Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June
==========
Xe đột ngột lên ga làm Triệu Ý không kịp phòng bị, cả người theo quán tính bật nhào về trước đập lên người Kỷ Sơn Thanh.
“**.” Môi của Triệu Ý đập vào vai hắn, ngay lập tức mùi máu tản ra trong miệng. Cậu liếm môi, lầm bầm chửi thầm.
Tính nết cũng không vừa đâu.
Đột nhiên có cơn gió to thổi lên, đập vào mặt có hơi ran rát, suýt chút nữa làm Triệu Ý trào cả nước mắt ra.
Tên này còn điên hơn cả cậu nữa.
** mẹ cái tốc độ lái xe chó điên gì thế này.
Triệu Ý ngồi không vững đành vòng tay ôm eo người ngồi trước. Mặc dù cách một lớp quần áo nhưng lòng bàn tay vẫn có thể cảm nhận bên dưới cơ thể người này là từng múi cơ cường tráng.
Hề, cái eo này cũng không tệ à nha.
Triệu Ý tranh thủ sờ soạng, sau lại cảm thấy quá là tuyệt nên âm thầm mò thêm một tí nữa.
Kỷ Sơn Thanh giảm tốc độ lại nhưng Triệu Ý vẫn không hề rút tay khỏi eo hắn. Kỷ Sơn Thanh đợi một lát mới nghiêng đầu, giọng nói hơi mất kiên nhẫn: “Tay.”
“Cái gì?”
“Bỏ ra.”
“Sao cơ, anh không chịu được à?”
Kỷ Sơn Thanh không nói gì nữa, cũng chẳng bắt cậu phải rút tay về.
Vừa mới Triệu Ý ngả nhào lên người Kỷ Sơn Thanh, vậy nên lúc này cậu gần như dán dính lên người hắn, kín kẽ đến mức gió thổi thổi lọt. Gốc đùi cậu áp sát vào mông hắn, cộng với đang là mùa hè nên quần áo cũng mỏng, càng làm thân nhiệt hừng hực nóng của người nọ truyền qua đến người cậu, lửa nóng bừng bừng.
Một tay Triệu Ý chống lên yên xe, nhích người ra phía sau, không muốn dí sát vào người Kỷ Sơn Thanh nữa.
Kỷ Sơn Thanh để râu quai nón. Triệu Ý có thể nhìn ra vài cọng râu lấm tấm ở trên, ngắn ngủn, nhìn vào có vẻ rất đâm tay.
“Ủa sao không chạy nhanh nữa?” Triệu Ý thử sờ một cái, đúng là rất đâm tay.
“Tay ngứa phải không?” Kỷ Sơn Thanh không quay đầu lại nên Triệu Ý không nhìn rõ mặt hắn, chỉ nghe ra giọng điệu này ngoài lạnh nhạt ra vào xen vào một loại ám chỉ ‘Cậu có bệnh à’.
“Còn ổn, cũng không ngứa lắm.” Triệu Ý liếm láp vết thương bị rách trong miệng: “Tốc độ lúc này quá là đã. Thêm lần nữa đi.”
“Cậu định bỏ thí đồ đạt trong vali? Phía trước là đường núi.”
Triệu Ý không trả lời, rút tay đặt trên eo của Kỷ Sơn Thanh lại. Suốt chặng đường sau đó cậu vẫn luôn im lặng.
Đường núi này đúng là có hơi dằn, nếu lái xe nhanh thì e rằng cả cậu cũng bay ra khỏi xe luôn. Với cái đường ổ gà ổ voi mà còn chạy ổn định được vậy thì tay lái của Kỷ Sơn Thanh phải nói là rất cứng. Ban đêm tối lửa tắt đèn thế này hắn chạy xe đi đường núi nhưng vẫn không bị gì, cũng không quá xóc nảy.
Nếu đổi thành người khác lái xe thì đồ đạt trong vali của Triệu Ý coi như bỏ rồi.
