Đáng Yêu Hơn Cả Đường

Chương 22



Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhBởi vì tối hôm qua cô bé dưới lầu không đến nhà ăn cơm, nên Thương Ôn Hứa thường xuyên nghe thấy tiếng than thở của Ôn phu nhân.

Hôm nay ba Thương không đến công ty, hiếm khi ở nhà cùng vợ con, ông nhìn gò má buồn bã của vợ mình, ngồi xuống bên cạnh ôm bả vai bà nói: “Cái này, một trên lầu một dưới lầu, hai đứa nhỏ sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi.”

Ôn phu nhân im lặng.

Ba Thương vì dỗ dành bà xã của mình nên trong lòng linh cơ khẽ động: “Nếu không, tối nay hai nhà chúng ta lại tổ chức một buổi họp mặt gia đình đi.”

Thương Ôn Hứa vừa mới ra khỏi phòng rót nước nghe được lời này, mí mắt không khống chế được nhảy dựng lên.

Anh quyết định không uống nước nữa, chuẩn bị đi ra cửa để thay giày, sau đó chạy trốn.

Lúc đầu, bà Ôn nghe chồng nói thế, đôi mắt liền sáng lên, nhưng khi nhìn thoáng qua bóng dáng đang đi về phía cửa, bà hắng giọng hỏi: “Đi đâu vậy?” 

Thương Ôn Hứa đang cúi người chuẩn bị mang giày, mím môi, từ kẽ răng phun ra mấy chữ: “Con đi siêu thị.”

Bây giờ đã chạng vạng tối rồi, Thương Ôn Hứa vừa nghĩ đến mình vất vả lắm mới thoát khỏi tối hôm qua thì lại không thể thoát được đêm nay, anh hít sâu một hơi, buồn bực vô cùng.

Vốn dĩ đã đi đến trạm xe chuẩn bị bắt xe về trường học, nhưng phong độ cùng giáo dưỡng nhiều năm qua nói cho anh biết, làm như vậy là không được.

Huống hồ hôm nay anh cũng thấy được cái gì gọi là tránh được mùng một nhưng không thoát khỏi mười lăm, ngày này sớm muộn gì cũng phải tới.

Bước chân anh dừng lại, cuối cùng khẽ thở dài đi bộ đến siêu thị lớn gần đó.

Đi siêu thị cũng là một cách để giải sầu, Thương Ôn Hứa đẩy giỏ hàng, không nhanh không chậm đi bộ giữa một giàn hàng hóa.

Trong giỏ hàng đặt không ít thức ăn, cuối cùng anh đi đến trước tủ đông, lấy mấy chai sữa chua và đồ uống vị mận chỉ còn chai cuối cùng, anh hơi cong eo, vươn tay.

Nhưng đồng thời, bên kia cũng vươn tay lấy.

Đột nhiên bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh xông vào trong tầm mắt, móng tay cắt tỉa sạch sẽ lộ ra màu hồng nhàn nhạt.

Không kịp rụt lại, hai bàn tay tự nhiên đụng vào nhau.

Bàn tay nhỏ bé kia sau khi chạm vào tay anh nhanh chóng thu về, Hứa Dệt thiếu chút nữa thì kêu lên, dời tầm mắt nhìn sang bên cạnh.

Vừa rồi cô đi tới chỉ lo lấy sữa, cũng không chú ý tới bên cạnh cũng có người cầm sữa trong tủ đông.

Lúc giọng nói của cô gái nhỏ vang lên, chút uất ức trong lòng Thương Ôn Hứa đột nhiên tan thành mây khói.

Hứa Dệt cũng không nghĩ tới mình đến siêu thị cũng có thể gặp được đàn anh, đầu tiên cô sửng sốt một chút, trong đầu nhớ đến sau ngày quốc khánh nghỉ lễ trở về trường, đàn anh cũng đi cùng thang máy với cô.

Điều này cũng không khó giải thích nguyên nhân vì sao ở gần nhà cũng có thể gặp được Thương Ôn Hứa.

Thương Ôn Hứa rũ mắt, đôi mắt che dưới lông mi mừng rỡ chợt lóe lên, anh không mở miệng trước, chỉ nhíu mày nhìn cô gái nhỏ, trong mắt tựa hồ muốn nói [rất khéo].

Hứa Dệt hai mắt cong cong, rất nhanh đã phản ứng lại, ngoan ngoãn khéo léo chào hỏi, “Đàn anh, thật trùng hợp nha.”

Dừng một chút, cô sợ không gian im lặng liền nói: “Thì ra đàn anh cũng thích uống vị mận à?”

