Lão nhân nhìn thiếu niên đang lộ ra vẻ mờ mịt, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ ở trong sách, giải thích cho hắn, nói:
– Xem thêm sách, học thêm chút kiến thức là rất tốt, lúc còn ở trên công đường, xem ngươi có nhanh trí, có nhân tâm, nếu như hoang phế, đó chính là chà đạp thiên phú lão thiên gia ban cho ngươi, tất nhiên sẽ viết chữ biết chữ, vậy cứ hảo hảo học tập, năm sau tham gia thi tú tài.
Thấy hắn còn không hiểu, lão nhân nói càng trực tiếp.
– Nếu như có tư cách tú tài sẽ được tham gia đồng thí, một năm một lần, ba năm đều trong danh sách sẽ được kiểm tra thi Hương trúng cử, tương lai cũng có thể làm quan.
– Nhưng ta không muốn… Làm quan?
Lão nhân mỉm cười nhẹ gật đầu:
– Làm quan, sau này thân nhân phụ mẫu của ngươi cũng có thể lấy ngươi làm vinh, liền tính không làm được, Nam Trần ta cũng nhiều thêm một người tài ba bác học đọc đủ thứ thi thư.
– Làm quan…
Lục Lương Sinh ôm ba quyển sách, mơ mơ hồ hồ đi ra, quay đầu nhìn lại nha môn.
– Lão tiên sinh này….. Chẳng phải nói ta gọi hắn là lão sư?
Sau khi tụ hợp cùng bọn người Lục Phán đang chờ ở bên ngoài, lúc tám người lao nhao hỏi hắn xảy ra chuyện gì, xa xa, một đội bộ khoái đi tới, cưỡi ngựa đi đầu chính là Tả bộ đầu, đi qua bên cạnh Lục Lương Sinh, không khỏi nhìn bọn hắn nhiều thêm một chút. Sau đó, xuống ngựa tiến vào huyện nha, bẩm báo những phát hiện ở Trần Phủ cho Huyện Lệnh.
– Tả bộ đầu, nhanh như vậy trở về rồi?!
– Tả bộ đầu, kiểm tra chuyện nhà Trần viên ngoại thế nào? Có phải thật có lệ quỷ hay không?
Tả Chính Dương ngựa không dừng vó trở lại huyện nha, trên đường đụng tới sai dịch văn lại nhao nhao tiến lên tìm hiểu, đều bị hắn từ chối nhã nhặn, sau khi hỏi Huyện Lệnh ở đâu, trực tiếp tìm đến hậu đường.
Hậu đường mở cửa hướng tây, Mẫn Thường Văn một thân quan bào vuốt râu nhìn xem một tờ giấy trong tay, pha nước trà ngon, nhiệt khí tung bay, lúc tiếng bước chân đi vào, hắn quay đầu nhìn lại, cười buông xuống thiên văn chương kia.
– Chính Dương trở về rồi à.
Thân ảnh bước vào môn hạm, hai tay chắp lại báo:
– Tả Chính Dương gặp qua Huyện tôn.
– Ngồi xuống nói chuyện.
Mẫn Thường Văn đưa tay để cho hắn ngồi xuống ở bên cạnh, gọi người hầu tới hậu đường lại đến một chén trà, hai người hàn huyên vài câu, sau đó nói đến chính sự.
– Trần Phủ bên kia, có phát hiện gì?
Tả Chính Dương dỡ xuống hai thanh trường đao phía sau, ngồi xuống, uống một hớp nước trà.
– Có một chút!
Nói xong, bộ khoái đang chờ ngoài cửa đem một thanh tiểu đao nhuốm máu, cùng ga giường gấp gọn lại trình đến.
Hắn đứng dậy, chỉ đi lợi khí trong mâm.
– Huyện tôn mời xem, vật này chính là hung khí mở ngực mổ bụng Trần Nghiêu Khách, mà mấy người trước đó chết đi đều là gan mật vỡ tan, huyết nhục khô héo, kiểu chết giữa hai bên một trời một vực.
Mẫn Thường Văn buông chén trà xuống, đứng dậy đi qua, quan sát tỉ mỉ chuôi tiểu đao này.
