Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 12: Chuẩn bị lên đường



Thế là Tạ Tri Vi một bên hùng hổ (trong lòng), một bên ngông nghênh (tưởng tượng) chạy tới Đăng Thiên thành.

Nhan Tri Phi đã ngồi chờ ở chính điện.

Vừa vào cửa, đệ tử hai bên đồng loạt khom người thi lễ: “Tham kiến nhị sư thúc!”

Tạ Tri Vi trông thấy trận thế này, rất muốn mắt nhìn thẳng, hất cằm lên nghênh ngang đi vào. Thế nhưng thiết lập Tạ Tri Vi hàng thật……

Tạ Tri Vi nhoẻn miệng mỉm cười, đối với đám tiểu bối này bày ra đủ kiểu gật đầu: “Các vị sư điệt miễn lễ.” Cùng với một tiếng nhu hòa này, toàn bộ chính điện trang trọng nghiêm túc của Đăng Thiên thành như được tắm trong làn gió xuân ấm áp, thậm chí vài tên đệ tử bất giác cong cong khóe môi.

Ngay cả Nhan Tri Phi sắc mặt luôn nghiêm túc thận trọng cũng trở nên ôn hòa, giơ tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”

Tạ Tri Vi lại xuất ra một cái gật đầu: “Đa tạ sư huynh.” Mẹ nó mệt mỏi quá đi, có thể cắt bớt chút làm màu, nhiều một chút thẳng thắn được không!

Cái thói quen này của hàng thật, cho dù không bị Bạch Kiến Trứ giết chết, cũng sẽ mệt chết. Trách không được bỏ trốn đi ẩn cư, nói không chừng chính hắn cũng không thích loại lễ tiết rườm rà này, nhưng lại không thể không làm, nhân loại dối trá, hệ thống dối trá!

Nhan Tri Phi nói: “Nói vậy là ngươi đã biết mục đích ta kêu ngươi tới.”

Tạ Tri Vi khom người nói: “Sư huynh muốn đệ đi Huyền Vân Kiếm Phái?”

“Không sai.” Mi tâm của Nhan Tri Phi lại bắt đầu nhăn, “Thẩm U phát thiệp mời cho Đạo Tông chúng ta, mà trên thiệp mời chỉ có tên của ngươi.”

Tạ Tri Vi hết sức bất ngờ, đây là muốn chơi cái gì? Cùng nhau điểm danh muốn đẩy Tạ Tri Vi hắn lọt xuống hố?

Nhan Tri Phi lại nói: “Huyền Vân Kiếm Phái trước giờ giao hảo với Đạo Tông, tuy sau khi Thẩm U tiếp quản có chút buông lỏng, nhưng bây giờ ngươi đảm nhiệm chức vị thành chủ thì không thể tùy tiện chối từ.”

Tạ Tri Vi gật đầu: “Sư huynh không cần nhiều lời, đệ đều hiểu.” Nếu trong nguyên tác Tạ Tri Vi không ẩn cư, có lẽ cũng sẽ phát triển như vậy. Lão đại Nhan Tri Phi  của Đạo Tông hiếm khi nhiều lời tận tình khuyên bảo, cho dù hàng thật ở đây, chắc là cũng không dễ từ chối?

Tạ Tri Vi vốn có ý muốn đi, lại không thể không làm bộ làm tịch một phen khó xử: “Việc này…… Sư huynh, đệ từ trước đến nay không đi xa, mà hôm qua đồ đệ Mục Hạc lại bị thương, đệ còn phải chữa trị cho hắn.”

Nhan Tri Phi nói: “Chuyện hôm qua ta nghe Tri Thị nói rồi, Bạch Dự này tính tình thật là……” Hắn một bên nói, một bên giơ tay vỗ lên bàn, tuy rằng không tạo ra tiếng vang lớn nhưng đệ tử đứng ở trong điện không tự giác mà run lên.

Tạ Tri Vi thầm nghĩ, đây là hiệu trưởng và chủ tịch hội đồng trường mâu thuẫn tranh cãi, hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm âm thầm phát tiết bất mãn, liên lụy tới học sinh vô tội lo lắng hãi hùng.