Thương Ôn Hứa nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, lúc này lại có một người mẹ mang theo đứa nhỏ đến, cậu bé được mẹ ôm vào trong ngực, chỉ vào chai vị mận trước mặt tức giận nói: “Mẹ ơi, con muốn uống cái kia.”

Người mẹ nhìn thấy hai người đứng trước tủ đông, hơi ngượng ngùng hỏi họ: “Hai bạn cũng muốn chai đó sao?” 

Hứa Dệt và Thương Ôn Hứa nhìn nhau, rất ăn ý kéo giỏ hàng của mình đi sang bên cạnh, “Không phải.”

Nghe vậy, người mẹ ôm đứa bé tự nhiên đem chai nước vị mận cuối cùng đưa cho con trai mình.

Hứa Dệt đứng bên cạnh Thương Ôn Hứa, tầm mắt giống như dính vào chai nước đó, nhịn không được nhìn theo cái chai trong tay cậu bé.

Tay Thương Ôn Hứa đặt lên giỏ hàng, thấy vẻ mặt trông mong của cô, đầu ngón tay anh gõ hai cái xuống xe, tầm mắt nhìn lướt qua kệ hàng xung quanh, cuối cùng dừng lại ở khu vực đồ uống.

Khuỷu tay anh khẽ chạm vào cánh tay cô gái nhỏ bên cạnh, cằm hướng về phía bên kia khẽ nhếch lên, “Có muốn đến đó xem thử không?”

Sau đó, Hứa Dệt từ một người đi siêu thị, biến thành hai người.

Thương Ôn Hứa cao hơn nên đi tới khu vực đồ uống chỉ thoáng nhìn lướt qua một dãy thì thấy vị mận đặt ở gian hàng phía tây, anh đi qua cánh tay dài khẽ nâng lên, lấy cho Hứa Dệt một chai bỏ vào giỏ hàng của cô.

Hứa Dệt nhìn chai sữa trong giỏ của mình, xuất phát từ lễ phép theo bản năng nói lời cảm ơn với đàn anh.

Thương Ôn Hứa gật đầu, cũng lấy cho mình một chai.

Sau khi hai người trước sau xếp hàng thanh toán xong liền đi ra khỏi siêu thị, Hứa Dệt còn định đi hiệu sách gần đó dạo chơi.

Thương Ôn Hứa ngay từ đầu chỉ muốn đến siêu thị dạo vài vòng xong về nhà, nghe vậy, lập tức đánh sập suy nghĩ lúc trước, “Thật trùng hợp, anh cũng muốn đến đó.”

Hứa Dệt rất ngạc nhiên, gửi lời mời đến người bên cạnh: “Vậy chúng ta cùng đi đi~”

Đôi môi Thương Ôn Hứa tự nhiên khép lại, sau khi nghe thấy hai chữ “chúng ta” trong lời nói của cô, khóe môi bất giác cong lên.

Anh chưa từng cảm thấy, hai chữ “chúng ta” phát ra từ trong miệng cô, lại thuận tai đến như vậy.

Tâm tình so với lúc mới tới siêu thị tốt hơn rất nhiều.

Bởi vì hiệu sách xa hơn siêu thị một chút, Thương Ôn Hứa đề nghị đem đồ trên tay để trong hộp đựng đồ bên ngoài siêu thị trước.

Hứa Dệt lúc này mới phát giác ra sau khi đi siêu thị xong, cô mua rất nhiều đồ ăn vặt, cô nhét đồ ăn vặt của mình vào trong tủ, giơ tay gãi gãi ót: “Em nên mua sách xong mới đến siêu thị.”

Lúc ấy cô ra ngoài chính là vì mua sách, nhưng khi đi ngang qua siêu thị, đôi chân nhỏ nhắn của cô tự ý hoạt động, trong đầu hiện lên đủ loại đồ ăn vặt khiến người ta vừa nghĩ tới đã thấy thèm.

Cho nên cô mới đi vào siêu thị trước.

Thương Ôn Hứa cũng mở một cái tủ khác, anh lắc đầu, mỉm cười nói: “Nếu em đến hiệu sách trước, chẳng phải hôm nay sẽ không gặp được anh sao?”

Hứa Dệt đóng cửa tủ lại, nhìn đàn anh đứng ở bên cạnh.

Đôi mắt màu trà của cô dường như trong suốt, thân cận nhìn anh: “Phải ha.”

Sau khi cả hai cất mọi thứ, họ đi đến hiệu sách.

