Không khí mùa xuân náo nhiệt kéo dài tới tận rằm tháng Giêng cũng chưa hết.
Ngày lễ hội đèn lồng, Tô Đào hẹn Chung Giai Giai đi dạo phố, cho nên sáng sớm đã thu dọn sạch sẽ chuẩn bị ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng cách vách, cửa phòng Ninh Dã còn đóng lại.
Cô gái nhỏ tới cửa phong anh đều đi cực kì cẩn thận, sợ phát ra động tĩnh.
Xuống tới lầu, bà Ninh đang mang kính viễn xem tin tức trên ipad.
Thấy Tô Đào xuống dưới, bà nhìn tiểu cô nương cười tủm tỉm.
“Tiểu Tô Đào của chúng ta hôm nay trang điểm thật xinh đẹp nha!”
Cũng thật sự quá đẹp đi.
Cô hôm nay mặc một áo choàng lớn màu đỏ rực, khăn choàng cổ bằng lông trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn được giấu hờ bên trong, khiến cô càng trở nên ngoan ngoãn.
Tô Đào lễ phép chào bà, nói chuyện vài câu, liền tạm biệt bà chạy ra khỏi cửa.
Lúc đến trung tâm thương mại, Tô Đào trước tiên tìm Chung Giai Giai.
Hai cô gái gần một tháng không gặp, gặp lại liền thân thiết.
“Cậu tặng mỗi người cái gì đều đã tính hết rồi sao?
Chung Giai Giai biết Tô Đào hôm nay rủ mới tới trung tâm thương mại, là muốn mua một chút quà tặng cho người của Ninh gia.
Tô Đào bên kia hút trà sữa, ngọt đến nỗi mặt mày giãn ra, đôi mắt cong cong gật đầu.
“Tớ muốn mua cho bà Ninh một cái thắt lưng, còn tặng cho cô Ninh Vĩ một thỏi son…”
Tô Đào liệt kê ra một chuỗi quà tặng lớn nhỏ, tới cả cậu nhóc Lưu Bác cũng có.
Chung Giai Giai yên lặng lắng nghe, cuối cùng hỏi: “Vị anh trai Ninh Dã kia đâu? Không tặng cho anh ta à?”
Tô Đào mềm mại lắc đầu, “Có chứ, chẳng qua là không mua đồ ở chỗ này đâu, khả năng là lát nữa phải cùng cậu đón xe qua trung tâm thành phố bên kia để mua.”
Trung tâm mua sắm thành phố Bắc Thành luôn nổi tiếng với những mặt hàng xa xỉ, Chung Giai Giai nghe xong liền sửng sốt.
“Cậu định mua cho anh ta cái gì? Chú Tô không phải chỉ cho cậu mấy ngàn thôi sao? Làm sao mua nổi?”
Tô Đào không để bụng, “Tớ cũng có tiền nha, tiền thưởng cuộc thi lần trước tớ vẫn còn giữ, chưa có đụng vào đâu.”
Từ nhỏ đến lớn, Tô Đào vẫn liên tục tham gia các cuộc thi lớn nhỏ, tiền thưởng tích lũy cũng nhiều, cho nên lần này cũng không quan tâm vấn đề tiền bạc.
Chung Giai Giai nghe xong mặt mũi rối rắm, cô bên cạnh nhìn Tô Đào vài cái, cuối cùng do dự hỏi cô một cậu.
“Đào Đào, không phải cậu thích anh ta chứ?”
Nghe xong lời này tim Tô Đào thịch một tiếng, lúc sau, cô vội vã buông ống hút, tức giận nói với Chung Giai Giai.
“Thích gì chứ! Giai Giai cậu không được nói bậy!”
Chung Giai Giai thật ra biết là không nên nói điều này, nhưng cô thật sự nhịn không được.
“Cậu không cảm thấy à? Cậu đối với anh ta tốt như thế…!Cái này không phải thích thì là gì a?”
Tô Đào không biết nên giải thích cụ thể như thế nào, suy nghĩ một chút, cô chỉ có thể nói tới những lần Ninh Dã cứu mình.
“…!Đại khái là như vậy.
Tuy rằng anh Ninh Dã đã không còn nhớ rõ vụ việc năm đó, nhưng tớ cũng không quên.
Ba tớ từ nhỏ đã dạy tớ phải biết mang ơn báo đáp, cho nên lúc gặp lại, tớ muốn đối xử tốt với anh ta một chút, cố gắng trả ơn nhiều nhất có thể.”
