Sau khi trao đổi với Mộc Tri Huyện, Dương Lâm Phong ra lệnh cho các binh sĩ lập tức kiểm tra những khu vực nghi ngờ trong thành. Tô Cảnh Dao cùng với một số thầy thuốc trong đoàn đi thăm những bệnh nhân còn sống sót để thu thập thêm thông tin. Cả đoàn chia nhau ra để có thể điều tra trên diện rộng hơn.
Trong khi Dương Lâm Phong dẫn đầu nhóm binh sĩ tìm kiếm manh mối trong khu vực chợ và các nhà kho đã bị bỏ hoang, Tô Cảnh Dao và các thầy thuốc đến một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong khu vực chưa bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh. Nơi đây đang tạm thời trở thành bệnh viện dã chiến, nơi những người bệnh được chăm sóc và theo dõi.
Ngay khi bước vào ngôi nhà, Tô Cảnh Dao có thể cảm nhận được không khí ngột ngạt, mùi thuốc thảo dược và mùi cơ thể ốm yếu quyện vào nhau. Nàng tiến đến bên giường một bệnh nhân lớn tuổi, người đang thở dốc và yếu ớt. Nàng nhẹ nhàng bắt mạch, lắng nghe tiếng tim đập và hỏi người thầy thuốc bên cạnh về tình trạng của bệnh nhân.
“Bệnh nhân này bị sốt cao suốt ba ngày liền, sau đó mất dần sức lực. Chúng tôi đã cho uống các loại thảo dược nhưng tình trạng không hề cải thiện, người thầy thuốc đáp, nét mặt hiện rõ sự lo lắng.
Tô Cảnh Dao chăm chú quan sát, đôi mày nàng khẽ nhíu lại. Những triệu chứng này không hoàn toàn giống với những bệnh dịch nàng từng biết đến. Nàng quay sang những người thầy thuốc khác, hỏi thêm về những bệnh nhân khác và so sánh các triệu chứng.
Trong khi đó, Dương Lâm Phong cùng các binh sĩ phát hiện một nhà kho đã bị thiêu rụi gần khu vực chợ. Mùi cỏ khô cháy sém và mùi thảo dược lạ thoảng qua không khí, khiến Lâm Phong ngay lập tức cảnh giác. Hắn ra lệnh cho các binh sĩ kiểm tra kỹ lưỡng khu vực xung quanh nhà kho, tìm kiếm những dấu hiệu bất thường.
Không lâu sau, một binh sĩ chạy đến báo cáo với Lâm Phong rằng họ đã phát hiện một số bao tải chứa thảo dược cháy dở trong góc nhà kho. Những thảo dược này có vẻ là loại thường được dùng trong y học, nhưng có dấu hiệu bị pha trộn với một loại bột lạ mà họ chưa từng thấy trước đây.
Dương Lâm Phong nheo mắt nhìn những bao tải, trong đầu chàng chợt lóe lên một ý nghĩ. Hắn vội vàng trở về gặp Tô Cảnh Dao để bàn bạc.
Khi Lâm Phong đến nơi, Cảnh Dao đang kiểm tra một bệnh nhân trẻ tuổi, người này dường như vừa qua cơn sốt nặng nhưng vẫn còn yếu ớt. Nàng ngước lên nhìn Lâm Phong, thấy ánh mắt lo lắng của hắn, nàng biết rằng hắn đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng.
“Cảnh Dao, cô có biết đây là gì không? ” Lâm Phong nói, rồi kể lại những gì hắn đã phát hiện ở nhà kho.
Tô Cảnh Dao lắng nghe, đôi mắt nàng sáng lên khi nghe đến việc thảo dược bị pha trộn với một loại bột lạ. “Điện hạ, ta thấy có thể đây chính là nguyên nhân khiến dịch bệnh lây lan nhanh như vậy. Chúng ta cần phải phân tích loại bột đó để xác định rõ ràng nó là gì.”
Dương Lâm Phong gật đầu đồng ý. “Ta sẽ cho người mang mẫu về để các vị thái y kiểm tra. Chúng ta phải tìm ra nguồn gốc của loại bột này và đống thảo dược kia .”
