“Một con số không kém gì cậu. Hơn 300 triệu súng AK, hơn 500 triệu súng ngắn và hàng trăm tấn đạn dược và bom. Chưa nói đến các vũ khí khác, nát nữa tôi sẽ đưa bản thông kê chính xác cho cậu.”
Rứt lời Alex liền quay lại xem phản ứng của Bạc Vũ Thần.
Nhưng khác với suy nghĩ của hắn Bạc Vũ Thần lại không có phản ứng gì, giống như đối với hắn chuyện này trả đáng quan tâm vậy.
“Nè nè cậu không định quan tâm chút nào sao.”
Alex nói với giọng bất lực.
“Không.”
Câu trả lời thẳng thừng của hắn làm Alex đứng hình rốt cuộc vì sao bọn họ có thể trở thành bạn được chứ, thật tức chết mà, sao hắn có thể có người bạn như này chứ.
“Này, cậu nghĩ xem tên William Lucas đó hắn là đồ ngu, tôi không biết hắn dùng sự ngu ngốc đó lấy đâu ra đống vũ khí đó nhưng cần chú ý là tên đó chỉ biết gõ trống giương oai chứ không biết đề phòng người xung quanh. Bên cạnh hắn tàn là mấy tên lòng tham không đáy chắc chắn sẽ giúp kẻ thù lập đổ hắn. Nếu chuyện đó sảy ra thì chắc chắn số vũ khí đó sẽ gây bất lợi cho chúng ta.”
Dứt lời nhìn sắc mặt của người bên cạnh vẫn không đổi khiến Alex càng điên, hắn nói nhiều như vậy tại sao tên này cứ như đang xem hát vậy chứ.
“Thần tôi nói cậu này…”
Suốt 30 phút trôi qua Alex bên cạnh không ngừng nói nhưng người bên cạnh hắn lại không mảy may quan tâm đến.
Nhưng đột nhiên Alex đang nói thì hắn lại bỗng dưng lên tiếng.
“Từ nãy đến giờ cậu đều nói về đống vũ khí đó, nói đi trong tay hắn có thứ gì mà cậu muốn hay sao.”
Lời này nói ra đấm trúng tim đen của Alex hắn ngượng ngùng nhìn Bạc Vũ Thần.
“Được rồi, tôi thấy trong đống vũ khí đó của hắn có một thứ khiến tôi vô cùng hứng thú.”
Bạc Vũ Thần cũng nói thẳng ra rồi hắn cũng không cần phải che giấu nữa.
Không đáp lại lời của Alex mà hắn uống hết ly rượu trong tay rồi đứng dậy bước đến thang máy.
Thấy hắn định rời đi Alex vội nói.
“Này cậu có tính giúp tôi không đây, này tên kia.”
Hắn làm như không nghe thấy lời của Alex mà vẫn bước tiếp đến thang máy.
Bước vào trong hắn bâmd nút đi xuống.
Trước khi tháng máy đóng cửa hắn cất giọng nói.
“Tôi sẽ cử Hạ Vũ đến chỗ cậu.”
Hắn nói xong thì thang máy cũng đóng lại di chuyển xuống dưới.
Còn lại Alex bên trong căn phòng.
“Hừ coi như cậu có lương tâmn“.
Hắn nói xong thì thang máy cũng đóng lại di chuyển xuống dưới.
Còn lại Alex bên trong căn phòng.
“Hừ coi như cậu có lương tâm.”
Rứt lời ánh mắt của hắn lại nhìn xa xăm bất giác thốt lên một câu. “Tuyết nhi.”
…
Bạc Vũ Thần sau khi rời khỏi quán bar thì chở về căn biệt thự, nhưng lại chỉ có mình hắn đám người đi theo đã bị hắn đuổi về căn cứ.
Bước vào nhà chỉ thấy quản gia còn đứng bên cửa đợi hắn giống như bà biết hắn sẽ trở về vậy.
Hắn cởi áo ra đưa cho quản gia, cất tiếng nói.
“Muộn vậy rồi sao dì còn chưa ngủ.”
Giọng điệu lúc này của hắn vô cùng nhẹ nhàng, không lạnh lẽo, là thật lòng quan tâm người đối diện này.
“Thiếu gia dì đợi cậu về, cậu chưa về sao dì đi ngủ được chứ.”
Hắn mỉm cười, nói với bà.
“Không còn sớm nữa dì đi ngủ sớm chút.”
Thấy hắn quan tâm mình khiến bà rưng rưng nước mắt vội vàng đáp.
“Được rồi, cảm ơn thiếu gia.”
Bước lên lầu, nhưng lại không vào phòng của Từ Tịnh Lan mà bước đến căn phòng phía cuối cùng.
Bước vào bên trong căn là một khoảng tối ánh trăng bên cửa chiếu vào, chiếu sáng đến chiếc bàn bên trong.
Hắn tiến đến phía chiếc bàn kia, cầm lấy bức ảnh trên bàn.
Rồi đi đến chiếc sofa ngồi xuống.
Nhìn không rõ người trong bức ảnh nhưng hắn lại không thể nào quên được khuôn mặt ấy.
Bỗng đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn ra bên ngoài.
“Tuyết nhi, em đợi anh, anh hai nhất định sẽ khiến hắn nợ máu trả máu.” Bạc Vũ Thần nói.