“phòng cho bốn người may mắn”
Đêm khuya.
Vệ Tam đứng ở sảnh chính cảng sao Sa Đô quan sát hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên bên phải xuất hiện một người.
“Bạn gì đó ơi, đến Damocles đi học à?”
Đối phương tiến lại quá gần, hơn nữa động tác nhìn láo liên xung quanh khiến Vệ Tam đề phòng nhìn lại: “Có việc gì sao? “
Đối phương hoàn toàn không để ý, ngược lại còn nhiệt huyết nói liến thoắng: “Tôi là học sinh của trường Quân sự Damocles, trường chúng tôi có xe đưa đón, không phải kẻ lừa đảo.”
“Đêm hôm khuya khoắt cũng đưa đón?” Vệ Tam cảm thấy trường Quân sự này có vẻ thú vị.
“Có chớ!” Đối phương chỉ vào một đống người gần đó, “Những người kia cũng là tân sinh viên giống như cậu, xe chuyên dụng thì nửa giờ đi một lần, các cậu đến trường nhận đồ liền, xong là có thể đi tới ký túc xá.”
Vệ Tam còn chưa kịp cảm thụ được sự cô đơn khi đi tới tinh cầu xa lạ, thì đã bị người ta nhiệt tình đẩy lên xe chuyên dụng của trường quân sự, dọc theo đường đi còn có chị khóa trên ở phía trước giảng giải đặc sắc từng vùng và mỹ thực của Sao Sa Đô.
Mặc dù là đêm khuya, nhưng hiển nhiên có không ít người đến vào giờ này nên đèn đuốc trong trường sáng trưng.
Đàn chị trên xe đưa cả xe của bọn họ đến cổng trường, giao cho một nhóm đàn anh đàn chị khác.
“Khoa cơ giáp sư đứng bên trái, khoa chiến sĩ cơ giáp độc lập đứng bên phải, à có ai học chỉ huy không? Rồi, khoa chỉ huy đứng ở giữa.” Một đàn anh vẫy cờ và hét lên.
Một đám người cùng xe này rất nhanh đã đứng ngay ngắn, Vệ Tam đứng ở bên phải nhìn sang bên trái, bên kia tất cả đều là cơ giáp sư, phong thái thoạt nhìn nhã nhặn trầm ổn hơn rất nhiều. Sau khi tất cả mọi người đứng yên lặng thì không thấy có ai ở giữa. Đàn anh khối trên lại lộ vẻ giống như đây là chuyện thường thấy, đoạn cầm cờ bảo học sinh khoa cơ giáp sư đi theo anh.
“Được rồi, hiện tại mấy bạn học khoa chiến sĩ độc lập đi theo tôi.” Một chị khóa trên giơ cờ màu khác la to.
Trên đường cũng đụng phải mấy anh mấy chị khác mang theo người trở về, mấy sinh viên mới đều dùng xe đẩy túi lớn túi nhỏ đồ đạc ở phía sau.
“Đợi lát nữa các em cũng phải nhận mấy thứ này, chăn gối, đồ vệ sinh cá nhân, còn có một bộ đồ ăn; mặt khác gần ký túc xá trường học đều có cửa hàng tiện lợi, các em có thể đi mua đồ mình cần.” Chị khóa trên vừa đi vừa nói, “Mọi người theo sát một chút.”
Tất cả mọi người đăng ký chọn phòng trước, kế đó mới đi nhận đồ.
“Vệ Tam?” Giáo viên cầm thư thông báo trúng tuyển, rồi quay đầu nhìn con số đang nhảy trên quang não, đưa cho cô một cái nút, “Ấn vào đi.”
Vệ Tam nghe vậy bèn làm theo, sau khi ấn xuống, chữ số đang nhảy trên quang não của thầy giáo dừng lại, nó hiển thị [Cam Một 707].
Người thầy nhìn thoáng qua: “Lần này đúng lúc có một phòng ngủ còn trống chỉ đủ cho một người thế mà bị em bốc trúng, vận may không tệ.”