Tạ Tri Vi vô cùng hiểu chuyện nói: “Đồ đệ này của đệ mới đến, khó tránh khỏi không hiểu quy củ. Nếu đệ đi Huyền Vân Kiếm Phái, nhất định phải mang hắn cùng đi mới có thể yên tâm. Nhưng mà……”

Nhan Tri Phi giơ tay: “Ta biết, đồ đệ của ngươi bị thương nặng không thích hợp lên đường. Ngươi tới chỗ Kiến Trứ lấy một ít đan dược cho hắn đi.”

“Tạ ơn sư huynh nhắc nhở.” Tạ Tri Vi muốn nói lại thôi, mười phần khó xử, “Có điều Bạch sư đệ……”

Hắn chậm rãi cuộn ngón tay, rũ mi mắt xuống. Một vị chân nhân có tu vi trăm năm, nhắc tới Bạch Kiến Trứ vậy mà e ngại như thế.

Nhan Tri Phi thở dài: “Tri Vi, không phải ta nói ngươi. Ngươi với hắn rơi vào tình cảnh thế này, nguyên nhân hơn phân nửa cũng vì ngươi.”

Ý của ngươi là, tất cả đều do ta (Tạ Tri Vi hàng thật) làm.

Ta đương nhiên biết, ta quá biết đi chứ, nhưng hệ thống không cho ta OOC!!!

Tạ Tri Vi ở trong nội tâm gào thét một trận, cuối cùng vẫn là đứng dậy bái một cái rồi nói: “Sư huynh không cần nhiều lời. Huyền Vân Kiếm Phái đệ sẽ đi, còn về vết thương của đồ đệ…… Đệ tự mình lên núi hái thuốc là được.”

“Xằng bậy.” Nhan Tri Phi lại đập bàn một cái, đứng lên, “Đường đường là Bích Hư chân nhân, thành chủ Tạo Cực thành! Vậy mà tự mình đi hái thuốc? Thủ hạ của ngươi đám đạo đồng kia đâu?”

Tạ Tri Vi vẫn duy trì tư thế thi lễ, nhẹ giọng đáp: “Hồi sư huynh, bọn họ không nhận biết được thảo dược.”

Nhìn bộ dáng Tạ Tri Vi vâng vâng dạ dạ kính cẩn nghe theo, Nhan Tri Phi một bụng lửa giận tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn. Dừng một chút, lại thở dài, “Là ta sơ xuất. Ngươi đừng bái nữa, trở về thu thập hành trang ngày mai khởi hành, chuyện đan dược ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”

Tạ Tri Vi ngồi dậy, do do dự dự, lại bái thêm một chút: “Tạ ơn chưởng môn sư huynh.”

Đúng lúc này, động tác đệ tử hai bên lại đồng loạt nhất trí nói: “Tham kiến tứ sư thúc, Bạch sư huynh.”

Tạ Tri Vi thầm nghĩ, trùng hợp như vậy, oan gia ngõ hẹp.

Mi tâm Nhan Tri Phi nhăn lại trong chớp mắt rồi khôi phục như thường.

Bạch Kiến Trứ và Bạch Dự đi vào đại điện, vừa lúc đối diện với ánh mắt Tạ Tri Vi nhìn qua.

Khóe miệng Tạ Tri Vi nhếch lên: “Sư đệ, sư điệt.”

Bạch Kiến Trứ trên mặt cứng đờ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhị sư huynh cũng ở đây à.” Bạch Dự trực tiếp hừ một tiếng, đem ánh mắt dời sang nơi khác.

Tạ Tri Vi nhìn thấy, trên mặt tràn đầy thương cảm

—— ta toàn tâm toàn ý đối tốt với bọn họ, bọn họ lại không cảm kích, còn khi dễ ta giết ta, lòng ta thật khổ……

Chút biểu lộ này của ba người này đều được Nhan Tri Phi thu vào trong mắt, hắn âm thầm lắc đầu, sau đó nói: “Kiến Trứ, ngươi tới thật đúng lúc. Bên chỗ Tri Vi đang thiếu thuốc viên chữa thương, ngươi đưa cho hắn một chút đi.”

Không đợi Bạch Kiến Trứ mở miệng, Bạch Dự đã giành trước đáp: “Hồi chưởng môn sư bá, Đan Đỉnh thành không có thứ này.”

Sắc mặt Nhan Tri Phi không được tốt.

Bạch Kiến Trứ vội nói: “Sư huynh, Dự Nhi nói không sai. Thuốc viên chữa thương tuy không hiếm lạ, nhưng gần đây dược liệu ở Đan Đỉnh thành rất thiếu, cho nên rất nhiều đan dược đều bị cắt giảm.” Sau đó hắn ra sức lôi kéo Bạch Dự, “Có điều ở đây đệ còn một ít thuốc tự dùng, có thể đưa cho nhị sư huynh.”