Chung Giai Giai trầm mặc, tuy rằng không phản bác, nhưng trong lòng vẫn luôn không ngừng thắc mắc, dù gì muốn trả ơn thì cũng đâu phải đi đâu cũng nghĩ đến anh ta đi? Thấy thế nào cũng đều không giống a…!
–
Lúc quay lại cũng đã là buổi chiều, Tô Đào thắng lợi trở về.
Ai trong Ninh gia cũng được cô tặng quà, thậm chí tới dì giúp việc, bác tài xế đều có.
Thời điểm nhấn chuông cửa, cô đặc biệt vui vẻ, nụ cười ngọt ngào trên mặt vẫn luôn không ngừng.
Dì giúp việc ra mở cửa cho cô, nhưng vừa bước vào, cô liền phát hiện bầu không khí trong nhà có chút thay đổi.
Phòng khách vô cùng yên tĩnh, bóng dáng thường ngày bà Ninh ngồi xem TV không có, cũng không thấy Ninh Dã ở đâu.
Tô Đào có chút ngoài ý muốn chính là, cô phát hiện ngoài cửa xuất hiện hai đôi giày da của nam mà cô chưa từng thấy qua.
Cô không tự giác mà đánh trống trong lòng, không trực tiếp lên lầu, mà lặng lẽ theo dì giúp việc vào phòng bếp.
“Trong nhà có người tới ạ?”
Dì bảo mẫu gật đầu, “Ninh Đổng cùng thiếu gia Ninh Hoài đã về, đang cùng nói chuyện với bà trong phòng.”
Tô Đào sững người, Ninh Đổng..
hẳn không phải là ba của Ninh Dã sao?
“Vậy còn anh Ninh Dã đâu rồi ạ? Cũng ở trong phòng sao?”
Biểu tình của bà có chút do dự, lắc đầu, “Không có, cậu ấy rời đi trước khi bọn họ quay về rồi.”
Tô Đào lúng túng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc cơm chiều, cô chính thức gặp mặt Ninh Đổng kia cùng với thiếu gia Ninh Hoài kia.
Bà Ninh khó có khi trên mặt không mang ý cười gì, thời điểm ăn cơm cũng chỉ là giới thiệu sơ về Tô Đào cho hai người đối diện, cũng không nói gì hơn.
Lớn tuổi hơn chính là ba của Ninh Dã, là một người đàn ông trung niên ít nói.
Bên cạnh là một người trẻ hơn, tên Ninh Hoài, anh họ của Ninh Dã, vẻ ngoài hiền lành, tuấn tú, khí chất so với Ninh Dã khác một trời một vực.
Tô Đào đơn thuần đưa hai mắt nhìn bọn họ, nhận thấy không khí không đúng lắm, ngoan ngoãn chào hỏi xong cũng im lặng.
Nhưng thật ra vị Ninh Đổng đối diện kia, sau khi cô ngồi xuống vẫn luôn nhìn cô.
Một lát, người đàn ông quyền lực này hiếm khí cười, nói:
“Ba cháu có khỏe không?”
Tô Đào gật đầu, “Ông ấy vẫn ổn ạ.”
Ninh Đổng cười cười, như đang cố ý phối hợp trò chuyện với cô, “Năm đó, lần phẫu thuật kia đã làm khó anh ấy, chờ anh ấy từ nước ngoài trở về, bác liền kêu Ninh Dã mua nhiều đồ bổ dưỡng cho ba cháu.
À, đúng rồi,”
Lúc ông ấy nói chuyện, quay đầu về phía bà Ninh, “Mẹ đưa con số điện thoại của ba con bé đi, con với anh ấy tâm sự về hai đứa nhỏ một chút.
Tô Đào không phải tháng sáu năm nay liền tốt nghiệp sao? Đến lúc đó…”
Bà Ninh có chút không kiên nhẫn, ngắt lời ông ấy, “Những việc này tôi trong lòng đều hiểu rõ, chính mình bỏ rơi thằng bé lâu như vậy, lúc này lại muốn quan tâm?”
Bà không hề chừa cho ông ấy một chút mặt mũi nào, lại quay ra nói với Tô Đào, “Tiểu Tô Đào lên lầu làm bài tập đi, không phải cháu nói còn bài tập về nhà chưa làm xong sao?”
Tô Đào nghe bà Ninh nhắc tới mình, phản ứng cực nhanh, lễ phép chào hỏi mọi người trên bàn ăn, liền trực tiếp chạy lên lầu.
Không lâu sao, cửa phòng bị người ta gõ mấy tiếng, dì bảo mẫu bưng lên một chén bánh trôi tiến vào, nói là bà Ninh dặn mang tới cho cô.