Cả hai đều hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Cảnh Dao nhanh chóng yêu cầu các thái y chuẩn bị dụng cụ để tiến hành phân tích.
Dương Lâm Phong và Tô Cảnh Dao biết rằng để tìm ra nguồn gốc của dịch bệnh, họ cần phải hiểu rõ hơn về những loại thảo dược và bệnh tật liên quan. Sau khi các thầy thuốc thu thập mẫu bột lạ từ nhà kho, họ bắt đầu quá trình phân tích, nhưng kết quả ban đầu vẫn chưa cho thấy điều gì rõ ràng.
“Điện hạ, chúng ta nên đến Tàng Thư Các của Thanh Châu thành” Tô Cảnh Dao đề xuất sau khi suy nghĩ một lúc. “Nơi đó có thể chứa nhiều cổ thư về y dược, biết đâu chúng ta có thể tìm ra điều gì đó hữu ích.”
Tô Cảnh Dao từng nghe nói qua, ở Thanh Châu nhiều năm trước Tự Long Đế từng cho xây một Tàng Thư Các . Ở đây chứa đựng nhiều tài liệu quý giá về y học và thảo dược cổ truyền. Sư phụ của Cảnh Dao từng đề cập đến đây qua và Tàng Thư Các là một nơi mà Tô Cảnh Dao rất muốn bước vào . Nhưng vì hầu hết đều có những loại thư sách quý giá tới mấy ngàn ngân lượng nên trừ có lệnh từ người trong hoàng thất thì người khác không thể đến đây.
Nghe xong đề cập của nàng, Dương Lâm Phong đồng ý ngay lập tức. Cả hai nhanh chóng di chuyển đến Tàng Thư Các.
Nhờ thân phận của Lâm Phong nên hai người đã có thể dễ dàng đến Tàng Thư Các. Khi bước vào bên trong, họ bị ấn tượng bởi không gian rộng lớn với hàng ngàn cuốn sách và cuộn trúc cổ.
Cảnh Dao nhẹ nhàng lướt ngón tay qua những trang sách đã ngả màu thời gian, trong lòng dâng lên cảm giác khâm phục những kiến thức y học mà người xưa đã để lại. Nàng và Dương Lâm Phong bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách liên quan đến dịch bệnh và thảo dược, hy vọng tìm được manh mối về loại bột lạ mà họ đã phát hiện.
Thời gian trôi qua nhanh chóng khi cả hai chìm đắm trong việc nghiên cứu. Cảnh Dao tìm thấy một cuốn sách cổ ghi chép về những loại thảo dược thường dùng trong việc chữa trị các bệnh dịch, nhưng có một chương đặc biệt nói về những loại thảo dược có thể bị biến đổi khi kết hợp với các loại hóa chất khác, tạo ra những hợp chất có thể gây hại.
Dương Lâm Phong và Tô Cảnh Dao tiếp tục tìm hiểu sâu hơn trong các cuốn sách cổ. Ban đầu, những thông tin họ tìm được dường như không dẫn đến kết quả rõ ràng nào. Các trang sách chỉ liệt kê những loại thảo dược thông dụng, không hề có dấu hiệu gì liên quan đến loại bột lạ mà họ đang tìm kiếm. Cả hai không khỏi cảm thấy chút thất vọng, nhưng họ quyết định không bỏ cuộc.
Sau nhiều giờ miệt mài nghiên cứu, cuối cùng, Cảnh Dao tình cờ tìm thấy một cuốn sách cũ kỹ, bìa da đã bị mòn và các trang sách ngả màu vàng úa. Cuốn sách này ghi chép về những loại thảo dược ít được biết đến, một số trong đó đã tuyệt chủng hoặc biến mất khỏi các bài thuốc hiện đại.
Nàng cẩn thận mở cuốn sách ra, từng dòng chữ cổ hiện lên dưới ánh nến. Đôi mắt nàng sáng lên khi đọc đến một đoạn mô tả về một loại thảo dược có đặc tính tương tự với những gì họ đã tìm thấy trong nhà kho. “Điện hạ, ta nghĩ chúng ta đã tìm ra nó” Cảnh Dao thì thầm, tay chỉ vào trang sách.
.” Dương Lâm Phong không đáp lại.