Vệ Tam còn chưa có phản ứng quá lớn, các sinh viên mới đã hâm mộ, tuổi này ai mà không muốn có chút riêng tư, đáng tiếc khoa chiến sĩ độc lập của trường Quân sự Damocles đều ở phòng cho bốn người.
“Thầy ơi, còn có phòng giống như vậy không?” Những người phía sau hô lên.
“Chỉ có căn này thôi.” Thầy nhẫn tâm cho hay.
Mọi người đành phải ngoan ngoãn đăng ký rồi đi nhận đồ dùng sinh hoạt.
Hành lý của bọn họ đều được mang theo, hơn nữa lại có thêm đồ được phát, thành ra ai nấy cũng tay xách nách mang, chật vật khôn cùng, hoàn toàn khác với mấy sinh viên mới mà họ đã thấy khi nãy.
Một số người đặt câu hỏi: “Chị ơi, chúng ta không có xe đẩy sao?”
Chị khóa trên thân thiết lắc đầu: “Sinh viên khoa chiến sĩ độc lập không có xe đẩy, tin rằng bằng thể lực của mọi người thì chuyển chút đồ này chắc chỉ là đủ làm nóng người.”
“Đây là phân biệt đối xử.” Bạn học khiêng chăn hô, “Sinh viên khoa chiến sĩ cơ giáp độc lập chúng em cũng muốn được quan tâm.”
“Đúng vậy!” Lập tức có người phụ họa.
“Đây chính là tình yêu của nhà trường dành cho các em.” Mặt người chị không đổi sắc, “Mọi người đừng từ bỏ mỗi một cơ hội rèn luyện nha.”
Đám người: “…”
Phòng ngủ chuyên dụng của chiến sĩ cơ giáp độc lập đều tựa vào nhau, Vệ Tam không khiêng chăn, cô xách hành lý đi đến cửa phòng ngủ của mình, đẩy cửa đi vào, bên trong đúng thật không có ai.
Phòng ở là kiểu dành cho bốn người, thế nên không gian nơi này đều thuộc một mình Vệ Tam trong tương lai. Cô cứ dọn dẹp vệ sinh sơ qua một chút, sau đó trải giường ngủ một mạch.
Ngày hôm sau vẫn là ngày báo danh, Vệ Tam ra ngoài làm quen với hoàn cảnh trong trường, tiện thể truy cập mạng Tinh Võng của trường, xem các diễn đàn khác nhau. Sinh viên ra vào đều mua sắm trang thiết bị cho ký túc xá. Còn Vệ Tam lại không vào cửa hàng tiện lợi, thứ nhất vì cô không nỡ tiêu tiền, thứ hai vì cô đã ngủ ở tòa nhà bỏ hoang nhiều năm, yêu cầu về hoàn cảnh xung quanh cũng không cao.
Vệ Tam một đường đi dạo đến thư viện, xong lại lập tức ngừng luôn không đi tiếp nữa, bên trong có quá nhiều tư liệu về cơ giáp, tất cả đều là tri thức cô không biết.
Trong ngày báo danh, Vệ Tam mất ăn mất ngủ, mỗi ngày đói đến choáng váng mới nhớ tới chuyện muốn ăn. Thế là cô dứt khoát mua luôn một thùng lớn dịch dinh dưỡng, mỗi ngày mang theo mấy chai. Cơ mà dịch dinh dưỡng của Sao Sa Đô đắt hơn nhiều so với Sao 3212.
Đến ngày khai giảng Vệ Tam mới nỡ bỏ sách xuống mà tới lớp.
Một lớp ba mươi người, việc đầu tiên phải làm trong ngày đầu tiên khai giảng chính là tự giới thiệu. Xong hết một vòng, Vệ Tam phát hiện chỉ có cô và một bạn nam khác thuộc sao đánh số, tức là ngôi sao vô danh theo cách hiểu thông thường. Nhưng mà mọi người hiển nhiên cũng không quá để ý mấy thứ này, điều khiến họ chú ý đều là một ít tin đồn mới mẻ.
