Dương thị bày đồ ăn trên bàn xong nhét đôi đũa cho Lâm Thanh Uyển.
“Tiểu tử thúi này cũng không nói trước, thẩm không chuẩn bị được cái gì, cô nương ăn tạm đi.” Xem thái độ Dương thị, chắc tên nam nhân này đã nói hết tất cả cho đại cô rồi.
“Cám ơn thẩm, ta cũng không kén chọn.” Lâm Thanh Uyển ngại ngùng sụp mí mắt, tuy rằng từ trước tới giờ nàng không phải người dễ dàng xấu hổ, nhưng tình huống trước mắt này lại làm cho người ta thấy lúng túng.
Trên khuôn mặt trắng nổi lên một rặng mây đỏ, làm Dương Thiết Trụ bên cạnh nhìn nén lại ngây ngốc.
Đồ ăn là cải trắng xào và trứng gà tráng lá hành, còn có một đĩa dưa góp tự làm, cơm là cháo loãng và bánh ngô.
Đây là lần đầu tiên từ lúc xuyên qua Lâm Thanh Uyển được ăn một bữa nghiêm túc, cho nên cảm thấy rất ngon, nhưng nàng cố gắng ăn chậm không để người khác lại tưởng nàng là quỷ chết đói đầu thai.
Uống một bát cháo, ăn hai cái bánh ngô, Lâm Thanh Uyển thấy no rồi, nàng buông bát đũa, cúi đầu ngồi.
Dương Thiết Trụ ăn cũng rất câu nệ, hắn cảm giác tay chân mình không biết nên đặt vào đâu. Dương thị buồn cười nhìn đứa cháu, nói với Lâm Thanh Uyển: “Nếu đã tới thì ở tạm nhà thẩm, chuyện của các ngươi Thiết Trụ cũng đã nói với ta, chờ hắn trở về nói cho người nhà rồi sẽđến thương nghị hôn sự của hai người các ngươi.”
Rặng mây đỏ lập tức tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Uyển, nàng giống như xấu hổ gật gật đầu.
Ăn cơm xong Dương thị thu dọn bát đũa, để Dương Thiết Trụ đứng một bên luống cuống tay chân không làm được việc gì đi gánh nước.
Một lát sau, Dương thị nhìn Dương Thiết Trụ ra giấu nước đã nấu xong thì kéo Lâm Thanh Uyển phòng bếp.
“Thẩm đã nấu nước tắm cho ngươi rồi đấy, ngươi tắm rửa đi, tắm để giải xui. Xà phòng đặt bên cạnh bồn tắm, quần áo để thay treo trên dây thừng là của con dâu ta, ngươi dùng tạm.” Vừa nói vừa đi ra ngoài đóng cửa lại.
Mặt Lâm Thanh Uyển càng đỏ hơn, cả ngày hôm nay số lần nàng đỏ mặt nhiều hơn cả hai đời cộng lại.
Nàng biết mình giờ này nhìn rất chật vật, hơn một tháng chưa tắm rửa, hương vị trên người cũng không dễ ngửi, không hiểu sao họ cũng không quan tâm lại gọi nàng đi ăn cơm trước.
Trong góc phòng bếp để một cái thùng gỗ lớn, bên trong có nước ấm bốc hơi khói lượn lờ.
Lâm Thanh Uyển thử nước thấy độ ấm vừa đủ, nàng cởi sạch quần áo khập khiễng đi vào.
Thật là thoải mái, nàng nhấn cả người vào nước ngâm một lúc, lấy xà phòng gội đầu.
Cục xà phòng này chính là bản nguyên sơ của xà phòng hiện đại, “Lâm Thanh Uyển” ở kinh thành cũng đã dùng, chẳng qua các tiểu thư dùng đều cái màu trắng có vị hương hoa, gọi xà bông thơm. Cái này lại có màu xám đen, đặc xịt mùi xà phòng, cũng không biết làm bằng thứ gì nhưng tẩy rửa lại khá sạch.
Nàng nhớ trước đây từng đọc tiểu thuyết xuyên không, có viết đến tình tiết nữ chủ làm xà phòng, nhưng nàng không nhớ nổi cái”phối phương” ấy.
Xem ra bàn tay vàng trong văn xuyên không không áp dụng ở trên người nàng.
Lâm Thanh Uyển vừa kì cọ thân mình vừa nhàn nhạt nghĩ.
Tắm một lúc ra một cái chậu nước đen sì, Lâm Thanh Uyển ghét bỏ cái chậu nước, thật không tin nổi đấy là chậu nước nàng tắm ra, nàng đứng dậy nhìn xung quanh thấy góc tường có lối cho nước chảy ra, nàng nghĩ một lát rồi cho tay lên sờ thử thấy có nút động.
