Đáng Yêu Hơn Cả Đường

Chương 45



Buổi chiều, Thương Ôn Hứa chủ động nhắn tin cho Hứa Dệt, hỏi cô rằng có thể cùng nhau về nhà không?

Cô gái không nghĩ gì nhiều, rất nhanh đã đồng ý.

Thương Ôn Hứa thầm nghĩ trong lòng, tiểu thanh mai tính là gì chứ, còn không đáng yêu bằng tiểu khả ái của anh.

Có điều khi đến thời gian đã hẹn, Hứa Dệt thở hổn hển chạy đến trước mặt anh, xấu hôt nói: “Đàn anh, buổi trưa em không ăn cơm, bây giờ có hơi đói, em muốn tới tiệm bánh ngọt mua bánh su kem.”

Bởi vì muốn tới tiệm bánh ngọt đúng lúc phải tới trạm xe bus, nên rất rõ ràng Hứa Dệt chạy thẳng tới đây để báo cho rằng cô không thể về nhà cùng Thương Ôn Hứa  được: “Nếu đàn anh vội về nhà thì có thể đi trước.”

Thương Ôn Hứa nghe vậy thì bật cười lắc đầu: “Không vội.” Hơn nữa còn vô cùng ân cần nói: “Anh đi cùng em.”

Sao anh lại vội cơ chứ? Bây giờ về nhà còn phải đi gặp tiểu thanh mai gì đó mà mẹ anh đã nói.

Gặp thanh mai có gì tốt chứ? Anh mới không thèm.

Nếu có chướng ngại trên con đường tình yêu, anh nên cho nó một cú hích bay ra ngoài vũ trụ 

chapter content

Anh ước gì hai bên gia đình có chuyện gì đó để hủy bỏ buổi tụ họp tối nay.

Nguyện vọng này, từ khi rời giường Thương Ôn Hứa không ngừng cầu nguyện với ông trời rồi. Bọn Hàn Thành nhìn thấy anh lẩm nhẩm gì đó, còn tưởng anh bị tâm thần.

Không phải Thương Ôn Hứa bị điên, anh chỉ không muốn về nhà gặp tiểu thanh mai trong truyền thuyết kia thôi…

F*ck.

Không đúng, là chướng ngại vật 🙂

Thương Ôn Hứa cùng Hứa Dệt đến tiệm bánh mua bánh xong, rồi lại đưa cô đến Michelle Ice City*.

*Michelle Ice City

chapter content

Bây giờ là giờ về nhà của học sinh, Michelle Ice City cũng tụ tập không ít người, Hứa Dệt lộ vẻ khó xử: “Oa, nhiều người quá.”

Thương Ôn Hứa nhìn cô đứng ngoài đám đông, giương mắt nhìn cảnh tượng đông đúc ở trước cửa hàng, bật cười hỏi: “Em muốn uống gì?”

Hỏi xong, anh lại nói thêm một câu: “Nhiều người cũng không sao, chúng ta cứ từ từ đợi, không vội.”

Hứa Dệt vừa định trả lời anh “Nhiều người như này nếu không thì không mua nữa” lại nghe thấy anh nói câu kia, lời nói bên miệng nháy mắt bị cô nuốt xuống.

Ma sai quỷ khiến, cô gật đầu như gà mổ thóc.

Thương Ôn Hứa cụp mắt, lúc này cô gái đang nhón chân, ngẩng mặt cố gắng nhìn menu đang treo trước cửa tiệm.

Anh đi đến bên cạnh cô, nâng tay đặt trên đầu cô, lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa: “Em muốn uống gì?”

Lực chú ý của Hứa Dệt nháy mắt chuyển từ menu đến cánh tay để trên đầu mình, Thương Ôn Hứa không dùng quá nhiều sức, rất nhẹ nhàng. 

Loại cảm giác này như có một luồng điện truyền từ đỉnh đầu xuống chạy thẳng đến mọi ngóc ngách trên cơ thể.

Hứa Dệt vội cúi đầu, hai má yên lặng đỏ bừng.

Nếu có chàng trai làm điều này với cô như thường lệ, thì nhất định cô sẽ bỏ tay họ ra hoặc tự mình né tránh.

Nhưng mà bây giờ cô không muốn làm vậy chút nào.

Đàn anh thật sự rất dịu dàng, bất kể là xoa đầu cô, hay là hỏi cô uống gì, đều mềm mại như bánh mochi nhân kem xoài trong tiệm bánh mà cô thèm đã lâu nhưng không dám ăn.