“Tôi nghe nói mỗi sinh viên trường Quân sự Đế quốc đều ở trong phòng đơn xa hoa, còn có phòng bếp.”
“Cậu cũng biết đó là trường Quân sự Đế quốc mà.”
“Dựa vào tỷ lệ đào thải cao dọa người của bọn họ, không chắc có thể ở lại cho đến khi tốt nghiệp đâu.”
“Trường chúng ta cũng có phòng đơn, cơ mà chỉ có khoa chỉ huy mới có thể ở.”
“Dù sao chỉ huy ở đâu cũng là bảo bối, không giống chiến sĩ độc lập da dày thịt béo như chúng ta.”
“Mọi người mau xem, cơ giáp sư ở phòng đôi, còn có phòng dụng cụ!”
Một nhóm sinh viên tụ tập xung quanh để xem các bài được đăng trên diễn đàn.
“Năm nay khoa chiến sĩ độc lập có một người may mắn độc chiếm một phòng…” Bạn học vây quanh đọc nội dung trên diễn đàn, “Ai thế ta, có thể thoải mái quá trời? “
Người may mắn đó, Vệ Tam, ngồi sau lưng bọn họ: thực sự rất thoải mái.
Ngày đầu tiên khai giảng không có nội dung để học, trước tiên làm quen bạn bè thầy cô trong lớp vào buổi sáng, buổi chiều giáo viên phát cho mỗi người một quyển sổ tay kiến thức về nội quy của trường, buổi tối thì chiến sĩ cơ giáp độc lập tập trung ở hội trường nghe trưởng khoa nói chuyện.
Tuy rằng trưởng khoa nói hùng hồn, Vệ Tam nghe xong cũng rất cảm động, nhưng cô vẫn muốn trở về phòng ngủ xem bằng xong quyển kiến thứ cơ bản của cơ giáp vừa mượn được.
Vất vả lắm mới tan, Vệ Tam chạy về phòng ngủ, vừa ngồi xuống mở sách thì quang não đột nhiên lóe lên, có người liên lạc với cô.
Hôm qua mới cùng thầy và cô nói chuyện, hôm nay là ai?
Vệ Tam vừa nghĩ có phải Thái Ngô Đức hay không, nhưng vừa mở ra đã thấy một gương mặt trẻ trung gầy gò đập vào mắt. Nghĩ có lẽ đối phương gọi nhầm, quấy rầy cô đang đọc sách, thế là mặt mày Vệ Tam đã hiện ra sự không kiên nhẫn: “Anh là ai? “
Đối phương im lặng một hồi: “… Kim Kha.”
Trong lòng Vệ Tam còn nhớ nhung cuốn sách mở ra trên bàn, hoàn toàn không nghe rõ cậu nói cái gì nên cô nói luôn: “Không biết là ai, anh gọi nhầm rồi, tôi không phải Kim… Kim Kha?”
Kim Kha thấy cô phản ứng lại bèn ôm ngực, giả vờ thương tâm: “Mới hai năm, vậy mà Vệ Tam đã không nhớ tớ.”
Vệ Tam nâng mi mắt lên: “Cậu gầy nhiều như vậy, không biết cũng là chuyện thường.”
Kim Kha cười hì hì đáp: “Hai năm nay trôi qua quá mệt mỏi, cũng không có thời gian liên lạc với cậu. Sao, cậu đến trường quân sự nào? “
Vệ Tam đóng sách lại, híp mắt nhìn cảnh bài trí phía sau Kim Kha: “Cậu đang ở trường Quân sự Damocles?”
“Đúng, tớ học khoa chỉ huy nơi này.” Kim Kha mất hai năm là vượt qua bài kiểm tra chỉ huy, không thể không bàn tới phần lớn công sức cậu đã bỏ ra.
“Tớ cũng ở đây.” Vệ Tam nhướng mày.
Kim Kha sửng sốt, sau đó khó nén kích động: “Thật á?! “
Vệ Tam bảo cậu xem hoàn cảnh xung quanh phòng ngủ: “Ký túc xá của chiến sĩ độc lập trường Quân sự Damocles đây.”