Hứa Dệt vừa vào cửa hàng thì rẽ vào khu sách tham khảo, Thương Ôn Hứa không theo sát cô, chỉ đứng ở vị trí có thể nhìn thấy cô, cầm lấy sách trên giá lật lên một chút.

Nhưng rốt cuộc có nhìn vào đó hay không, cũng chỉ có mình anh biết.

Trong lòng nghĩ cái gì, ánh mắt sẽ không tự chủ được nhìn về phía đấy.

Cách đó không xa, cô gái nhỏ ngửa đầu, từ trái sang phải nhìn từng hàng sách tham khảo trên tủ.

Cô khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn ngập vô số nghi hoặc cùng rối rắm.

Nhiều sách như vậy cô nên mua quyển nào?

Cô dậm chân, căn cứ vào sở thích màu sắc của mình, rút quyển sách bằng da bìa màu hồng ở trên đỉnh đầu, sau đó cực kỳ nghiêm túc mở ra đọc thử.

Thương Ôn Hứa chỉ đứng một mình, trong tay cầm quyển sách làm lá chắn.

Kỳ thật, anh cái gì cũng không làm, chỉ lo nhìn cô gái nhỏ thôi.

Ở vị trí cô đứng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ ngả về phía tây vừa vặn có thể xuyên qua tấm kính thuỷ tinh hắt ánh sáng lên người cô, khiến cho xung quanh cô có một tầng sáng nhu hoà.

Cô chuyên chú nghiên cứu nội dung quyển sách, hình ảnh đó rơi vào trong mắt Thương Ôn Hứa cũng rất có ý vị.

Đột nhiên, cánh tay của mình bị người khác chọc chọc, Thương Ôn Hứa nghiêng đầu, nhìn thấy hai nữ sinh đỏ mặt đứng bên cạnh anh.

Một người đẩy tay người còn lại, miệng thì thầm khuyến khích: “Mau hỏi đi, cơ hội một khi đánh mất thì không quay lại nữa đâu!” 

Một nữ sinh khác hít sâu một hơi bước lên, nhắm mắt lại quyết tâm hỏi người đàn ông trước mặt: “Soái ca, có thể cho em xin wechat của anh không?” 

Thương Ôn Hứa lãnh đạm đóng sách trong tay lại, trả nó về đúng vị trí, đối với việc có nữ sinh xin số điện thoại anh đã sớm thành thói quen: “Xin lỗi, tôi không có điện thoại ở đây.”

Chờ hai nữ sinh kia thất vọng rời đi, Hứa Dệt đã chọn sách xong rồi, từ giá sách trước mặt Thương Ôn Hứa thò cái đầu nhỏ ra, hai tay cô bám lấy giá sách mở to mắt tò mò, không xác định hỏi anh: “Đàn anh, hai người vừa rồi rất xinh nha, anh thế mà từ chối vậy sao?”

Thương Ôn Hứa giương mắt liếc cô một cái, bộ dạng lười nhác cười nhạo, đi tới trước mặt cô, “Đàn anh của em cũng không phải là người nông cạn như vậy.”

Hứa Dệt ôm sách, hai tay đang tì trên giá sách buông xuống, sống lưng thẳng tắp.

Cô nhớ tới lần trước lời Diệt Tuyệt sư thái nói trong lớp, đột nhiên thần bí cười, ý vị thâm sâu gật đầu nói: “Em hiểu rồi.”

Đàn anh có nông cạn hay không cô không biết, nhưng chắc chắn cô biết ——

Đàn anh thích tình chị em.

Nó không chỉ là lời nói suông.

Thương Ôn Hứa nhìn biểu cảm của cô, phút chốc không đoán được cô đang nghĩ gì.

Cô biết cái gì?

Hứa Dệt nhìn lòng bàn tay trống trải của đàn anh, vừa định hỏi một câu “Đàn anh không tìm được quyển sách cần đọc sao”, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, điện thoại trong túi lại vang lên trước.

Là mẹ gọi điện thoại tới, Hứa Dệt nghi hoặc, bình thường cô ra ngoài đều sẽ báo cáo trước với mẹ, sau đó ngoại trừ có chuyện gì quan trọng thì mẹ sẽ không gọi điện cho cô.

Hứa Dệt đưa cho Thương Ôn Hứa một ánh mắt xin lỗi, Thương Ôn Hứa rất tôn trọng cô, cất bước rời đi không xa, đảm bảo khoảng cách nhất định không nghe lén người ta gọi điện thoại.