Thấy vậy Tô Cảnh Dao quay sang nhìn hắn, nào ngờ y đã thiếp đi vì mệt giữa đống sách cổ từ lúc nào, người hắn tựa vào giá sách sau lưng, tư thế ngủ cũng đẹp hơn so với những người mà Tô Cảnh Dao từng gặp qua .
Mải mê tìm y điển mà trời đã tối từ lúc nào không hay, nàng lấy chiết hỏa từ ra, thắp ngọn nến lên . Ánh lửa lập lòe soi sáng cả một khoảng không gian yên ắng . Thông qua ngọn nến, một chút quang sáng chiếu lên khuôn mặt của Dương Lâm Phong, Cảnh Dao lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ anh tuấn của hắn mang vẻ bình yên nhưng vẫn không giấu nổi sự cương nghị vốn có. Làn da của chàng ánh lên chút vàng nhạt từ ánh nến, làm nổi bật những đường nét góc cạnh đầy nam tính trên khuôn mặt. Hàng lông mày rậm tự nhiên, đôi môi khép hờ nhẹ nhàng, hơi thở đều đặn tạo nên một bức tranh tĩnh lặng nhưng đầy cuốn hút. Mái tóc đen mượt buông lỏng trên gối, càng làm tôn lên nét đẹp uy nghiêm và kiên cường, ngay cả khi chàng đang chìm sâu vào giấc ngủ. Ánh nến chập chờn phản chiếu trên làn mi dài, tạo ra những bóng mờ nhấp nhô, như thể giấc ngủ của chàng cũng mang trong mình một điều gì đó bí ẩn và sâu thẳm.
Tô Cảnh Dao bị thu hút bởi vẻ đẹp thanh tú nhưng đầy uy nghi của y trong giấc ngủ, bất giác tiến lại gần. Ánh nến lung linh chiếu rọi lên khuôn mặt chàng, khiến nàng không thể cưỡng lại sự cám dỗ muốn vuốt ve những đường nét hoàn hảo ấy. Khi tay nàng vừa chạm đến khoảng cách gần, chưa kịp chạm vào làn da ấm áp, Dương Lâm Phong đột ngột mở mắt. Ánh mắt sắc bén lóe lên đầy cảnh giác, như dã thú bị đánh thức khỏi giấc ngủ, và trong tích tắc, bàn tay chàng đã nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Nàng giật mình, bất ngờ trước sự phản ứng nhanh nhạy của hắn . Cơ thể nàng mất thăng bằng và theo quán tính, nàng ngã nhào vào lòng chàng. Hơi thở gấp gáp, nàng nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ của Lâm Phong, tim đập loạn nhịp. Cả hai đều sững sờ, không ai nói lên lời. Dương Lâm Phong dù giữ nguyên sự cảnh giác, cũng không thể không nhận ra sự mềm mại và ấm áp từ nàng, ánh mắt vốn lạnh lùng nay lại thoáng chút xao động.
Nàng vội vã ngồi dậy, gương mặt ửng hồng, cố giữ bình tĩnh sau khoảnh khắc bất ngờ. Cảnh Dao nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng tay của, vẫn cảm nhận hơi ấm vẫn còn đọng lại nơi cổ tay. Lấy lại vẻ nghiêm túc, nàng quay sang nhìn hắn, ánh mắt kiên định nhưng trong đó vẫn còn vương chút e thẹn.
“Ta tìm được y thư rồi !” nàng nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
Dương Lâm Phong nhanh chóng lại gần, chăm chú đọc những dòng chữ trước mặt. Cuốn sách ghi lại rằng loại thảo dược này có thể trở nên cực kỳ độc hại nếu bị pha trộn với một loại bột hiếm có nguồn gốc từ những vùng xa xôi. Nhưng khi họ lật sang trang tiếp theo, cả hai đều bất ngờ nhận ra rằng phần hướng dẫn cách giải độc và đối phó với loại thảo dược này đã bị xé đi.
“Không thể nào.” Cảnh Dao cầm cuốn sách từ tay Lâm Phong, miệng khẽ thốt lên, lòng nàng trĩu nặng. Những trang sách bị mất chính là chìa khóa để cứu vãn tình hình, nhưng giờ chúng đã không còn ở đây.