Thương Ôn Hứa không chú ý đến sự khác thường của cô, anh hơi nhướng mắt, ánh mắt dừng ở trên menu: “Trà trái cây? Trà sữa? Hay là sữa?”

Tâm tư Hứa Dệt lưỡng lự:” …Sữa ạ.”

Chàng trai nhìn menu, sửng sốt một cái phát hiện sữa chỉ có hai loại, anh lại cực kỳ kiên nhẫn nói: “Táo đỏ hay bột yến mạch?”

Hứa Dệt nghĩ nghĩ: “Táo đỏ ạ.”

“Nhiệt độ bình thường sao?”

“Vâng.”

Sau khi Thương Ôn Hứa hiểu rõ, tay đặt trên đầu cô gái rời đi: “Ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh gọi xong sẽ quay lại, nhé?”

Hứa Dệt ngoan ngoãn gật đầu, chàng trai nhận được câu trả lời cười cười, gạt đám người sang một bên đi gọi món.

Hứa Dệt sững sờ nhìn bóng dáng anh một lát, cho đến khi anh gọi món xong quay về bên cạnh mình, cô mới hồi thần lại. 

Hứa Dệt vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu, sờ sờ vành tai của mình.

Sao cô lại có cảm giác đàn anh đối xử với cô như đứa trẻ vậy?

囧.

Sau đó lại có mấy nữ sinh đến gọi món, những người trước cửa Michelle Ice City có đến có đi, một chút cũng không giảm, Thương Ôn Hứa đứng bên cạnh Hứa Dệt cố ý giúp cô che chắn nắng chiều chạng vạng.

Xung quanh có vài tầm mắt nữ sinh thường dừng trên hai người họ, Thương Ôn Hứa xem nhẹ, không coi ai ra gì cúi đầu hỏi: “Còn muốn mua gì nữa không?”

Hứa Dệt rất ngoan ngoãn lắc đầu “Không ạ.”

“Được rồi.”

Hứa Dệt mơ hồ nghe thấy tiếng cười khó có thể bỏ qua ở trên đỉnh đầu, gò má cô có chút nóng rực, không khỏi nâng tay xoa xoa khuôn mặt đỏ hồng của mình.

Đàn anh cười rộ lên cũng rất dễ nghe. 

“Làm sao vậy?”

Có lẽ thấy động tác cúi đầu xoa mặt của cô, thân thể Thương Ôn Hứa giật giật, sau khi chắc chắn bóng của mình có thể che bớt ánh sáng chiếu vào cô, mới cúi đầu nghiêm túc hỏi.

Hứa Dệt chôn đầu không dám nhìn anh, hai tay quơ trước mặt, cô không nói gì, chỉ lắc đầu.

A, tại sao đột nhiên cô cảm thấy hơi nóng?

Cô nhìn mũi chân của mình, buồn phiền khó hiểu nghĩ.

Rất muốn ăn một que kem hạ nhiệt quá.

Những tia nắng chiều tà che phủ phía sau chàng trai, bao lấy bóng hình hai người bọn họ, bóng đen trên đất bị kéo dài.

Thương Ôn Hứa bị bóng đen trên mặt đất hấp dẫn, mũi chân anh giật giật, ở nơi cô gái không nhìn thấy trộm nâng tay lên.

Chỉ nhìn hai cái bóng kia một cách đơn thuần, giống như cô gái nhỏ đang rúc vào trong lồng ngực anh, cùng ôm nhau dưới ánh chiều tà.

Thương Ôn Hứa không nhìn được, tay kia lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh này.

Còn chưa ở cùng chỗ, anh đã bắt đầu chờ mong cảnh tượng khi anh ở cùng cô.

“Tách tách”, bóng cô gái trên mặt đất lay động “Hả?” Cô phát ra âm tiết nghi ngờ, khó hiểu hỏi: “Đàn anh, anh đang chụp ảnh sao? Anh chụp cái gì vậy?”

Trái tim Thương Ôn Hứa lệch một nhịp, một bên nhìn tấm ảnh đã chụp thu nhỏ lại vào album, một bên làm bộ tắt màn hình.

Vẻ mặt anh như thường, giống như không có cảm giác chột dạ sau khi làm chuyện xấu, thản nhiên nói: “Không có, anh đang gửi bản đồ số liệu cho bạn thôi.”

“Ồ~” Cô gái nhỏ gật đầu một cách nghiêm túc, cũng không nghi ngờ gì.