Tạ Tri Vi âm thầm nhìn lướt qua Bạch Dự, chậc chậc, gương mặt thằng nhóc này hôm qua bị phơi tới bỏng da, hôm nay đã khôi phục đến vô cùng mịn màng, đoán chừng ăn không ít đan dược hắn cha “tự dùng”.

Tiếp đó Bạch Kiến Trứ liền nhìn sang hắn, cười nói: “Xin nhị sư huynh chớ nên ghét bỏ.”

Tạ Tri Vi cũng trả lại một nụ cười: “Sao có thể, sư đệ hào phóng tặng cho, sư huynh vô cùng cảm kích.”

Tạ Tri Vi nhìn về phía Bạch Dự, ân cần nói tiếp: “Sư điệt, hôm qua……”

“Hừ.” Bạch Dự phất tay áo, quay lưng đi.

Tạ Tri Vi than nhẹ một tiếng: “Vậy…… Ta xin cáo từ trước.”

Nhan Tri Phi tuy không tham dự vào mâu thuẫn giữa ba người, nhưng trong lòng sáng tỏ như gương. Đợi bóng dáng Tạ Tri Vi biến mất trong tầng tầng mây mù, Nhan Tri Phi mới hỏi: “Kiến Trứ, ngươi đến đây có chuyện gì không?”

Bạch Kiến Trứ khom người nói: “Sư huynh, chuyện hôm qua ta đã dạy dỗ rất nhiều, Dự Nhi cũng đã tự mình kiểm điểm, tóm lại chỉ là hiểu lầm…… Cái kia, nghe nói đại hội Phật Đạo cần người làm chủ sự, huynh thấy Dự Nhi như thế nào?”

“Việc kia còn sớm.”

Bạch Dự nói tiếp: “Chính bởi vì còn sớm, mới muốn tìm sư bá thương lượng.”

Nhan Tri Phi một lần nữa ngồi trở lại ghế, cầm tách trà lên tay, “Ta đã giao cho Tri Thị phụ trách, nếu cần gì thì đi tìm hắn mới phải.”

Trong lòng Bạch Dự vốn không thoải mái, không khỏi nói thêm một câu: “Vậy chắc hẳn là tiểu sư thúc sẽ giao cho môn hạ đệ tử của hắn rồi.”

Nhan Tri Phi đẩy đẩy lá trà trong tách, cũng không ngẩng đầu lên, “Hắn đã có thể sắp xếp thỏa đáng, các ngươi còn để tâm làm gì?”

Bạch Dự tức giận hiện rõ trên mặt: “Sư bá ngươi……”

Bạch Kiến Trứ vội vàng kéo hắn lại, cười nói với Nhan Tri Phi: “Nếu đã như vậy, chúng ta không quấy rầy sư huynh nữa.” Dứt lời, lôi kéo Bạch Dự rời đi.

Nhan Tri Phi cúi đầu uống một ngụm trà, cha con Bạch gia đã ra đến Nhất Bộ Nhai, giọng nói oán hận của Bạch Dự như có như không truyền vào trong tai, “Còn không phải tại cha…… Đem vị trí kia dâng cho người khác……”

Nhan Tri Phi một lần nữa nhăn mi, thả tách trà trở lại bàn. “Bạch gia nhiều đời chưởng quản Đạo Tông, chưởng môn đời kế tiếp trả lại cho hắn không phải không được, có điều……”

Có điều Bạch Dự…… Đem Đạo Tông giao trên tay người này, khác nào tự hủy.

Sáng sớm trước khi khởi hành, Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi không chuẩn bị ngựa, chỉ mang theo chút lộ phí và quần áo. Hắn chống gậy đi tới cửa, “Sư tôn, Huyền Vân Kiếm Phái đi rất xa sao?”

Tạ Tri Vi nhìn nhìn không trung, mặt trời đã bắt đầu ló dạng phía đằng đông “Có chút xa.”

Tuy nhiên vi sư chỉ cần ngự kiếm phi hành trong nửa canh giờ là đến.

Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi giơ Thanh Bình Kiếm lên cao, ánh mắt sáng rực: “Sư tôn, thì ra chúng ta sẽ ngự kiếm đến đó.”