Sau khi trao đổi với Mộc Tri Huyện, Dương Lâm Phong ra lệnh cho các binh sĩ lập tức kiểm tra những khu vực nghi ngờ trong thành. Tô Cảnh Dao cùng với một số thầy thuốc trong đoàn đi thăm những bệnh nhân còn sống sót để thu thập thêm thông tin. Cả đoàn chia nhau ra để có thể điều tra trên diện rộng hơn.
Trong khi Dương Lâm Phong dẫn đầu nhóm binh sĩ tìm kiếm manh mối trong khu vực chợ và các nhà kho đã bị bỏ hoang, Tô Cảnh Dao và các thầy thuốc đến một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong khu vực chưa bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh. Nơi đây đang tạm thời trở thành bệnh viện dã chiến, nơi những người bệnh được chăm sóc và theo dõi.
Ngay khi bước vào ngôi nhà, Tô Cảnh Dao có thể cảm nhận được không khí ngột ngạt, mùi thuốc thảo dược và mùi cơ thể ốm yếu quyện vào nhau. Nàng tiến đến bên giường một bệnh nhân lớn tuổi, người đang thở dốc và yếu ớt. Nàng nhẹ nhàng bắt mạch, lắng nghe tiếng tim đập và hỏi người thầy thuốc bên cạnh về tình trạng của bệnh nhân.
“Bệnh nhân này bị sốt cao suốt ba ngày liền, sau đó mất dần sức lực. Chúng tôi đã cho uống các loại thảo dược nhưng tình trạng không hề cải thiện, người thầy thuốc đáp, nét mặt hiện rõ sự lo lắng.
Tô Cảnh Dao chăm chú quan sát, đôi mày nàng khẽ nhíu lại. Những triệu chứng này không hoàn toàn giống với những bệnh dịch nàng từng biết đến. Nàng quay sang những người thầy thuốc khác, hỏi thêm về những bệnh nhân khác và so sánh các triệu chứng.
Trong khi đó, Dương Lâm Phong cùng các binh sĩ phát hiện một nhà kho đã bị thiêu rụi gần khu vực chợ. Mùi cỏ khô cháy sém và mùi thảo dược lạ thoảng qua không khí, khiến Lâm Phong ngay lập tức cảnh giác. Hắn ra lệnh cho các binh sĩ kiểm tra kỹ lưỡng khu vực xung quanh nhà kho, tìm kiếm những dấu hiệu bất thường.
Không lâu sau, một binh sĩ chạy đến báo cáo với Lâm Phong rằng họ đã phát hiện một số bao tải chứa thảo dược cháy dở trong góc nhà kho. Những thảo dược này có vẻ là loại thường được dùng trong y học, nhưng có dấu hiệu bị pha trộn với một loại bột lạ mà họ chưa từng thấy trước đây.
Dương Lâm Phong nheo mắt nhìn những bao tải, trong đầu chàng chợt lóe lên một ý nghĩ. Hắn vội vàng trở về gặp Tô Cảnh Dao để bàn bạc.
Khi Lâm Phong đến nơi, Cảnh Dao đang kiểm tra một bệnh nhân trẻ tuổi, người này dường như vừa qua cơn sốt nặng nhưng vẫn còn yếu ớt. Nàng ngước lên nhìn Lâm Phong, thấy ánh mắt lo lắng của hắn, nàng biết rằng hắn đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng.
“Cảnh Dao, cô có biết đây là gì không? ” Lâm Phong nói, rồi kể lại những gì hắn đã phát hiện ở nhà kho.
Tô Cảnh Dao lắng nghe, đôi mắt nàng sáng lên khi nghe đến việc thảo dược bị pha trộn với một loại bột lạ. “Điện hạ, ta thấy có thể đây chính là nguyên nhân khiến dịch bệnh lây lan nhanh như vậy. Chúng ta cần phải phân tích loại bột đó để xác định rõ ràng nó là gì.”
Dương Lâm Phong gật đầu đồng ý. “Ta sẽ cho người mang mẫu về để các vị thái y kiểm tra. Chúng ta phải tìm ra nguồn gốc của loại bột này và đống thảo dược kia .”
