Mặt Giải Phùng bị tán cây che mất nên không thấy rõ lắm, nhưng vẫn nhìn được dáng người cao gầy vững vàng vả cả ngón tay trắng nõn lộ qua ống tay áo, trông rất văn nhã. Đứng đối diện Giải Phùng là Công chúa Phù Dương, vóc người tầm trung, mặt tròn, nước da trắng hồng, tóc đen óng ả, là một tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp, nhưng đứng giữa muôn hồng nghìn tía thì có vẻ hơi bình thường.
Cũng không biết dung mạo của nàng ấy giống ai?
Vương Hi đương nghĩ bụng thì thấy Giải Phùng xua tay, lùi về sau mấy bước rồi nói gì đó.
Công chúa Phùng Dương nghe đoạn, lập tức biến sắc, gương mặt đỏ hồng tái đi.
Hai người đứng đó một hồi. Giải Phùng hành lễ với Công chúa Phù Dương rồi quay người rời đi.
Vương Hi nhìn được mặt của y. Mặt như ngọc quan, mũi cao mày kiếm, đường nét đẹp đẽ và ôn hòa, là một mỹ nam tử như ngọc như chạm, mà lại có vẻ đối lập hoàn toàn với Trần Lạc.
Tứ Hoàng tử cũng là mỹ nam nổi danh, không biết có cùng một kiểu với Giải Phùng không nhỉ?
Vương Hi nhìn theo bóng của Giải Phùng, mãi đến khi y biến mất trong rừng cây.
Sau đó, nàng nhìn về Công chúa Phù Dương. Nàng ấy hoang mang lo sợ, nước mắt to như hạt đậu không ngừng tuôn rơi, trông như đã phải chịu một đả kích rất lớn.
Thế rồi Thi Châu đột nhiên chạy ra từ một chỗ nào đó, ôm lấy Công chúa Phù Dương. Công chúa Phù Dương dựa lên vai nàng ta và khóc lớn.
Thi Châu nhìn về hướng Giải Phùng đi, sắc mặt rất khó coi.
Cái này…
Vương Hi lập tức đưa kính thiên lí cho Ngô Nhị tiểu thư, hỏi:
– Tỷ nhìn kìa! Không lẽ Giải Phùng cự tuyệt Công chúa Phù Dương?
Ngô Nhị tiểu thư nhìn qua kính thiên lí, cười khẩy một cái rồi nói:
– Thục Phi nương nương coi mấy đứa con của mình như cái bánh thơm, ai ngờ Hoàng thượng lại trì hoãn chuyện lập Thái tử, thành ra nhà khác không dám chơi với họ. Dẫu sao Giải Phùng cũng là con cháu nhà công hầu, y muốn tìm đường chết cũng không dám kéo cả nhà tìm đường chết theo.
Vương Hi đánh giá Giải Phùng rất cao, lần đầu tiên nàng đồng quan điểm với Thường Kha, cũng cho rằng Giải Phùng là một mỹ nam hiếm gặp:
– Vậy thì y cũng khá được đó!
Chỉ là nàng còn chưa dứt câu, Lục Linh đã vươn tay muốn lấy kính thiên lí:
– Tỷ cho muội xem với! Giải Phùng đã cự tuyệt Phù Dương thật ư? Nhưng y đứng hàng thứ tư trong nhà, cưới công chúa được lắm mà! Tính Phù Dương cũng rất tốt nữa. Huống hồ, chuyện này được Thục Phi nương nương đồng ý. Cớ gì y lại cự tuyệt? Y không sợ Thục Phi nương nương không vui sao?
Vương Hi nghe vậy thì xém chút đứng không vững, kinh ngạc hỏi:
– Muội nói gì? Thuyền này do Thục Phi nương nương đẩy á?!
Ngô Nhị tiểu thư đưa kính thiên lí cho Lục Linh. Lục Linh gấp không chờ nổi xem Công chúa Phù Dương và Thi Châu, đồng thời cũng nói:
– Đương nhiên ạ! Không thì tỷ nghĩ đây là đâu? Không được Thục Phi nương nương ngầm đồng ý, tỷ nghĩ Giải Phùng có thể tới được chỗ này ư? Mà nếu không phải vì Thục Phi nương nương làm vậy thì sao bọn muội lại gọi tỷ tới hóng chuyện?
Vương Hi không thể phản bác. Hay lắm! Nàng quá ngây thơ rồi.
