Xác định là Vương Hi không thể ăn bữa cơm này trong yên bình rồi.
Tiếp sau Thi Châu, Ngô Nhị tiểu thư của phủ Thành Bình Hầu, Lục tiểu thư của phủ Khánh Vân Hầu, Ngũ tiểu thư của phủ Tương Dương Hầu, Lục Linh của phủ Giang Xuyên Bá và mấy vị tiểu thư nghe danh nhưng chưa gặp mặt cũng lần lượt được Thục Phi nương nương gọi vào.
Mọi người tranh luận ầm ĩ.
“Thế là ý gì? Lục tiểu thư của phủ Khánh Vân Hầu vẫn chưa được hứa hôn nhỉ?”
“Nhị tiểu thư của Ngô gia cũng chưa được hứa hôn ha?”
“Đã vậy, sao còn gọi cả Đại tiểu thư nhà Giang Xuyên Bá?”
“Chẳng phải còn Thất Hoàng tử và Bát Hoàng tử sao?”
Các nữ quyến xì xào bàn tán, tiết lộ rất nhiều chuyện.
Vương Hi chỉ nghển cổ xem lúc Lục tiểu thư của phủ Khánh Vân Hầu được gọi vào. Nàng biết đến cái tên này là từ Vân Tưởng Dung.
Dưới góc nhìn của nhà buôn, Vương Hi cho rằng Vân Tưởng Dung muốn dựa tên tuổi của chùa Đại Giác nên nhân dịp tết Đoan Ngọ tặng túi thơm do Triều Vân làm cho khách quý, còn chùa Đại Giác đồng ý tạo thuận lợi cho Vân Tưởng Dung có lẽ cũng vì cảm thấy Vân Tường Dung có thể giúp đánh bóng danh tiếng của Triều Vân, tóm lại là một chuyện hai bên cùng có lợi.
Về Lục tiểu thư của phủ Khánh Vân Hầu, mặc dù không biết nàng ấy giới thiệu Vân Tưởng Dung với người khác là thật tâm hay có mục đích gì, nhưng có thể chắc chắn rằng quan hệ của nàng ấy và Vân Tưởng Dung rất tốt.
Núi không chuyển thì nước chuyển. Ai có thể lường trước được chuyện xảy ra trong lúc điều tra Triều Vân?
Vương Hi không thể không chú ý đến vị Lục tiểu thư này.
Tiếc thay, tuy phủ Khánh Vân Hầu là ngoại thích nhưng địa vị cao hơn phủ Vĩnh Thành Hầu. Nhà họ được sắp xếp ngồi gần phủ Thanh Bình Hầu, hơn nữa còn là nhà thứ hai được gọi, vậy nên khi nữ quan trong cung ra mời nàng ấy, Vương Hi chỉ thấy được bên mặt của người ta.
Song như vậy cũng đủ để nhận định vị Lục tiểu thư này là một mỹ nhân mắt hạnh má đào, đẹp nét dịu dàng, ung dung phóng khoáng.
Vương Hi khá kinh ngạc, những tưởng vị Lục tiểu thư sành chuyện ăn vận này phải yêu kiều lộng lẫy, không ngờ người ta lại giản dị đến thế.
Nàng thấp giọng hỏi Thường Kha:
– Nàng ấy thường mặc như này ư?
Thường Kha gật đầu, đáp:
– Hôm nay còn đeo thêm mấy món trang sức đó.
Vương Hi lại nhìn về phía cửa lớn của sân giữa. Cạnh bình phong có một một gốc trà cao ngang người, vươn cành nở hoa đỏ diễm lệ.
Bầu không khí có vẻ hơi nóng. Cũng chẳng biết lát nữa còn gọi ai không, thế nên chẳng ai để ý bàn tiệc bày món gì.
Nhưng Vương Hi lại thấy mỹ mãn, thậm chí còn ra hiệu bảo Thường Kha ăn mau lên, không thì chén tào phớ gà* mới bưng lên sẽ nguội mất rồi mất ngon.
Thường Kha mím môi cười, làm trò với nàng.
Thường Ngưng ở bên cạnh thấy vậy thì tức tối trừng Vương Hi và Thường Kha.
Thường Kha không muốn gây sự nên cúi đầu chăm chú vào việc ăn.
Vương Hi chẳng sợ, đang nghĩ có nên trừng lại không thì phòng chính trong sân giữa kia có động tĩnh.
Một nữ quan trong cung đi ra mời mấy vị phu nhân, sau đó thì đến nữ quyến phủ Tương Dương Hầu ở bên cạnh vào.
Xem ra, được nổi bật trong dịp như này cũng là một vinh dự đặc biệt.
Mọi người lại bắt đầu bàn tán về những vị phu nhân kia.
Trên bàn tiệc đặt trước sảnh, ngoại trừ phủ Vĩnh Thành Hầu thiếu mỗi Thi Châu thì các bàn khác đều hơi lộn xộn vì có người được mời vào.
Sắc mặt của thái phu nhân rất khó coi.