– Tả bộ đầu nói là, Trần Nghiêu Khách không phải bị nữ quỷ giết chết, mà bị người dùng lợi khí này phá vỡ bụng?
– Đúng là như thế!
Tả Chính Dương nhẹ gật đầu, liền chỉ ga giường màu xám bị gấp lại trong mâm.
– Hôm đó nháo quỷ, trong đám người có một quái nhân đội mũ che màu xám giằng co cùng nữ quỷ, mà cái ga giường này chính là do Tả mỗ thấy tại một góc nhỏ trong Trần Phủ, mặt đất còn không chỉ có dấu chân một người, tiểu đao giết chết Trần Nghiêu Khách đã được Trần viên ngoại chứng thực, chính là quái nhân tặng cho vật liệu trừ tà!
Mẫn Thường Văn nhếch đôi môi, vân vê râu bén nhọn đi lại mấy bước, suy nghĩ chốc lát, dừng lại tại môn hạm, quay đầu nhìn về phía Tả bộ đầu.
– ….. Nhưng nếu lệ quỷ kia oán hận quái nhân bảo hộ Trần Nghiêu Khách, phản dùng vật liệu hắn tặng cho đến giết chết người quái nhân bảo hộ thì sao?
– Huyện tôn nói cũng không phải không có lý.
Tả bộ đầu cúi thấp mặt, chắp lên tay nói:
– Án này, Tả mỗ sẽ còn tiếp tục truy tra, nhưng dưới mắt, ta dám chắc chắn, cái chết của Trần Nghiêu Khách tuyệt đối không phải quỷ làm.
– Nhưng bản huyện lại muốn mau sớm kết án.
– Huyện tôn, mạng người quan trọng!
– Cũng không phải, nếu như là đáng chết người liền không quan hệ cùng lão thiên!….
Mà lúc này, một đoàn người liên quan đến chuyện này như ẩn như hiện bôn ba cửa hàng các nơi ở Phú Thủy huyện thành, sắm đến hai chiếc xe lừa, chứa tràng đầy lương thực, vải vóc, thậm chí còn mua vài đầu heo con, dê con, dắt ở phía sau khung xe.
Lục Lương Sinh đổi lại một thân trang phục, áo bào trong suốt, giày, tóc chải chỉnh tề, dùng khăn chít cuốn đầu, mua sắm thêm bút lông sói, mực nghiễn, mấy quyển thư sách trống không, chợt nhìn lại, thật là có khí chất thiếu niên lang đọc sách. Bất quá, trải qua chuyện này, mấy lượng bạc liền đi ra ngoài, bọn người Lục Phán bị dọa sợ đến mức vội vàng dừng tay, không còn dám mua thêm, dù sao năm trăm lượng này là do Lục Lương Sinh kiếm tới.
Đi xuyên qua phố dài rộn rộn ràng ràng, lúc ra khỏi thành, lấy lừa già gửi trước đó, sắc trời đã nhanh đen lại. Để tránh đêm dài lắm mộng, bị người nhìn ra mánh khóe, nắm heo dê, xe lừa vội vàng đi vào con đường trở về trong đêm, lệ quỷ, tinh quái đều gặp, tám người Lục Phán cảm thấy đi đường ban đêm ngược lại không có gì lớn. Hơn nữa, bên cạnh còn có Đại chất tử – đồ đệ của cao nhân, mà người trong nha môn….. đều thưởng thức.
Không lâu sau, ánh sáng đèn đuốc của huyện thành xa xa bị bọn hắn bỏ lại đằng sau, tiêu thất tại đường rẽ cuối cùng đi vào đường núi, thẳng đến nửa đêm về sáng, mọi người mới tiêu bớt vài phần vui mừng khi nhận được năm trăm lượng bạc, Lục Lương Sinh cũng cảm thấy rã rời.
– Phán thúc, chúng ta cứ nghỉ ngơi ở gần đó đi.
– Tốt thôi!
