Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 33: Bạch Liên Hoa dối trá



Lâm Thanh Uyển và Diêu thị cùng nhau thu dọn sạch sẽ hai cái bàn bát đũa đem ra giếng rửa.

Rửa xong đám bát bưng đến phòng bếp cất, sau đó hai người lại cùng nhau đi tới chính phòng lau bàn, nhấc tấm ván gỗ dùng để kê bàn cho mấy đứa nhỏ dựng vào góc tường.

Lúc này người chính phòng đều đã tán đi chỉ còn Hà thị lôi kéo Dương đại tỷ nói chuyện ở trên kháng, Dương lão gia tử ngồi ở trên kháng cúi đầu hút thuốc lào.

Lâm Thanh Uyển thu dọn xong đang chuẩn bị rời đi thì Dương đại tỷ gọi nàng lại.

“Nhị đệ muội, nhanh lại đây để đại tỷ nhìn xem, đại tỷ còn chưa thấy qua ngươi đâu.”

Lúc Diêu thị ra cửa còn để lại một ánh mắt lo lắng cho Lâm Thanh Uyển. Lâm Thanh Uyển sắc mặt cứng đờ nhưng vẫn đi qua.

Dương đại tỷ không có lấy một chút lạ lẫm kéo tay Lâm Thanh Uyển, thở dài nói: “Nhị đệ muội của chúng ta trông thật thủy linh nha, phải không mẹ?” Vừa quay đầu hỏi Hà thị.

Hà thị nháy nháy khóe mắt, bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Lâm Thanh Uyển giống như xấu hổ gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn đại tỷ khích lệ.”

“Còn thẹn thùng cơ đấy? Thiết Trụ nhà chúng ta thật có phúc khí nha…” Dương đại tỷ mặt tươi cười trêu nói, lôi kéo giải thích với Lâm Thanh Uyển.

“Nhị đệ muội cần phải tha thứ kẻ làm tỷ tỷ ta đây nha, vốn ngươi và Thiết Trụ thành thân ta cũng chuẩn bị đến đấy. Nhưng trùng hợp giữa lúc bà bà ta bị bệnh, nhất định bắt ta ở bên cạnh phục dịch, ta không đi được, ngươi trăm ngàn đừng ở trong lòng oán ta.”

Trên mặt tràn đầy áy náy và bất an, một bộ dáng sợ Lâm Thanh Uyển trách tội.

“Ai… Chúng ta làm nữ nhân chính là số khổ, tất cả mọi thứ đều phải là nhà chồng trước, bằng không ở nhà ngày sẽ không dễ chịu… Nhị đệ muội, ngươi sẽ không trách tỷ tỷ ta đây phải không?” Vừa nói còn vừa lau khóe mắt, hát niệm một bộ trôi chảy làm cho người ta không nói được gì, cũng sẽ không thể trách móc được.

Nếu như không phải lúc giữa trưa Vương thị ‘Nêu ví dụ thuyết minh’, Lâm Thanh Uyển còn thật sự tin cách nói của Dương đại tỷ đấy, nhưng mà lúc này….

Ha hả… Không phải ai cũng là người ngu!

Nàng thành thân cho dù Dương đại tỷ có tới hay không thì nàng cũng thấy chẳng có gì quan trọng. Vốn chính là người xa lạ, nếu ngươi đến ta chân thành mà đón tiếp, còn ngươi không đến ta coi như không thấy. Cùng lắm là ở trong lòng biết ngươi là dạng người thế nào, về sau nên kết giao thế nào thì cứ thế mà kết.

Thân tình có sẵn nhưng thể diện là phải tự bản thân tạo ra. Không muốn mất tý máu lại muốn có thể diện, còn cố làm ra vẻ thân thiết với nàng. Chẳng lẽ thoạt nhìn nàng giống kẻ ngốc vậy à? Hay là Dương đại tỷ chỉ là ở mặt ngoài diễn cho Dương lão gia tử và Hà thị xem, hơn nữa ngại Thiết Trụ sẽ so đo với ả?

Lâm Thanh Uyển thật sự cười ha hả trong lòng…

Nhìn người như vậy, cũng chỉ có Vương thị mới làm cho ả khốn quẫn, bởi vì Vương thị chưa bao giờ biết ngượng ngùng. Về phần giống như các nàng là người biết ‘Ngượng ngùng’, vẫn là thành thật đi ra diễn qua loa cho xong. Cần gì phải thật lòng đâu, lại không phải có bạc mà lấy!

