Ngủ trưa hơn một giờ, Hàn Mạc bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Người trong lồng ngực vừa mềm vừa ấm áp, Hàn Mạc không muốn rời giường, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Nguyễn Đào mở mắt lại nhắm mắt, lừa hắn: “Vâng.”
Tỉnh lại đã lập tức chơi lưu manh, cũng không thèm nhìn coi hai cái vú đã bị hắn chà đạp thành cái dạng đáng thương gì, còn dốc hết sức mà xoa, còn dùng sức véo trêu chọc, làm Nguyễn Đào không có chỗ trốn, nằm trong lòng hắn khẽ thầm thì: “Muốn có thì tự mình đi uống thuốc kích sữa đi…”
Cậu lại tưởng tượng ra hình ảnh kia, kim chủ mặc tây trang giày da, đẹp trai phong độ, vừa cởi quần áo đã lập tức lộ ra hai luồng thịt vú nũng nịu treo trước ngực.
Nguyễn Đào cắn đầu lưỡi, không dám cười ra tiếng, cười xong lại tự mình phủ nhận, cơ ngực này của kim chủ đã đủ dùng rồi, vẫn là đừng nên kích sữa thì hơn.
“Tôi muốn đến công ty.” Hàn Mạc xoay người đè Nguyễn Đào xuống, nụ hôn không báo trước lập tức ập đến: “Buổi chiều muốn làm gì?”
Làm gì? Chỉ cần nằm trong chăn hồi tưởng lại dư vị tối qua và sáng hôm nay là đủ rồi.
Nguyễn Đào vô cùng say mê sự ôn nhu như vậy, trong lúc nhất thời cái mũi không biết cố gắng trở nên chua xót, cậu lẩm bẩm nói: “Giặt khăn trải giường, còn muốn… ngủ tiếp một lát nữa…”
Hàn Mạc vừa xoa xoa cậu, vừa hôn môi cậu, hưởng dụng đến lúc đã tạm thời thỏa mãn mới xoay người rời giường.
Nguyễn Đào ôm chăn nằm trên gối đầu, cánh môi trơn bóng sưng to, trong lòng cậu như có nai con đang nhảy loạn, có loại ảo giác mình không phải là món đồ chơi, mà chỉ là một người bình thường được người yêu cưng chiều.
Những đồ chơi khác cũng có được đãi ngộ như vậy sao?
Nguyễn Đào trừng mắt ngơ ngẩn nhìn trần nhà, khóe mắt liếc thấy kim chủ đang ra khỏi phòng về sinh, cậu vội vàng hồi hồn ngồi dậy: “Đang mưa, ngài lái xe chậm một chút nhé.”
“Ừ.” Hàn Mạc mặc đồ vào, lại lấy một tấm thẻ từ trong bóp ra đưa cho Nguyễn Đào: “Ngủ dậy thì ra ngoài đi dạo một chút, mua một cái điện thoại mà dùng, lại mua thêm – em không có quần áo mặc đúng không?”
Nguyễn Đào mím môi, tự mình nhớ lại một chút, lúc trước là ai vuốt mông em, trêu chọc đến nỗi ngay cả quần lót em cũng chưa kịp mặc chứ?
Hai người không nói một lời nhìn nhau.
Hàn Mạc thò qua, phủ thêm áo tắm cho cậu: “Đừng ngủ, đi cùng với tôi đi.”
Sau khi ngủ trưa một hồi, cơn mưa đã nhỏ hơn một ít.
Nguyễn Đào lại lần nữa lên xe của kim chủ, tối hôm qua cậu phải nằm trong cốp xe phía sau, bây giờ lại ngồi trên ghế phụ.
Nhà cửa không ngừng lùi về sau, người đi đường vội vội vàng vàng, Nguyễn Đào hận không thể dán sát vào cửa sổ xe thưởng thức phong cảnh đã lâu không thấy này.
Tuổi của cậu mới chỉ 23, nhưng trong đám đồ chơi vẫn là rất già, không trách cậu lại bị cải tạo thành vú em không ai muốn, gần đây không phải ai cũng thích thân thể như vậy, huống chi lại không đủ ngây ngô mềm mại.
