Ám chỉ từ ba câu hát cuối cùng trên trang giấy màu vàng kim kia cũng quá mức rõ ràng rồi.
Việc phải hát mấy bài hát trẻ con đó làm cho Lữ Thụ có chút khó tiếp thu nổi, thế nhưng sau khi trang giấy màu vàng kim kia hóa thành tro bụi rồi hợp thành một thể với ấn ký trong lòng bàn tay của hắn, Lữ Thụ mới nghiêm chỉnh đọc thầm một lần nữa.
Qua một hồi lâu , hắn cũng chẳng thấy có bất kỳ hiện tượng gì khác thường xảy ra cả…
Lữ Thụ phiền muộn không thôi, đứng nhìn từng bông tuyết vờn quanh ngoài cửa sổ, do dự hồi lâu mới có thể bất chấp tất cả cất lên tiếng hát:
– Một ông sao sáng hai ông sáng sao, ba ông sao sáng, sáng chiếu muôn ánh vàng…
Chỉ vừa mới hát xong câu đầu tiên, hắn đã cảm nhận được bầu không khí băng lãnh vào buổi đêm có chút gì đó thay đổi, xung quanh phảng phất như trở thành một nơi môi giới giúp kết nối suy nghĩ của hắn với một đầu vũ trụ mênh mông ngoài kia.
Tiếng ca vô hình mà kéo về một luồng không khí kỳ lạ trong đêm tối, không hiểu vì sao luồng khí lạ kia lại tạo thành một cơn gió có đủ sức thổi tung những mảnh tuyết rơi đọng trên mặt đất thành một vòng xoáy nhỏ, Lữ Thụ còn có thể nhìn thấy vũ trụ ngân hà bao la rộng lớn ngoài kia lại giống như một dòng thác sinh mệnh vô cùng tận đang nhẹ nhàng chuyển động.
Chỉ mới là một câu hát thôi lại có thể mở ra một lối vào, kết nối hắn với vũ trụ rồi sao.
Hiện giờ, tuy tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng Lữ Thụ lại trông thấy được tinh hà trên cao thả xuống một đợt tuyết lớn bay lả tả về phía hắn. Những bông tuyết mang trên mình ánh sáng trắng nhẹ nhàng thánh khiết giống như được thần tiên trên trời thả xuống nhân gian, tinh xảo chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất trên thế giới vậy.
Bông tuyết xuyên qua không khí lạnh lẽo của mùa đông, xuyên qua tầng mây mỏng trên cao, lại tiếp tục xuyên qua nóc nhà và cửa sổ, cuối cùng bao phủ lấy Lữ Thụ rồi tiếp tục tan ra thành vô số đốm sáng nhỏ lấm ta lấm tấm thẩm thấu vào bên trong cơ thể hắn, chạy vòng quanh một hồi thì tụ hội tại lồng ngực, tạo thành một mảnh tinh đồ to lớn trải dài toàn thân Lữ Thụ.
Thành thật mà nói hiện giờ nội tâm của hắn không nhịn được mà cảm thấy có chút kinh hoảng rồi, hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới một câu hát trên trang giấy màu vàng kia có thể gây nên động tĩnh lớn đến vậy.
Mặc dù Lữ Thụ đã từng nghĩ tới bản thân mình nhất định phải nhanh chóng tu luyện để nâng cao khả năng tự vệ, đồng thời cũng là bảo vệ cho Tiểu Ngư và tìm tòi, học hỏi thêm thật nhiều kiến thức bên ngoài thế giới rộng lớn bao la kia. Nhưng khi tất cả những chuyện đó thật sự xảy đến thì hắn vẫn không nhịn được mà bối rối hồi lâu.
Bởi vì từ trước tới giờ, chưa có ai từng dạy cho Lữ Thụ biết hắn cần phải làm sao hoặc phải đối mặt với những chuyện đang xảy ra xung quanh mình hiện giờ như thế nào cả.
Trầm tư một lúc lâu, Lữ Thụ không tiếp tục suy nghĩ nữa, trực tiếp hô lên:
– Tiểu Ngư, vừa rồi em có thấy ngoài cửa sổ có gì đó bay xuống không?
Lữ Tiểu Ngư từ phía cách vách quát to:
– Anh lại muốn lừa gạt em nữa hả, nãy giờ em vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà có thấy cái gì đâu.
Nghe thấy thế, Lữ Thụ bỗng nhiên thở phào một hơi, nếu em ấy đã nói vậy nghĩa là thật sự không thấy gì hết, thì ra những người khác sẽ không nhìn thấy được đám bông tuyết sáng lấp lánh bất thường ban nãy, Lữ Thụ không khỏi suy đoán, đây chắc chắn là một dạng năng lượng mang hình dáng giống bông tuyết mà thôi.
