ rõ anh trai phải chăm sóc cho em gái. . ngôn tình tổng tài
“Em ăn rồi.” Hứa Thanh Thanh tiếp tục ghé vào trên bàn không muốn nhúc nhích, trực tiếp đem bánh nhét vào trong tay hắn.
“Vậy để dành, để lại cho Thanh Thanh từ từ ăn.” Thẩm Khang Bình nhìn bánh trong tay, nuốt nước miếng nói.
Những lời này là câu cửa miệng của mẹ Hứa, hiển nhiên là hắn nghe nhiều nên học theo.
Hiện tại cô đã không muốn ăn, để lâu càng trở nên cứng hơn, càng khó ăn, Hứa Thanh Thanh càng không thể nuốt trôi, bởi vậy để hắn ăn thì hơn.
Thẩm Khang Bình nghe cô nói không thích ăn bánh, lại nói hắn không ăn thì ném đi, vội cúi đầu cắn một miếng to, sợ chậm một cô sẽ ném đi thật.
Với Hứa Thanh Thanh là thứ khó ăn, Thẩm Khang Bình lại ăn cực kỳ ngon lành.
Nhìn tướng ăn của hắn, trong nháy mắt Hứa Thanh Thanh thậm chí có chút hoài nghi bọn họ ăn hai cái bánh khác nhau.
Cô nhịn không được hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon!” Thẩm Khang Bình gật đầu, đem non nửa cái bánh dư lại đưa cho cô.
“Em không ăn, tự anh ăn đi.” Hứa Thanh Thanh xua xua tay.
Xác định cô thật sự không ăn, lúc này Thẩm Khang Bình mới tiếp tục gặm cắn.
Thấy hắn ăn đến ngon lành, vụn bánh rơi rớt cũng luyến tiếc, bỗng nhiên Hứa Thanh Thanh có chút chua xót, đồng thời may mắn lúc nãy không đem bánh cho đứa nhỏ gặp ngoài đường.
Cô lại nghĩ tới hơn nửa hộp cơm thịt kho mình ném vào thùng rác trước lúc xuyên qua, cùng với những hộp cơm chưa ăn hết lúc trước.
Nghĩ đến chỗ đồ ăn đã bị chính mình vứt bỏ, hiện tại mà có, sợ người trong thôn còn coi như Mãn Hán toàn tịch, trong lòng Hứa Thanh Thanh rất hụt hẫng.
Thẩm Khang Bình ăn bánh xong, Hứa Thanh Thanh nấu củ khoai lang đỏ nhỏ chắp vá miễn cưỡng coi như cơm trưa, ăn xong liền trực tiếp về phòng nằm.
Không có biện pháp, không có việc gì để làm, thay vì chạy loạn tiêu hao thể lực còn không bằng nằm ở trên giường, như vậy càng đỡ đói một ít.
Trong thôn rất nhiều nhà hiện giờ đều chỉ ăn một bữa cơm, nhà họ Hứa ăn hai bữa đã coi là xa xỉ, buổi tối tự nhiên không có khả năng lại ăn cơm.
Huống chi, chỗ đồ ăn dư lại trong phòng bếp dư, trừ bỏ khoai lang đỏ Hứa Thanh Thanh còn miễn cưỡng có thể ăn được, những thứ khác cô cũng không muốn ăn.
Rất nhanh trời đã tối, Hứa Thanh Thanh vệ sinh đơn giản, rửa mặt, rót chén nước ấm uống liền trực tiếp lên giường ngủ.
Nằm một buổi trưa, cô tự nhiên là không buồn ngủ, đặc biệt là nghĩ đến tương lai một mảnh mù mịt, tùy thời đều có khả năng đói chết ở niên đại này, Hứa Thanh Thanh càng khó có thể đi vào giấc ngủ.
Từ 6, 7 giờ tối trong đầu Hứa Thanh Thanh luôn miên man suy nghĩ nếu không thể trở về, về sau phải làm sao bây giờ, đến 11 giờ hơn, gần 12 giờ mới chậm rãi ngủ.
Đại khái là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, trong khi ngủ, Hứa Thanh Thanh mơ thấy chính mình xuyên trở về hiện đại, việc đầu tiên cô làm là đặt cơm hộp, gà rán, đồ nướng BBQ, pizza, cơm thịt kho, lẩu cay, cổ vịt, bánh kem, trà sữa…… bày tràn đầy một cái bàn lớn.
Gà rán vàng ruộm chấm tương ớt ngọt thoạt nhìn phá lệ mê người, cắn xuống một ngụm, ngoài giòn trong mềm, mùi thơm bốn phía.
