Không ngờ Kình Thiên lại rất thích bộ dạng này của Thiên Khải, trong lòng nhất thời mềm đi vài phần. Hơn nữa nó là quả trứng không quá khỏe mạnh, càng không muốn nghiêm khắc.
Đây chính là sự tương phản: càng mạnh mẽ thì nội tâm càng dễ mềm lòng.
Tuy vậy ông không thể biểu hiện ra ngoài trước mặt chúng thần. Rốt cuộc ông phải cho chúng thần một sự công bằng. Nghĩ đến trận tai bay vạ gió của chúng thần, ônh đành phải nhẫn tâm. Bỏ đi, chờ đến khi Thiên Khải tấn Chân thần kiếp rồi cứu vậy.
Ông chỉnh đốn sắc mặt, một tay phất bay Thiên Khải. Nói: “Thiên Khải, hôm nay gây đại họa, làm cả Thần giới phải hứng chịu, phạt ngày tấn Chân thần, thiên lôi gấp bội.”
Huyền Nhất thấy Tổ thần tức giận, vội thay Thiên Khải cầu tình: “Tổ thần, nay Hồng Hoang sơ khai, tứ hải chưa định, Thần giới vẫn luôn dùng thần chi giới, nếu sau này Thiên Khải tấn Chân thần sẽ là trụ cột của Thần giới ta, mong Tổ thần xử phạt nương tay.”
Chích Dương: “Từ nhỏ Thiên Khải đã nghịch ngợm, lần này cũng do bất cẩn, may là kịp thời cứu hộ, cũng chưa gây ra họa lớn. Vẫn mong Tổ thần xử phạt nương tay.”
“Nếu nhất định phải phạt, ta cũng có trách nhiệm, Tổ thần giao Thiên Khải cho ta chăm sóc, hôm nay lầm lỗi, mong Tổ thần phạt chung.”
Bạch Quyết thấy Tổ thần có chút buông lỏng, nói: “Đúng vậy, Tổ thần. Thiên Khải còn nhỏ, lại chưa từng được dạy dỗ đàng hoàng, nhưng bản tính không xấu, thấy nhược thủy lan ra liền hỗ trợ dẫn nước sang phía Đông.”
Thiên Khải ở trong trứng liều mạng gật đầu.
Nhược Thủy nhìn nhược thủy chảy về hướng Đông, hơi hơi mỉm cười: “Phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa, họa kia biết đâu sau này lại là phúc. Cơ duyên đã đến, Tổ thần và chúng thần thử nhìn hạ giới xem.”
Tất cả chúng thần đều nhìn xuống hạ giới.
Chỉ thấy, nhược thủy mà Thiên Khải dẫn ra chảy qua phía Đông Nam Thần giới và giao giới Cửu U, chặn đứng những yêu thú hoang dã đó. Chỗ này là giao giới giữa Tiên giới và Cửu U. Cửu U là vị trí phúc trạch ở Thượng Cổ, sông núi hùng vĩ, linh khí dồi dào, bởi vậy đây là nơi đám Cùng Kỳ, Thao Thiết và lũ yêu thú hoang dã tu luyện. Phần lớn đám yêu thú này chưa khai linh trí, hung mãnh tàn nhẫn, thường bắt những thần tiên yêu thú linh lực thấp kém để tăng linh lực, khiến cho chúng thần tiên yêu sợ hãi. Hơn nữa nơi này không cách nào thiết lập kết giới Hồng Hoang, chỉ phải bày pháp trận, phái thần tướng thiên binh thủ vệ, nhưng vẫn có không ít yêu thú nửa đêm đánh vỡ trận pháp tàn sát sinh linh.
Chúng thần thấy thế rất là vui vẻ. Như vậy sẽ không bao giờ phải phòng ngày phòng đêm nữa, ban đêm cũng có thể an tâm ngủ yên, không sợ yêu thú đánh lén, trong lòng vui như nở hoa, sôi nổi cầu tình với Tổ thần, thỉnh cầu Tổ thần đặc xá tội cho Thiên Khải Thần tôn.
Huyền Nhất, Chích Dương, Bạch Quyết thấy thế thay phiên nhau cầu tình.
Huyền Nhất: “Tổ thần, may mà lần này chưa gây thành đại họa. Thần giới cũng nhờ Thiên Khải mà không bị yêu thú hoang dã quấy nhiễu nữa, quả thật công đức ngất trời, Huyền Nhất cả gan, mong Tổ thần đặc xá Thiên Khải.”