Cô lễ phép nói cảm ơn, không nhịn được hỏi vài câu: “Mấy vị trưởng bối đó còn ở dưới lầu sao?”
Bà lắc đầu, “Bà về phòng rồi, Ninh Đổng cùng thiếu gia Ninh Hoài nói công ty còn có việc xử lí, rời đi trước rồi.”
Tô Đào nghe tới đây không hiểu sao có chút nhẹ nhõm, lại hỏi tiếp:
“Cái kia…!Anh Ninh Dã hôm nay không trở về sao ạ?”
“Có lẽ là không…” Bà có chút do dự, “Hẳn là cũng sẽ không về nữa.”
Tô Đào chậm chạm “Vâng” một tiếng, lát sau như thể sực nhớ tới điều gì, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên.”
“Bánh trôi còn không dì?”
–
Tô Đào nhờ bảo mẫu làm bánh trôi, đầu tiên là gọi điện cho Ninh Dã.
Đầu kia bắt máy rất nhanh, nhưng không phải là anh bắt máy, mà là Dương Phàm.
“Tiểu Tô Đào sao? Tìm Ninh Dã ca ca à?”
Tô Đào bên này có chút do dự, còn tưởng rằng Ninh Dã không tiện, “Ninh Dã ca ca đang bận sao?”
“Hắn bận cái rắm.” Bên kia truyền đến tiếng sột soạt, “Cậu ta gửi điện thoại chỗ anh, chờ lát nữa sẽ gặp ở câu lạc bộ, nếu như em có việc tìm anh ấy thì tới câu lạc bộ đi, chỗ lần trước em tới đó.”
Tô Đào nghe xong tủm tỉm cười nói “Dạ”, rồi lại bổ sung thêm: “Nếu chút nữa anh ấy muốn ăn gì, phiền anh nhắc anh ấy ăn ít một chút, em sẽ mang bánh trôi qua.”
Dương Phàm không biết vì sao khịt khịt mũi, “Được, anh nhất định sẽ chuyển lời.”
Tô Đào rời Ninh Gia cũng không nói cho bà Ninh biết.
Cô biết cảm xúc của bà không tốt, cho nên liền không muốn gây phiền toái, chỉ nói với dì giúp việc là đưa bánh trôi đến cho Ninh Dã.
Tài xế lái xe rất nhanh, chưa tới nửa tiếng đã chở cô tới cổng câu lạc bộ.
Sau khi xuống xe, cô hỏi bảo vệ một chút, thấy Ninh Dã và Dương Phàm tạm thời chưa tới, liền tìm một quán cà phê đối diện, bắt đầu chờ đợi.
Trong tay cô cầm hộp giữ nhiệt mà dì giúp việc đã chuẩn vị, kiểu dáng inox bình thường, vừa rồi trên xe cô không nhịn được, từ trong ba lô lấy giấy note, vẽ mấy cái bánh trôi hoạt hình dán lên.
Bánh trôi bị cô nhân cách hóa, thân hình tròn xoe, đôi mắt trợn lên, khuôn mặt ngây ngô khiến ai nhìn cũng thấy thích thú.
Cô nhướn mày cười cười, sờ sờ vào tờ giấy, lại ngẩng đầu nhìn qua hướng bên kia, trùng hợp thấy xe Ninh Dã ngừng ở cổng câu lạc bộ.
Chiếc xe thể thao màu đen vẫn ngạo nghễ như cũ, người đàn ông từ ghế lái đi xuống, thân ảnh cao lớn trong tuyết trắng hiện ra càng thêm cao lãnh.
Tô Đào không nghĩ nhiều, ôm hộp giữ nhiệt ra trước quầy tính tiền, lúc chuẩn bị ra cửa gọi Ninh Dã, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Người đàn ông đứng trước cửa không biết khi nào lại có thêm một cô gái bên cạnh, nhìn từ phía sau, bóng dáng người kia cao gầy tinh tế, ăn mặc vô cùng hở hang, táo bạo.
Anh lúc này nghiêng đầu châm thuốc, cô gái thì ôm chặt anh, tư thế thân mật.
Tô Đào trầm mặc trong chốc lát, động tác vốn đang muốn đẩy cửa ra chậm rãi thu về.
–
Bóng hồng kia bị Ninh Dã đẩy ra, vừa lúc Dương Phàm trở lại.
Nghe bảo vệ nói có cô gái nào đó chủ động tiến tới gần với Ninh Dã, anh đang bận châm thuốc, không rảnh đáp lại cô ta, người kia nhân cơ hội liền trực tiếp khoác cánh tay anh lôi kéo làm quen.
