Đàm Phán Hôn Nhân: Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 1: Tôi là chồng của em



Tại đoàn làm phim “Tấm lưng trần”

“Kéo khăn tắm xuống một chút”

“Chút nữa!”

“La Mẫn Tuyên cô có biết đóng phim không hả?”

Đạo diễn Dương mặt đỏ tía tai, cầm loa hét không ngừng. Các nhân viên hậu kì ai nấy đều tỏ ra khó chịu. Cái cô La Mẫn Tuyên này cũng thật là, đóng phim cấp ba chứ có phải đóng phim kí sự đâu mà cứ trưng ra bộ dáng giữ gìn trinh tiết thế kia.

Đúng là ngứa mắt!

La Mẫn Tuyên cũng không tốt hơn là bao, cô đã kéo khăn tấm xuống gần nửa ngực rồi đó, còn muốn như nào nữa? Hay cứ kêu cô trần truồng quay phim luôn là xong.

Ngâm nước ít nhất cũng đã gần hai tiếng đồng hồ La Mẫn Tuyên cảm thấy đầu óc quay cuồng, có lẽ phát sốt rồi.

Cô cắn răng. Thôi vậy, đã nhận tiền của người ta thì làm gì có quyền tỏ thái độ. Ai bảo bây giờ cô đã không còn là đại tiểu thư La gia giá trị con người trên trăm triệu chứ. La Mẫn Tuyên hiện tại chẳng khác nào chó nhà có tang. Nếu chỉ vì tính khí tiểu thư của cô mà vi phạm tiền hợp đồng thì đời cô coi như xong, mẹ cô cũng bị liên lụy.

Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, đợi cô trở thành đạo diễn xuất sắc những người này còn đất diễn bắt nạt cô sao?

Nghĩ thế La Mẫn Tuyên như tiếp thêm sức mạnh, cô nhắm mắt kéo khăn tắm xuống, nửa bầu ngực lộ ra trong không khí như hai trái đào tươi mơn mởn khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Đạo diễn Dương gật đầu hài lòng. Đúng, chính là cảm giác gợi cảm bỏng mắt như thế.

“Tri Tham, vào vị trí!” Đạo diễn gấp gáp hô sau đó điều phối quay phim hướng máy quay vào ngực cô lấy mọi góc độ đẹp nhất.

Tri Tham phởn cả người bước gần đến bồn tắm, người anh ta chỉ quấn một cái khăn tắm che đi bộ phận tượng trưng cho nam giới. La Mẫn Tuyên thấy chỗ khăn tấm nhô lên kì dị, trong lòng kinh tởm không thôi, ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ yêu mị mê người khiến “cái đó” càng ngẩng cao đầu. Hết cách rồi, ai bảo cô lại đề cao trách nhiệm với nghề nghiệp như thế chứ. Mặc dù bộ phim này chẳng hay ho gì cho cam.

Anh ta đắm đuối nhìn La Mẫn Tuyên. Vốn dĩ anh ta rất ghét thể loại phim cấp ba này, Tri Tham nghĩ với năng lực của anh ta xứng đáng diễn những bộ phim có kịch bản tốt nhất, đầu tư khủng nhất. Nhưng thực tế lúc nào cũng tàn nhẫn, anh ta đã nghèo đến mức phải nhận đóng phim cấp ba rẻ mạt này để kiếm cơm. Bất quá, hôm nay anh ta cảm thấy quyết định của mình thật đúng đắn. Cũng không phải là Tri Tham chưa bao giờ đóng phim, nhưng mà đóng với nữ chính xinh đẹp đến mù mắt thế này, còn đóng cảnh nóng thì đúng là lần đầu.

Tri Tham nghĩ có thể nhân cơ hội này sờ mó cô một phen.

La Mẫn Tuyên cười đến say đắm lòng người, vẻ nghiêng nước nghiêng thành càng lộ rõ trong ống kính. Đạo diễn Dương ngơ ngẩn, miệng cũng không khép lại.

Đẹp! Quá đẹp!

“Người yêu tuyệt vời của em, mau đến đây!” Cô quyến rũ nói, tay ngoắc ngoắc Tri Tham đang mơ màng.

La Mẫn Tuyên thầm chửi đạo diễn một ngàn lần. Cái lời thoại kinh tởm gì thế này? Cô có thể không diễn không thế?

La Mẫn Tuyên thề nếu hiện tại có một vị đại gia nào đó mở lời làm kim chủ của cô cho dù là gà hay là chó cô nhất quyết bám lấy vị kim chủ này.

Ánh mắt Tri Thám làm La Mẫn Tuyết muốn buồn nôn. Ông trời cho tí nhan sắc lại không kèm giấy hướng dẫn làm người. Nói anh ta là động vật trong thời kì động dục xém còn có người tin.

Tri Thám vươn móng heo ra chạm vào bờ vai cô, bắt đầu lân la đến xương quai xanh gợi cảm. La Mẫn Tuyên bỗng nhiên rùng mình, kiềm chế xúc động muốn giết người.

Khi bàn tay anh ta sắp bóp lấy ngực cô, La Mẫn Tuyên còn đang vừa niệm chú vừa nghĩ đánh chết người sẽ xuống tầng địa ngục nào.

Tuy nhiên kế hoạch đánh người của cô đã bị bóp nát từ trong trứng nước.

