Đao Phong Dữ Thi Hành

Chương 15



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xét thấy sự thận trọng của Carayon trước khi tặng tôi “quà”, lúc này tôi ngoan ngoãn viết xong thư, dưới cái nhìn chăm chăm của hắn bỏ vào thùng thư ngoài cửa phòng làm việc.

Học thêm hai, ba ngày nữa là nghỉ hè rồi, tôi không biết chính xác hắn định làm gì, bèn hủy hết lịch trình sau khi tan học ngày đó, chờ hắn cho tôi câu trả lời.

“Lúc mặt trời lặn xin hãy trực tiếp tới tìm tôi” Câu trả lời của hắn là vậy, “Tôi sẽ dẫn em tới một nơi”

Hắn dẫn tôi lên một triền cỏ hẻo lánh ở vùng tự do. Nó cách nhà cửa bốn phía một khoảng lớn, cỏ dại cao chừng mười centimet, phóng mắt trông ra, chúng trải dài vô cùng có sức sống.

“Vết thương cũ trên người em khỏi hẳn chưa?”

Mới đầu tôi chột dạ không biết hắn có thấy trận quyết đấu giữa tôi với Coleman không, nhưng ngẫm lại, hắn cũng không hỏi tới.

“Đã tháo băng rồi, không có gì nghiêm trọng”

“Tốt”

Hắn bảo tôi ngồi xuống triền cỏ, mình lại không ngồi. Hắn khoanh tay đứng trước mặt tôi, ánh trăng vương trên vai hắn.

“Món quà này, vốn tôi cũng không định cho em. Dù chỉ một lần em biểu hiện ý định lùi bước, tôi cũng có thể tự nói với mình rằng em thỏa mãn với tình trạng hiện tại, cảm kích vận mệnh khoan dung hiếm thấy này, cũng sẽ không tiếp tục đòi hỏi cái gọi là cực hạn. Nhưng lần trước em lại nói: ‘Là khát vọng đến cuối đời cũng muốn đạt được’.” Hắn nói, bóng râm rủ xuống phía dưới mí mắt, “Tôi có thể giúp em——có lẽ là người duy nhất có thể giúp em đạt được mục đích”

Tôi rất nhanh hiểu ý hắn, nhưng vẫn vô cùng ngạc nhiên, gần như không dám tin: “Món quà mà thầy nói——thầy muốn tặng em——cái gì vậy?”

“Một thanh đao thuộc về em” Carayon nói.

Tim tôi đập điên cuồng, giống như một người chân tay tàn phế rốt cuộc gặp được kỳ tích, biết có thể nối lại được. Nhưng niềm vui mừng khôn xiết này rất nhanh đã bị một sự bất an bao phủ: tôi nhớ tới những kẻ thất bại người sau nối tiếp người trước mình từng đọc trong quyển sách kia.

“Có phải đánh đổi gì không?” Tôi thấy hắn nhìn mình, không nhịn được vội lặp lại, “Thầy làm thế có cần phải trả cái giá gì không?”

“Tôi đánh đổi…” Hắn bỗng nở nụ cười, “Đánh đổi là em, Vicente, phải trả cái giá thật lớn, trở thành một đao giả ‘tiêu chuẩn’”

Trong tay hắn hiện lên một thanh đao màu vàng nhạt.

“Em có thể coi đó là một loại bí pháp thất truyền nào đấy, trên người em chảy dòng máu của đao giả, có thể thực hiện nó. Tỷ lệ thành công và thất bại chia năm năm. Sau khi thành công em được đền bù mong muốn, kèm theo một số thứ tất nhiên không hoàn mĩ, nhưng so với thành quả đủ để bỏ qua. Thất bại, em phải tuẫn đạo vì nó”

Hắn nói vô cùng lưu loát, giống như đang thuật lại một đoạn thơ đã thuộc nằm lòng.

“Được” Tôi đè nén sự run rẩy trong giọng nói.

Hắn bỗng quỳ một gối trước mặt tôi, gằn từng chữ: “Sau khi bắt đầu, bất luận tôi làm cái gì cũng đừng ngạc nhiên. Tập trung chải vuốt ma lực cùng nỗi đau thân thể tràn vào nhanh chóng, dẫn dắt nó vào trái tim em, rồi từ tim dẫn vào tứ chi. Chỉ có hai lựa chọn ‘tất cả suôn sẻ’ và ‘cái chết sau khi sụp đổ’, chỉ em mới có thể ngăn chặn cái sau. Tôi đã dạy em cách sử dụng thủ pháp đặc thù để vận hành ma lực hiệu quả hơn, nhớ làm theo nó”

Hắn thấy tôi dường như còn muốn nói gì đó, ngăn tôi lại, kế đó đứng dậy đi tới sau lưng tôi.