Sư tôn hơi hơi mỉm cười: “Không sai.”

Nói như vậy, chẳng phải là sư tôn lại vịn hắn đứng trên thân kiếm? Mục Hạc trong lòng vui vẻ, không quên nói một câu: “Vất vả cho sư tôn, còn phải mang theo đệ tử.”

“Nhị sư huynh sớm như vậy.”

Tạ Tri Vi nhìn lên trời: “Tiểu sư đệ, ngươi cũng rất sớm.”

Mục Hạc nghe thấy giọng nói kia liền có chút không được tự nhiên, xoay người cung kính nói: “Tham kiến tiểu sư thúc.” Sau đó ngoan ngoãn rũ mi mắt, thấy Sở Tri Thị trực tiếp đứng bên cạnh người Tạ Tri Vi, trong lúc nhất thời đáy mắt dâng lên sóng ngầm cuồn cuộn.

Một ngày nào đó, hắn muốn vượt qua Sở Tri Thị, vượt qua tất cả mọi người.

Bởi vì bọn họ đều không xứng đáng đứng bên cạnh sư tôn.

Sở Tri Thị hỏi: “Nhị sư huynh, con kia của huynh…… Cẩu đâu?”

Tạ Tri Vi chỉ chỉ cái lồng sắt ở trước cửa, bên trong lờ mờ lộ ra một cái bóng trắng.

Sở Tri Thị vừa mới nhắc tới, liền nhìn lồng sắt cười nói: “Chắc là không có tinh thần dậy nổi chứ gì.” Nói rồi, duỗi ngón tay đưa vào trêu chọc.

Tạ Tri Vi âm thầm nghĩ, tìm đường chết.

Quả nhiên, “Cẩu” ở bên trong “meo” một tiếng, nhanh chuẩn tàn nhẫn cắn phập vào đầu ngón tay Sở Tri Thị. Nó bị nhốt trong lồng sắt mười phần hung dữ, trong lúc nhất thời cắn đến vô cùng vui vẻ.

Tuy rằng thân thể loại thần tiên như Sở Tri Thị sẽ biết không đau, nhưng trên mặt vẫn có chút khó chịu. Sở Tri Thị ho khụ một tiếng: “Cẩu này…… Thật đúng là không giống mèo cho lắm.”

Mục Hạc cười thầm trong bụng, chống gậy đi tới, hướng về phía lồng sắt trấn an mấy câu, “Cẩu” liền nhả miệng, ngoan ngoãn nằm ở trong lồng.

“Xem ra nó khá quen thuộc với ngươi.” Sở Tri Thị nhẹ nhàng thở ra, đánh giá Mục Hạc, “Tứ sư huynh không phải tặng đan dược cho nhị sư huynh sao, đồ đệ của huynh không ăn à?”

Mục Hạc chà xát hai tay nói: “Hồi sư thúc, đệ tử không nỡ ăn.”

Tạ Tri Vi ở một bên lau Thanh Bình Kiếm, nghe vậy thầm nghĩ, không dám ăn thì có.

Sở Tri Thị vỗ vỗ đầu Mục Hạc: “Vậy là không đúng rồi, ngươi có thương tích trong người, sư tôn ngươi mang theo ngươi sẽ không được tiện. Mau ăn đi.”

Mục Hạc thấy động tác của Tạ Tri Vi thoáng dừng một chút, cũng nhìn về phía hắn. Vì thế gật đầu đáp ứng, chậm rãi đem đan dược trong tay áo lấy ra.

Trời vừa đổ mưa mấy hôm, ao cá trước Tuế Hàn Cư đang tràn ngập nước. Mục Hạc đem đan dược ném vào trong miệng, tay bỗng nhiên run lên, kinh hô một tiếng, tất cả đan dược đều rơi vào trong nước.

“Này! Ngươi!” Sở Tri Thị vừa định trách cứ thằng nhóc này tay chân lóng ngóng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Tạ Tri Vi thấy hắn không nói một lời mà nhìn chằm chằm mặt nước, không khỏi buông Thanh Bình Kiếm ra, đi tới nhìn.

Chỉ thấy mặt nước biến thành màu đen, dâng lên một lớp bọt khí. Không bao lâu sau, mấy con cá vàng đều lật bụng trắng nổi lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 12: Nhiếp Đình



Lúc này Mục Hạc quả thật bị đánh rất thảm, tuy không động đến gân cốt, nhưng toàn thân giống y như trên mặt, xanh một chỗ tím một chỗ, không chỗ nào lành lặn.

