Lễ hội hái đào đã trôi qua được một tháng. Năm nay đào của núi Lăng Vân được mùa, các thôn dân vốn còn đang lo lắng bị ế hàng. Nhưng không ngờ tới, bởi vì Tống thị đã đặt hàng số lượng lớn vào mùa xuân và du lịch Lăng Vân Quan bùng nổ, doanh thu mật đào vô cùng tốt, ghi được kỷ lục mới.
Lăng Vân Quan bên này cũng trải qua giai đoạn du khách bạo tăng, có một đoạn thời gian rất dài khi Hứa Thanh Mộc đang dạy dỗ đệ tử kiếm pháp hoặc là đang giảng đạo, đều có rất nhiều khách hành hương vây xem. Cũng may chương trình booking của Tống Quyết đã khống chế tốt số lượng người, kiếp sống nổi tiếng một tháng cũng không có làm Hứa Thanh Mộc cảm thấy khó chịu hay áp lực gì lớn.
Nhưng cậu vẫn cố gắng sống ẩn dật một chút, dần dần hạ nhiệt độ của mình, số lượng khách hành hương của Lăng Vân Quan dần dần khôi phục trạng thái bình thường.
Đảo mắt đã là cuối hè, hoa dại phía sau núi nơi Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết tu luyện cũng dần dần tiến vào kỳ héo úa, nhưng vì cảnh trí bốn mùa của núi Lăng Vân Sơn khác nhau rõ rệt, lá phong đỏ chậm rãi phủ kín khắp núi, tuyệt đẹp như thường.
Ngày đó, sau khi Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết hoàn thành việc tu luyện dưới sự chứng kiến của lá phong, hai người mở to mắt nhìn, Hứa Thanh Mộc nhanh chóng mà buông lỏng tay Tống Quyết ra, đứng lên lười biếng nói: “Mệt quá, về ngủ thôi.”
Tống Quyết cúi đầu nhìn đầu ngón tay của mình, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, dường như vẫn còn có thể cảm giác được hơi tàn ấm áp của Hứa Thanh Mộc.
Tống Quyết cảm thấy, một tháng nay, đôi khi biểu hiện của Hứa Thanh Mộc rất kỳ quái.
Tuy rằng cậu vẫn sẽ cùng Tống Quyết cãi nhau, cũng chưa từng tránh tiếp xúc với Tống Quyết, người khác nhìn vào thì tưởng bọn họ vẫn giống như trước đây.
Nhưng Tống Quyết nhạy cảm nhận ra được, Hứa Thanh Mộc đang cố ý tránh mối quan hệ quá thân thiết với anh.
Cậu ấy nhận ra được điều gì rồi à? Tống Quyết có hơi mệt mỏi và bực bội mà nghĩ, nhưng mà… đến cảm giác của mình mình còn chẳng hiểu được, vậy thì cậu ấy cảm nhận được gì chứ?
Hai người tự trầm mặc trong thế giới của mình một hồi, đúng lúc này, di động của Hứa Thanh Mộc vang lên.
Danh bạ của Hứa Thanh Mộc không có mấy người, ngày thường sẽ chẳng có ai gọi điện thoại cậu, cậu hơi khó hiểu bắt máy, thanh âm nóng nảy của Ngọc Vấn liền truyền ra từ điện thoại: “Nhóc con! Sao không add WeChat của chị!”
Thanh âm này quá lớn, Tống Quyết và Bạch Mỹ Mỹ đều nghe ra là giọng nữ. Hai người giật mình, hai lỗ tai đồng thời dựng lên.
Hứa Thanh Mộc không chú ý tới hai người này, còn đang hết hồn vì âm thanh trong điện thoại, để điện thoại xa ra một chút, nói: “Làm sao vậy?”
Ngọc Vấn tiếp tục không hài lòng mà rống: “Cái nhà cuối cùng đã được bán rồi, add WeChat của cậu để dễ chia tiền! Đã gần một tháng, cậu còn không thèm chấp nhận lời mời kết bạn của chị. Ý cậu là sao? Cậu có biết trước giờ toàn là người khác xin wechat của chị khôngo?”