Tôi nhìn bụi cỏ trải rộng tự do trước mặt mình, cái bóng của hắn và tôi chồng lên nhau, dãn ra về hướng đó.

Kể từ lúc chúng tôi gặp mặt, Carayon hình như đang cố tỏ thái độ hờ hững, biến một hồi chuyện trò thành nhắc nhở một phía. Cho đến giờ, đến lúc tôi không có cách nào thấy được vẻ mặt hắn, trong giọng nói của hắn mới lẫn vào sự mềm mỏng khó mà diễn tả bằng lời.

“Đừng cử động, kiểm soát bản thân” Hắn thấp giọng nói ở phía sau tôi “Nếu như nguyện vọng của em cần một bàn đạp thì hãy để tôi thực hiện nó cho em”

Ngón tay phải hắn vòng tới phía trước, cởi cúc áo sơ mi của tôi ra.

Gió ngày hè theo động tác của hắn thổi vạt áo tôi sang hai bên. Ngực tôi chợt lộ trong không khí man mát, còn chưa kịp mở to hai mắt đã cảm thấy ngực đau nhói, có một thứ sắc bén lạnh hơn cả gió đi sâu vào cơ thể tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, thấy một đoản đao vàng nhạt quen thuộc chênh chếch đi vào ngực trái mình, mà tay trái nhợt nhạt của Carayon thì đang nắm chuôi đao của nó.

Carayon nắm chặt bả vai tôi từ phía sau, để tôi không run rẩy quá kịch liệt.

Tôi cảm thấy huyết dịch toàn thân chầm chậm chảy ra từ chỗ đau, nhưng cùng lúc đó, lại có một luồng ma lực khổng lồ lấy tư thế không thua gì tràn vào trong. Chúng va chạm vào nhau, dường như đang ngầm chiếm đoạt và phá hoại đồng thời tiến hành chữa trị với tốc độ tương tự.

Những phương pháp hắn dạy tôi dường như bị đánh thức theo bản năng, nó vốn dùng để giải quyết ma lực quá tải. Tôi dùng sức tập trung ma lực đến vùng tim, rồi để nó chảy tới các mạch trong cơ thể. Da tôi lạnh như đông thành đá. Bên trong cũng nóng cực điểm, đến nỗi ảo tưởng nghe thấy tiếng nổ trong huyết quản. Tôi cảm giác như mình đã hóa thành một căn nhà cũ nát, đầy rẫy lỗ thủng và vết nứt, không ngừng bị lôi kéo trong bấp bênh, khó khăn duy trì bốn vách tường đứng sừng sững, chỉ cần thả lỏng thôi chúng sẽ lập tức đổ sụp.

Trong cả quá trình, Carayon cũng chẳng nói một lời, tôi chỉ có thể cảm giác được một tay hắn giữ vai tôi từ đầu tới cuối. Lúc tôi đầu váng mắt hoa, xém lắc đầu ngã chổng vó, tôi vẫn có thể thấy chuôi đao cắm ở ngực mình, cùng với bàn tay cầm nó thật chặt kiên quyết không rời.

Không hiểu sao, cây đao ấy trong mắt tôi hình như ngắn đi một chút——tôi đoán dựa theo độ dài nguyên bản của nó, vốn có thể đâm thủng tôi…

“Bước cuối cùng” Tôi nghe thấy có giọng nói vang lên bên tai, “Vicente Shaw, kiên trì!”

Tôi bỗng thức tỉnh, nhận ra mình đang ngửa mặt dựa vào người Carayon, đầu đặt trên hõm vai hắn, mướt mồ hôi lạnh.

“Bước cuối cùng” Chắc là hắn phát hiện tôi tỉnh táo chốc lát, lặp lại.

Sau đó thanh đao trong ngực tôi bị rút mạnh ra.

Có lượng máu tươi lớn phun ra theo động tác này, nhưng miệng vết thương lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khép lại. Tôi không thể nào giải thích được nguyên lý của nó, có thể là một loại ma pháp chữa lành nào đấy, có thể là…thần tích?

Quá nhiều ma lực hưng phấn vang lên ong ong trong người tôi, quanh quẩn không ngừng khắp cơ thể. Cuối cùng chúng đồng loạt nhắm về phía tay trái. Tôi theo bản năng mở lòng bàn tay ra. Hình như có thứ gì đó dần dần ngưng tụ ở phía trên.

“Nắm chặt nó!” Carayon hô lên phía sau tôi, giọng hắn không cao nhưng tôi lại cảm thấy nó khàn vô cùng, “Giải phóng nó ra ngoài!”

Lúc này không cần hắn nói rõ hơn tôi cũng hiểu được nên làm thế nào.

