“Bryn!” Alcuin ôm chầm lấy Brynstan đang ngồi dựa người vào cửa sổ đọc sách, không chú ý đến vẻ mặt giật mình của cậu. “Em không ở trong phòng nên anh phải tìm khắp nơi!”
“… Alcuin, sao anh lại…?” Brynstan không đáp lại cái ôm kia mà chỉ càng tỏ ra khó có thể tin. Sau bữa sáng lặng lẽ một mình, cậu vẫn luôn cho rằng sẽ không có khả năng được gặp riêng Alcuin nữa…
Nhưng thiếu niên lớn tuổi hơn rõ ràng là đang thắc mắc điều ngược lại, bĩu môi nói với cậu: “Em hứa sẽ dạy Alcuin đọc chữ mà!”
Dường như ý thức được điều gì đó quan trọng, Brynstan bỗng im bật quan sát Alcuin thật kĩ, trông thấy đôi mắt tím nhạt kia thành khẩn mà kiên trì dõi theo cậu, không hề có nửa điểm thấp thỏm e sợ.
Từ trước đến nay, cái bóng cao đại của Alfwaerd trải dài các bức tường của lâu đài Thosworth, là biểu tượng của uy thế và quyền lực hùng mạnh ở xứ sở Darham. Các hạ nhân e ngại lời nói của hắn, Công tước Thosworth vô cùng xem trọng hắn, người dân yêu quý kính nể hắn… Khiến Brynstan bất giác bị ám ảnh bởi khuôn mặt nghiêng lạnh nhạt khinh miệt ấy hướng về phía cậu.
Thế nhưng, thế cuộc chẳng phải đã khác trước đây rồi ư? Cậu vốn dĩ đâu cần phải ép buộc bản thân phải cô độc như những người xung quanh chờ đợi?
Tại nơi băng tuyết nhạt nhoà lãnh liệt, trong ấm lạnh mơ hồ của lòng người, tại sao phải chối từ ấm áp được tình nguyện dâng đến, tại sao phải tự hỏi về kiên quyết ngô nghê? Chẳng phải vào thời điểm Alfwaerd trở về, người duy nhất không khép nép, không lẩn trốn sự phản đối của tất cả, chính là thiếu niên đứng ngay trước mắt cậu sao? Một lần lại một lần xoá tan nghi vấn cùng bất an…
Trong thư viện tràn ngập mùi sách cũ, giữa các hàng kệ gỗ che chắn tầm nhìn, thân mình được bảo bọc trong vòng tay vững chắc, Brynstan bất chợt cảm giác thế giới như dừng lại, an tâm như hơi ấm lan tràn khắp lồng ngực cùng cuốn họng. Làm cậu nheo mắt thả lỏng người, đôi mắt xanh dương nhu hoà mà đầy tiếu ý đáp lại: “Là vì anh Alcuin không cùng em ăn bữa sáng, em nghĩ anh không muốn cùng em học nữa…”
Alcuin mạnh mẽ lắc đầu, vô cùng khẩn thiết biện giải, “Không nha! Alcuin là cùng Alfwaerd ăn sáng, xong liền đến tìm Brynstan!”
Người anh ngốc này của cậu cũng bất ngờ mưu trí vậy sao…?
Brynstan nghi hoặc nhướng mày, “Là Alcuin tự ý tính toán sao?”
“Là bác Horik cho phép nha!” Alcuin thành thật khai báo. “Vì Alcuin muốn gặp em trai mà!”
Brynstan nét cười càng thêm rõ, vươn tay chạm nhẹ vào mái đầu xanh kia, sợi tóc mềm và dày hơn cậu nghĩ, bất giác làm Brynstan muốn vùi ngón tay vào sâu hơn.
“Bryn vuốt đầu thật thoả mái!” Alcuin híp mắt hưởng thụ nói, không chút ngần ngại đến mức khiến Brynstan có điểm ngại ngùng hành động thân thiết của mình… Nhưng trông theo vẻ mặt thư thái của thiếu niên cao lớn hơn, cậu lại không nỡ dừng tay.
Thế là phải mất lúc lâu hồ nháo cười đùa, hai vị thiếu gia mới coi như thoả mãn ngồi vào bàn học.
– —
Ở một góc cách xa nơi hai thiếu niên đang chụm đầu thì thầm trao đổi, ông Horik đưa mắt dõi theo người đàn ông trung niên đang trầm tĩnh ngồi đọc văn kiện. Không hiểu vì lí do gì sáng nay Công Tước Thosworth lại ghé thăm thư viện ở dãy dinh thự phía Nam, rất tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai vị thiếu gia…
Dù sườn mặt của ngài Công Tước có toát ra vẻ lãnh mạc đến đâu, Horik vẫn là nhìn ra được ngài chăm chú lắng nghe. Dù sao trang giấy kia ngài ấy đã mất rất lâu để đọc.
Khi Horik gia nhập gia tộc Thosworth, đại công tử Alfwaerd Thosworth vừa lên năm và Công Tước phu nhân vẫn còn khoẻ mạnh. Quan hệ hôn nhân hạnh phúc, đồng lòng ở giới quý tộc không xuất hiện quá nhiều, thường thường đan xen rất nhiều xếp đặt về lợi ích, nhưng tận mắt ông đã chứng kiến ấm áp đong đầy ánh nhìn của hai vị gia chủ trẻ tuổi lúc bấy giờ mỗi khi bên nhau.
Nghĩ đến lại dễ khiến lòng người thổn thức.
… Mãi cho tới khi tam công tử lộ diện.
Đâu mới là chân thành thật ý?
Đâu mới là vì Công Tước Thosworth che giấu rất sâu?
Tam công tử Brynstan Thosworth phấn điêu ngọc mài, mái tóc ánh kim cùng đôi mắt xanh dương, phần nào thể hiện đại dung nhan của người sinh ra y. Cũng là đại sỉ nhục đối với Công Tước phu nhân đã qua đời.
Nếu không phải vì nhị công tử Alcuin, Alfwaerd Thosworth có lẽ đã không tiếc sự bạo nộ của Công Tước mà một kiếm xử lý Brynstan ngay vào giây phút y đặt chân vào ngưỡng cửa lâu đài Thosworth.
Mà Công Tước Thosworth dường như vô tâm trước cơn sóng ngầm, từ lúc Công Tước phu nhân mất, ngài cũng trở nên vô cùng âm trầm, lãnh đạm. Chưa từng tỏ vẻ phân biệt, cũng chưa hề thể hiện quan tâm. Tựa như một ngọn núi sừng sững bất động, uy nghiêm mà xa cách.
Công Tước vốn không hề phản đối việc Alcuin Thosworth thân thiết với Brynstan Thosworth, cũng không hề ngăn cản Alfwaerd Thosworth khinh thị, nhưng cũng không cho phép toàn thể hạ nhân được phân chia lập trường…
Bất chợt, Horik cảm giác một cỗ bất an dâng lên trong lòng.
Nhưng dưới ánh nắng yếu ớt tràn vào từ dãy cửa sổ đối diện, ngón tay Công Tước vẫn chưa dịch khỏi những dòng chữ cũ, song mâu ánh tím của ngài tăm tối, đâm chiêu…
Rốt cuộc từ đâu mưu tính đã bắt đầu?