Hứa Thanh Mộc nói: “Xin lỗi, tôi xài di động không rành, lát nữa sẽ add chị…”
“Nhanh lên! Nhà chị đây bao việc!” Rống xong Ngọc Vấn liền cúp điện thoại.
Hứa Thanh Mộc không rành cầm di động mà chọt nửa ngày, đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, cậu quay đầu lại nhìn, phát hiện Tống Quyết và Bạch Mỹ Mỹ đều đang nhìn chằm chằm cậu.
Đôi mắt của Bạch Mỹ Mỹ đã hoàn toàn trở nên giống Tống Quyết, ánh mắt lạnh băng đó chẳng khác gì Tống Quyết.
Hứa Thanh Mộc kỳ quái hỏi: “Mấy người nhìn tôi làm gì?”
Không ai trả lời cậu, cậu cũng không để trong lòng, rộng lượng đưa điện thoại cho Tống Quyết, nói: “Anh giúp tôi add WeChat với.”
Tống Quyết im lặng một hồi, hỏi: “Là cô Ngọc mà hôm trước cậu quen ở hội nghị à?”
Hứa Thanh Mộc nói: “Đúng vậy, chị ấy nói đã add tôi hơn một tháng rồi, bảo tôi add lại.”
Vốn dĩ list friend wechat của Hứa Thanh Mộc chỉ có một mình Tống Quyết.
“…” Tống Quyết hít một hơi, đột nhiên dùng một loại ngữ khí trào phúng lạnh lùng đã lâu rồi chưa dùng, “Tiểu đạo trưởng sao vội vậy, mỗi ngày đều có vô số nữ khách hành hương hâm mộ mà đến, Tiểu đạo trưởng bị loạn hoa mê mắt, cô Ngọc cũng được, ai khác cũng được, đều phải xếp hàng dài chờ Tiểu đạo trưởng .”
Đã ngừng chiến vài ngày không cãi nhau nữa, Hứa Thanh Mộc nhất thời không biết phản ứng thế nào, mờ mịt nói: “Hả?”
Tống Quyết híp mắt, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo: “Nhưng mà vì cô Ngọc quá xinh đẹp, tốt xấu gì cũng lưu lại trong ký ức của tiểu đạo trưởng, qua một tháng rồi vẫn muốn add wechat. Tâm ý của những người khác, muốn phụ liền phụ, dù sao Tiểu đạo trưởng cũng sẽ không để ý.”
Hứa Thanh Mộc biểu tình vặn vẹo đầy mông lung: “Gì?”
Tống Quyết “Hừ” một tiếng, nói: “Tra nam.”
Bạch Mỹ Mỹ bắt chước, lòng đầy căm phẫn: “Cạc cạc!”
Hứa Thanh Mộc: ???
Rồi sau đó Tống Quyết liền lạnh mặt đẩy xe lăn về hướng khác, Bạch Mỹ Mỹ bĩu môi đuổi theo, để lại Hứa Thanh Mộc mặt mày mờ mịt.
Hơn nửa ngày sau Hứa Thanh Mộc mới phản ứng lại, tức muốn hộc máu hướng về phía bóng dáng đã đi xa của Tống Quyết, quát: “Anh ăn nhầm thuốc nổ hả? Anh mới là tra nam!”
Tống Quyết không phản ứng lại cậu, chỉ hừ lạnh một tiếng, đi càng nhanh hơn.
Muốn add WeChat ai thì add, ai mà thèm cùng tiểu tra nam này thành lập quan hệ bạn bè thân mật? Tống Quyết cắn răng nghĩ, bây giờ đi về thu thập hành lý, chân khỏi một cái là đi ngay, ở nhiều thêm một phút thì mình là chó.
Hứa Thanh Mộc quả thực không thể hiểu được, dậm chân tại mắng to Tống Quyết gian thương, nửa ngày sau mới tức giận trở về phòng.
Được nửa đường, Hứa Thanh Mộc chỉ lo tức giận mà không nhìn đường, liền đụng phải người khác.
Hứa Thanh Mộc nói xin lỗi, ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông trung niên, vóc dáng của gã cao cao, làn da đen đen, không phải cái loại đen bóng khỏe mạnh, mà là đen thui không đều, giống như lấy dầu diesel bôi lên mặt rồi không rửa sạch, đầu tóc cũng rất thảm, đều là dấu vết của bệnh rụng tốc, vô cùng khó coi.