Kiếp trước tuy rằng hắn cũng bị đệ tử Đan Đỉnh thành chèn ép, nhưng ít nhất không có ra tay trắng trợn thô bạo như thế này. Có điều, thà rằng gặp phải minh đao minh thương còn hơn giống như kiếp trước, cứ như một đứa ngốc bị người ta chơi chết còn không biết. Vả lại Tạ Tri Vi không hề lừa hắn, cho dù đắc tội với cha con Bạch gia cũng muốn che chở cho hắn.

Nghĩ tới Tạ Tri Vi, cơn cảm động trong lòng Mục Hạc lại trỗi dậy. Lúc này Tạ Tri Vi đang ngồi trước giường, hai tên tiểu đạo đồng một tên bưng chậu nước ra ngoài, một tên thu dọn đồ vật linh tinh ở trên bàn.

Tạ Tri Vi nói với hai người bọn họ: “A Dao A Viễn, các ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này hết chuyện cần làm rồi.”

Tiểu đạo đồng lên tiếng, cung kính đi ra ngoài.

Mục Hạc cảm thấy được, đây là Tạ Tri Vi cố ý bảo người khác lui ra, đợi cánh cửa vừa đóng, liền ngoan ngoãn hỏi: “Sư tôn có gì dạy bảo đối với đệ tử sao?” Một bên nói, một bên đỡ giường muốn ngồi dậy.

Tạ Tri Vi duỗi tay ấn hắn trở về, khẽ mỉm cười: “Ngươi ngược lại thông minh.”

Tuy chỉ là đầu ngón tay chạm trên bờ vai, không biết vì sao, một cử động kia cũng khiến bờ vai Mục Hạc trở nên ấm áp.

Một đường từ ngoài thành trở về, ý thức của hắn mơ hồ không rõ, nhưng vẫn nhớ kỹ, mỗi khi ngự kiếm Tạ Tri Vi vẫn luôn luôn túm chặt hắn. Tức thì những nơi từng bị Tạ Tri Vi đụng chạm qua, hắn đều cảm thấy có chút khác thường.

Tạ Tri Vi lại dùng ngón tay điểm điểm lên trán hắn: “Mặt sao lại đỏ như vậy, chẳng lẽ là bị cảm?” Hỏng rồi hỏng rồi, nam chính không thể ngay trong lúc này xảy ra sự cố. Cái phó bản Huyền Vân Kiếm Phái kia còn chưa đánh, ngươi tỉnh táo chút đi!

Mục Hạc toàn thân chấn động, sắc mặt càng đỏ hơn, ngoài miệng không tự chủ nói: “Dường như……” Tuy không biết vì sao bản thân lại bứt rứt đến trên mặt nóng lên, nhưng dáng vẻ sư tôn hỏi han ân cần khiến hắn đặc biệt yêu thích. Nếu thật sự bị cảm mạo, chẳng phải là sư tôn đối với hắn sẽ càng……

Tạ Tri Vi thở dài: “Vốn định đem điển tịch tu luyện truyền cho ngươi, nếu đã như vậy, đợi ngày khác lại nói.”

Mục Hạc vừa nghe lập tức ngồi dậy, đau đến hít một ngụm khí lạnh. Trông thấy Tạ Tri Vi trong nháy mắt quan tâm, hắn vội nói: “Đệ tử định nói là, dường như cũng không nghiêm trọng, sư tôn người xem đi, đệ tử có thể ngồi dậy được. Còn nữa, tu luyện quan trọng hơn, đệ tử tuyệt sẽ không vì chút vết thương nhỏ mà chậm trễ.”

Không hổ là nam chính, vì báo thù, cho dù bị đánh gần chết cũng không quên nâng cao năng lực của chính mình.

Tạ Tri Vi vui mừng gật đầu, lấy từ trong tay áo ra hai quyển trục.

Bản tâm pháp này đã bị Tạ Tri Vi hàng thật chia làm hai phần trên dưới, nhìn như hai bản độc lập kỳ thật hỗ trợ lẫn nhau. Kiếp trước Bạch Dự đoạt đi một bản chính là phần trên, mà Mục Hạc có được chính là phần dưới. Hiện tại Tạ Tri Vi vừa vặn thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp đem trên dưới hai phần tất cả đều đưa cho hắn.