Kỳ thật, chuyện này trước kia cũng từng có, nhưng Ninh thiếu phản ứng cũng không lớn như vậy, ít nhất sẽ không xuống tay tàn nhẫn với phụ nữ như vậy.
Hôm nay là làm sao đây?
Dương Phàm liền đi vào trong câu lạc bộ.
Thời điểm vào phòng bao, Ninh Dã đang im lặng hút thuốc.
Hai chân gác lên nhau, xung quanh tỏa ra một lớp thù địch mỏng manh.
Dương Phàm “Ách” một tiếng, tùy ý ngồi bên anh, mở miệng: “Hôm nay hỏa khí lớn thế?”
Ninh Dã cắn điếu thuốc, rũ mắt, không trả lời.
Dương Phàm cũng đã sớm quen với phản ứng này, nhích lại gần, đem điện thoại từ túi áo đưa cho Ninh Dã.
“Tiểu Tô Đào vừa mới gọi điện thoại cho cậu, dường như là muốn đưa bánh trôi tới? Nhưng tớ thấy bộ dạng này của cậu hẳn là không muốn ăn đi? Nếu không tớ liền gọi điện kêu con bé đừng tới, bằng không lại tốn một chuyến vô ích.”
Dương Phàm nói xong, giả vờ nhấn số.
Ninh Dã ở bên ánh mắt nhàn nhạt liếc anh ta một cái, Dương Phàm không chịu đựng nổi nữa mà ném điện thoại vào lồng ngực anh.
“Chịu nổi tính tình chó này của cậu, cũng chỉ có mỗi tớ! Lại còn cùng cậu làm anh em nhiều năm như vậy!”
Phục vụ đúng lúc này bước vào, cung kính nói với Ninh Dã.
“Ninh thiếu, chuyện của anh chúng tôi đã xử lý tốt, anh xem còn có gì phân phó không?”
Ninh Dã búng tàn thuốc, trầm mặc hai giây, lại nói.
“Chuẩn bị một chút đồ ăn vặt.”
–
Tô Đào ở trong phòng làm bài tập tới hơn 10 giờ tối.
Bên ngoài bóng đêm nặng nề, một chút ánh sáng cũng không có, ánh trăng cũng không quá sáng.Sau khi cô làm xong câu cuối cùng của đề, liền đóng nắp bút, ghé vào bàn nhìn ra ngoài cửa sổ trong chốc lát, đôi mắt trống rỗng.
Phía trong cùng của bàn còn có một hộp bánh trôi chưa được gửi đi, mặt trên còn có tờ giấy note có mấy hình vẽ ngốc nghếch.
Tô Đào quay đầu nhìn thoáng qua, giơ tay gỡ xuống, xé vụn.
Lúc nãy ở đối diện, cô sợ làm phiền đến Ninh Dã, cho nên cuối cùng vẫn xách hộp giữ nhiệt về lại.
Chẳng qua từ lúc trở về, cô vẫn luôn không bình tĩnh, sau lại mới ép bản thân đắm chìm trong học tập, tâm tình mới khá lên một chút.
Hiện tại làm bài xong rồi, cảm xúc tưởng như biến mất lại dâng trào.
Ngẫm nghĩ, Tô Đào vẫn không nhịn được, cầm điện thoại mở Weibo, tìm kiếm tên Ninh Dã.
Trang đầu tiên liền nhảy ra rất nhiều bê bối về anh, đại loại là quan hệ với các võng hồng, các hot girl mới nổi…!Cô trước kia nghe Chung Giai Giai nhắc tới Ninh Dã nổi tiếng là sát gái trong giới buôn chuyện, nhưng lúc đó cô cũng không quá quan tâm.
Nhưng lúc này tự mình tra được, lại nhớ tới việc lúc nãy, Tô Đào bỗng nhiên cảm thấy Ninh Dã có chút xa lạ.
Cô bỗng nhiên có chút hụt hẫng, buông điện thoại xuống, nằm lại trên bàn, tinh thần oải nhược.
Điện thoại lúc này lại vang lên, cô tùy ý nhìn lướt qua, thân mình lập tức ngồi thẳng lại.
Đầu bên kia, người đàn ông như đang hút thuốc.
Trước tiên truyền đến tiếng thở dài, tiếp theo là giọng điệu lười biếng thường ngày.
“Bánh trôi của anh đâu?”
–
Bống Bống Bang Bang: Lại một ngày phi thường khác, ra tận 2 chương luôn nha:v Đáng lẽ với tốc độ này edit xong chương 12 cũng được nhưng mới được một nửa lại phải đi coi Nevertheless:>
11:50 P.M/21.08.2021.
Đầu bên kia thật yên tĩnh.