“Đại tỷ nói gì vậy, làm đệ muội ta đây sao có thể trách đại tỷ tỷ được chứ?!” Nàng mãn nhãn chân thành tha thiết nhìn Dương đại tỷ: ” Khó xử của Đại tỷ đệ muội đều hiểu, cho nên đại tỷ ngàn vạn không cần để việc này ở trong lòng.”

Ngươi xem, ta cho ngươi mặt mũi bề ngoài, bên trong cũng cho ngươi mặt mũi luôn, ngươi nên nhanh chóng thả ta đi đi, nam nhân người ta còn ở trong phòng chờ ta đấy.

“Vậy thì tốt rồi, đệ muội không thấy quái liền tốt.” Dương đại tỷ vỗ tay Lâm Thanh Uyển, kích động lại bắt đầu lau nước mắt.

Lâm Thanh Uyển đích thực chịu không nổi toàn thân nổi da gà. Nàng cười cười với Dương đại tỷ, lại cười cười Hà thị và Dương lão gia tử.

“Đại tỷ, ta còn chưa dọn xong phòng bếp đâu, ta đi trước đã.”

“Vậy ngươi đi làm việc đi.” Dương đại tỷ bỏ tay ra.

Lâm Thanh Uyển vội vàng ra khỏi phòng chính đi đến phòng bếp.

Vào phòng bếp mới biết Diêu thị đã dọn xong hết rồi, lò bếp cũng lau sạch sẽ, mọi thứ xếp gọn gàng rồi. Nàng đứng trong phòng bếp tối om một lúc mới quay người ra phòng bếp và cửa đóng lại.

Trở lại phòng mình, Dương Thiết Trụ tiến lên nghênh đón như hiến vật quý kéo nàng vào gian cách. Gian nhỏ cách vách đang nấu nước, củi phía dưới còn đang cháy.

Dương Thiết Trụ dùng cây củi đang cháy dưới bếp khều cục đất trong bếp ra, dùng một lá cây thật lớn bọc lại mang ra bàn.

Tuy rằng Lâm Thanh Uyển có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi cài then cửa trước.

Dương Thiết Trụ dùng nắm đấm đập cục tròn ra, bóc mấy lớp, bên trong lộ ra một con chim trĩ nóng hầm hập được bọc lá cây. Da gà màu vàng nhạt, hương thơm xộc thẳng vào mũi.

Nàng mở tròn hai mắt, chẳng lẽ đây chính là gà ăn mày trong truyền thuyết?

Trí tuệ cổ nhân thật là, thật là vĩ đại nha!

Dương Thiết Trụ cười chà hai tay, sắc mặt ân cần.

“Ta định nướng nhưng không tiện, cũng không để nóng lâu được. Liền bỏ gia vị vào trong bụng gà, bên ngoài bọc cái lá sen rồi dán bùn lên vất vào trong bếp lò nướng chín.” Dường như hắn còn sợ hãi nàng không tin nên nhắc lại liên thanh: “Thật sự ăn rất ngon, ta thường xuyên làm như vậy, nàng dâu không tin có thể nếm thử xem.”

Lâm Thanh Uyển cười liếc mắt quở hắn: “Ta đương nhiên tin tưởng tay nghề tướng công nhà ta rồi.”

Nàng dùng ngón tay kéo một khối nhỏ thịt gà bỏ vào trong miệng, hương thơm bốn phía, vào miệng thơm ngát. Bởi vì thịt gà còn nóng, nàng phải thổi ngón tay.

Ăn ngon thật! Tuy rằng không có nhiều gia vị, chỉ có vị mặn, nhưng vốn thịt chim trĩ rất ngon, cộng thêm Dương Thiết Trụ dùng một lá cây lớn không biết tên bọc lại tản mát ra một loại hương vị khó tả.

Dương Thiết Trụ nhìn vợ mình ăn rất ngon thì nhanh chóng phanh hết đất bọc con gà ra, cẩn thaanh nhặt thịt để sang một bên.

Nàng xé khối thịt gà xuống dùng miệng thổi sau đó nhét vào trong miệng hắn.