Dù sao về sau cái gì cũng là của nam chính, đưa sớm đưa trễ không khác gì nhau. Một năm sau lúc nộp lên Đạo Tông, chỉ cần đưa phần trên là xong. Đến lúc đó học bản tâm pháp này chắc chắn không chỉ có một mình Bạch Dự, như vậy chắc là Nhan Tri Phi sẽ không bị Bạch Dự đánh lén đến chết, Hạ Tri Ỷ cũng sẽ không bị treo máy.

Quả thực là hiệu ứng quân bài domino.

Tạ Tri Vi rất thích được hoan nghênh, tới lúc ấy, chẳng phải chứng minh hắn là nhân vật không thể thiếu trong kịch bản sao? Kịch bản không cho lão tử đất diễn? Không sao cả, không có lời thoại thì có thể dùng chiêu đoạt lấy của người khác.

Mục Hạc nhận lấy quyển trục, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh nhưng máu toàn thân đều đang sôi trào, tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng sau này chân mình dẫm lên thi thể cha con Bạch gia.

Tạ Tri Vi dặn dò: “Bí tịch này thế gian không có cái thứ hai, ngươi có hiểu không?” Nam chính ngươi nhất định phải chăm chỉ tu luyện, đừng để nó rơi vào tay “người xấu”, bằng không con đường sau này ngươi đi lên đỉnh phong sẽ không dễ dàng có biết không! Hệ thống không cho tiết lộ nội dung, vi sư chỉ có thể giúp được đến đây thôi.

Mục Hạc lại nghe ra một tầng ý nghĩa khác, đây là chí bảo có một không hai, sư tôn nhanh như vậy đã đưa cho hắn, đủ thấy sư tôn vô cùng coi trọng hắn. Vì thế hung hăng gật đầu: “Đệ tử nhất định bảo quản cẩn thận! Siêng năng luyện tập!”

Mặc kệ hắn hiểu như thế nào, câu trả lời này khiến Tạ Tri Vi mười phần vừa lòng.

Mục Hạc đang định nói thêm mấy lời cảm tạ, đóa Hắc Liên trong thần thức chợt chậm rãi chuyển động, dường như có điều gì muốn nói.

Hắn cẩn thận từng li từng tí đem quyển trục cất vào trong người, trên thực tế quyển trục đã được lưu giữ trong chiếc nhẫn trữ vật mà lệ quỷ bên trong Hắc Liên đưa cho hắn. Sau đó hắn lộ ra dáng vẻ suy yếu, chậm rãi nằm xuống giường, kêu một tiếng sư tôn rồi từ từ nhắm mắt lại.

Tạ Tri Vi nhìn mà trong lòng cười lạnh.

Lại giả vờ bất tỉnh, còn giả vờ rất giống, đáng tiếc anh đây xem qua kịch bản rồi. Bí tịch quý giá như vậy được đưa ra, chắc là người kia ở bên trong Hắc Liên muốn dặn dò hắn cái gì đó.

Tạ Tri Vi làm bộ làm tịch bắt mạch cho hắn, lẩm bẩm: “Thì ra chỉ là ngủ.”

Mặc kệ thế nào, chuyến đi tới Huyền Vân Kiếm Phái phải đưa vào danh sách chuyện quan trọng cần làm, mấy ngày này phải kiếm chút đồ tốt cho hắn bồi bổ, cũng không thể nửa chết nửa sống mà lên đường. Càng không thể để người ngoài nhìn thấy, lại cho rằng người tốt Tạ Tri Vi đi ngược đãi đồ đệ.

“Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai vi sư lại đến thăm ngươi.”

Tạ Tri Vi nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đóng cửa, cảm thấy tim mình thật là mệt mỏi.

Bởi vì Tạ Tri Vi có công lực thâm hậu, đi đường gần như không thể nghe thấy tiếng bước chân. Mục Hạc phải đợi rất lâu, xác định hắn đã đi xa rồi mới nhỏ giọng nói: “Tiền bối, quyển trục kia ngài thấy sao?”

Giọng nói kia có chút cảm khái: “Tạ Tri Vi đối đãi với ngươi quả thật không tệ, ngay cả tuyệt học áp đáy hòm cũng lấy ra được.”

Trái tim treo cao của Mục Hạc tức thì buông xuống: “Sư tôn thật sự…… Thì ra trên đời này vẫn còn có người tốt.”