Kim Kha nhìn không thấy dấu vết của người khác ở cùng thì cảm thán: “Đừng nói cậu là người may mắn đó chứ? “
Vệ Tam gật đầu: “Cậu ở đâu?”
“Cách cậu không xa, ở tòa Tím.”
Trường Quân sự Damocles phân loại vô cùng th ô tục. Phòng ngủ của khoa chiến sĩ cơ giáp độc lập thì gọi là tòa Cam, các loại phòng khác nhau gọi là Cam Một Cam Hai; khoa chỉ huy là tòa Tím, khoa cơ giáp sư là tòa Xanh Lá. Ba màu sắc theo thứ tự là màu sắc dùng khi kiểm tra cảm giác. Năm đó trường Quân sự Damocles cơ hồ áp đảo trường Quân sự Đế quốc, nhân tài trong trường xuất hiện lớp lớp, sinh viên cao thủ nhiều như mây, cho nên mới có dũng khí dùng luôn cảm giác tương ứng với màu sắc để phân loại.
Đáng tiếc… Trường Quân sự Damocles ngày nay mặc dù vẫn là một trong năm trường quân sự lớn nhưng gần như rơi xuống đáy.
“Ngày mai cùng đi ăn cơm không?” Kim Kha mời.
“Không rảnh, không đi.” Vệ Tam từ chối dứt khoát, ăn cơm làm sao nhanh hơn uống dịch dinh dưỡng.
Kim Kha: “… Càng ngày càng vô tình, tớ quẹt thẻ mời cậu ăn, đi hay không?”
Vệ Tam vẫn lắc đầu như cũ: “Tớ có việc, sau này tính tiếp.”
Kim Kha tiếc nuối: “Được rồi, vậy cậu có rảnh thì tìm tới tớ chơi.”
– ——————-
Tác giả có lời muốn:
Vệ Tam: Vừa mới vào thì may mắn như vậy, sau này cuộc sống hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều ^
^ ( giơ cờ lên vẫy)
Đêm khuya.
Vệ Tam đứng tại sảnh chờ ở cảng Sa mạc Tinh, cô đánh giá cảnh vật xung quanh, đột nhiên bên cạnh có 1 người xuất hiện.
“Bạn học, muốn đến trường quân đội Damocles hả?”
Đối phương đứng quá gần cộng thêm hai mắt cứ láo liên quan sát xung quanh, Vệ Tam đề phòng ngửa người ra sau hỏi:”Có việc?”
Đối phương chẳng hề để tâm trái lại còn nhiệt tình trả lời:” Ta là học sinh của trường quân đội Damocles, trường học chúng ta có xe chuyên dùng để đưa đón tân sinh, không phải lừa gạt đâu.”
“Khuya như vậy cũng đưa đón?” Vệ Tam cảm thấy trường học này đặc biệt có ý nhị.
“Kia kìa.” Đối phương chỉ vào 1 nhóm người ở gần đó:” Họ cũng là tân sinh giống như ngươi, xe đưa rước nửa giờ sẽ đi một lần, tới nơi các ngươi có thể trực tiếp đi lãnh vật dụng cá nhân và thẳng tiến về phòng ngủ của mình.”
Vệ Tam còn chưa kịp cảm nhận lần đầu tham quan tinh cầu mới lạ này, liền bị thúc giục leo lên xe đưa rước. Dọc đường đi còn có học tỷ chuyên môn giảng giải phong thổ cùng ẩm thực ở Sa mạc Tinh.
Mặc dù là đêm khuya nhưng vẫn có không ít người đặt chân tại đây.
Học tỷ dẫn dắt bọn họ xuống xe và tập trung tại cửa trường học, sau đó giao lại cho nhóm học trưởng học tỷ khác.
“Hệ cơ giáp sư đứng sang bên trái, ky giáp đan binh đứng sang bên phải, hệ chỉ huy có ai không? Nếu có thì đứng ở giữa.” Một vị học trưởng vẫy vẫy cây cờ hô to.