“Chàng cũng ăn đi, hai ta cùng nhau ăn.”

Dương Thiết Trụ há to miệng nhai thịt gà cảm thấy vợ mình đút cho gì đó rất thơm.

Hai người chàng đút ta một miếng, ta đút nàng một chút mà không thấy ngán. Chỉ chốc lát liền ăn hết nửa con gà, Lâm Thanh Uyển lau mỡ trên tây đi, vẻ mặt thỏa mãn vỗ về cái bụng.

No quá, cũng thơm quá, đã lâu không được ăn thịt ngon như vậy! Giữa trưa thật vất vả mới được bữa ăn thịt, nhưng chỉ được ăn có hai miếng, vẫn là nam nhân nhà nàng tranh được bỏ vào bát.

Dương Thiết Trụ lau mỡ trên tay đi vòng qua ôm eo vợ.

Lâm Thanh Uyển dáng người nhỏ xinh, đại khái chỉ có 1 mét 6. Dương Thiết Trụ lại rất cao, nàng áng chừng chắc được 1 mét 9. Cho nên mỗi lần Dương Thiết Trụ ôm nàng vào lòng nàng đều cảm thấy mình càng nhỏ thấp.

“Nàng dâu thích ăn, sau này mỗi ngày ta làm cho nàng một con.”

Lâm Thanh Uyển cười lườm hắn một cái: “Gà rừng không phải chàng nuôi trong nhà, nào có nhiều như vậy cho chàng bắt. Thỉnh thoảng làm một bữa là được, sao có thể ngày nào cũng ăn chứ.”

Dương Thiết Trụ gãi đầu cười, cũng cảm thấy mình nói có chút khoa trương. Nhưng mà mỗi ngày đều có thì không dám cam đoan, cách hai ngày sẽ có thì có thể cam đoan. Bởi vì hôm nay hắn không chỉ bắt được hai con gà về, trong rừng kia vẫn còn nhiều.

Trước đây sở dĩ không bắt về, chỉ thỉnh thoảng mới bắt về là để lúc trong lòng phiền chán hoặc là không tiếng động kháng nghị đi bắt. Hiện tại nếu nàng dâu thích ăn, đương nhiên hắn sẽ tận tâm tận lực toàn tâm toàn ý phục vụ cho nàng dâu mình.

Lâm Thanh Uyển nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch kia của hắn thì hắn đẩy ra đứng lên.

“Ta mang con còn lại này cho nhà tam đệ muội, hai đứa Nữu Nữu ngày nào cũng cùng nhóm Đại Lang ăn cơm, vớt liên tục cũng không có cái gì vào miệng.”

Dương Thiết Trụ không có dị nghị gì, quyết định của nàng dâu mình hắn không có gì phải dị nghị, hơn nữa hắn biết vợ mình thân với tam đệ muội.

Lâm Thanh Uyển nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, dùng lá cây bọc gà nung đất, mở cửa đi ra ngoài.

Dương Thiết Trụ ở trong phòng cười đến ngu ngơ, cảm thấy ánh mắt nàng dâu khi trừng hắn cũng thật dễ nhìn. Tâm tư khác vừa động, vội vàng chạy vào gian phòng nhỏ bên cạnh cho củi vào bếp. Hắn chuẩn bị nấu sẵn nước, đợi khi vợ về có thể dùng.

Lâm Thanh Uyển đi ra cửa, bên ngoài trời đã tối. Trong sân thực im lặng, cửa chính phòng còn mở rộng, bên trong có ánh sáng mập mờ.

Nàng đi đến nhà tam phòng gõ cửa, vừa gõ cửa vừa gọi: “Tam đệ muội, ta trả cái kéo cho ngươi.”

Diêu thị nghe thấy tiếng vang thì nhanh chóng tới mở cửa, trong lòng suy nghĩ nhị tẩu mượn mình cái kéo khi nào vậy.

Nàng mở cửa ra đang định nói gì đó thì bị ánh mắt Lâm Thanh Uyển ngăn lại. Ngay sau đó trong tay được nhét vào một bao gì đó, thứ đó còn nóng hầm hập.

Lâm Thanh Uyển nhỏ giọng nói với nàng: “Mang về đập vỡ ra, đừng để cho người ta nhìn thấy. Đừng từ chối, coi như là cho bọn nhỏ.”