Nàng nhịn không được tò mò, hỏi:
– Giải Tứ công tử kia tốt thật thế ư? Thục Phi nương nương cần gì phải làm vậy?
Dưới góc nhìn của nàng, nếu Thục Phi nương nương nhìn trúng Giải Phùng thật thì có thể nói thẳng với Hoàng thượng, để Hoàng thượng ban hôn. Nay sắp xếp cho hai người họ gặp riêng như vậy sẽ khiến người đời chỉ trích đã đành, lại còn không đúng mực, không phải cách làm thường thấy của chúng phi tần.
Ngô Nhị tiểu thư nói thẳng:
– Đoán thôi cũng biết Hoàng thượng chắc chắn sẽ không đồng ý! – Tỷ ấy lắc đầu thông cảm. – Xem như Giải Phùng xui xẻo, bị dính vào hôn sự của Công chúa Phù Dương. Dẫu y đã từ chối khéo Công chúa Phù Dương nhưng cuối cùng thế nào thì vẫn phải xem ý của Thục Phi nương nương. Hơn nữa, Giải Phùng chưa có hôn ước, Thục Phi làm như vậy sẽ khiến nhà y không dám tìm mối cho con.
Sau đó, tỷ ấy hỏi Thường Kha:
– Giải Phùng mười tám rồi nhỉ?
Thường Kha lắc đầu, đáp:
– Y năm nay mười bảy. Muội nhớ y bằng tuổi Ngũ đường huynh của muội.
Thế thì quá lạ rồi.
Vương Hi hỏi:
– Không phải nên quăng lưới rộng ư? Tại sao chỉ có mỗi mình Giải Phùng?
Nếu có thể thấy được mặt của Tứ Hoàng tử thì tốt quá.
Ngô Nhị tiểu thư nghe mà ngẩn người, sau đó cười ha hả, nói:
– Muội xem, nay cả muội cũng muốn quăng lưới rộng thì đủ biết Thục Phi nương nương kia không phóng khoáng cỡ nào. Muội không biết cũng không sao. – Sau đó lại trêu nàng. – Nhưng mà muội còn muốn thấy ai? Bọn họ đều ngồi nghe hát bên Ly Âm Hiên, muội có thể dùng kính thiên lí nhìn xem.
Quá xa, chẳng nhìn rõ cái gì.
Vương Hi hơi hối hận. Biết trước Ngô Nhị tiểu thư mang theo kính thiên lí thì nàng cũng mang theo cái của mình tới, nói không chừng có thể thấy được mấy vị hoàng tử trông thế nào thật.
Suy nghĩ mới chợt lóe thì nàng nghe thấy Lục Linh khẽ kêu lên:
– Mọi người mau nhìn kìa! Trần Anh đến. Không lẽ Thục Phi nương nương gọi cả hắn đến? Hắn lớn hơn Phù Dương mấy tuổi, bình thường chẳng thấy Phù Dương để mắt tới hắn. Hơn nữa, hắn còn là con trưởng, Trấn Quốc công sẽ không để hắn cưới công chúa.
– Trần Anh ư? Sao chàng cũng tới – Vương Hi và Ngô Nhị tiểu thư chưa kịp phản ứng thì Thường Kha đã mừng rõ hỏi.
Sau đó, tỷ ấy chạy tới bên Lục Linh:
– Nhanh cho tỷ xem một chút, nhiều năm rồi tỷ chưa được gặp Trần Đại công tử, cho tỷ xem giờ chàng thế nào rồi?
Lục Linh không tranh với Thường Kha, nhường kính thiên lí lại.
Vương Hi đi tới. Nàng cũng muốn xem Trần Anh trông thế nào.
Chỉ có Ngô Nhị tiểu thư ở bên cạnh thấp giọng nói thầm:
– Thục Phi nương nương có ý gì? Bà ấy muốn kết duyên cho Phù Dương hay muốn lôi kéo lợi dụng thông gia thế?
Ngô Nhị tiểu thư nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra. Trần Anh còn dễ hiểu, đó là con trưởng của phủ Trấn Quốc công, con riêng của Trưởng công chúa Bảo Khánh, còn được Hoàng đế đề cao, mấy năm nay thăng tiến cực nhanh, chỉ đứng sau Trần Lạc. Nhưng phủ Tương Dương Hầu sống yên ổn đều dựa vào quan hệ, nói trắng ra là gió chiều nào nghiêng chiều ấy. Kết thân với nhà như thế thì có gì tốt?