Quả nhiên giống như nàng dự liệu, bên dưới có một cái nút lộ ra, nàng nhổ thử quả nhiên nhổ được, nàng liền nhổ lên thấy nước có thể chảy ra.
Trí tuệ cổ nhân thật phi thường nha! Đây chính là một cái bồn tắm đơn giản nha!
Lâm Thanh Uyển cảm thán một chút rồi đợi nước trong thùng chảy hết đi. Sau đó nhét nút lọ lại, lấy nước ấm trong hai cái thùng gỗ bên cạnh còn lại đổ toàn bộ vào trong thùng tắm.
Lần này lại kì cọ thân mình và đầu tóc một lượt xong mới nhấc chân đi ra bồn tắm, cầm lấy tấm khăn bên cạnh bắt đầu lau người và tóc.
Không có tiếng nước tắm rửa trong phòng bếp liền yên tĩnh, nàng có thể nge được thanh âm ngoài sân, Dương thị và Dương Thiết Trụ đang nói chuyện gì đó.
Lâm Thanh Uyển vừa lau tóc vừa vểnh tai nghe…
… … …
Trong sân, Dương thị ngồi dưới gốc cây táo nhặt đậu giác, Dương Thiết Trụ ngồi bên cạnh bà.
“Đại cô nhìn ra được cháu rất thích cô nương này…” Dương thị chậm rãi nói.
Nàng cũng không phải người mù, từ hành động của Dương Thiết Trụ có thể nhìn ra manh mối, bà chưa từng thấy cháu bà đối đãi với một cô nương như vậy. Bà thở dài một hơi ở trong lòng, dù sao đứa nhỏ cũng đã lớn khôn, biết yêu thích cô nương.
Năm ấy Hà thị mẹ nó sinh nó ra không có sữa, cố vắt mãi cũng không được, vừa lúc ấy Dương thị sinh được một khuê nữ, đáng tiếc không sống được, mới hai tháng liền chết yểu. Lúc ấy Dương lão gia tử tới cầu cạnh, Dương thị liền cho Dương Thiết Trụ còn quấn tã uống sữa, cho hắn uống suốt một năm.
Cho sữa lâu cảm tình cũng thấm, cho dù sau này Dương Thiết Trụ được trả về Dương gia, hai người vẫn rất thân thiết. Lúc còn nhỏ Tiểu Dương Thiết Trụ mỗi lần chạy ra ngoài chơi thì đại đa số đều chạy đến chỗ Dương thị, những năm ấy không ít lần làm Hà thị mẹ nó giận đến nghiến răng.
Dương Thiết Trụ đỏ mặt cúi đầu không lên tiếng.
Dương thị cảm thán trong lòng một lát, nhấc mắt nhìn cháu mở miệng hỏi: “Cháu có tính toán gì không, cháu định an bài Lâm cô nương như thế nào?”
Dương Thiết Trụ gãi gãi đầu nghĩ một lát nói: “Cháu chuẩn bị về nhà nói cho cha mẹ rõ ràng, thu dọn phòng gọn xong hai ngày sau tới đón nàng về.”
“Cứ như vậy?” Dương thị nhướn mày.
Tiểu tử này là không biết hay là không coi cô nương này ra gì? Nhìn biểu hiện của nó thì khả năng thứ nhất lớn hơn.
Dương Thiết Trụ nhìn sắc mặt Dương thị có cảm giác mờ mịt.
“Vậy đại cô, người nói xem cháu nên làm cái gì bây giờ?” Hắn xem nhà người ta mua vợ về cũng làm như vậy mà.
Dương thị lại thở dài một hơi: “Có phải cháu thấy quanh đây người ta mua những cô nương sa cơ thất thế về làm vợ đều vất xuống là xong, cháu cũng định làm như vậy hả?”
Dương Thiết Trụ sửng sốt sau đó suy nghĩ một chút, cảm thấy không nên đối đãi với người toàn bóng dáng trong lòng mình như vậy, nhưng trong chốc lát hắn thật không nghĩ ra chỗ kì lạ nào, đành ngốc lăng ở đó.
Dương thị phát hiện hôm nay số lần bà thở dài rất nhiều, nếu cháu còn không hiểu thì để bà đến chỉ điểm đi.
“Cháu cảm thấy quanh đây những người mua về bị đối xử như thế nào?”
Dương Thiết Trụ vẫn là ngây ngốc không hiểu sao đại cô lại hỏi như vậy.
Dương thị tiếp tục chỉ điểm từng chút một:”Bọn họ thường xưng hô như thế nào với người vợ bị mua về kia?”