Lục Phán đưa tới một túi nước, bảo những người khác chú ý cột chặt xe lừa, heo dê dắt qua, đám người ước gì được sớm nghỉ ngơi, nhanh tay nhanh chân làm xong hết thảy, nhomsl ên đống lửa, nấu cơm canh. Bình gốm sôi trào, Lục Khánh múc một chén lương khô nấu cháo loãng đặt vào trong tay Đại chất tử của mình, cười hắc hắc.
– Lương Sinh, nhân lúc còn nóng nhanh ăn, ở trong có thêm thịt, rất thơm, ăn càng ngon hơn lhi trước.
– Khánh thúc cũng mau ăn nghỉ ngơi đi.
Thiếu niên tiễn Lục Khánh đi, một bên lấy mấy quyển sách mà vị lão nhân trong huyện nha cho ra ngoài, theo ánh lửa lật xem, một bên uống cháo thịt, hắn mặc dù biết chữ, nhưng nội dung bên trong lại khô khan khó hiểu, cảm thấy nhức đầu.
Đợi đến tám đại hán bên kia ăn xong, vây quanh ở cạnh đống lửa ngủ mất, Lục Lương Sinh lặng lẽ mở bao vải ra khe hở.
– Sư phụ?
Tử Tinh Đạo Nhân lay mở miệng túi, chui ra ngoài, thở dài một hơi.
– Bây giờ mới biết vi sư còn ở đây à? Kém chút nín chết rồi.
Thở dài một ngụm, vác lấy đôi màng lung la lung lay đi đến chén sành đặt trên mặt đất, thăm dò nhìn vào trong một cái.
– Còn có thịt…..
– Đặc biệt lưu cho sư phụ.
Lục Lương Sinh đi qua ở bên cạnh ngồi xuống, giơ lên « Lễ Nhạc » trong tay.
– Sư phụ, ngươi có thể hay không trong sách này vật liệu, đều truyền cho ta?
Con cóc ôm chén sành ngồi trên tản đá quay đầu nhìn thoáng qua tên sách, liền quay trở lại, cố gắng nhai vài miếng thịt béo, nuốt xuống bụng.
– Nếu lão phu biết, còn để ngươi ở chỗ này ăn cơm thừa rượu cặn….. Tu luyện cho tốt không làm, quan cái gì.
Tám người Lục Phán ở phía sau xiết chặt lòng bàn tay, nhỏ giọng thúc giục:
– Lương Sinh, Huyện tôn đang tra hỏi ngươi, nhanh chút nói đi, đừng để bọn hắn chiếm chỗ tốt.
Phía trước, thiếu niên cũng đang tổ chức những gì muốn nói, chốc lát, chắp tay hành lễ.
– Hồi bẩm Huyện tôn, lượn nước sông đi quanh hai thôn vốn chảy ra từ trong núi, nếu nói Lục gia thôn chặn gãy mất nguồn nước, bọn hắn đều có thể tới xem xét, nhưng vì sao đến cũng không tới liền trực tiếp chạy đến nơi này của Huyện tôn?
Vừa dứt những gì đã nói, Lý Chính vội vàng hét lớn:
– Đó là thôn nhân các ngươi từ trước đến giờ ngang ngược, chúng ta sợ bị đánh! Bây giờ ngay tại trước mặt Huyện tôn, còn dám giảo biện!
Lục Lương Sinh mấp máy môi, buông lỏng đầu ngón tay đang nắm chặt, hắn nở nụ cười.
– Hung hay không hung, xem còn chưa có xem, giữa hai bên cũng không có xung đột, nếu như người Lục gia thôn đánh các ngươi, lại đến huyện nha đân đơn kiện, vậy chúng ta căn bản không thể giảo biện, có phải để ý cái này hay không? Vậy hôm nay việc này cũng không cần lên công đường tìm Huyện tôn lý luận, trực tiếp phát ra phán quyết là được rồi.
Lý Chính kia bị hỏi lại á khẩu không trả lời được….
Thiếu niên này viết chữ không tệ, cái miệng cũng lợi hại. trong lòng Huyện Lệnh thật ra đã có một chút hình dáng cùng định hướng, loại chuyện này, lúc đầu cũng không cần quá làm khó, tay đập kinh đường mộc.