Chích Dương: “Tổ thần, Thiên giới cũng nhờ họa được phúc, Thiên Khải cũng coi như ưu khuyết tương hỗ, mong Tổ thần đặc xá Thiên Khải.”
Bạch Quyết: “Bạch Quyết cả gan, mong Tổ thần đặc xá Thiên Khải.”
Chúng thần đều nói: “Mong Tổ thần đặc xá Thiên Khải.”
Sau khi nghe xong, Tổ thần rất vui, tuy đứa nhỏ Thiên Khải này bướng bỉnh, may mà đánh bậy đánh bạ thành chuyện tốt, sau này Thần giới cũng bớt đi không ít phiền toái. Thôi vậy, cũng là cơ duyên của nó.
Tổ thần: “Ý của chúng thần, bản tôn đã biết. Tuy nhiên hoạ này, đều do Thiên Khải, không thể không phạt.”
“Phạt khi Chân thần Thiên Khải tấn thần, tăng thêm bảy bảy bốn chín đạo thiên lôi, sau tu luyện ngàn năm bên bờ Nhược Thủy, tạo phúc thương sinh.”
Thần phạt của Tổ thần, tức khắc thành văn, thánh chỉ hoàng kim tế Càn Khôn đài, chiêu cáo Thần giới.
“Hôm nay Thần giới có thể bảo toàn, đều nhờ chúng thần tận tâm tương hộ. Khó khăn của hôm nay cũng là phúc báo sau này. Việc giải quyết hậu quả giao cho Chích Dương.”
Nói xong, Kình Thiên, Nhược Thủy mang theo cà tím rời khỏi.
Chích Dương lãnh pháp chỉ.
Chúng thần cung tiễn Chủ Thần, Nhược Thủy Nữ thần.
Trên không rừng đào.
Kình Thiên: “Đến khi Thiên Khải tấn thần, ta muốn Thiên Khải cùng muội rèn luyện ngàn năm bên bờ Nhược Thủy, mài dũa tính tình.”
Nhược Thủy cười cười: “Quả nhiên, miệng dao găm tâm đậu hủ. Nếu không ai cầu tình hoặc không có cơ duyên này, xem ra huynh muốn âm thầm trợ giúp vào ngày Thiên Khải tấn thần.”
Kình Thiên im lặng.
“Nếu đã vậy, xin đợi Thiên Khải Thần tôn của chúng ta đại giá.” Dứt lời, Nhược Thủy quay qua nhìn trứng Thiên Khải.
Thế mà còn có thể như vậy, có chuyện tốt lớn như vậy sao? Bên ngoài phạt, bên trong lại thưởng, vào Nhược Thủy còn tấn thần? Nói lâu, thực ra rất mau. Chỉ thấy hắn ngự nhược thủy bay về phía Nhược Thủy Tam Thiên. Đột nhiên, đầu bị cái gì đập vào, rơi cái “tủm” xuống suối.
Vừa rồi là thiên lôi sao? Không phải ta còn chưa tấn thần sao? Nhanh như vậy đã tới rồi. Chẳng lẽ lão cha hồ đồ đã giáng thần phạt xuống trước?
Góc xàm xí của Kyn
Valentine vui vẻ <3 <3 <3
Khai truyện 3 chương cho vui vậy thôi chứ truyện sẽ tạm ngừng ra chương mới, bởi vì Bạch Thước Thượng Thần đã tiếp tục ra nữa rồi haha. Chắc sẽ ngừng hơn 1 tháng đó.
À còn cái bìa đồng nhân nữa, bữa tính đặt làm mà người ta còn nghỉ Tết nên không đặt được, sau lại quên luôn, có lẽ đến khi comeback sẽ kèm theo cái bìa nhìn cho đàng hoàng chứ để vậy…hahaha…
Cảm ơn mọi người đã theo dõi *hun hun*
___________________________________________________
Chương 4 Trả đũa bị đè
Nàng phát cáu, ai chảy nước miếng chứ nàng không chảy đâu. Chẳng lẽ Thần tôn mới chào đời này đã có bản lĩnh nhìn thấu viên đá? Viên đá suy nghĩ. Nghĩ đến bộ dạng si mê vừa rồi của mình, lỡ như thật sự bị Thần tôn nhìn thấy, đời này nàng cũng không còn mặt mũi nào gặp thần nữa rồi.