Sau câu”Bánh trôi của anh đâu”, lúc sau, Tô Đào cũng không lập tức trả lời.
Cô nhìn hộp giữ nhiệt bên cạnh, nhất thời không biết nên nói gì. Cho tới khi người đàn ông ở đầu kia nói một tiếng “Hả?”, cô mới chậm chạp mở miệng.
“Sau đó, có chút chuyện, nên… không đi qua được.”
Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, nghe cũng không khác gì mấy so với bình thường, Ninh Dã cũng không để ý nhiều, trong lòng vẫn cảm thấy cô ngoan ngoãn như vậy nên khả năng nói dối là không có, cho nên cũng không tiếp tục hỏi về chủ đề này nữa.
Anh ở bên kia hút thuốc, hỏi lại bằng giọng mơ hồ: “Bà nội đâu rồi?”
Tô Đào ngẩn người, quay đầu nhìn đồng hồ, sau đó có chút do dự nói: “Hẳn là đi ngủ rồi?”
“Hôm nay em không ở cùng bà à?”
“Vâng… Em vẫn luôn ở trong phòng giải đề, cũng không xuống lầu.”
“Mấy ngày nay nên ở bên bà nhiều hơn.”
Ninh Dã nhàn nhạt nói, cuối cùng, lại bổ sung một câu: “Nếu sau này có việc gì, có thể nhắn tin hoặc gọi điện cho anh.”
Tô Đào sửng sốt, chớp chớp đôi mắt đen láy, một lúc sau mới phản ứng lạ, “Là mỗi ngày em phải nói cho anh biết tình hình của bà Ninh sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Đào nghe xong, ngữ khí có chút do dự cùng mất tự nhiên, nói, “Kia… Có làm phiền anh không?”
“Tại sao lại làm phiền?” Người đàn ông dừng lại, “Như thế nào? Có được hay không?”
Tô Đào trong nháy mắt đứng dậy, theo bản năng lắc đầu, “Không có, luôn sẵn sàng.”
Dường như nghĩ tới điều gì, cô cẩn thận hỏi: “Anh Ninh Dã, gần đây anh sẽ không về nhà sao?”
Người bên kia cầm điếu thuốc,nhả ra một làn khói trắng.
“Ừ, không về.”
–
Tháng tư, Tô Đào học cấp ba cũng đã tiến hành kì thi sơ bộ đầu tiên.
Cô cùng Chung Giai Giai đều ở trường kiểm tra, chẳng qua là không cùng phong thi.
Bài kiểm tra cuối cùng kết thúc, Tô Đào ung dung ngồi tại chỗ thu dọn đồ đạc, lúc vừa ra khỏi cửa, liền gặp Chung Giai Giai.
“Tức chết tớ rồi!” Chung Giai Giai đem cặp sách vứt lên bàn Tô Đào, tức giận ngồi xuống, “Sở Dương Dương kia không biết nghĩ như thế nào, cả ngày hôm nay đều khối nạn quá đi!”
Tô Đào thấy bạn tốt như vậy, không nhịn được cười một cái, “Cậu ấy làm gì cậu?”
“Không đụng gì đến tới! Mà cô ta nhắm vào cậu đó!”
Tô Đào bất ngờ, “Nhắm vào tớ sao?”
“Cậu không phải từ chối thầy giáo tháng sau đi thành phố S tham gia thi Olympic toán sao? Sau đó chủ nhiệm lớp chúng ta dường như cố tình để Sở Dương Dương và Trần An Bắc đăng kí.
Tớ vừa ở trong phòng thi hỏi Trần An Bắc vụ này, Trần An Bắc nhếch môi giống như đã đoán trước là cậu không đi.
Kết quả cậu đoán đi, cô ta đã nói cái gì?”
Chung Giai Giai vừa nói vừa bắt chước theo ngữ khí của Sở Dương Dương, “Tô Đào á? Cậu ấy gần đây có vẻ học tập không bằng chúng tớ, lão sư sợ cậu ấy chậm trễ kỳ thi đại học, nên lần này hẳn là không cho cậu ấy đi”, tớ phục cô ta sát đất! Cô ta thật không biết xấu hổ, dám bịa chuyện linh tinh nói xấu cậu trước mặt người khác! Nếu tớ không ở đó nói thẳng ra là cậu chủ động từ chối, không biết cô ta còn dìm cậu như thế nào nữa đâu!”
Tô Đào nghe xong cũng không quá để ý, nói: “Cậu ấy nói vậy cũng không hẳn là nói bừa đi, tớ thật ra cũng sợ chậm trễ kỳ thi đại học. Tớ cũng nói với thầy giáo là như vậy, cậu ấy hẳn cũng nghe thoáng qua nên liền hiểu nó như vậy đi.”