Đối phương do dự nói: “Tâm pháp này một khi luyện thành, nhất định sẽ oanh động thiên hạ. Tạ Tri Vi vô dục vô cầu suốt mấy trăm năm, khối ngọc bài trên người của ngươi đối với hắn cũng không hiếm lạ, sao hắn lại đối xử đặc biệt với ngươi như thế?”

Mục Hạc lại bắt đầu khẩn trương: “Sư tôn nói ta là kỳ tài tu chân, lẽ nào không phải là nguyên nhân này sao?”

“Trên người của ngươi có hai loại huyết mạch Thánh Ma hỗn hợp, tu chân làm ít công to. Nhưng phần huyết mạch Ma tông bị người ta phong ấn, nếu không vì ta ở trong thần thức của ngươi cũng sẽ không nhìn ra. Tạ Tri Vi quen biết với ngươi không bao lâu, làm sao phát hiện được?”

“Lẽ nào…… Sư tôn cũng là người trọng sinh?”

Người nọ lập tức bác bỏ: “Tuyệt đối không có khả năng. Hắc Liên này chỉ có thể trọng sinh cho một người, nếu không phải do ta tham lam muốn phá huyền diệu của nó, đi hợp thể với nó gây tổn hại hồn phách, sớm đã tự mình dùng, còn đợi đến phiên ngươi sao?”

Mục Hạc nhìn về phía ô cửa sổ thông sáng, gió nhẹ thổi qua, bóng trúc lung lay, cao thấp dao động không ngừng, tựa như một góc đạo bào màu xanh đen tung bay phất phơ.

Hồi lâu sau, Mục Hạc thấp giọng nói: “Nếu đã như thế, xin tiền bối không cần hoài nghi sư tôn nữa.”

Người nọ sửng sốt, ngay sau đó trào phúng nói: “Như thế nào, nhanh như vậy đã bị thu mua rồi sao?”

“Thu mua?” Ánh mắt Mục Hạc kiên định lên, “Chi bằng nói, ta không có lý do để hoài nghi sư tôn.”

“Quả thật…… Người này ta nhìn không thấu, chẳng lẽ thế gian thật sự có kẻ ngốc chí công vô tư như vậy sao?” Người nọ trầm ngâm: “Thôi được rồi, cứ tùy theo hoàn cảnh mà hành động. Hôm nay có cần xử lý mấy kẻ động thủ với ngươi không?”

“Cảm tạ tiền bối, tất nhiên là phải xử lý.” Sắc mặt Mục Hạc lạnh lùng, “Nhưng không phải lúc này.”

Hiện giờ hắn đang ở Tạo Cực thành, nếu như mấy người kia xảy ra chuyện, cha con Bạch gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội đem bát nước bẩn hất lên người sư tôn.

Tương lai còn dài.

Tạ Tri Vi click mở hệ thống: “Thảo Mãng Anh Hùng, có đó không?”

Bên kia lập tức đáp lại: “Có có thần tượng, hôm nay cốt truyện đến đoạn phô mai tới tìm anh thì bắt đầu mơ hồ, xảy ra chuyện gì sao?”

Tạ Tri Vi đem chuyện “dạy dỗ” Bạch Dự kể lại cho hắn nghe.

Bên kia yên lặng nửa ngày, sau đó chợt nghe tiếng Thảo Mãng Anh Hùng vỗ bắp đùi chan chát: “Sảng khoái! Nên chỉnh hắn như thế! Cốt truyện phát triển quá nhanh, lướt vèo vèo luôn.”

Tạ Tri Vi không đợi hắn kích động xong, thình lình đánh gãy: “Khoan hãy ồn ào, không nói tới chuyện xấu của con mèo kia, đoạn cốt truyện Huyền Vân Kiếm Phái cậu viết quá sơ lược, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?”

“Thần tượng để tôi nói cho anh nghe.” Thảo Mãng Anh Hùng hắng hắng giọng, “Cái này gọi là nội dung mở. Tôi không có viết ra, để cho mọi người có không gian tưởng tượng, dư vị vô tận luôn nha.”

Tạ Tri Vi cười lạnh: “Có đúng là dư vị vô tận không, nhắc tới Huyền Vân Kiếm Phái, khu bình luận cho đến bây giờ còn lôi cậu ra mắng kia kìa. Mau tiết lộ một chút xem, nếu nghe không ổn là tôi tự mình diễn đoạn cốt truyện kia đấy.”