Nhưng cô không phát hiện, chàng trai theo bản năng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thương Ôn Hứa không ngờ có một ngày mình lại làm hành động lén lút này, thiếu chút nữa đã bị cô phát hiện, chấn động lòng người, sao có thể không chột dạ được chứ. 

“Sữa táo đỏ số 189 đã xong.”

Đúng lúc này nhân viên cửa hàng hô to.

Thương Ôn Hứa tiến lên đi lấy, sau đó đưa sữa trong tay cho Hứa Dệt, hai người rời khỏi đám đông một lần nữa đi đến trạm xe bus.

Vừa rồi Hứa Dệt còn có chút khát nước, lúc này lấy được sữa liền cắm ống hút uống một hơi.

Hút sữa xuống, cô cúi đầu lướt điện thoại vài cái, điện thoại của Thương Ôn Hứa liền rung lên: “Đàn anh, tiền sữa chuyển cho anh.”

Hứa Dệt có lúc rất mơ hồ, nhưng có lúc lại thật sự thanh tỉnh. Mối quan hệ giữa Thương Ôn Hứa và cô không tốt đến mức anh có thể vì cô làm mọi thứ, vì anh trả tiền cho cô nên không có lý do gì cô không trả lại.

Thương Ôn Hứa nhìn tiền sữa tự động chuyển vào Alipay, không khỏi thở dài, vừa muốn nói cái gì đó với cô, điện thoại trong tay lại run, ba chữ “Ôn phu nhân” nhất thời đập vào mắt.

Anh bất đắc dĩ bắt máy, để lên tai “Mẹ”

Cô gái thấy anh muốn nghe điện thoại, rất hiểu chuyện không để ý những chuyện bên ngoài cửa sổ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chuyên tâm uống sữa.

Bây giờ Ôn phu nhân cũng không biết nên dùng giọng điệu gì nói chuyện với đứa con của mình: “Con nha…” Bà dừng một chút rồi nói “Mẹ có một tin xấu cho con.”

Thương Ôn Hứa nhéo nhéo mi tâm, thật sự không tưởng tượng được tin xấu nào có thể làm mẹ gọi điện riêng cho anh “Tin gì vậy mẹ?”

Đầu dây bên kia thở dài: “Đứa bé ngoan nhà bọn họ hôm nay không thể ăn tối cùng chúng ta.”

!!!

Nghe vậy Thương Ôn Hứa cũng không nhíu mi tâm nữa, anh nói thầm: “Đây rõ ràng là tin tốt mà.”

Ôn phu nhân không nghe rõ: “Con nói cái gì?”

Thương Ôn Hứa lập tức hắng giọng “Không ạ”

“Ừm” Ôn phu nhân cũng không để ý rốt cuộc anh nói cái gì, giọng điệu nặng nề nói “Nghe dì Trương con nói, hiếm lắm đứa trẻ kia mới đến thành phố chúng ta một lần, cho nên dì Trương của con muốn tiếp đãi bọn họ.”

“Vậy đúng là quá tuyệt rồi.” Khóe miệng Thương Ôn Hứa điên cuồng nhếch lên, còn kém cho một tràng vỗ tay.

“Cái gì?” Ôn Phu Nhân nâng cao âm lượng, âm thanh nghi ngờ từ ống nghe truyền ra.

“Không có gì ạ.” Thương Ôn Hứa cười đáp “Con nói thật sự là đáng tiếc, không thể cùng họ ăn cơm tối.”

Nói xong, anh cũng giả bộ thở dài, nhưng giọng điệu hân hoan nhảy nhót nào có bộ dáng tiếc nuối gì: “Ai, thật tiếc quá, con cảm thấy vô cùng tiếc nuối, vốn dĩ con còn chờ mong bữa cơm tối nay.”

Ôn phu nhân: “…..”

Con có thể tiếc nuối giả tạo hơn chút nữa được không.

Con có thể thu bớt tiếng cười vui sướng khi người khác gặp họa được không?

“Ừm, mẹ chỉ báo cho con một chút thôi, dù sao đêm nay cũng không ăn tối, con cũng không cần quay về.” Thương Ôn Hứa thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dáng thổi râu trừng mắt của mẹ anh ở đầu bên kia.

Tiếng cười của anh trở nên rõ ràng hơn “Không sao, con còn có thể trở về thăm mọi người. Hơn nữa, con đang trên đường trở về rồi.”

Ôn phu nhân:”…..”