Chẳng biết Thường Ngưng cố ý hay vô tình mà làm thìa canh chạm mạnh vào bát, phát ra một tiếng vang trong trẻo.
– A Ngưng! – Giờ sắc mặt Hầu phu nhân còn khó coi hơn cả thái phu nhân. Bà thấp giọng quát con gái. – Nếu con không muốn tới những buổi tiệc như này nữa thì ta sẽ lưu ý.
Thường Ngưng không nói gì, mím chặt môi, rơm rớm nước mắt.
Vương Hi càng không hiểu nổi Thường Ngưng.
Thường những lúc thế này, địa vị của gia tộc và cấp bậc cha anh mới có sức ảnh hưởng, còn năng lực của bản thân lại không phải thứ quan trọng nhất, thế nên không phải bản thân hơn người ta là sẽ nhận được sự chú ý.
Mà đã không phải lỗi tại mình thì sao phải bực bội? Cuối cùng cũng chỉ mệt người mà thôi.
Vương Hi vẫy vẫy Thường Kha.
– Vương Hi! – Thường Ngưng nghiến răng nghiến lợi như thế muốn gây sự.
Vương Hi cảm thấy nàng ta ngốc quá thể, nghĩ bụng sau này vẫn nên ít qua lại với nàng ta thôi, không sớm muộn cũng bị nàng ta liên lụy.
May thay, Thường Ngưng chưa ngốc tới mức không biết mình đang ở đâu, dù mặt mũi cau có nhưng không gây ra điều gì tiếp.
Cơ mà không khí trên bàn tiệc quá tệ, Vương Hi không nuốt trôi nổi nên quyết định buông đũa, cũng vừa lúc các món ăn đã được dùng hòm hòm. Rất nhanh sau khi tiểu a hoàn bưng trà bánh lên, có người dẫn tất cả đến Oanh Chuyển Quán xem hát.
Vương Hi cảm giác được thái phu nhân nhẹ nhàng thở phào một hơi, sắc mặt dịu xuống.
Phủ Vĩnh Thành Hầu quá kém! Ấy lại còn là hàng xóm với Trưởng công chúa nữa chứ!
Vương Hi vừa thầm than vừa đi bên Thường Kha.
Oanh Chuyển Quán là một sân khấu hai tầng.
Phủ Trưởng công chúa xếp cho nữ quyến của phủ Vĩnh Thành Hầu một chỗ không tệ, nằm ở hàng thứ hai của cánh tả. Bên cạnh vẫn là nữ quyến của phủ Tương Dương Hầu.
Mọi người lần lượt ngồi xuống. Những người được Thục Phi nương nương gọi đi cũng dần trở về, nhưng lạ là trong đó không có bóng dáng của Thi Châu.
Thái phu nhân hơi sốt ruột.
Một cung nữ đến thưa với thái phu nhân rằng Thi Châu được Công chúa Phù Dương giữ lại, thái phu nhân không cần lo lắng, lát nữ tan hội sẽ có nữ quan trong cung đưa nàng ta về.
Thái phu nhân vui mừng khôn xiết, như thể đã quên hết chuyện vừa nãy, lại tươi cười nói chuyện với nữ quyến của phủ Tương Dương Hầu.
Còn Vương Hi thì bắt đầu lo lắng.
Thanh Trù đi qua cả giờ cơm rồi, đáng lý không thể lâu như vậy. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Nơi này chính là phủ của Trưởng công chúa. Tuy hôm nay nhiều khách, nhưng nếu thật sự bị nghi ngờ thì sẽ rất phiền phức.
Vương Hi nhỏ giọng dặn Hồng Trù đi xem:
– Không cần đi quá xa! Nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói là lạc đường, đừng để không tìm được Thanh Trù mà mình còn bị kéo vào. – Rồi lại sợ Hồng Trù lo lắng nên an ủi. – Thanh Trù nhanh nhạy, nếu không được có khi đã leo tường phủ Vĩnh Thành Hầu trước. Nếu ngươi không tìm thấy thì phái một người về phủ nhìn xem.
Dù sao tường giữa hai nhà cũng không cao lắm.
Hồng Trù rất tin vào võ nghệ của Thành Trù, nghe Vương Hi nói vậy thì cười không ngừng, cũng không hề lo lắng, thậm chí còn nói:
– Đại tiểu thư cứ yên tâm nghe hát ạ. Cái khác không nói chứ tài chạy trốn của nô tỳ và tỷ tỷ đều đã được khổ luyện. Chưa kể đây là nội viện, kẻ có tâm tính kế người vô tâm, dẫu không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà Đại tiểu thư giao thì bất luận thế nào cũng không để người lần ra dấu vết.
Nhưng đối thủ là Trần Lạc, Vương Hi vẫn cảm thấy không nên lạc quan như vậy.
Ngay sau đó, Hồng Trù im hơi lặng tiếng rời khỏi Oanh Chuyển Quán. Vương Hi cũng không rảnh để quan tâm đến nàng.