Lữ Thụ không ngờ mình chỉ mới hát có một câu mà đã tạo nên hiện tượng kỳ lạ đến vậy rồi, đợi hắn hát hết bài phỏng chừng sẽ có người tìm tới tận cửa mất… So với chuyện này thì mấy chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây có khác nào muối bỏ biển đâu.
Lại qua một lúc sau, không biết nghĩ tới điều gì mà Lữ Thụ hít vào một hơi, cả khuôn mặt đen đi vài phần.
Muốn tu luyện thành công loại công pháp này chẳng lẽ phải hát mãi sao? Nếu dừng hát thì việc tu luyện cũng ngừng lại theo?!
Con mẹ nói, da mặt của cái tên sáng tạo bộ môn công pháp này làm sao có thể dày đến như thế được hả, thử tưởng tượng trong đầu về quá trình luyện công càng làm vẻ mặt Lữ Thụ khó coi thêm mấy phần.
Công pháp tu luyện của người khác là kiếm quyết vô địch, chỉ cần hô một tiếng liền có thể triệu hoán được ngàn vạn thanh thần kiếm, hoặc là cái gì mà Hóa Thiên
Công hay Chân Khí Pháp, vì sao tới phiên hắn thì phải hát mấy bài con nít như «Đếm sao» vậy?!
Thiếu chút nữa Lữ Thụ đã không nhịn được mà ném cái chén đang cầm trên tay xuống đất luôn!
Lỡ sau này hắn có con, người ngoài nhìn vào có khi còn hỏi:
“Anh đang thi hát bài «Đếm sao» với đứa nhỏ à?”
Thế thì hắn phải trả lời thế nào hả? Lữ Thụ không nhịn được mà cười vài tiếng, đúng rồi đấy, có muốn tôi hát cho anh nghe không?
Hát, hát cái con mẹ nhà nó!
Đồng thời, Lữ Thụ cũng hiểu ra được loại xuất hiện kèm với trang giấy vàng kim là dùng để làm gì rồi.
Nếu hắn đoán không sai, quả kia chính là tài nguyên dùng để tu luyện môn công pháp này.
Nhớ lại những biến hóa đang xảy ra khắp nơi trên thế giới, tuy rằng Lữ Thụ không biết những người khác lấy tài nguyên ở đâu để tiến hành tu luyện, nhưng hắn hiểu rằng việc đó khẳng định sẽ có vô vàn khó khăn.
Ngay lúc này đó, Lữ thụ cũng lại nhìn thấy được một đoàn ánh sáng màu đỏ lạ lùng xuất hiện bên trong bóng đêm ở ngoài cửa sổ, không lẽ mùng ba Tết mà vẫn còn có người muốn bắn pháo hoa?
Nheo mắt nhìn kỹ hơn thì hắn mới phát hiện ra có gì đó không đúng, đây không phải là hình dáng của pháo hoa, bình thường khi pháo hoa được bắn sẽ phải tỏa ra một vòng tròn sáng người, đợi khi được bắn đến một độ cao nhất định nào đó thì mới bùng cháy thành một đóa hoa lớn.
Nhưng mà ánh sáng hỏa hồng bên trên bầu trời hoàn toàn ngược lại, giống như là được chiếu lên từ mặt đất, chập chờn tỏa sáng trên không trung vậy
– Không lẽ lại có hỏa hoạn vào lúc nào?
Lữ Thụ cả kinh nghĩ trong đầu, để tỏa ra ánh sáng chói mắt như thế thì hỏa hoạn lần này phải lớn cỡ nào thế?
Ánh lửa đỏ dữ tợn không ngừng di động, đồng thời tiếng còi xe cứu hỏa cũng từ xa truyền đến bên tai Lữ Thụ. Lúc này đây hắn hoàn toàn có thể xác định đây là một trận hỏa hoạn, nhưng lại không biết vì nguyên do gì mà chỗ đó lại cháy được nhỉ?
Cùng lúc đó không hiểu vì sao Lữ Thụ đột ngột cảm thấy khí tức tỏa ra từ ngọn lửa này đem đến cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nhịp tim của Lữ Thụ từng nhịp từng nhịp nảy lên khiến hắn kinh ngạc không thôi, từ lúc bị tai nạn xe đến nay, đây là lần thứ nhất hắn cảm nhận được động tĩnh của đoàn hỏa diễm màu trắng nằm trong lòng ngực của mình kia.