Nói câu không dễ nghe, người này xấu thật sự. Nhưng ánh mắt của hắn lại ôn hòa sạch sẽ, có loại cảm giác của thư sinh nho nhã, cho dù tướng mạo không tốt, nhìn thoáng qua cũng rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.
Hứa Thanh Mộc biết người đàn ông này, tên là Phùng Chí Quốc, là MC của một đài truyền hình địa phương, khá nổi tiếng ở lân cận.
Lúc trước Phùng Chí Quốc rất tuấn tú, cũng coi như là trụ cột của đài truyền hình, sau lại sinh bệnh nặng, tác dụng phụ của thuốc gây nên chứng rối loạn hormone sắc tố, liền biến thành như vậy. Hình tượng xấu đi, anh bị người mới dần dần bị thay thế, đài truyền hình chuyển anh sang dẫn chương trình truyện ma đêm khuya.
Hắn là người tốt, làm việc nghiêm túc, hơn nữa vẫn luôn tích cực làm từ thiện.
Hứa Thanh Mộc biết hắn, không phải vì công việc của hắn.
Năm ấy khi hắn sinh bệnh là do có quỷ vật quấy phá, Nhạc Dã Vân từng giúp hắn, hắn vẫn luôn biết ơn, vì thế vô cùng thành kính, bình thường nếu có rảnh liền sẽ lên núi bái lạy, từ nhiều năm trước đến bây giờ đều không thay đổi.
Phùng Chí Quốc vừa thấy Hứa Thanh Mộc liền cười, hành lễ nói: “Chào Tiểu đạo trưởng.”
Ấn tượng của Hứa Thanh Mộc với hắn rất tốt, vì thế hòa hoãn sắc mặt, cũng chào hỏi lại hắn: “Phùng cư sĩ hôm nay tới dâng hương à? Sao đi đến hậu đường vậy?”
Hậu đường là chỗ ở của đệ tử Lăng Vân Quan, ban ngày đều đóng cửa, không cho phép khách hành hương đi vào.
Phùng Chí Quốc cười nói: “À, Ôn đạo trưởng bảo tôi tới lấy dầu gội.”
Nói xong Phùng Chí Quốc liền lấy trong túi ra một cái bình lớn.
Hứa Thanh Mộc nhìn thoáng qua, đó là một chai nhựa thoạt nhìn có hơi thô và rẻ tiền, mặt trên dán nhãn, viết lớn ba chữ “Lăng Vân Quan”.
Hứa Thanh Mộc vừa thấy liền nhíu mày, hỏi: “Đây là…”
Phùng Chí Quốc nói: “Là dầu gội của Lăng Vân Quan đó, làm sao vậy?”
Hứa Thanh Mộc tiếp nhận chai nhựa, nhìn thoáng qua, bên trên còn niêm yết giá: 398.
Vừa thấy, Hứa Thanh Mộc đã hiểu rõ ràng tình huống, tức khắc nổi trận lôi đình.
Có đôi khi tín chúng sẽ cầu một ít bùa hộ mệnh hoặc là pháp khí trấn trạch linh tinh, Hứa Thanh Mộc cũng sẽ cổ vũ các đệ tử luyện tập vẽ bùa hành pháp, trong phạm vi năng lực của bản thân nhận cung phụng tín chúng. Nửa năm nay Ôn Luân tu luyện tinh tiến không ít, có không ít tín chúng tín nhiệm hắn, cũng tín nhiệm Lăng Vân Quan, cho nên, hắn thường xuyên nhận được cung phụng của tín chúng hoặc là xuống núi giúp tín chúng làm pháp sự.
Nhưng bán dầu gội thì thật là quá đáng, Hứa Thanh Mộc nghĩ muốn nổ đầu cũng không nghĩ ra được loại hành vi này.
Hơn nữa thứ này bên ngoài ẩu tả, thứ bên trong cũng có thể tưởng tượng được ra sao. Bốn đồng tiền Hứa Thanh Mộc đã ngại mắc rồi, vậy mà Ôn Luân dám yết giá gần 400.