Trưởng công chúa Bảo Khánh dẫn Thục Phi nương nương qua đây. Mọi người cung kính hành lễ. Nữ quan, cung nữ và thái giám trong cung vây kín. Ngoại trừ hương thơm theo gió và một đống người thì Vương Hi chẳng nhìn thấy nổi một góc áo chứ đừng nói là trông được Trưởng công chúa Bảo Khánh và Thục Phi nương nương.
Đúng là địa vị quá xa cách!
Vương Hi cảm thán trong lòng, vừa ngồi xuống chỗ của mình thì phát hiện Ngô Nhị tiểu thư ngồi hàng trước đang vẫy mình.
Cuối cùng cũng có người để nói chuyện. Vương Hi xúc động mãi thôi, vẫy khăn tay với tỷ ấy.
Ngô Nhị tiểu thư che miệng cười, quay sang nói với vị phu nhân ngồi bên cạnh mấy câu rồi ra ngoài hành lang.
Vương Hi nghĩ nghĩ, hỏi thái phu nhân:
– Cháu có thể qua chơi với Nhị tiểu thư của Ngô gia được không ạ?
Thái phu nhân ngạc nhiên hỏi:
– Sao cháu quen Nhị tiểu thư của Ngô gia?
Vương Hi kể là Lục Linh giới thiệu.
Thái phu nhân rất vui, nói:
– Con bé này tốt quá nên ai cũng quý!
Bà không chỉ đồng ý mà còn dặn nàng:
– Phủ Giang Xuyên Bá neo người, con bé kia lại thuần hậu, cháu chơi với nó nhiều cũng tốt.
Coi bộ rất mong nàng có thể chơi thân với những người này.
Vương Hi thưa vâng, không quên mời Thường Kha:
– Tứ tỷ tỷ muốn đi với muội không? Một mình muội thì thấy hơi ngại.
Thường Kha không ngờ Vương Hi sẽ rủ mình theo. Nàng vui sướng vô cùng nhưng không dám lộ ra ngoài mặt, quay sang nhìn thái phu nhân.
Thường Nghiên và Phan tiểu thư kinh ngạc nhìn Vương Hi, im lặng không nói gì.
Tam thái thái như người vô hình từ đầu tới giờ thì vội vàng lên tiếng:
– Đi đi! Đi đi! Hiếm lắm các con mới được ra ngoài, nên tranh thủ vui chơi, kết bạn, cứ ở bên chúng ta có làm được gì đâu!
Nói rồi bà quay sang nhìn thái phu nhân với ánh mắt e sợ.
Thái phu nhân không những không chú ý mà còn gật đầu, đồng ý cho Thường Kha đi theo Vương Hi. Tam thái thái kìm nén vui mừng, lúc Thường Kha đứng dậy đã lén dúi cái gì đó cho nàng.
Khi hai người ra ngoài hành lang, Vương Hi mới tò mò hỏi đó là gì. Thường Kha cũng không biết. Nàng đi tới một gốc cây không người rồi mở ra xem. Trong túi đựng một ít quả khô để mấy tiểu cô nương vừa tám chuyện vừa ăn vặt.
– Mẫu thân tỷ… – Thường Kha trầm ngâm nhìn cái túi hồi lâu. – Không có chủ kiến nhưng vẫn luôn ngóng trông tỷ được hạnh phúc.
Vương Hi thầm thở dài, giả bộ không hiểu, ôm tay Thường Kha và cười bảo:
– Chúng ta qua xem Ngô Nhị tiểu thư muốn làm gì đi? Tỷ ấy kéo chúng ta ra ngoài thế này mà không có gì vui thì quyết không tha cho tỷ ấy.
Thường Kha lấy lại tinh thần, cùng Vương Hi vui vẻ đi tìm Ngô Nhị tiểu thư. Nhưng ai ngờ mới đi được mấy bước thì đã thấy Ngô Nhị tiểu thư đang đứng dưới một tán cây không xa nháy mắt với bọn họ.
Vương Hi và Thường Kha chạy qua.
Ngô Nhị tiểu thư cười nói:
– Tỷ biết thể nào Vương muội muội cũng có cách mà. Đi nào! Tỷ dẫn hai muội đến chỗ này.
Hai người không hỏi nhiều, để tỷ ấy dẫn đến một hoa viên yên tĩnh, đi hết đường gạch của hoa viên thì thấy một lầu các hai tầng nho nhỏ.
– Chỗ này nằm ở phía Tây của sân khấu. – Tỷ ấy đẩy cửa, dẫn hai người đi lên một cầu thang hẹp chỉ đủ cho một người qua. – Từ đây có thể quan sát được toàn bộ sân khấu, xem rõ hơn ngồi bên dưới nhiều. Giác tỷ tỷ chỉ cho tỷ hồi tỷ còn nhỏ đấy.
– Giác tỷ tỷ? Đại tiểu thư của phủ Trấn Quốc công ạ? – Vương Hi dừng bước.