– Bản huyện quyết…
– Huyện tôn!
Ngay tại thời điểm muốn giải quyết dứt khoát chuyện này, Lục Lương Sinh bỗng nhiên ngắt lời tiến đến, tiến lên nửa bước, hướng về phía Huyện Lệnh, Chủ Bộ chắp tay.
– Khởi bẩm Huyện tôn, Chủ Bộ, việc này, Lương Sinh mong muốn dàn xếp ổn thỏa.
– Ồ?
Điều này làm cho Huyện Lệnh cùng lão nhân bên kia có chút ngoài ý muốn, cả Lý Chính, hán tử thôn bắc cũng vì đó mà sững sờ.
Chốc lát sau liền nghe Lục Lương Sinh tiếp tục nói.
– Thôn bắc năm nay thu hoạch không tốt, mặc dù không phải bởi vì Lục gia thôn ta, nhưng dù sao hai thôn cũng lân cận, nếu phụ nữ trẻ em trong thôn bởi vì thu hoạch mà chịu đói, thậm chí có người chết, trong lòng có chút không đành, nếu hai thôn cộng đồng chia sẻ, tuy nói ăn không đủ no, nhưng cũng không cần có người chết, hơn nữa…..
Lục Lương Sinh hơi ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử thôn bắc.
– ….. Hơn nữa, hai thôn nhiều năm oán hận chất chứa bao nhiêu cũng có thể trở nên hòa thuận một phần.
Trên mặt tám người Lục Phán, Lục Khánh cũng hiện ra vẻ kinh hãi:
– Lương Sinh…. Ngươi chuyện này…
Mà hán tử thôn bắc đứng ở một bên hơi miệng mở rộng, nhất thời còn không có kịp phản ứng, đôi môi hơi đóng mở vài cái, cũng không biết nên nói cái gì liền nghe công đường bình một tiếng vang lên. Kinh đường mộc hạ xuống, Huyện Lệnh ngồi ở chỗ đó nhìn xem thiếu niên, trên mặt lão nhân phía sau bàn nhỏ lộ ra nụ cười khen ngợi.
– Rất tốt!
Một lúc sau, ánh mắt Huyện Lệnh chuyển qua Lý Chính cùng hán tử thôn bắc:
– Hai người các ngươi còn có ý kiến gì?
– Không, không còn…
Lúc đầu là vì đền bù mà đến, đối phương đã đáp ứng, tự nhiên không có gì tốt để tranh chấp nữa, chỉ là lời nói của thiếu niên kia lại để cho trong lòng hán tử có chút phức tạp. Không lâu, phán ra quyệt định, chuyện công đường cũng đã định xuống, sau khi mọi người rời đi, Huyện Lệnh nở nụ cười, đi đến bên cạnh lão nhân.
– Lục Lương Sinh này, tâm tính không tệ.
Lão nhân kia đứng dậy chắp tay, lập tức gọi một sai dịch tới, phân phó:
– Ngươi đi gọi thiếu niên kia lưu lại chờ ta.
Sau đó mới tiếp lời Huyện Lệnh:
– Là một viên ngọc thô, chữ đẹp mà tâm tính càng hiếm thấy hơn.
– Thúc hoa công, nổi lên lòng yêu tài à?
– Trước đó không có, hiện tại ngược lại là có, ha ha!
Hai người nhìn nhau chốc lát, nở nụ cười.
Ngoài huyện nha, tám người Lục Phán có chút tức giận đi theo phía sau thiếu niên.
– Lương Sinh à, chúng ta đều chiếm thượng phong, làm gì còn đẩy đồ của mình ra phía ngoài cơ chứ, thúc thực sự có chút nghĩ không thông.
– Đúng thế, ruộng của chúng ta, đó cũng là do một giọt nước một giọt mồ hôi nuôi ra, tự nhiên cho người ta, quả thực để cho trong lòng biệt khuất.
– ….. Nếu không, một lần nữa trở về, giải thích với Huyện tôn rằng lời nói vừa rồi không phải là chủ ý của chúng ta?
– Lương Sinh, ngươi cảm thấy thế nào?!