Có một thứ nóng rực rơi xuống tay tôi, rất nặng, dưới ánh trăng tôi nhìn thấy ánh sáng phản chiếu của sống đao, trên thân đao có một đường màu vàng phát sáng, kéo dài từ đốc đao (1) tới mũi đao. Toàn bộ ma lực đều thông qua tay tôi truyền vào bên trong nó, dọc theo cái đường kia, cuối cùng hóa thành ánh sáng đỏ vàng ở mũi đao, như có một ngọn lửa mạnh mẽ tỏa ra. Nó bắn vào trong không khí, biến thành cánh hoa nhỏ màu đỏ vàng.

Tôi ngẩn người nhìn chúng, hoặc là nói sự xuất hiện của nó, choáng váng mất hồn.

“Đây là——” Tôi phát hiện giọng mình khá hơn Carayon, “——hoa ạ? Hồn đao của em…”

“Không phải” Carayon hình như ho nhẹ một tiếng. Những thứ bay lả tả kia quả thật rất giống cánh hoa, trôi nổi giữa không trung chậm chạp rơi xuống.

Hắn quyết định thật nhanh kéo tôi dậy, lúc trọng tâm tôi hãy còn chưa vững, loạng chòa loạng choạng liền kẹp tôi bên người, nhảy vọt ra sau mấy cái nhanh chóng rời xa chỗ này.

Carayon mượn mấy giàn khung nhô ra trên kiến trúc của vùng tự do, mang tôi một đường nhảy lên nóc một tòa nhà. Dưới ánh trăng tôi thấy sắc mặt hắn trắng bệch, tiếp đó theo tầm mắt hắn, từ trên cao nhìn xuống nơi lúc chúng tôi đến.

Những thứ giống cánh hoa sinh ra từ đao của tôi rơi xuống chỗ thấp, cuối cùng, một mảnh nho nhỏ trong số đó chạm đất đầu tiên.

Trong nháy mắt ấy, lửa đồng nội hừng hực đốt cháy bãi cỏ trải rộng. Cùng với càng nhiều cánh hoa rơi xuống đất, thế lửa càng lúc càng lớn, ánh lửa chiếu đỏ nửa bầu trời trên vùng đất hoang vu này, khiến nó rọi thành một màu hồng xen lẫn cam đỏ, cỏ dại rậm rạp từ từ khô héo trong lửa cho đến khi hóa thành một đống tro tàn. Nhưng trong đám lửa lớn lại có một loại thực vật khác đang sinh trưởng. Chúng nó mọc lên, nở ra hoa màu đỏ vàng, song không quá nửa giây đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa bừng bừng——không ngừng bị đốt thành một đống tro, rồi lại không ngừng sinh trưởng và nở ra lần nữa, khoảnh khắc chết đi liền đại biểu khoảnh khắc sống lại.

“Tôi nên biết từ sớm mới phải” Carayon nhẹ nhàng nói phía sau tôi.

Tôi cực kỳ muốn giải phóng cây đao kia của mình ra một lần, nhưng cơ thể tôi kiệt quệ, ma lực đã khô cạn thấy đáy, không nói nổi mấy lời tràng giang đại hải…Tôi nhờ cánh tay hắn đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng trên nóc nhà, toàn thân xụi lơ dựa vào người hắn, ngước đầu, lúc này tôi mới nhận ra mặt mình toàn là nước mắt.

“Carayon, em có đao của mình” Tôi động môi, lặp đi lặp lại, cũng không biết lọt được chữ nào, “Em có hồn đao của mình”

Hắn một tay ôm tôi, một tay đặt trên tóc tôi.

“Em nắm giữ hồn đao vô cùng mạnh mẽ. Tôi mừng lắm. Nhưng hiện tại em vẫn chưa khống chế được hình thái của nó, tôi chỉ có thể mang em nhanh chóng rời khỏi đó” Carayon nói “Về phần ảnh hưởng sự ra đời hồn đao của em đối với môi trường…Em nghe được tên của thanh đao đó không?”

“Em đoán,” Tôi cố gắng duỗi cổ, nhả ra mấy chữ không lưu loát từ cổ họng, “Nó tên là ‘Caron’”

Ánh lửa dần dần tắt trong đống tro tàn. Carayon dùng cách ban đầu mang tôi từ chỗ cao nhảy xuống. Tôi ôm hắn, nhìn hai tay mình được chiếu sáng, chỉ cảm thấy ánh trăng tràn đầy cõi lòng.

Lúc này tôi không nghĩ xem ngày mai phải làm gì với sự kết thúc qua loa của học viện.

Chú thích:

(1) Đốc đao: phần nối giữa chuôi đao và lưỡi đao

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.