Đoàn người rất nhanh đừng lại, Vệ Tam đứng bên phải, nghiêng đầu sang bên trái, bên kia hết thảy đều là cơ giáp sư, khí chất nhã nhặn điềm tĩnh hơn rất nhiều, tất cả tập hợp xong, ở giữa không có 1 người nào. Vị học trưởng dường như đã quá quen với cảnh này, bình tĩnh giơ quân cờ dẫn học sinh hệ cơ giáp sư đi theo mình.
“Đựơc rồi, học sinh hệ ky giáp đan binh đi theo ta.” Một vị học tỷ giơ quân cờ màu khác lên và hô to.
Trên đường đi cũng gặp nhiều nhóm học sinh giống như bọn họ, nhưng ở phía sau các tân sinh đều có xe đẩy chuyên chở đồ vật.
“Lát nữa các ngươi hãy đi lãnh đồ vật giống vậy, bao gồm chăn gối, đồ dùng cá nhân và 1 bộ dụng cụ ăn uống, mặc khác ở gần ký túc xá trường học có cửa hàng tiện lợi, các ngươi có thể mua những thứ mình cần.” Học tỷ vừa đi vừa nói:” Mọi người đi nhanh chút. “
Trước tiên bọn họ đi lấy số phòng sau đó mới đi lãnh này nọ.
” Vệ Tam? ” Lão sư cầm lấy thư thông báo trúng tuyển của cô, sau đó xoay người nhìn dãy số trên quang não, đưa cho cô 1 cái công tắc:” Ấn vào đi”
Vệ Tam nghe sao làm vậy, ấn xong công tắc, lão sư nhìn quang não:” Nhất hoàng 707″.
Lão sư liếc mắt:” Khóa này trùng hợp có 1 phòng duy nhất đơn lẻ, lại bị ngươi rút trúng, vận may không tệ.”
Vệ Tam nghe xong cũng không có phản ứng lớn gì, học sinh xung quanh lại cực kì ước ao, ở cái tuổi này ai mà không muốn bản thân có chút riêng tư chứ, đáng tiếc hệ ky giáp đan binh của trường quân đội Damocles đều phải trụ 4 người 1 phòng.
” Lão sư, còn phòng ngủ nào giống như vậy không?” Một người ở phía sau nhô ra hỏi.
“Chỉ có 1 phòng này thôi.” Lão sư lạnh nhạt nói.
Mọi người không thể làm gì khác hơn là thành thật đăng ký, đi lãnh vật dụng cá nhân.
Hành lý bọn họ mang theo cộng thêm đồ dùng được phân phát, cả đám tay xách nách mang nhìn khá chật vật, vừa lúc gặp phải nhóm tân sinh khác, đập vào mắt là khung cảnh hoàn toàn khác biệt.
Có người nghi vấn hỏi:” Học tỷ, chúng ta không có xe đẩy sao?”
Học tỷ thân thiết lắc đầu:” Học sinh hệ ky giáp đan binh không cần xe đẩy, tin tưởng với thể lực của mọi người chuyển một chút đồ vật này không tính là gì.”
“Đây là phân biệt đối xử.” Một bạn học vác chăn nói:” Học sinh hệ ky giáp đan binh chúng ta cũng muốn được yêu thương mà.”
” Đúng vậy. ” Lập tức có người phụ họa theo.
” Đây chính là trường học đối với các ngươi quan tâm. ” Học tỷ mặt không biến sắc nói:” Mọi người không được bỏ qua mỗi một cơ hội rèn luyện nào cả. “
Mọi người:”…….. “
Phòng ngủ của hệ ky giáp đan binh đều dựa sát vào nhau, Vệ Tam vác chăn mang theo hành lý đứng trước cửa phòng ngủ, đẩy cửa đi vào, quả nhiên bên trong không có ai.
Phòng ngủ này dành cho 4 người, có giường 2 tầng, nơi này tương lai chỉ có một mình Vệ Tam, cô sắp xếp vệ sinh một lát, rồi trải sẵn giường trực tiếp nằm lên ngủ.