Đồ nướng BBQ nướng vừa tầm mặt trên rải đầy bột ớt cùng gia vị, ăn vào vừa thơm vừa cay.
Pizza mới ra lò tản ra nhiệt khí, topping mặt trên có vàng, có đỏ, có xanh, thoạt nhìn rất quyến rũ, cắt ra một miếng, còn có thể lôi theo phô mai, ăn vào trong miệng, vừa thơm vừa mềm.
Thịt kho……
Ò ó o o——
Lúc Hứa Thanh Thanh cầm một cái đùi gà lớn chuẩn bị ăn, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gà trống báo sáng, bị giật mình tỉnh dậy, miệng cô đều mở ra cắn không khí.
Hàm răng trống rỗng chạm vào nhau, Hứa Thanh Thanh mở mắt ra tỉnh lại, nhìn căn phòng ánh sáng còn có chút mờ mịt, nhịn không được thở dài: “Aiz, thực sự muốn ăn cơm hộp……”
Nhớ lại gà rán, đồ nướng BBQ, pizza, cơm thịt kho…… trong mộng, Hứa Thanh Thanh một bên nuốt nước miếng, một bên xuất hiện ảo giác trước mắt, giống như thấy được giao diện app cơm hộp ở trước mặt cô, chỉ cần cô vươn ngón tay ra một chút, là có thể đặt cơm hộp.
Phát hiện chính mình đói đến xuất hiện ảo giác, Hứa Thanh Thanh cảm thấy mình thật là quá khổ.
Không thể tiếp tục như vậy, nếu thật sự không thể quay về, vẫn phải nghĩ biện pháp làm gì đó kiếm đồ ăn, bằng không cuộc sống này thật là không qua được.
Hứa Thanh Thanh giơ tay che khuất đôi mắt, yên lặng suy nghĩ.
Hiện giờ, hoàn cảnh chung là thiếu lương thực, cô nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện biện pháp duy nhất có thể nghĩ đến đại khái là xin giúp đỡ từ những chiến hữu cũ của cha nguyên thân.
Hứa Thanh Thanh không thích phiền toái người khác, chuyện mình có thể tự giải quyết dù mất nhiều thời gian, cũng muốn tự mình làm.
Nghĩ đến lúc trước mẹ Hứa tự mình đi lên núi tìm đồ ăn cũng chưa hướng từng mở miệng nhờ cậy chiến hữu của chồng, Hứa Thanh Thanh cuối cùng lại bỏ ý tưởng này đi.
Thôi vậy……
Hứa Thanh Thanh buông tay, quyết định tạm không cần phiền toái người khác, tự mình tìm cách một chút.
Cô buông tay, phát hiện ảo giác trước mặt vẫn còn, “A” một tiếng, nhịn không được xoa xoa hai mắt.
Xoa xong hai mắt cô nhìn lại, phát hiện giao diện cơm hộp vẫn tồn tại như cũ, suy nghĩ trong đầu cô chợt lóe, đột nhiên ngồi dậy.
Là một người đọc qua không ít tiểu thuyết trên internet, trải qua chuyện xuyên không ly kỳ, gặp bàn tay vàng gì đó, cô hoàn toàn có thể tiếp thu.
Hứa Thanh Thanh ngồi dậy, phát hiện giao diện cơm hộp không có biến mất, mà là theo tầm mắt của mình mà di động vị trí, tiếp tục hiện ra trước mặt.
Cô cẩn thận quan sát, phát hiện cái giao diện này cơ bản giống với app cơm hộp của mình ở hiện đại.
Cô thử vươn tay nhẹ nhàng chạm xuống, phát hiện cái giao diện này có thể kéo xuống xem, trong lòng có chút kích động.
Kéo xuống một chút, Hứa Thanh Thanh thấy không ít tên cửa hàng quen thuộc, cô thử tùy tiện chọn một cửa hàng gà rán, phát hiện có thể tiếng vào, cũng có thể chọn vào giỏ mua sắm, tim đập dần dần nhanh hơn.
Nhưng mà địa chỉ nhận hàng thì làm sao bây giờ?
Tùy tiện chọn một phần gà rán hơn 20 đồng, Hứa Thanh Thanh đột nhiên nghĩ đến, vì thế quay lại trang chủ.
Liền phát hiện địa chỉ thể hiện vị trí hiện tại là công xã Tân Hương, đội ba, thôn Dương Thụ thôn, cô lại không quá kinh ngạc.