“Vậy thì tốt quá! Có điều……” Thảo Mãng Anh Hùng nói y như thật, “Tục ngữ nói tiết lộ thoải mái nhất thời, cả nhà bị đốt hết đời. Tôi cũng phải giữ lại cảm giác mới mẻ cho anh đi đánh phó bản chứ.”

“Tôi không cần cảm giác mới mẻ, mau nói ngay.”

Thảo Mãng Anh Hùng giữ vững tiết tháo: “Tôi là một tác giả có lương tâm, tuyệt không tiết lộ nội dung, thần tượng anh cứ chơi thong thả ha.”

“Ê……”

Đinh một tiếng, hệ thống bên kia cắt đứt liên lạc.

Tạ Tri Vi: “……”

Phải thấp hèn hầu hạ tên Mục Hạc bên kia thì thôi đi, đến hệ thống bên này cũng bị Thảo Mãng Anh Hùng chặn khung chat, Tạ Tri Vi cảm thấy cuộc sống này không dễ gì qua.

Được thôi Thảo Mãng Anh Hùng, cậu có lương tâm cậu không nói đúng không? Chờ đó lão tử tự mình xông phó bản, diễn lệch hết cốt truyện của cậu, cho cậu tức chết!

Tạ Tri Vi nghẹn một bụng tức, cố gắng khiến mình tỉnh táo, trước tiên sắp xếp lại mạch truyện.

Huyền Vân Kiếm Phái có quy mô kém hơn Đạo Tông và Thiền Tông, nhưng danh khí lại không kém.

Đạo Tông bao gồm nhiều môn võ tu, môn hạ đệ tử loại gì cũng có. Mà Huyền Vân Kiếm Phái, tên như ý nghĩa, chính là lấy kiếm tu làm chủ đạo.

Huyền Vân Kiếm Phái cách mỗi ba năm sẽ cử hành đại hội luận kiếm một lần, năm nay lại đến thời điểm đó.

Thế nhưng lần này Huyền Vân Kiếm Phái lại không phát thiệp mời rộng rãi ra bên ngoài.

Trong nguyên tác có nói, chưởng môn đời trước của Huyền Vân Kiếm Phái vốn là Nhiếp Đình, bị sư đệ Thẩm U cấu kết với trưởng lão Minh Không giết hại chiếm chức vị. Sau khi Nhiếp Đình bỏ mạng một cách ly kỳ, oán khí ngưng kết, hồn phách không tiêu tan.

Tung tích của Hắc Liên vốn là một bí ẩn trong thiên hạ, ai cũng muốn dòm ngó, nghe nói nó mang theo tử khí có thể cải tử hồi sinh. Mà Hắc Liên này, đúng lúc lại là bảo vật của Huyền Vân Kiếm Phái. Huyền Vân Kiếm Phái có được Bạch Liên ai ai cũng biết, bí mật của Hắc Liên lại chỉ có các đời chưởng môn truyền lại với nhau.

Thẩm U ngồi lên ghế chưởng môn bằng cách bất nghĩa, cho nên tất nhiên là hắn không biết, càng sẽ không đi tìm. Hồn phách Nhiếp Đình cứ như vậy nhập vào Hắc Liên, trở thành lệ quỷ sống nhờ trong đó, số trời run rủi lại bị Tạ Tri Vi nhặt được.

Nói cách khác, hiện tại người âm thầm bày mưu tính kế cho Mục Hạc, đúng là Nhiếp Đình.

Lúc này không có thiệp mời, không cử hành luận kiếm, cũng không biết Nhan Tri Phi muốn hắn đi Huyền Vân Kiếm Phái để làm gì. Trong nguyên tác Tạ Tri Vi sớm đã ẩn cư, một thân thanh tịnh, bây giờ hắn bước ra gánh vác Tạo Cực thành trên vai, muốn tránh cũng tránh không khỏi.

Một bên là nam chính và lệ quỷ, một bên là hung thủ giết người và đồng lõa.

Tạ Tri Vi ngửa mặt lên trời thở dài, mẹ nó bên nào cũng không dễ chơi.

Lão tử không đi có được không?

Đáng tiếc sáng sớm hôm sau, đệ tử Đăng Thiên thành đã tới mời: “Nhị sư thúc, chưởng môn sư tôn cho mời người.”

“Có chuyện gì?”

“Mời nhị sư thúc tới thương lượng chuyện đi Huyền Vân Kiếm Phái.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.