Cả hai đều hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Cảnh Dao nhanh chóng yêu cầu các thái y chuẩn bị dụng cụ để tiến hành phân tích.
Dương Lâm Phong và Tô Cảnh Dao biết rằng để tìm ra nguồn gốc của dịch bệnh, họ cần phải hiểu rõ hơn về những loại thảo dược và bệnh tật liên quan. Sau khi các thầy thuốc thu thập mẫu bột lạ từ nhà kho, họ bắt đầu quá trình phân tích, nhưng kết quả ban đầu vẫn chưa cho thấy điều gì rõ ràng.
“Điện hạ, chúng ta nên đến Tàng Thư Các của Thanh Châu thành” Tô Cảnh Dao đề xuất sau khi suy nghĩ một lúc. “Nơi đó có thể chứa nhiều cổ thư về y dược, biết đâu chúng ta có thể tìm ra điều gì đó hữu ích.”
Tô Cảnh Dao từng nghe nói qua, ở Thanh Châu nhiều năm trước Tự Long Đế từng cho xây một Tàng Thư Các . Ở đây chứa đựng nhiều tài liệu quý giá về y học và thảo dược cổ truyền. Sư phụ của Cảnh Dao từng đề cập đến đây qua và Tàng Thư Các là một nơi mà Tô Cảnh Dao rất muốn bước vào . Nhưng vì hầu hết đều có những loại thư sách quý giá tới mấy ngàn ngân lượng nên trừ có lệnh từ người trong hoàng thất thì người khác không thể đến đây.
Nghe xong đề cập của nàng, Dương Lâm Phong đồng ý ngay lập tức. Cả hai nhanh chóng di chuyển đến Tàng Thư Các.
Nhờ thân phận của Lâm Phong nên hai người đã có thể dễ dàng đến Tàng Thư Các. Khi bước vào bên trong, họ bị ấn tượng bởi không gian rộng lớn với hàng ngàn cuốn sách và cuộn trúc cổ.
Cảnh Dao nhẹ nhàng lướt ngón tay qua những trang sách đã ngả màu thời gian, trong lòng dâng lên cảm giác khâm phục những kiến thức y học mà người xưa đã để lại. Nàng và Dương Lâm Phong bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách liên quan đến dịch bệnh và thảo dược, hy vọng tìm được manh mối về loại bột lạ mà họ đã phát hiện.
Thời gian trôi qua nhanh chóng khi cả hai chìm đắm trong việc nghiên cứu. Cảnh Dao tìm thấy một cuốn sách cổ ghi chép về những loại thảo dược thường dùng trong việc chữa trị các bệnh dịch, nhưng có một chương đặc biệt nói về những loại thảo dược có thể bị biến đổi khi kết hợp với các loại hóa chất khác, tạo ra những hợp chất có thể gây hại.
Dương Lâm Phong và Tô Cảnh Dao tiếp tục tìm hiểu sâu hơn trong các cuốn sách cổ. Ban đầu, những thông tin họ tìm được dường như không dẫn đến kết quả rõ ràng nào. Các trang sách chỉ liệt kê những loại thảo dược thông dụng, không hề có dấu hiệu gì liên quan đến loại bột lạ mà họ đang tìm kiếm. Cả hai không khỏi cảm thấy chút thất vọng, nhưng họ quyết định không bỏ cuộc.
Sau nhiều giờ miệt mài nghiên cứu, cuối cùng, Cảnh Dao tình cờ tìm thấy một cuốn sách cũ kỹ, bìa da đã bị mòn và các trang sách ngả màu vàng úa. Cuốn sách này ghi chép về những loại thảo dược ít được biết đến, một số trong đó đã tuyệt chủng hoặc biến mất khỏi các bài thuốc hiện đại.
Nàng cẩn thận mở cuốn sách ra, từng dòng chữ cổ hiện lên dưới ánh nến. Đôi mắt nàng sáng lên khi đọc đến một đoạn mô tả về một loại thảo dược có đặc tính tương tự với những gì họ đã tìm thấy trong nhà kho. “Điện hạ, ta nghĩ chúng ta đã tìm ra nó” Cảnh Dao thì thầm, tay chỉ vào trang sách.
.” Dương Lâm Phong không đáp lại.