Chung Giai Giai cực kì không thích bộ dáng này của chị em tốt.
“Cậu không cần nói giúp cô ta! Dù sao cô ta căn bản cũng không phải dạng người tốt lành gì! A đúng rồi! Hai ngày trước còn khoe khoang vụ lùm xùm thứ hai của chị gái cô ta với Ninh Dã ca ca nhà cậu đó! Cô ấy…”
Chung Giai Giai nói đến đây, bỗng nhiên phản ứng lại, cẩn thận liếc nhìn cô một cái.
“Ách, Tô Đào cậu biết chuyện này không?”
Tô Đào giật mình, lắc đầu.
Dạo gần đây, cô vẫn luôn bù đầu ôn tập, căn bản không có thời gian hóng hớt, ứng dụng trong điện thoại đa số đều bị cô xóa đi, cũng không biết được tin tức gì nhiều.
Chung Giai Giai kỹ càng quan sát sắc mặt cô, thấy cô cũng không biểu hiện mất mát hay khổ sở, cũng dần yên lòng.
“Dù sao thì cô ta cũng là em gái của hot girl trên mạng sa? Lúc trước tớ cũng không quan tâm đâu, hai ngày nay nghe nói là cũng anh Ninh Dã nhà cậu lên hot search, sau đó tớ cùng mấy bạn học cùng phòng hỏi vài câu, ngoài mặt thì có vẻ không để ý, nhưng ngữ điệu nói chuyện… Chắn chắc là đang khoe khoang!”
Chung Giai Giai nói xong, dường như lại nhớ tới điều gì, nhanh chóng bổ sung: “Bất quá tớ cũng xem qua, những tấm ảnh đó có vẻ nhưng tung lên cùng đợt với mấy tìm kiếm đầu tiên, cảm giác như bị mua lại!”
Mấy người trong phòng tớ còn đang giữ chặt Sở Dương Dương, nói vị Ninh thiếu kia chưa từng ngoại tình với cô gái nào hai lần, lần này chị gái cô ta lên hot search, chắc chắn là muốn xác định quan hệ.
Có bệnh! Lần này rõ ràng là giả đi! Một đám vậy mà cũng không nhìn ra được!”
Chung Giai Giai thật sự vô cùng chán ghét Sở Dương Dương, cho nên lúc này nói xong lại có chút tức giận, lại nhanh chóng nói với Tô Đào: “Cậu không phải ngày nào cũng nhắn tin với Ninh Dã ca ca sao? Hôm nay liền nói với anh ấy về hot search này đi, loại tính cách này của Sở Dương Dương, tớ không tin chị cô ta là loại người tốt đẹp.”
Tô Đào trong đào có chút không rõ mà trùng xuống, nhưng cô cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ lắc đầu nhỏ giọng nói: “Tớ cùng anh ấy cũng chỉ nói về tình hình của bà Ninh thôi, những chuyện khác cũng không nói được.”
Đặc biệt lần này là việc riêng tư của Ninh Dã, cô không có lý do gì mà tùy tiện đề cập tới.
Cho dù nghĩ như vậy, nhưng thời điểm ngồi trên xe về Ninh gia, vẫn là không nhịn được lấy điện thoại ra.
Cô sáng nay đã báo cho Ninh Dã về bà Ninh, viết một cách nghiêm túc trình bày sáng nay bà Ninh ăn gì, làm gì, cũng có nói qua tâm tình của bà như thế nào.
Như thường lệ, Tô Đào cuối cùng cũng ghi thêm một câu: Hôm nay bà Ninh đại khái chính là như vậy, em đi học đây! Anh sau khi thức dậy cũng đừng quên buổi sáng nha!”
Cứ như vậy, mỗi ngày cô đều nhắn tin cho Ninh Dã.
Lúc đầu, cô chỉ là nói về tình hình của bà Ninh, sau liền dần dần quan tâm Ninh Dã hơn, ngẫu nhiên rảnh rỗi, cô cùng sẽ kể cho anh một số tin tức thú vị vừa nghe được.
Trước kia cũng không có cảm giác gì, lúc này lướt lên trên nhìn lại, Tô Đào phát hiện bản thân mình mỗi ngày đều lảm nhảm như nhau.
Cô có chút bực bội, động tác nhấn nút gửi tin nhắn thoại cũng rụt lại, không nhúc nhích.
Lúc xe đang chạy được nửa đường, điện thoại Tô Đào bỗng vang lên một tiếng.