Bởi vì có ai đó đã ra tay trước cô rồi nha. Hơn nữa lực còn mạnh vô cùng, cô nghĩ sau đợt này Tri Thám phải đi phẫu thuật sửa mũi.

Tri Thám lúc này đang nằm vật ra sàn ôm lấy mũi, miệng la oai oái:

“Khốn kiếp, cái tên chó má nào dám đánh bố mày.”

“Tao là bố mày đây thằng chó chết!”

La Mẫn Tuyên cảm thấy cái giọng mắng chửi này quả nhiên êm tai vô cùng, trong nhu có cương trong nhương có à mà thôi. Nói tóm lại là rất nam tính, trầm thấp dễ nghe không hề phản cảm như nghĩa của lời nói phát ra từ miệng anh tí nào.

La Mẫn Tuyên ngước mắt nhìn lên. Không nhìn thì thôi, nhìn một cái mà tim muốn nhảy ra khỏi ngực. Cũng đã qua cái tuổi 18 rồi, sao lại chẳng có miếng tự chủ nào trước mặt trai đẹp thế này.

Người xưa nói hồng nhan họa thủy cấm có sai!

Người đàn ông mặc một bộ vest đen tuyền, cà vạt màu xanh đen đẹp như đáy đại dương. Dáng người chuẩn siêu mẫu, chân dài eo thon.

Chậc, theo kinh nghiệm nhìn trai của cô dưới lớp áo đó chắc chắn có 6 múi.

Bỏ qua dáng người, khuôn mặt của người đàn ông này chính là đỉnh cao của tạo hóa. Chẳng phải nét đẹp quá mức như phái nữ mà là một nét đẹp rất đàn ông, đậm chất trưởng thành nhưng lại có chút vẻ xấc xược, hư hỏng của thiếu niên. Mâu thuẫn như thế khi đặt trên người đàn ông này lại hoàn hảo đến lạ.

Ghen tỵ chết mất!

Khoan đã, trọng tâm không phải vấn đề nhan sắc mà là lí do cái người xa lạ này từ đâu xuất hiện cứu cô khỏi cái móng heo Tri Thám kia mới đúng?

Chẳng lẽ lời cầu nguyện của cô đã thành sự thật rồi sao? Ít ra không phải là gà hay là chó. Nếu kim chủ là người đàn ông này cô chỉ đành để bản thân mình chịu thiệt mà chấp nhận thôi.

La Mẫn Tuyết trong tương lai thật sự muốn đánh cô của bây giờ một trận nhớ đời. Nếu không phải do người đàn ông này cô cũng chẳng phải sống khổ sống sở như thế.

“Cái tay chó nào của mày động vào cô ấy?” Tô Hữu Duy nhíu mày càng chặt cả người tỏa ra sát khí nồng đượm.

Đặt vào thời kì cổ đại mà nói chính là ý muốn đại khai sát giới, thống nhất thiên hạ.

Có lẽ có chút phóng đại.

Đạo diễn Dương thấy tình hình không ổn lên tiếng can ngăn: “Cái cậu này đây là chỗ quay phim, ai cho cậu vào đây còn ra tay đánh người. Cậu có biết phải trả…”

“Câm miệng!” Tô Hữu Duy hét một tiếng làm toàn bộ người ở hiện trường câm nín, thở cũng không dám thở mạnh.

Cùng lúc đó, một đám người áo đen đi tới dạt đám quần chúng sang một bên còn Tri Thám thì bị kéo lê đến trước mặt Tô Hữu Duy.

Tô Hữu Duy đến nhìn cũng không bố thí cho anh ta một cái, trực tiếp cởi áo khoác đắp lên người La Mẫn Tuyên đang phát sốt. Anh cúi người xuống bế bỏng cô lên, tay anh như chạm phải củ khoai nóng. Anh chửi thầm một tiếng, đã sốt như vậy rồi còn gắng gượng đóng mấy cảnh thiếu vải kia. Người phụ nữ đáng ghét này chắc là chê mình sống quá lâu rồi.

Tô Hữu Duy vững vàng bế cô ra khỏi đoàn phim, trước khi đi còn nhìn một tên thuộc hạ bằng ánh mắt thâm thúy. Thanh niên được ông chủ ra hiệu vội ra lệnh cho đàn em trực tiếp tác động vật lý lên người Tri Thám.

Tri thám còn chưa hiểu mô tê gì đã bị người ta đánh bù đầu. Chẳng phải hỏi anh ta sờ bằng tay nào sao? Anh ta còn chưa trả lời mà? Là tay phải! Tay phải! Đánh tay phải thôi được không? Sao người đàn ông kia chẳng đi theo kịch bản gì cả thế?

“Á, á, đừng đánh vào mặt tôi còn phải kiếm cơm.”

“Người anh em, tha mạng…”

***

Trong xe, nhiệt độ điều hòa ấm áp làm La Mẫn Tuyên muốn chợp mắt. Nhưng cô vẫn muốn biết tên kim chủ nha.

“Anh… anh là… ai thế? Chúng ta quen nhau sao?”

Tô Hữu Duy nhìn cô, ánh mắt sâu hoắm, đáp từng chữ:

“Tôi là chồng của em – Tô Hữu Duy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.