Tới tận bây giờ Lữ Thụ vẫn chẳng hiểu nỗi ý nghĩ về sự tồn tại của bạch hỏa, không biết nó từ đâu mà tới, cũng chẳng hiểu vì sao sau khi tiến nhập vào cơ thể mình, hỏa diễm lại mang đến cho hắn một loại cảm giác như gặp lại người thân từ xa trở về vậy.
Chỉ trong một đêm, thế giới xung quanh hắn đều trở nên vô cùng lạ lẫm.
Lữ Thụ quay trở lại, hô tô với Tiểu Ngư:
– Em ngoan ngoãn ở trong nhà biết chưa, anh chạy lên nóc nhà nhìn một chút sẽ quay về ngay.
– Em cũng muốn đi nữa.
Lữ Tiểu Ngư vừa nói vừa chạy theo nhưng bị Lữ Thụ giành trước một bước đóng sầm cửa lại.
– Không được đi theo.
Nói xong, Lữ Thụ xoay người tiến ra ngoài.
Cảm xúc tiêu cực đến từ Lư Tiểu Ngư: +50
Đang trèo lên nóc nhà, âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên, sau khi nghe hết câu thông báo, Lữ Thụ không nhịn được mà giật giật khóe môi, cô gái nhỏ này sao có thể dễ dàng nảy sinh oán niệm với mình như thế cơ chứ…
Bất quá trong cái rủi có cái may, xem như hôm nay có thêm chút thu nhập, mà mấy cái thông báo này cũng rất có ích nhỉ, ít nhất nó có thể giúp hắn biết xem người đối diện có ghét bỏ mình hay không.
Ngoại trừ trường hợp đối phương có biện pháp che giấu bản thân trước mặt hệ thống ra, thế nhưng Lữ Thụ cảm thấy khả năng này vô cùng thấp.
Lữ Thụ nhẹ nhàng trèo lên mái nhà, đây là nơi chuyên dùng để phơi củ cải của hai anh em nhà họ. Bỗng dưng hắn chợt nhớ ra mình phải lấy cái giỏ trúc đựng củ cải đem xuống nhà cất nếu không cứ để đó thì sẽ bị hư mất, may mắn là tuyết đã ngừng rơi mới giúp hắn dễ dàng trèo lên hơn.
Sau khi trèo lên đến nơi, Lữ Thụ không khỏi nhớ lại, vào mùa Xuân và mùa Thu, Lữ Tiểu Ngư vô cùng yêu thích khi được cùng hắn nằm chơi trên nóc nhà. Lúc đó hai người bọn họ sẽ tự gối đầu lên tay, đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm rộng lớn, thỉnh thoảng còn có vài chú chim nhỏ bay qua nữa.
Cuộc sống cứ như vậy mà yên tĩnh trôi qua, vừa dịu dàng lại an nhàn vỗ về tâm hồn của hai đứa trẻ.
Lấy lại tinh thần, Lữ Thụ nhanh chóng hướng mắt về phía xảy ra hỏa hoạn ở đằng xa, hắn cực kỳ hiếu kỳ với nguyên nhân gây nên sự cố lần này, chẳng biết hỏa hoạn có phải do những người có năng lực đặc biệt như hắn tạo ra hay không ta.
Cùng lúc đó, Lữ Thụ chợt thấy một cái bóng đen từ bên trong sân nhà leo nhanh ra ngoài, hình như là hai người, bọn họ dùng hết sức để chạy tới chỗ hắn đang đứng, đồng thời hắn còn có thể thấy được tuyết bị thổi tung đằng sau lưng họ do tốc độ chạy quá nhanh gây nên nữa.
Hắn nhận ra được thân thủ của đối phương vô cùng nhanh nhẹn, tuy nói rằng khoảng cách giữa hai nóc nhà không quá xa, nhưng vấn đề ở đây là họ lại có thể chạy băng băng ở chẳng khác nào là đi bộ trên mặt đất cả.
Có vẻ như hai người áo đen kia cũng phát hiện ra Lữ Thụ đang đứng cách đó không xa nhìn mình, cho nên bèn từ từ giảm lại tốc độ rồi dừng lại và chia thành hai phía vừa vặn bao vây lấy Lữ Thụ, giống như bất kỳ lúc nào cũng đều có thể xông lên bắt lấy hắn vậy.
Một bên là Lữ Thụ vô tình trèo lên nóc nhà để hóng hớt, bên còn lại là cao thủ lai lịch không rõ ràng đang đứng, song phương cứ thế giằng co với nhau.
.