Tức giận trực tiếp tắt máy.

Thương Ôn Hứa nghe tiếng tít tít trong điện thoại, không ngờ sau khi bị người khác dập máy lại vô cùng vui vẻ.

Hứa Dệt thấy ý cười không đè xuống được trên mặt anh, như bị cuốn hút, không lí do gì, khóe mắt cũng cong lên tràn ngập ý cười.

Hai người trên xe bus, bởi vì là giờ cao điểm tan học cùng tan làm, cho nên hai người không có chỗ ngồi. Sau khi lên xe Hứa Dệt mới thấy tin nhắn của mẹ. Đối phương nói đêm nay không ở nhà ăn cơm, bảo cô ở vườn hoa dưới chung cư, sau đó bọn họ tới đón cô cùng đến tiệm ăn.

Hiển nhiên, cô cũng không thể đi xuống trạm với Thương Ôn Hứa, người lên xe đang không ngừng tăng cao, nhưng không có một người xuống xe, Hứa Dệt cố níu lấy vòng treo trên trần lại bị đám người chen lấn có chút quá sức. Xe bus đột nhiên dừng một cái, toàn bộ người trên xe nghiêng sang một bên.

Cô không giữ chặt vòng treo, giây tiếp theo, liền ngã thẳng vào lồng ngực Thương Ôn Hứa.

Thương Ôn Hứa vừa nãy phát hiện cô hơi khó khăn, trong lòng còn đang suy nghĩ làm sao có thể để cô dựa vào mình, không ngờ lập tức cô lại nhào vào lòng anh như vậy.

Anh một tay thoải mái giữ vòng treo, một tay ổn định thân thể cô.

Sau khi Hứa Dệt phản ứng lại vội giải thích với anh, anh thản nhiên đáp không sao, lại vì cú nghiêng lúc nãy, khoảng cách của hai người  trong lúc đó lại rút ngắn đi rất nhiều.

Mọi người xung quanh chen lấn mình, Hứa Dệt dựa trong lồng ngực Thương Ôn Hứa không thể lùi ra, cô không khỏi ngượng ngùng xin lỗi anh.

Lần này Thương Ôn Hứa không nói gì, chỉ là cánh tay để bên cạnh cô cũng không buông ra, ôm chặt cô vào lòng.

Cả người cô tựa vào lồng ngực chàng trai, độ ấm trong xe không ngừng tăng lên, hai người dính chặt vào nhau.

Vòng  treo trên đỉnh đầu Hứa Dệt bị người khác giành, cô không có điểm tựa, hai tay nhất thời không biết để đâu.

Thương Ôn Hứa cúi đầu, đôi mắt đen láy nhìn cô “Em có thể đỡ anh.”

Giống như nhận được sự cho phép nào đó, lúc này cô gái nhỏ mới chần chừ nắm lấy cánh tay anh “Cảm ơn đàn anh.”

Một lúc sau, Hứa Dệt nhớ tới tin nhắn của mẹ mình, cô nhẹ nhàng kéo kéo cổ tay áo của Thương Ôn Hứa:” Đàn anh.”

Có lẽ giọng nói cô quá nhỏ so với âm thanh ồn ào trong xe, vì để nghe được cô nói cái gì, Thương Ôn Hứa cúi đầu hơi nghiêng về phía cô.

Hứa Dệt cũng không cảm thấy như vậy có vấn đề gì, cứ để vậy nói bên tai anh: “Đàn anh, em không thể cùng  anh xuống xe được, qua hai trạm nữa sẽ xuống.”

Sau khi nói xong, cô lại giải thích với anh: “Mẹ em đang ở trạm xe chờ em.”

Lúc này cô gái ghé vào tai mình, mỗi câu cô nói đều sẽ thở ra một chút khí nóng quanh quẩn bên tai, không khỏi làm cho tim Thương Ôn Hứa ngứa ngáy.

Như có lông chim khẽ quét qua quét lại trong lòng, trêu chọc anh, khiến cho anh không tự chủ được.

“Đàn anh?” Hứa Dệt thấy Thương Ôn Hứa không phản ứng, lại kéo cổ tay áo anh.

Suy nghĩ trong đầu chạy tới chạy lui, cuối cùng bị tiếng nói mềm mại trêu chọc lòng người bên tai kéo về. Thương Ôn Hứa hoàn hoàn che dấu ý nghĩ xấu xa trong lòng: “Ừm, cũng được.”

Trả lời xong, anh phỉ nhổ chính mình.