Là thông báo từ Wechat, cô mở điện thoại ra, phát hiện người gửi là Lưu Bác.
Cậu nhóc kia nhờ Ninh Vi ép buộc cô thêm Wechat, Ninh Vi nói bóng gió kêu cậu muốn hỏi cô một số vấn đề học tập, nhưng đã lâu như vậy, cậu một lời cũng chưa nhắn cho Tô Đào.
Tô Đào cũng đã sớm quên chính mình có Wechat của cậu, không nghĩ tới lúc này lại nhận được tin nhắn của nhóc con.
Lưu Bác bên kia gửi cho cô một hình ảnh, kèm theo hai bảng điểm.
Tô Đào nhìn thoáng qua, phát hiện Lưu Bác tiến bộ hơn lần trước ba mươi bậc. . truyện đam mỹ
Lưu Bác: [Chị giữ điện thoại đi, chờ bị em hành hạ.]
Tô Đào lát sau mới phản ứng lại, nhớ tới lúc trước đã từng hứa với Lưu Bác nếu khảo sát nằm trong top 20 cô liền sẽ cùng cậu chơi game?
Cô mấp máy môi, cũng không lập tức trả lời, ngẩng đều nhìn tài xế phía trước.
“Bác ơi, hôm nay cô Ninh Vi về sao?”
Tài xế hớn hở gật đầu, “Đúng rồi, lúc bác đi đón cháu thì bọn họ vừa tới. Trong nhà hôm nay rất náo nhiệt, không chỉ mình cô ấy, mà Ninh Đổng với thiếu gia Ninh Hoài cũng tới.”
“Kia… Anh Ninh Dã cũng về sao ạ?”
“Có lẽ là có, bác nghe nói bà Ninh vừa gọi cho cậu ta.”
Tô Đào nghe vậy, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.
Lát sau, cô trả lời Wechat của cậu nhóc một chữ “Được”.
Tâm tình Tô Đào nhanh chóng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa kéo dài cũng rất lâu. Thẳng tới sân biệt thự Ninh gia, sau khi xuống xe, cô vẫn còn cười tủm tỉm.
Trong lòng cô vẫn còn đang suy nghĩ chút nữa gặp các vị trưởng bối nên chào hỏi như thế nào, vừa định ấn chuông, cửa lớn đã bị người bên trong mở ra.
Người đàn ông hai tháng không gặp đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Đào.
Cô gái nhỏ ban đầu rất vui vẻ, đôi mắt hiện ra tia sáng, nhưng giây tiếp theo, vẻ tươi cười bỗng chốc cứng đờ.
Người kia như bị vật gì đó đập vào đầu, trên trán xuất hiện một vết sẹo lớn, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn đã bị nhuộm một màu đỏ rất đáng sợ.
Trong lòng Tô Đào nhảy dựng.
“Ninh Dã ca ca, anh bị làm sao vậy…”
Lời còn chưa nói xong, người đàn ông bỗng nhiên giơ tay đẩy cô qua một bên, đi ngang qua,khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Tô Đào căn bản chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy bên trong truyền đến một trận la hét: “Biến đi! Một khi đã đi thì đừng quay trở lại!”
Sau lại còn có giọng của bà Ninh cùng cô Ninh Vi, nhưng Tô Đào không nghe kĩ, xoay người muốn đuổi theo Ninh Dã thì phát hiện anh đã lái xe rời đi.
Âm thanh động cơ vù vù của chiếc xe thể thao vang lên xung quanh biệt thự, trước khi hoàn toàn biến mất, Tô Đào chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt cương nghị, quai hàm người đàn ông bạnh ra.
Trên mặt cô chỉ còn lại nụ cười cứng ngắc, cuối cùng cũng dần dần biến mất.
–
Lúc sau, không khí trong nhà vô cùng áp lực,
Buổi tối trừ Ninh Dã đã bỏ đi, tất cả mọi người trong nhà đều ở lại ăn cơm tối.
Trên bàn cơm, sắc mặt của vị Ninh Đổng kia cùng bà Ninh không tốt lắm, chưa động đũa đã lại cãi nhau.
“Anh cũng thật quá xấu hổ khi đánh con mình đi! Nó cũng đã lớn như vậy, anh còn quản sao? Bây giờ anh cũng lớn rồi, tự cho mình có quyền tất cả sao? Bắt đầu đầu mắng nhiếc nó?”
Ninh Đổng từ trước đến này là người cao cao tại thượng, mấy năm nay cơ hồ đều được mọi người kính nể, lúc này thình lình bị bà Ninh dạy dỗ một hồi, không còn mặt mũi, sắc mặt ngày càng kém.