Triệu Ý luồn tay vịn vào phần phía sau yên xe. Trời đã khuya, núi non rơi vào tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại nghe văng vẳng tiếng chim kêu từ xa vọng tới, kết hợp với tiếng động cơ của xe máy đang chạy càng làm bật lên vẻ tĩnh mịch cho cảnh vật nơi đây.
Cậu không nói được lời nào và Kỳ Sơn Thanh cũng vậy.
Vốn hắn cũng chẳng phải người nói nhiều gì.
Triệu Ý khép hờ hai mắt, thật ra cậu có hơi buồn ngủ. Nhưng đứng trước tiếng gió của núi hòa với tiếng chim kêu cộng thêm tiếng của động cơ xe thế này khiến cậu hoàn toàn thả lỏng, thoải mái vô cùng.
Bao lâu rồi cậu mới được sự thảnh thơi như vậy.
Xem ra cái chỗ quái quỷ này vẫn có phần đáng khen.
Triệu Ý không đeo đồng hồ nên không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ biết là chiếc xe này đã lăn bánh rất lâu rồi.
Di động trong túi rung lên. Triệu Ý sở qua túi quần, tranh thủ tâm trạng đang tốt lấy nó ra xem.
Vẫn là tên không biết điều kia sao. Triệu Ý liếm liếm khóe môi, biểu cảm có hơi bực bội.
——-Triệu Ý, anh đi đâu vậy.
Xem tin nhắn xong Triệu Ý không biết mình nên tức hay cười nữa. Trần Ngộ này đúng là bị ảo tưởng sức mạnh. Cậu ta nghĩ Triệu Ý hắn đi đâu còn phải báo cáo rồi đợi sự cho phép của cậu ta hay sao. Xem cái giọng điệu của người này, cứ như một tên bị bệnh down, cậu muốn tức cũng tức không nổi.
Ngón tay di chuyển, Triệu Ý định tắt di động, vẫn như cũ không có ý định trả lời tin nhắn.
Nhưng trước khi tắt, điện thoại lại rung lên lần nữa.
——Đừng nghĩ rằng anh có thể trốn được em.
Trốn? Mặt đúng là dày. Còn tự cho rằng mình có bản lĩnh đến thế sao. Nếu không phải có người đứng sau lưng giúp đỡ thì loại người như Trần Ngộ sao có thể ép cậu ra nông nổi như này?
Chỉ là một tên Trần Ngộ mà thôi, còn chưa đáng để cậu để tâm đến.
Triệu Ý rũ mí mắt, chăm chú nhìn điện thoại một lúc lâu mới cười khinh một tiếng.
Đeo bám từ bốn giờ rưỡi đến tận bây giờ còn chưa chịu ngủ, cũng kiên trì thật đấy.
Triệu Ý còn chưa kịp châm chọc xong đã có thêm một tên không chịu ngủ gọi điện thoại đến.
Ca sĩ mới hát một câu, Triệu Ý đã cúp máy.
Bên kia lại gọi thêm một lần nữa.
Lần này thì để hát hai câu Triệu Ý mới ấn nút bỏ qua cuộc gọi.
Bên kia không gấp gáp, cũng không tức giận, rất có kiên nhẫn gọi thêm một cuộc nữa.
Chậc.
Triệu Ý không biết nên nói cái gì cho phải. Cậu và Triệu Tinh Vân cùng sống chung dưới một mái nhà đã bảy tám năm, thói quen của cậu thì Triệu Tinh Vân cũng biết rõ. Gọi điện cho cậu vào giờ này không biết là có rắp tâm gì.
Rõ ràng là không muốn cho cậu thoải mái mà.
Vậy thì cả hai cùng không thoải mái đi.
Lần này nhạc hát đến câu thứ ba, Triệu Ý mới tắt máy.
“Không muốn nghe thì tắt nguồn đi.” Kỷ Sơn Thanh lên tiếng. Hắn thật sự bị giọng ca đứt quãng của ca sĩ làm nhức đầu rồi, ấy vậy mà người ngồi sau lại chơi đến nghiện.