Trở lại cửa viện nha môn, nghe được những thúc thúc bá bá sau lưng nói không ngừng, Lục Lương Sinh nở nụ cười, lôi kéo bọn hắn đến một bên.
– Phán thúc, Khánh thúc, chư vị thúc thúc, chúng ta có năm trăm lượng, thời gian hai năm này đều có thể sẽ trôi qua tốt hơn, tuy nói bỏ ra một phần thu hoạch năm nay ra ngoài, nhưng các ngươi không thấy vẻ vui mừng trên mặt Huyện tôn cùng Chủ Bộ à?
– Nếu như hai thôn tranh chấp không ngừng, trong đó một thôn khổ sở mùa đông này, huyện nha nhất định sẽ tốn kém cứu trợ, Lương Sinh hiện tại đã cắt đi một nỗi lo cho hai vị đại nhân trên công đường, đó là tình cảm.
Lục Phán bọn người nhíu mày lại, suy nghĩ một hồi… Tựa như là như thế.
Không chờ bọn họ mở miệng, Lục Lương Sinh lần nữa mở miệng.
– ….. Lương Sinh trước kia đi chợ, nghe một lão tiên sinh viết chữ cho người ta trên trấn nói qua ‘Không đức mà lấy lời nhiều, tất có tai họa bất ngờ; thiện tâm thiện hạnh mà chịu gặp trắc trở, tất có hậu phúc’ lại nói, bọn hắn nhận lương thực của Lục gia thôn chúng ta, sau này lại có phân tranh, bọn hắn còn mặt mũi tranh chấp sao?
Quả nhiên, hán tử thôn bắc vừa ra khỏi cửa nha môn, xa xa hướng Lục Lương Sinh, thậm chí bọn người Lục Phán ôm quyền, hiển nhiên là cảm kích. Lục Phán sờ sờ chòm râu, ngược lại có chút xấu hổ.
– Ha ha, khách khí như vậy đối với chúng ta, ngược lại có chút không quen.
Ngay tại thời điểm chuẩn bị rời khỏi, Lục Lương Sinh bị sai dịch chạy ra tới gọi lại, nghe được Chủ Bộ muốn gặp hắn, cũng không dám khinh thường, vội vàng đi theo đối phương đi đến viện bên cạnh.
– Chính là chỗ này, ngươi tự đi vào.
Sai dịch dừng lại trước một căn phòng, dặn dò thiếu niên một câu liền rời khỏi.
Trên đường, Lục Lương Sinh cũng hỏi qua chuyện ra sao, nhưng đối phương cũng không rõ ràng, hít một hơi thật sâu, gõ cửa phòng.
Chỉ nghe cánh cửa két két một tiếng mở ra, lão nhân trước đó gặp qua trên công đường cười ha hả nghênh đón hắn tiến đến.
– Đừng khách khí, tùy ý tìm một chỗ ngồi.
Huyện Lệnh mặc dù không ở đây, nhưng lão nhân trước mặt chính là quan lớn nhất, hơn nữa lại là trưởng bối, đương nhiên sẽ không ngồi vào đối diện, liền đứng ở bên cạnh thư án.
– Chủ Bộ tìm Lương Sinh có chuyện gì?
– Không cần khẩn trương, tìm ngươi đến không phải công sự.
Lão nhân chuyển công vụ sổ sách trước mặt qua một bên, cầm qua một đơn kiện, bày ở trước mặt, nhìn về phía thiếu niên.
– Đây là do ngươi viết?
Nội dung chữ viết phía trên đúng là Lục Lương Sinh đêm đó viết, hắn thu tầm mắt lại, gật đầu:
– Đúng là ta viết, Chủ Bộ….. Phía trên này có chổ không đúng?
Lão nhân khoát khoát tay, chỉ cười, cầm qua ba quyển sách.
– Ba quyển này là « Mạnh Ngữ », « Sách Đối », « Lễ Nhạc » lấy về nhìn xem.
Lục Lương Sinh không hiểu ra sao cầm lên ba quyển sách, nhìn lại lão nhân.
– Lão tiên sinh, ngươi đây là…..
– Đương nhiên là cho ngươi.