Nếu, Nguyễn Đào nghĩ mà sợ, nếu cậu không gặp được vị kim chủ này, nếu triển lãm lần thứ tư, lần thứ năm mà cậu vẫn chưa bán được, như vậy dựa theo điều khoản trên bản hợp đồng đã kí, cậu sẽ bị chuyển dời đến câu lạc bộ đêm làm một MB, cho đến hội sở kiếm đủ tiền nuôi dưỡng cậu, mới có thể thả cho cậu tự do.
Lại nói tiếp, Nguyễn Đào còn chưa biết kim chủ của cậu tên là gì.
Xe Porsche ngừng ở ven đường, Hàn Mạc rút chìa khóa xe ra: “Xuống xe.”
Là một cửa hàng quần áo, vừa vào cửa, phục vụ đã cung kính nói: “Hàn tiên sinh.”
Thì ra là họ Hàn.
Nguyễn Đào lặp lại cái họ này trong lòng, to gan suy đoán, là Hàn Dũng? Hàn Mãnh? Hay là Hàn Uy Phong?
Hàn Mạc đột nhiên xoay người, thấp giọng nói: “Có muốn mặc váy không?”
Nguyễn Đào nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy… Không có nịt ngực thì phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Đào càng dùng sức lắc đầu, nhỏ giọng nôn nóng nói: “Không sao hết.”
Cũng chỉ mới tới cup B mà thôi, không mặc cũng không quan trọng.
Hàn Mạc trêu đùa đủ rồi mới chọn một cái áo hoodie màu trắng và quần jean lam nhạt bảo cậu đi thay, không có ý tốt gì, Nguyễn Đào thấy cái quần lót kia có mặc cũng như không mặc.
Nguyễn Đào ra khỏi phòng thay đồ.
Áo hoodie rộng thùng thình, quần gắn thêm cái nịt, trên chân vẫn là dép cotton mang ở nhà.
Hàn Mạc giống như ảo thuật mà biến ra một đôi giày thể thao màu trắng: “Này.”
Lúc này từ trên xuống dưới đều thuận mắt rồi.
Tính tiền xong, hai người đứng trước cửa hàng chào tạm biệt.
Hàn Mạc lại đưa thẻ cho cậu: “Mua thêm một ít đồ nữa đi.”
Hắn lại cho cậu thêm mấy tờ tiền mặt: “Phải về nhà trước khi trời tối, đừng đi lạc.”
Tâm trạng của Nguyễn Đào vừa cảm động lại vừa phức tạp, ngưỡng mặt hỏi: “Ngài không sợ em chạy sao?”
Hàn Mạc cười rộ lên: “Em có thể chạy tới đâu?”
“Thì… thì bỏ trốn chẳng hạn.”
“Ừ, vậy thì trốn tới chỗ nào?”
Nguyễn Đào á khẩu không trả lời được, trời xa đất lạ, cậu cũng không biết mình có thể đi đâu.
Hàn Mạc mở dù ra, vừa mới bước đi nửa bước đã quay đầu lại: “Đã nhớ mật khẩu nhà chưa?”
Nguyễn Đào cố nén độ nóng trên hốc mắt: “Đã nhớ.”
Cho đến xe Porsche kia đã đi xa, ngay cả cái đít xe cũng không thấy, Nguyễn Đào mới thu hồi ánh mắt ướt át.
Sao lại thành như vậy nhỉ?
Cậu chỉ từng học qua nên làm sao để lấy lòng kim chủ, chưa từng học nếu kim chủ lấy lòng mình thì mình phải nên làm thế nào.
Là vật cực tất phản*, sau khi vận đen đã đi mất, cuối cùng cũng có thể hưởng thụ rồi sao?
(*): ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại. Cho nên, càng là ở vào lúc vô vọng thì càng có thể là hy vọng đang ở ngay trước mắt.
Cậu dám khẳng định, những món đồ chơi khác đều không có được đãi ngộ như cậu!
Nguyễn Đào cất kĩ tiền mặt và thẻ vào túi, đầu ngón tay sờ đến một tờ giấy, mặt trên là số di động mà kim chủ đã viết.
Cậu không muốn mua quần áo, chỉ muốn mua di động, gấp không chịu nổi.
Cậu muốn rời khỏi con đường đầy cửa hàng quần áo xa xỉ này, cậu muốn đi bộ, đi đến trung tâm thương mại ầm ĩ để cho mình hòa nhập vào trong đám đông ồn ào náo động.