Hứa Dệt vừa cảm thán đàn anh cũng quá lễ phép, vừa nhận điện thoại.

Trương Nhan gọi điện là muốn nói cho cô biết, tối hôm qua cô không đến nhà anh trai hàng xóm trên lầu ăn cơm tối, hôm nay nhà bọn họ lại nhiệt tình đến mời cả nhà ăn cơm.

Chú và dì trên lầu thật sự rất hiếu khách, cô cong khóe miệng, không cự tuyệt trả lời: “Được ạ.”

Trương Nhan sau khi nghe được câu trả lời của con gái, lập tức dặn dò cô mua đồ xong thì về sớm một chút, mẹ cô muốn đến trước giờ ăn cơm mang theo chút quà tặng, thuận tiện còn có thể cùng nhau vào bếp.

Cũng không thể chỉ ăn không.

Hứa Dệt cúp điện thoại xong nhảy nhót đi tới bên cạnh Thương Ôn Hứa, Thương Ôn Hứa thấy tâm trạng cô sau khi nhận điện thoại rất tốt, dò hỏi một câu: “Có chuyện gì mà vui vậy?”

Hứa Dệt không chút do dự nói ra nội dung trong điện thoại với anh, “Là mẹ em gọi tới.”

Bởi vì Trương Nhan ở trước mặt cô gọi gia đình trên lầu là “nhà anh trai hàng xóm”, cho nên cô cũng tự nhiên đem xưng hô này vào trong đầu mình.

Giọng nói ngọt ngào, nụ cười vô hại: “Mẹ bảo em về sớm, sau đó cùng nhau đến nhà anh trai hàng xóm ăn tối.”

Cô nói xong, Thương Ôn Hứa sắc bén bắt được mấy chữ “Anh trai hàng xóm” và “Cùng nhau ăn cơm tối”.

À, hóa ra là vội vã về nhà ăn tối với anh trai hàng xóm.

Hàm dưới Thương Ôn Hứa vô tình căng chặt, nụ cười vốn đang nở rộ cũng bởi vì lời nói của cô mà dần dần biến mất.

Lúc này, cô khẽ hỏi anh: “Đàn anh, anh có muốn mua sách không? Nếu không mua, em đi thanh toán đây.”

Người nào đó vốn định không mua sách, ánh mắt bình tĩnh chậm rãi gật gật đầu, “Anh mua.”

“Nhưng mà, anh không quá quen thuộc với bố cục của hiệu sách này.”

Hứa Dệt vừa nghe, lập tức phấn khởi vỗ ngực đảm bảo: “Đàn anh, nhà sách này em rất quen thuộc, anh muốn mua loại sách nào vậy?”

“Ừm…” Anh lâm vào trầm tư, dừng lại một lát.

Vì kéo dài thời gian, anh vắt hết óc trả lời: “Thể loại huyền huyễn.”

“A?” Trên đầu Hứa Dệt hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi, “Là loại kinh khủng hồi hộp sao?”

“Hình như cũng không phải.” Người đàn ông lắc đầu, “Hình như, còn mang theo một chút cao thâm khó lường năm ngàn năm ở Trung Hoa.”

“???”

~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Thương lão đại cảm thấy mình vô cùng thông minh.

– Mẩu truyện nhỏ: 

Hứa Dệt cảm thấy cơm chiều cũng không kịp, đành phải gọi điện thoại về giải thích nguyên nhân.

Con trai nhà mình trên lầu cũng không về nhà, hai người cố ý tổ chức bữa cơm cho mấy đứa nhỏ, mắt thấy lại muốn ngâm canh, ba Thương và Ôn phu nhân tỏ vẻ sốt ruột.

Đột nhiên, bà Ôn nhận được một cuộc gọi từ Trương Nhan.

Trương Nhan: Không biết nên mở miệng nói với người ta như thế nào, con gái mình lại không thể đến ăn cơm

Bà Ôn: Nội tâm kịch liệt đấu tranh: rõ ràng là bữa ăn của nhà mình, kết quả là con trai tôi không trở lại

Trương Nhan:…

Bà Ôn: …

Trương Nhan: Tôi thấy, tối nay thời tiết không quá tốt, vẫn còn mưa đấy.

Bà Ôn: Vâng, thời tiết bên ngoài khá ảm đạm (vốn là buổi tối) nếu không chúng ta hẹn ngày khác đi? Trên đường đến bị cảm lạnh cũng không tốt.

Ba Thương:…

(Vợ à, hai nhà chúng ta ở cùng một tòa, em nói rất thái quá.) 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.