Thấy vậy Tô Cảnh Dao quay sang nhìn hắn, nào ngờ y đã thiếp đi vì mệt giữa đống sách cổ từ lúc nào, người hắn tựa vào giá sách sau lưng, tư thế ngủ cũng đẹp hơn so với những người mà Tô Cảnh Dao từng gặp qua .
Mải mê tìm y điển mà trời đã tối từ lúc nào không hay, nàng lấy chiết hỏa từ ra, thắp ngọn nến lên . Ánh lửa lập lòe soi sáng cả một khoảng không gian yên ắng . Thông qua ngọn nến, một chút quang sáng chiếu lên khuôn mặt của Dương Lâm Phong, Cảnh Dao lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ anh tuấn của hắn mang vẻ bình yên nhưng vẫn không giấu nổi sự cương nghị vốn có. Làn da của chàng ánh lên chút vàng nhạt từ ánh nến, làm nổi bật những đường nét góc cạnh đầy nam tính trên khuôn mặt. Hàng lông mày rậm tự nhiên, đôi môi khép hờ nhẹ nhàng, hơi thở đều đặn tạo nên một bức tranh tĩnh lặng nhưng đầy cuốn hút. Mái tóc đen mượt buông lỏng trên gối, càng làm tôn lên nét đẹp uy nghiêm và kiên cường, ngay cả khi chàng đang chìm sâu vào giấc ngủ. Ánh nến chập chờn phản chiếu trên làn mi dài, tạo ra những bóng mờ nhấp nhô, như thể giấc ngủ của chàng cũng mang trong mình một điều gì đó bí ẩn và sâu thẳm.
Tô Cảnh Dao bị thu hút bởi vẻ đẹp thanh tú nhưng đầy uy nghi của y trong giấc ngủ, bất giác tiến lại gần. Ánh nến lung linh chiếu rọi lên khuôn mặt chàng, khiến nàng không thể cưỡng lại sự cám dỗ muốn vuốt ve những đường nét hoàn hảo ấy. Khi tay nàng vừa chạm đến khoảng cách gần, chưa kịp chạm vào làn da ấm áp, Dương Lâm Phong đột ngột mở mắt. Ánh mắt sắc bén lóe lên đầy cảnh giác, như dã thú bị đánh thức khỏi giấc ngủ, và trong tích tắc, bàn tay chàng đã nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Nàng giật mình, bất ngờ trước sự phản ứng nhanh nhạy của hắn . Cơ thể nàng mất thăng bằng và theo quán tính, nàng ngã nhào vào lòng chàng. Hơi thở gấp gáp, nàng nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ của Lâm Phong, tim đập loạn nhịp. Cả hai đều sững sờ, không ai nói lên lời. Dương Lâm Phong dù giữ nguyên sự cảnh giác, cũng không thể không nhận ra sự mềm mại và ấm áp từ nàng, ánh mắt vốn lạnh lùng nay lại thoáng chút xao động.
Nàng vội vã ngồi dậy, gương mặt ửng hồng, cố giữ bình tĩnh sau khoảnh khắc bất ngờ. Cảnh Dao nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng tay của, vẫn cảm nhận hơi ấm vẫn còn đọng lại nơi cổ tay. Lấy lại vẻ nghiêm túc, nàng quay sang nhìn hắn, ánh mắt kiên định nhưng trong đó vẫn còn vương chút e thẹn.
“Ta tìm được y thư rồi !” nàng nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
Dương Lâm Phong nhanh chóng lại gần, chăm chú đọc những dòng chữ trước mặt. Cuốn sách ghi lại rằng loại thảo dược này có thể trở nên cực kỳ độc hại nếu bị pha trộn với một loại bột hiếm có nguồn gốc từ những vùng xa xôi. Nhưng khi họ lật sang trang tiếp theo, cả hai đều bất ngờ nhận ra rằng phần hướng dẫn cách giải độc và đối phó với loại thảo dược này đã bị xé đi.
“Không thể nào.” Cảnh Dao cầm cuốn sách từ tay Lâm Phong, miệng khẽ thốt lên, lòng nàng trĩu nặng. Những trang sách bị mất chính là chìa khóa để cứu vãn tình hình, nhưng giờ chúng đã không còn ở đây.