Triệu Ý nhướn mi, giọng điệu thản nhiên nói: “Xin lỗi nha, làm phiền anh rồi.”
Không có chút thành ý nào cả.
Còn chưa nói hết câu, di động là vang lên, lần này Triệu Ý kiên nhẫn để nó hát đến câu thứ tư mới ấn tắt.
Kỷ Sơn Thanh liếm môi dưới, đột ngột dừng xe. Lần va chạm này không mạnh nhưng Triệu ý vẫn bị nhào lên trước một chút mới ngồi vững trở lại.
“Xuống xe.” Một chân Kỷ Sơn Thanh chống xe, quay đầu nói chuyện, trên mặt không lộ chút biểu cảm.
“Để là gì?”
“Sao hỏi nhảm nhiều vậy?”
“Cảnh tối đen như mực này ai biết anh kêu xuống xe là có ý đồ gì?”
Triệu Ý nghe trong cổ họng của Kỷ Sơn Thanh phát ra một tiếng cười ngắn. Sau đó hắn xuống xe, một tay giữ tay lái một tay đặt lên phần yên phía trước Triệu Ý để giữ vững xe.
Ngay lúc Kỷ Sơn Thanh hành động, Triệu Ý nhanh chóng thả chân xuống chống hai bên hông xe. Cậu sợ hắn giữ không nổi, xe ngã hay không không quan trọng, quan trọng là cậu ngã sẽ rất mất mặt.
Nhưng Kỷ Sơn Thanh giữ xe rất vững, không phải hắn sợ Triệu Ý ngã mà là sợ xe ngã.
Triệu Ý mở to mắt nhìn Kỷ Sơn Thanh, thấy hắn cong khóe môi, chân mày hơi nhướn, rõ rành rành là bộ dạng của một tên vừa lưu manh vừa gian xảo.
So với bộ dạng cứng đờ như người chết ban nãy của hắn thì đẹp hơn biết bao nhiêu.
“Nếu tôi muốn làm chuyện gì thì cho dù cậu có xuống xe hay không cũng chẳng có gì khác nhau hết.”
Triệu Ý vui vẻ.
“Vậy tôi không xuống xe, anh làm gì thì làm đi.”
Kỷ Sơn Thanh nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát. Triệu Ý mặc cho hắn nhìn, dù sao cậu đây lớn lên đẹp như vậy, không sợ bị nhìn.
Không bao lâu, Kỷ Sơn Thanh cử động. Hắn buông tay đang giữ tay lái ra, móc từ trong túi ra một chiếc bật lửa đưa cho Triệu Ý.
Triệu ý liếc mắt nhìn, tuy không biết người này muốn làm gì nhưng vẫn nhận lấy.
Một chiếc bật lửa bằng nhựa, loại một đồng một cái bán ở các tạp hóa nhỏ. Phía trên còn in một số hình khó coi.
Lúc này Kỷ Sơn Thanh lại lấy ra một bao thuốc lá. Bật lửa dỏm nhưng thuốc lá thì còn tạm được.
Kỷ Sơn Thanh lại đưa cho Triệu Ý hộp thuốc lá, cậu vẫn ngoan ngoãn cầm lấy.
Tiếp theo, Kỷ Sơn Thanh đột nhiên đến gần, bàn tay vốn ấn lên yên trước chuyển đếm phía sau mông Triệu Ý, phần cánh tay hơi áp vào lưng cậu. Sau lại hắn cúi người xuống, đầu cách Triệu Ý rất gần khiến cho cậu ngửi thấy cả mùi hương cơ thể của người nọ, khá là thơm.
Triệu Ý cảm nhận được từng múi cơ trên cánh tay đang dán sát lưng mình đột nhiên gồng cứng. Sau đó toàn bộ xe được nâng lên cao một khúc, cũng may chân Triệu Ý cũng khá dài nên vẫn có thể chạm xuống đất.
Kỷ Sơn Thanh nhấc cả xe và cậu lên để gạc chống xe xuống.
Sức lực không nhỏ đâu.