“Mẹ, tình huống hôm nay như thế nào thì mẹ cũng thấy rồi đó, thằng súc sinh kia nói gì thì mẹ cũng nghe được, con chỉ muốn…”
“Anh đừng nói này nói nọ! Tôi không muốn nghe! Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, bây giờ anh đã đối xử với nó như vậy, nếu tới lúc tôi xảy ra chuyện gì, anh liền đem đuổi thằng bé ra khỏi Ninh gia!?”
Ninh Hoài vẫn luôn ngồi cạnh Ninh Đổng,nghe bà Ninh nói xong, thấp giọng mở miệng: “Bà nội, bà đừng suy nghĩ linh tinh, bác hai cũng là có chút tức giận, cho nên nhất thời xúc động như vậy.”
Bà Ninh liếc Ninh Hoài một cái, “Ông ấy xúc động, vậy còn cậu? Vừa rồi sao không nói với em họ cậu một câu nào?”
Ninh Hoài nghẹn họng, khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ bình tĩnh lại hiện lên một tia ngượng ngùng.
Ninh Đổng nhìn không được, “Mẹ, chúng ta đang nói thằng súc sinh đó, mẹ trách Ninh Hoài làm gì chứ?”
Bà Ninh cười lạnh thành tiếng, chế nhạo, “Tôi đây không phải sợ anh quên ai mới là con ruột của mình sao?”
Chủ đề càng lúc càng sâu, không khí càng ngày càng căng thẳng.
Ninh Vi vẫn luôn bên cạnh lắng nghe, lúc này có chút nhịn không được, kéo tay Lưu Bác cùng Tô Đào, nhỏ giọng nói với họ: “Hai con ăn xong rồi chứ? Xong rồi thì lên lầu học bài đi, Lưu Bác mang cặp sách lên phòng chị Tô Đào làm bài tập nhanh lên.”
Tô Đào biết Ninh Vi đang đánh lạc hướng bọn cô, cho nên cũng không nói gì nữa. Hiếm khi Lưu Bác cũng không phản bác, vác cặp sách, khẽ hất cằm đi theo Tô Đầu lên lầu.
Sau khi đi vào phòng cô, đầu tiên đem cặp sách ném xuống đất, lấy điện thoại ra trực tiếp ngồi một góc trên ghế sô pha.
“Chị tải LAL đi, tôi cùng chị tạo phòng.”
LAL là tựa game mobile mà Lưu Bác vẫn thường chơi, lúc trước lôi kéo Tô Đào so trình cũng là game này. Lúc này chỉ còn lại hai người, cậu không chịu được, mở miệng.
Tô Đào vẫn còn đang suy nghĩ về sự tình trên mặt Ninh Dã, cô không biết chuyện của Ninh gia rốt cuộc là như thế nào, cũng không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, lúc này căn bản là không có tâm trạng chơi game.
Cô do dự một lát, cuối cùng cũng không nhịn được, nhìn về phía Lưu Bác.
” Em có biết lúc nãy xảy ra chuyện gì không? Vết thương trên trán của anh Ninh Dã…, là bác Ninh làm sao?”
Lưu Bác nhìn cô một cái, không kiên nhẫn trả lời, “Nếu không thì sao nữa? Ngoại trừ cậu hai, còn ai có thể động vào anh họ được chứ?”
“Vậy em có biết lý do không?”
“Không biết, lúc ấy tôi không ở dưới nhà.”
Lưu Bác nói xong, ngừng một chút, “Bất quá, em cũng đoán được là vì cái gì.”
Ánh mắt Tô Đào khẩn trương nhìn chằm chằm, “Vì cái gì?”
“Thật ra chuyện này tôi nhịn cũng lâu rồi, hôm nay là do chị chủ động nhắc tới, bây giờ cũng không nghĩ tới chị có quay lưng tố lại cho bà ngoại hoặc mẹ hay không!”
Cậu nhóc hừ lạnh một tiếng, nheo mắt nhìn cô một chút.
“Tôi mặc kệ rốt cuộc chị ở đây có phải vì tiền của Ninh gia hay không, nhưng hôn ước giữa chị và anh họ trước đây là do ông ngoại hứa hẹn, bà ngoại cùng cậu hai cũng gật đầu đồng ý, nhưng anh họ nhất quyết không đồng ý.
Anh ấy tự do nhiều năm như vậy, đột nhiên chị xuất hiện, anh ấy khẳng định rất chán ghét, anh ấy…”
Tô Đào đầu óc ong ong, không cho Lưu Bác cơ hội nói hết, trực tiếp chặn đứng cậu.
“Hôn ước gì cơ?”