– Không mua, nói một chút còn không được?
Lục Phán bên này không ưa, quay đầu muốn tìm người kia lý luận, quơ một đôi nắm đấm lên cao, rất có điệu bộ ăn thua đủ cùng đối phương nhưng bị Lục Lương Sinh giữ chặt.
– Phán thúc, chúng ta tới làm chính sự, lại nói, là ta không che kín miệng, quấy người khác mua bán.
Lục Phán hung hăng quay lại trừng tiểu thương kia một chút.
– Vậy thì thế nào, mở cửa buôn bán còn không cho người nói chuyện bàn tán?
Cuối cùng vẫn đi theo Lương Sinh trở lại trong đám người, khoa tay múa chân kế chuyện vừa rồi cho bọn hắn nghe, chọc đám đại lão gia này ma quyền sát chưởng, lớn tiếng chửi rủa.
Không lâu, chín người dọc theo đường nghe ngóng, tìm tới huyện nha trong thành, sai dịch trước cửa ra đặt thủy hỏa côn giao nhau không thả bọn hắn đi vào.
– Một chuyện quy một chuyện, các ngươi mong muốn đơn kiện, cần viết một phần đơn kiện, nộp tới đây, đợi chủ bộ kiểm tra thực hư rồi mới có thể thăng đường…
Lục Phán tưởng rằng tới huyện nha sẽ được rồi nhìn thấy Huyện Lệnh sau đó giải quyết oan uổng trong thôn, nào biết được còn có nhiều con đường cong cong thẳng thẳng phải đi như vậy, sốt ruột gãi đầu một cái, nhìn về phía Lục Lương Sinh.
– Lương Sinh, lần này làm sao xử lý, ngươi viết đơn kiện gì đó được không?
Trong lòng thiếu niên cũng có chút bàng hoàng, nghĩ nghĩ một hồi, đi đến trước mặt huyện nha sai dịch bên kia, lễ phép vái chào thi lễ.
– Làm phiền vị đại ca này, chúng ta đều là người trong thôn đi ra, chưa hề viết qua đơn kiện, xin hỏi trong nha môn có viết giùm hay không, hoặc là cho chúng ta một phần đã vứt bỏ để chúng ta trở về chép lại cũng được?
– Viết giùm thì có, mười văn một bài, đương nhiên, còn có tiền trà nước, tiền nhuận bút, tổng cộng hai mươi văn.
– Tự mình viết mà nói, cũng được, năm văn.
Lục Phán nghe được thì mí mắt đều đang nhảy, bọn hắn đi ra ngoài mang theo bao nhiêu tiền, nếu viết giùm mà nói, tiền cơm cũng sẽ bị mất. Thương nghị một trận, cuối cùng vẫn quyết định để cho Lục Lương Sinh viết một phần, bất quá năm văn tiền mua một bài văn mẫu vứt bỏ không cần, cũng đều để bọn hắn cảm thấy đau lòng.
– Viết giùm như vậy kiếm tiền…
Lục Lương Sinh nhìn xem trang giấy mà nhòm người mình bỏ ra tới năm văn tiền để mua trong tay, lại nhìn mấy chữ huyện nha Phú Thủy một chút.
– Dứt khoát bày một cái quầy hàng, viết giùm giúp người, cũng có thể kiếm được tiền vài đồng tiền.
Bất quá ý nghĩ chỉ một thoáng mà qua, không lâu sắc trời cũng tối xuống. Một nhóm chín người còn không có tìm được chỗ dừng chân.
Trăng thanh giữa trời. Gió đêm thổi qua phố dài, mặt đất nổi lên hơi nước cuồn cuộn, giờ Hợi, người đi đường trên đường không còn nhiều, tiểu nhị quán đêm đang thu thập quầy hàng vội vàng rời khỏi, sương mù mịt mờ tràn ngập, một chiếc đèn lồng mơ hồ đốt tỏa ra ánh lửa đang đi tới hướng bên này.
Đông đông đông…..
– Cẩn thận củi lửa, đóng chặt cửa sổ nghiêm phòng đạo tặc, sát vách vương sinh… Thùng thùng ——
Sương mù hơi mỏng, thân ảnh người gõ mõ cầm canh chậm rãi ung dung tới từ nơi cuối cùng của đường phố, đèn lồng cắm ở trên cái cổ nhẹ nhàng lay động, phương xa ngẫu nhiên vang lên một trận chó sủa, bước chân dừng dừng, nâng qua đèn lồng, hướng đến đường phố không xa trước mặt theo dò xét một phen.