Phùng Chí Quốc lại không phải người ngốc, nếu không phải thật sự vô cùng tín nhiệm với Lăng Vân Quan, thì làm sao sẽ không tiếc tiền mà mua?
Hứa Thanh Mộc phải nhịn xuống rất nhiều mới không bóp nát cái chai kia.
Phùng Chí Quốc thấy Hứa Thanh Mộc thật lâu không nói gì, kỳ quái hỏi: “Tiểu đạo trưởng, có vấn đề gì à?”
“Chai dầu gội này…” Hứa Thanh Mộc nói đến một nửa rồi dừng lại.
Ôn Luân chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, mà người có tên có họ lại là Hứa Thanh Mộc và Lăng Vân Quan, hắn lấy nhãn hiệu của Lăng Vân Quan để giả danh lừa bịp, lỡ có xảy ra chuyện gì thì Lăng Vân Quan đội nguyên cái nồi.
Nghĩ nghĩ, Hứa Thanh Mộc có một biện pháp giải quyết, cười nói: “Hình như lấy sai rồi, chai này là hàng dùng thử, anh ở chỗ này đợi một chút, tôi đi lấy chai khác cho anh.”
Nói xong Hứa Thanh Mộc cũng không đợi Phùng Chí Quốc trả lời, cầm dầu gội quay đầu đi.
Hứa Thanh Mộc vòng một vòng, nhanh chóng mở cửa Linh Điện đã khóa.
Đi vào liền thấy được bức họa của cậu.
Bình thường Hứa Thanh Mộc sẽ không tới Linh Điện, bởi vì cậu vừa thấy bức họa này liền đau đầu.
Nhưng bức họa này hữu dụng, nó được các đời đại chưởng môn Lăng Vân Quan ngàn năm cung phụng, hơn nữa lại có linh lực đời trước của Hứa Thanh Mộc thêm vào, bức họa này đã sớm có hồn, bụi rơi xuống từ bức họa này, liền gọi là “Tọa Hạ Nê” (bùn dưới tòa)
Tọa hạ nê là một loại linh dược, chỉ cần một lượng vừa đủ, có thể tái sinh da thịt, hồi phục xương cốt.
Hứa Thanh Mộc chà chà bức họa, quét môt ít tọa hạ nê trên đầu ngón tay. Sau đó cậu mở ra nắp chai dầu gội nắp, đem bụi bỏ vào, miệng bình lóe lên một ít kim quang, nháy mắt tiêu tán.
Tuy rằng số lượng rất ít, nhưng như thế đã đủ rồi, cũng chẳng sợ dù nó có là thạch tín đi chăng cũng có thể hóa thành vị thuốc thập toàn đại bổ.
Sau đó, Hứa Thanh Mộc đem dầu gội cho Phùng Chí Quốc, cố gắng trả lại tiền cho hắn, lại tặng hắn một lá bùa hộ mệnh. Phùng Chí Quốc vẫn không nghi ngờ cậu, vô cùng cao hứng mà cầm đồ rời đi.
Sau khi người đã đi xa, mặt mày Hứa Thanh Mộc tức khắc trầm xuống, quay đầu tìm Hạ Tinh Sở, bảo cô triệu tập hết các đệ tử trong quan đến Tam Thanh Điện.
Chỉ chốc lát sau nhóm tiểu đạo sĩ đã tập hợp đến, Tống Quyết cũng tới. Anh đứng ở cửa nhìn một hồi, suy nghĩ cẩn thận đây là chuyện riêng của Hứa Thanh Mộc và Lăng Vân Quan, cho nên bản thân anh vốn dĩ là người ngoài không biết có nên bước vào hay không.
Hứa Thanh Mộc ở bên trong thấy Tống Quyết, nhưng chỉ liếc mắt một cái, rồi sau đó ánh mắt liền đặt ở trên người Ôn Luân.
Tống Quyết thấy rõ ràng, cảm xúc của Hứa Thanh Mộc hiện tại rất không bình thường, hẳn là đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
Cho nên Tống Quyết không còn do dự nữa, anh chỉ nghĩ, lúc này, anh hy vọng bản thân có thể ở bên người Hứa Thanh Mộc.
Vì thế Tống Quyết không rời đi, mà trực tiếp bước vào.