Sao anh lại có loại suy nghĩ này chứ?

Thế nhưng không khống chế được lại muốn ôm cô vào lòng hung hăng bắt nạt.

Hứa Dệt nghe thấy anh trả lời, khuôn mặt nghiêm túc gật đầu: “Vậy em sẽ xuống xe sau.”

Đơn thuần không nhiễm một chút trần tục, Thương Ôn Hứa bắt gặp ánh mắt trong veo của cô, cảm giác tội lỗi trong lòng anh bỗng dâng cao.

Anh cố gắng hết sức khiến mình có vẻ không để ý, khó khăn dời tầm mắt, gật gật đầu.

Rất sợ bị cô nhìn ra cái gì.

Cũng may Hứa Dệt không nghĩ nhiều, đợi đến trạm cười nhẹ nói tạm biệt với anh, rồi sau đó băng qua đám đông xuống xe.

***

Buổi sáng hôm sau, Thương Ôn Hứa duỗi chân dài, tùy tiện tựa vào trong sô pha xem điện thoại.

Đúng lúc hôm nay Ôn Phu Nhân ở nhà, bà ngồi ở ghế sô pha đơn, nhấc chân đá vào bắp chân con trai, vẻ mặt nghiêm túc: “Con có biết sau khi ăn xong dì Trương nói gì với mẹ không?”

Lúc này Thương Ôn Hứa đang trò chuyện với Hứa Dệt.

Hứa zZZ: Em đang cùng bạn ở khu vui chơi, hehe  ^o^

Từ giọng điệu trong tin nhắn không khó để có thể nhìn ra tâm trạng đối phương khá tốt, anh vừa gửi tin nhắn với cô vừa phối hợp trả lời Ôn phu nhân: “Cái gì ạ?”

Ôn phu nhân vô cùng đau đớn: “Dì Trương nói rằng bạn thân của dì tới cầu hôn cô bé ấy?! Là cầu hôn đó! Còn nói đùa là bé ngoan lớn lên cùng hắn có muốn chọn một ngày tốt không.”

***

“Con à, tiểu thanh mai là một người vợ tốt, nếu như bị gia đình khác giành mất, con sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu?!”

“…..”

Thương Ôn Hứa nghe được mẹ nói vậy thiếu chút nữa đứng lên sofa nhảy disco.

Khóe miệng con mẹ nó điên cuồng nhếch lên.

Không thể nhịn xuống được.

Kết hôn càng tốt, chướng ngại vật có thể kết hôn cùng người khác là tốt nhất.

Cô ta đính hôn, anh có thể không cần do dự đi tìm tình yêu đích thực của mình rồi.

Thương Ôn Hứa biết lúc này không thể biểu hiện vui mừng quá mức, anh, anh cố hết sức nén cười: “Vậy quả là rất đáng tiếc.” 

“…..”

Vẻ mặt muốn cười nhưng không thể cười này trở nên kỳ dị trong mắt Ôn phu nhân.

Tâm trạng Ôn phu nhân có thể nói là đặc biệt không vui.

Bà đè khóe miệng xuống, “Thượng Ôn Hứa, con sẽ hối hận vì mất đi một người con vợ tốt như vậy.”

Màn hình sáng lên, Thượng Ôn Hứa liếc mắt nhìn tin nhắn trên màn hình: “Không phải chứ, là con trai”

Tin nhắn cô vừa gửi cho anh là gì?

Bạn là con gái?

Không phải vậy! Là! Con! Trai!

Thương Ôn Nhất tức khắc không cười nổi.

Tiếp theo, anh cũng không quan tâm mẹ anh làm trò gì, tức tốc phóng ra phía cửa.

Bây giờ Hứa Dệt đang cùng bạn là con trai đi dạo phố?

Trông có vẻ rất vui?

Bạn thân là con trai gì chứ?

Anh cho tới bây giờ anh chưa từng nghe nói cô có bạn thân là con trai?!

Vở kịch trong lòng Ôn phu nhân chưa diễn xong chỉ thấy một cái bóng đen vụt qua trước mắt, sau đó “Phanh” một tiếng cửa đóng lại.

Trong không khí, giọng nói háo hức của cậu con trai vang lên từ xa, “Con đi chơi một lát, không ăn cơm trưa ở nhà đâu ạ.”

Ôn phu nhân:???

Con trai của bà đã cao hứng đến mức… muốn nhảy disco giữa thanh thiên bạch nhật sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.