Dương Thiết Trụ lại nghĩ, trong ấn tượng của hắn nhà nào mua vợ về… Nhà nào mua mất mấy lượng bạc…
“Có phải xưng hô rất không tôn trọng?” Dương thị chỉ ra: “Mẹ chồng nhà họ đối xử với con dâu như thế nào?”
Dương Thiết Trụ cố gắng nghĩ tới những tin tức bát quái trong thôn… Đều không đánh thì mắng, sai vợ đi làm nụng như trâu, việc gì cũng bắt làm lại không cho ăn cơm. Tuy rằng hắn chưa bao giờ bát quái, nhưng những tin bát quái xung quanh hắn vẫn nghe thấy.
“Có phải là không đánh thì mắng không, coi khuê nữ nhà người ta là mua được nên không coi là người?”
Nghe Dương thị nói như vậy Dương Thiết Trụ lập tức nóng nảy, hắn quả thực không dám tưởng tượng những chuyện kia sẽ phát sinh trên người Uyển Uyển của hắn, chỉ cần vừa nghĩ đến tim hắn liền co rút lại.
Vợ lấy về là để yêu thương, sao có thể giày xéo như vậy!
“Đương nhiên cũng có nhà đối xử tốt với vợ mua về, chẳng qua là cực kì ít đúng không?”
Dương thị ngồi trên ghế nhỏ chỉ điểm những u mê cho cháu.”Ta biếtnhững người vợ mua về kia cũng có người thân thể “không tốt”, nhưng đấy không phải là nguyên nhân chủ yếu.”
Cũng có người mua vợ về là người ngốc hoặc tàn tật, vì sao người khác không bị đối đãi như vậy?
“Biết vì sao sẽ như vậy không?”
“Vì sao?” Nếu như không phải Dương thị chỉ điểm, Dương Thiết Trụ còn chưa từng nghĩ tới.
Nghĩ như thế, hắn biết những người đuwocjw mua về quanh đây thường bị đối xử không tốt, luôn nghe thấy chuyện nhà nào đó mua nàng dâu về bị mẹ chồng bị đánh, không cho ăn cơm. Sau đó mỗi lần hắn nhìn thấy những nàng dâu này đều gầy teo, cho dù thôn Lạc Hạp này không giàu có lắm nhưng cũng không đến mức thảm thành bộ dáng như vậy?
“Bởi vì — các nàng là được mua về.” Dương thị bỏ lại đậu giác trong tay nhìn cháu nói từng câu nhấn mạnh.
Đây mới là mấu chốt!
Lâm Thanh Uyển dựa ở phía sau cửa phòng bếp nghe xong cả người rét run.
Dương Thiết Trụ nghe không hiểu, không có nghĩa là nàng cũng nghe không hiểu lời Dương thị nói.
Được mua, có ý nghĩa của nó chính là mình không có nhân quyền.
Được mua, có ý nghĩa ngươi chính là vật sở hữu của người mua.
Tuy nói nữ tử ở nơi này địa vị không cao, địa vị xã hội phụ thuộc vào nam nhân, nhưng bị mua, bị bán thì càng là kém một bậc, nói khó nghe một chút thì chính là không bằng một con lợn!
Lâm Thanh Uyển cắn môi tóc cũng không buồn lau, hai tay nắm thành quyền.
Vẫn không được sao? Cho dù nhận mệnh, vẫn không được sao!
Đi sai một bước thì chính là danh tiết bị hủy, không phải bị đưa vào am ni cô ăn chay niệm phật thì chính là tẩm lồng heo thả trôi sông, hoặc là “mắc bệnh tật mà chết” ở trong khuê phòng.
Thân thế không có cha anh làm chỗ dựa tốt, sẽ giống như Tiểu Hoa, những cô gái trong đoàn xe của Tiền bà tử kia, bị bán đi bán lại, không có cái gọi là tôn nghiêm. May mắn một chút có thể bán vào gia đình nhà giàu làm nô làm tỳ, không may thì bị bán vào thanh lâu, tình cảnh sống không bằng chết…
Nếu như gia cảnh giàu có một chút thì được… Không được, gia cảnh giàu có cũng không được, như nàng đấy, Lâm Thanh Uyển, Lâm gia đại tiểu thư, thân thế đó chẳng phải cũng bị bán thê lương đến tận đây sao?
Lâm Thanh Uyển cảm thấy trước giờ mình không chịu thua, nhưng hiện tại nàng lại có cảm giác lực bất tòng tâm…Cảm thấy thật là khó…
Làm người đã khó, làm nữ nhân lại càng khó, làm nữ nhân cổ đại chính là khó càng thêm khó…..