Ngày thứ hai vẫn là ngày báo danh, Vệ Tam tìm hiểu cặn kẽ hoàn cảnh trong trường, sẵn tiện liên kết với mạng lưới quang võng của trường, tùy thời có thể xem thông tin trên diễn đàn, học sinh tới tới lui lui để mua đồ dùng cần thiết, Vệ Tam không có tiến vào cửa hàng tiện lợi, vừa mới đặt chân lên đây cô không nỡ dùng tiền, một người đã từng sinh sống ở khu phế thải nhiều năm như cô sẽ không có nhiều yêu cầu đối với hoàn cảnh sinh hoạt.
Vệ Tam một đường đi thẳng đến thư viện, bên trong có quá nhiều tư liệu liên quan đến ky giáp, những kiến thức mà cô chưa từng được biết đến, vừa vào là không muốn ra luôn.
Ngày báo danh, Vệ Tam xem sách đến mất ăn mất ngủ, mỗi ngày phải đợi đến mức hoa mắt chóng mặt thì mới đi ăn, cô trực tiếp mua luôn một hòm lớn dịch dinh dưỡng, mỗi ngày mang theo mấy bình. Chỉ có điều dịch dinh dưỡng ở Sa mạc Tinh mắc hơn 3212 tinh rất nhiều.
Đến ngày khai giảng Vệ Tam mới cam lòng thả sách xuống để đi lên lớp.
Một lớp 30 người, chuyện cần làm đầu tiên chính là tự giới thiệu bản thân, một lúc sau Vệ Tam mới phát hiện chỉ có cô cùng một bạn năm khác là đến từ Tinh cầu có đánh số, được gọi phổ biến là Vô Danh Tinh. Có điều hiển nhiên là mọi người không quá quan tâm đến vấn đề này, chủ yếu tập trung vào các lọai bát quái thú vị.
“Ta nghe nói học sinh của Đế quốc quân giáo, mỗi người đều ở phòng đơn xa hoa, thậm chí có cả phòng bếp riêng.”
“Ngươi cũng nói rồi còn gì! Đó chính là Đế quốc quân giáo!”
“Tỉ lệ đào thải của bọn họ cao đến đáng sợ, tới đó không nhất định có thể trụ lại đến lúc tốt nghiệp.”
“Trường học chúng ta cũng có phòng đơn, có điều chỉ có hệ chỉ huy mới được ở.”
“Dù sao Chỉ huy đi tới đâu cũng là bảo bối, không giống như chúng ta ky giáp đan binh da dày thịt béo.”
“Các ngươi màu nhìn, cơ giáp sư trụ một phòng 2 người, còn có cả phòng công cụ.”
Một đống học sinh tụ tập lại bàn tán đồng thời cùng xem tin tức mới nổi trên diễn đàn trường.
“Năm này hệ ky giáp đan binh có một người may mắn được độc chiếm một phòng ngủ…” Mọi người đọc nội dung trên diễn đàn:” Ai vậy? nghe sung sướng thật!”
Vệ Tam – người may mắn ngồi ở sau lưng bọn họ: Đúng là sung sướng thiệt!
Ngày thứ nhất khai giảng đúng là không có học nội dung gì quan trọng, buổi sáng ở trong lớp nhận biết lão sư cùng bạn học, buổi chiều lão sư sẽ phát cho mỗi người một quyển sổ nội quy, buổi tối hệ ky giáp đan binh sẽ tập hợp ở quảng trường nghe hiệu trưởng thuyết pháp.
Tuy rằng hiệu trưởng nói rất nhiệt huyết, Vệ Tam nghe xong cũng rất cảm động, nhưng cô vẫn muốn được về phòng để xem tiếp quyển sách còn dang dở hơn.
Thật vất vả giải tán, Vệ Tam chạy về phòng ngủ, vừa mới ngồi xuống mở sách ra, quang não đột nhiên phát sáng, có người liên lạc cho cô.