Nguyễn Đào đi đến một cái quảng trường.
Trong lòng cậu vô cùng kích động, tìm được một cửa hàng bán di động ở tầng một. Nguyễn Đào đi thẳng đến quầy nhãn hiệu di động mà cậu từng dùng, nhìn một cái, sau khi cảm khái một câu ‘đổi mới thật nhanh’ liền không chút do dự lựa chọn loại mới nhất.
Lúc cậu quẹt thẻ thì điện thoại của kim chủ cũng sẽ được thông báo có phải không nhỉ?
Quẹt thẻ xong, rất nhanh Nguyễn Đào đã có được di động mới.
Cậu vào thang máy xuống tầng, ngồi trên ghế nghỉ chân, nhìn đám đông qua lại sau đó, cúi đầu bắt đầu cân nhắc nhắn tin cho kim chủ.
Nguyễn Đào móc tờ giấy ra, cẩn thận nhập dãy số vào di động, ghi chú là Hàn tiên sinh.
Nên nhắn như thế nào mới tốt nhỉ?
To Hàn tiên sinh: “Tiên sinh, em là Nguyễn Đào.”
Màn hình di động hiển thị trạng thái ‘đã gửi’.
Còn không chờ cho Nguyễn Đào kịp đoán có nhận được tin nhắn reply hay không, màn hình đã nhảy ra khung tin nhắn.
Hàn tiên sinh: Nguyễn Đào là ai?
Giống như có chậu nước đá xối thẳng lên người Nguyễn Đào.
Hàn tiên sinh: Là Nguyễn Đào lộ mông trần trụi, không có quần lót mặc sao?
Lập tức lại có một ngọn lửa nóng rực đốt cháy Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào: Vâng.
Hàn tiên sinh: Cũng là Nguyễn Đào không mặc nịt ngực?
Nguyễn Đào: Vâng.
Đỉnh đầu Nguyễn Đào giống như đã bốc khói, hối hận không nên nhắn tin cho kim chủ, vừa nãy còn sợ sẽ không được trả lời, bây giờ ước gì có thể thu hồi tin nhắn.
Không như mong muốn.
Hàn tiên sinh: Đi tới WC chụp cho tôi xem.
Nguyễn Đào trừng lớn mắt!
Hàn Mạc giống như cách ngàn dặm cũng có thể thấy được vẻ mặt của Nguyễn Đào, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, khiến cho đám giám đốc đang họp trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Hàn Mạc nắm chặt di động: “Không có việc gì, tiếp tục đi.”
Cuộc họp tiếp tục, hành vi bắt nạt người khác cũng được tiếp tục: Nếu như đã không có bản lĩnh, ít nhất cũng phải nghe lời đúng không?
Bên ngoài mưa rơi đầm đìa, Nguyễn Đào nhìn chằm chằm tin nhắn này, nhớ lại lúc trong phòng tắm, nam nhân dùng giọng nói gợi cảm hỏi cậu: “Không phải nói đã được dạy dỗ rất tốt sao? Không muốn bày ra chút bản lĩnh hả?”
Nguyễn Đào giãy giụa một lát, cắn răng giậm chân đứng dậy đi tìm WC.
Hàn Mạc nhìn tin nhắn, vô cùng vừa lòng, tin nhắn chỉ có một chữ: “Nghe.”
Buông vệ sinh rất sạch sẽ, ánh đèn sáng rực, mặt sàn trơn bóng.
Nguyễn Đào trốn trong một phòng, ngồi lên bồn cầu, biết rõ không có camera theo dõi nhưng cậu vẫn chột dạ ngửa đầu nhìn một cái.
Không cần hỏi cũng biết kim chủ muốn cậu chụp cái gì, Nguyễn Đào cởi dây nịt cởi quần, nghĩ thầm, đam mê kì quái của kim chủ lại thêm một cái mới.
So với chụp cây côn th*t đang mềm nhũn, Nguyễn Đào cảm thấy chụp mông sẽ dễ nhìn hơn một chút.
Cậu lắc mông, một tay chống trên cánh cửa, một tay cầm di động vói ra phía sau chụp cái mông thịt, lúc chụp bức đầu tiên còn quên tắt tiếng, làm cậu sợ tới mức thiếu chút nữa đã ném điện thoại xuống trên mặt đất.