Nói xong nàng lại kéo cao thanh âm: “Tam đệ muội, ngươi bận rộn gì thì làm đi, ta trả ngươi cái kéo thôi, không có chuyện gì.”

Nàng vừa nói vừa uốn người chuẩn bị trở về phòng, khoát tay cho Diêu thị vẫn đang ngây ngốc đứng một chỗ, ý bảo nàng nhanh chóng đi vào.

“Vậy nhị tẩu đi thong thả.” Diêu thị nhanh chóng phản ứng kịp quay người vào phòng, nhớ tới Lâm Thanh Uyển nói không được để cho người ta nhìn thấy lại cài then cửa lại.

Dương Thiết Căn ngồi ở trên kháng đầy mặt nghi hoặc: “Nàng và nhị tẩu thần thần bí bí cái gì vậy?”

Diêu thị không biết trả lời như thế nào liền không lên tiếng. Nàng đem túi đồ kia để trên kháng, ý bảo Dương Thiết Căn xem.

Dương Thiết Căn vừa nhìn thấy một đống bùn đất đang định nói gì đó thì Diêu thị mở miệng nói: “Nhị tẩu bảo ta đập vỡ đi, không được để cho người khác nhìn thấy.”

Dương Thiết Căn cầm lấy cục đất bọc lá cây, cục bùn còn rất nóng. Hắn nghĩ, liền cầm cục bùn lá cây bọc đặt trên kháng đập.

Thấy cục bùn đã vỡ hắn vạch lá cây ra, một luồng mùi thịt xông vào mũi. Nhị Nữu Tam Nữu cũng ngửi được mùi thịt nhanh chóng bò qua xem là cái gì.

Thấy trong lớp bùn có lá cây lớn bọc cái gì đó, đồ trong lá cây hở ra. Dương Thiết Căn kéo lá ra, một con gà nóng hầm hập hiện ra.

Diêu thị kinh ngạc đem che miệng, rốt cuộc minh bạch ý tứ Lâm Thanh Uyển, trong lòng kích động và cảm động.

“Nhị tẩu, thật là…” Nàng run rẩy miệng, cũng không biết nên nói cái gì.

Nhị Nữu, Tam Nữu ở trên kháng cao hứng vỗ tay, vỗ hai cái lại nhanh chóng dừng lại, một bộ dáng sợ người ta phát hiện, còn cho đối phương một đông tác ‘xuỵt’.

Dương Thiết Căn cũng hiểu được ý tứ nhà nhị ca, trong lòng cũng phi thường cảm động. Nhưng hắn là nam nhân, chắc chắn trên mặt sẽ không lộ rõ ràng.

“Được rồi, được rồi, các con cũng mau lại ăn đi, chắc là nhị ca vào rừng bắt về.”

Một nhà bốn người vừa vui vẻ lại hạnh phúc ăn hết con gà, Dương Thiết Căn và Diêu thị nhìn hai đứa nhỏ ăn vui vẻ như vậy, chính mình luyến tiếc ăn đều nhường cho bọn nhỏ, hai đứa Nữu Nữu nhìn thấy cha mẹ đều nhường chúng nó, cũng hiểu biết mỗi người kéo một miếng thịt lớn nhét vào miệng cha mẹ.

Nghiễm nhiên một bộ hình ảnh phụ từ nữ hiếu vui mừng hòa nhạc.

Lâm Thanh Uyển trở lại phòng mình, cài chốt cửa, quay người liền nhìn thấy Dương Thiết Trụ đầy mặt hồng quang ẩn giấu kích động nhìn nàng.

“Làm sao rồi? Có chuyện tốt gì làm cho chàng hưng phấn như thế?”

Dương Thiết Trụ không đáp lại chỉ là ân cần nói với nàng: “Nàng dâu, ta nấu nước cho nàng rồi, nàng nhanh đi tắm đi.” Vừa nói còn đẩy nàng vào gian phòng nhỏ cách vách.

Lâm Thanh Uyển lập tức hiểu ra, nhìn bộ dáng hắn ngố ngố, trong lòng thầm mắng một chút. Đỏ mặt xoay người đi vào gian phòng nhỏ cách vách.

Dương Thiết Trụ ở phía sau cười ngốc ngếch, miệng thiếu chút nữa là kéo đến mang tai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.