Hôm qua mới cùng lão sư, Sư nương liên hệ, hôm nay rốt cuộc là ai?
Vệ Tam đoán là Thái Ngô Đức nhưng vừa mở ra, đập vào mi mắt là một gương mặt thon gầy trẻ tuổi xa lạ, có thể đối phương gọi nhầm rồi, quấy rầy cô đọc sách, gương mặt Vệ Tam liền mất kiên nhẫn nhẫn hỏi:” Ngươi là ai à?”
Đối phương trầm mặc một lúc:”…….. Kim Kha.”
Vệ Tam đang suy nghĩ nội dung trong sách nên căn bản không nghe hắn nói cái gì, cô đáp thẳng:” Không quen biết, ngươi gọi nhầm rồi, ta không phải là Kim….. Kim Kha?”
Kim Kha thấy cô đã thông não xong,liền ôm ngực giả vờ thương tâm nói:” Mới có 2 năm, Vệ Tam ngươi liền không nhớ đến ta”.
Vệ Tam trợn mắt:” Ngươi ốm nhiều như thế, không nhận ra cũng là bình thường.”
Kim Kha cười hì hì nói:”Hai năm lay lắt quá mệt mỏi, không có thời gian liên hệ ngươi, như thế nào? Ngươi chọn trường quân đội gì đó?”
Vệ Tam híp mắt đóng sách lại, quan sát bối cảnh xung quanh Kim Kha:”Ngươi ở trường quân đội Damocles?”
“Đúng vậy,, ta học hệ chỉ huy.” Kim Kha mất thời gian 2 năm để thông qua kiểm tra Chỉ huy, cũng có thể nói hắn đã bỏ ra rất nhiều tinh lực.
“Ta cũng học ở đây.” Vệ Tam nhíu mày.
Kim Kha sửng sốt, sau đó không nén được kích động hỏi:” Thật sao?”
Vệ Tam quay phòng ngủ của mình một vòng:” Phòng ngủ hệ ky giáp đan binh của trường quân đội Damocles.”
Kim Kha nhìn không ra dấu vết của người khác, không khỏi cảm thán:” Ngươi sẽ không phải là cái người may mắn kia đi?”
Vệ Tam gật đầu:” Ngươi trụ ở đâu?”
“Cách chỗ ngươi không xa, ở tử lâu.”
Trường quân đội Damocles phân lọai phòng ở vô cùng thô bạo trực tiếp, phòng ngủ của hệ ky giáp đan binh được gọi là Hoàng lâu, gồm nhất hoàng, nhị hoàng vv… Hệ chỉ huy là Tử lâu, cơ giáp sư là Lục lâu. Ba lọai màu sắc này được phân biệt là màu sắc dùng để kiểm tra nhận thức các hệ, năm đó trường quân đội Damocles thậm chí còn vượt xa hơn cả Đế quốc quân giáo, nhân tài bên trong xuất hiện lớp lớp, học sinh cao thủ như mây, cho nên mới có can đảm trực tiếp dùng màu sắc tượng trưng cho nhận thức để phân lọai.
Đáng tiếc….. Tuy rằng hiện tại trường quân đội Damocles vẫn nằm trong ngũ đại quân giáo, nhưng hầu như lưu lạc ở dưới đáy.
“Ngày mai cùng nhau đi ăn cơm đựic không?” Kim Kha mời mọc.
“Không rảnh, không đi.” Vệ Tam trực tiếp từ chối, ăn cơm sao nhanh bằng uống dịch dinh dưỡng.
Kim Kha:”……. Càng ngày càng vô tình, ta quẹt thẻ mời ngươi ăn có đi hay không?”
Vệ Tam như cũ lắc đầu:” Ta có việc, sau này rồi tính.”
Kim Kha tiếc nuối nói:” Được thôi, vậy khi nào rảnh rỗi ngươi phải nhớ đến tìm ta chơi nha.”
Xen vào trang sách:
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Vừa mới đến liền may mắn như vậy, ngày tháng sau này chắc sẽ rất dễ chịu đây. ^__^