Ảnh nào nhìn cũng rất dâm, Nguyễn Đào lựa góc độ đẹp nhất, chụp một cái gửi qua cho kim chủ, sau đó vùi mặt vào trong cánh tay, quá xấu hổ.
Hàn Mạc lại không phải người tốt: Ừ. Còn nữa đâu?
Nguyễn Đào nhịn xuống sự xấu hổ, cầu xin: Tiên sinh!
Hàn Mạc lãnh khốc vô tình, tự mình chỉ đạo tạo hình: Cởi quần áo, chụp chính diện.
Nguyễn Đào xấu hổ đến thở gấp, bị bắt nạt đến độ xoay quanh trong buồng vệ sinh nhỏ hẹp, đây không phải là loại nhiệm vụ tự chụp mà S giao cho M sao? Bại lộ thân thể ở nơi công cộng, hoàn thành nhiệm vụ mới có thể được khen thưởng.
Chẳng lẽ kim chủ của cậu là một S thâm tàng bất lộ? Ở trên giường không ngược thân, xuống giường ngược tâm sao?
Nguyễn Đào vùi đầu dán trên cánh cửa, sau một lúc lặng im mới lấy quyết tâm.
Cậu lại lần nữa ngồi trên bồn cầu, vén vạt áo hoodie lên ngậm vào trong miệng, không chút che giấu làm cho hai luồng thịt vú che kín dấu hôn và dấu tay lộ toàn bộ, sau đó ấn nút chụp hình.
Nguyễn Đào cũng không dám nhìn nhiều, lập tức gửi qua cho kim chủ.
Trên bàn hội nghị, Hàn Mạc lại lần nữa buồn cười, hắn đứng lên: “Nghỉ ngơi mười phút.”
Hàn Mạc đứng bên cửa sổ hút thuốc, nhìn chằm chằm ảnh chụp, lại toát ra ý đồ xấu xa: Mặt đâu?
Hắn phủi phủi bụi thuốc, phỏng đoán nếu bây giờ gọi điện thoại qua, chắc chắn có thể nghe được giọng nói tức muốn hộc máu nhưng lại chỉ có thể yếu thế xin tha của Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào thật sự là tức điên rồi, tức đến muốn chảy nước mắt, cậu muốn chạy trốn!
Cậu lại lần nữa ngậm chặt áo hoodie, xấu hổ đến khó thở, đầu v* bởi vì thở dốc mà run run rẩy rẩy, lúc chụp ảnh cũng có hơi rung.
Hàn Mạc nhận được ảnh chụp mới nhất, thật đáng thương, đôi mắt đỏ bừng đầy ủy khuất, nhưng hai viên trái cây trước ngực lại bán đứng chủ nhân nó, như là đã tìm được khoái cảm bí ẩn, nhô lên vừa hồng vừa cứng, nằm trên đống thịt vú trắng nõn chịu đủ chà đạp càng có vẻ phá lệ sắc tình.
Hàn Mạc nhìn đến con mắt tối đen, quả đảo nhiều nước ngoài ý muốn có được này lại hợp khẩu vị của hắn đến ngoài ý muốn.
Hàn tiên sinh: Được rồi, đi chơi đi.
Nguyễn Đào ổn định tâm tình, không muốn để ý đến hắn nữa.
Hàn tiên sinh: Muốn bỏ trốn hả?
Nguyễn Đào bĩu môi, gõ tin nhắn: Em sẽ biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu luôn!
Nhưng cậu lại không dám gửi đi, xóa hết rồi nhắn lại: Bây giờ em phải đi về.
Hàn tiên sinh: Khoảng 8-9 giờ tối tôi sẽ về đến nhà, chờ tôi cùng nhau ăn cơm tối.
Trong lòng Nguyễn Đào nhảy dựng, bỏ qua xấu hổ và giận dữ, vội hỏi: Em sẽ xuống bếp, có được không?
Hàn tiên sinh: Được.
Trái tim Nguyễn Đào lại nhảy lên, hỏi lại: Ngài không sợ em hạ thuốc sao?
Hàn Mạc bị chọc cười, hắn dụi tắt đầu thuốc: Ừ, hạ xuân dược, thao chết em.