Ánh lửa trong lồng giấy đột nhiên lay động, hiện ra tám chín đạo thân thể người song song đứng ở nơi đó, người kia sợ đến nổi đứng tại chỗ run rẩy vài cái, liền thấy trong số người đang nằm, thân ảnh có thân hình hơi thấp bé một phần giơ mặt lên, đang nhìn về phía hắn, lại tiếp tục vùi đầu.
Sột sột soạt soạt, tiếng viết chữ rất nhỏ vang động, cùng âm thanh người ngáy. Người gõ mõ cầm canh kia lúc này thở dài một hơi, vừa đi một bên vừa quay đầu lại xem.
– Mẫu thân tại thượng….. Thật hù chết người, hơn nửa đêm còn ở trên đường, coi chừng ác quỷ bên Phú Nhạc Phường sẽ tiếp nhận các ngươi.
Hùng hùng hổ hổ đe dọa vài câu, theo người gõ mõ cầm canh tiêu thất trong sương mù.
Thùng thùng… Âm thanh gõ mõ linh hoạt kỳ ảo mơ hồ vang lên ở phương xa, Lục Lương Sinh ngồi thẳng lên, vuốt vuốt con mắt có chút khô khan, cầm lên đơn kiện trải rộng trên mặt đất, thổi thổi mực nước phía trên còn chưa khô ráo.
Dựa theo ánh trăng, tăng thêm thị lực vô cùng tốt, rốt cục phỏng theo bài văn mẫu mới mua mà viết rõ ràng mâu thuẫn giữa thôn mình và thôn bắc, cũng may trước đó cũng nhìn qua « Nam Thủy Thập Di » cùng « Thanh Hoài Bổ Mộng », phía trên ngoại trừ thuật pháp, phần lớn là kể về một vài câu chuyện nhỏ ngắn nhắc đến lai lịch của thuật pháp. Dựa theo phía trên ghi lại mà viết cũng đã nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, cái này đã là cố gắng lớn nhất của Lục Lương Sinh.
Thu xếp xong phần đơn kiện, nhét vào trong ngực, lúc này mới nhớ tới con ếch Đạo Nhân trong bao, trong tiếng lẩm bẩm của bọn người Lục Phán, Lục Lương Sinh nhẹ nhàng mở miệng túi ra.
– Sư phụ….. Hắn nhỏ giọng gọi một câu, lén lén nhìn sang tám hán tử đã ngủ say bên kia. Một lát cũng không thấy con ếch có phản ứng, đại khái cho rằng đang ngủ, ngay trong lúc đóng miệng túi, trong miệng khẽ ồ lên một tiếng, đưa tay vào trong bao bắt được thứ gì ra.
Lục Lương Sinh tiến ra bên đường ngoài, nhờ ánh trăng, mở lòng bàn tay ra, là một vật cứng bén nhọn hơn tấc, màu xanh đen, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt qua, có thể cảm giác được phía trên có hạt tròn tinh tế dày đặc, có vết đứt gãy rõ rệt.
– Ta lúc nào có vật này…
– Là vật liệu trên đầu tiểu yêu tối hôm qua, bị đề từ trong miếu Sơn Thần chém rớt xuống, nếu như đổi thành vi sư thời kỳ toàn thịnh, há lại cho Yêu Quái bực này làm xằng làm bậy….. Ộp.
Lục Lương Sinh nghe được âm thanh quen thuộc, vừa quay đầu lại, con ếch Đạo Nhân vác lấy đôi màng đứng ở nơi đó, chậm rãi đi ra bao vải, nhìn xem dị vật trong tay thiếu niên. Liền quay đầu, nhìn lại trăng lạnh trên trời.
– Vật liệu trên thân tiểu yêu bực này rất là gân gà (*), bất quá cho ngươi ngược lại là có thể dùng dùng một lát.
– Yêu vật này, dùng như thế nào?
[* Ý nói có cũng được mà không có cũng không sao]
Con ếch nâng lên ếch màng, chỉ chỉ bút lông Lục Lương Sinh để dưới đất:
– Coi là cán bút mà dùng, cũng có thể phát huy một chút.
Thiếu niên ngồi tại bên đường nhìn xem một góc đầu râu chém xuống từ Ngô Công trong tay, như có điều suy nghĩ.
– Sư phụ, đây chính là kỳ duyên mà ngày đó ngươi nói sao?
– Nhìn thấu, nói không thấu….. Ộp!
Con ếch chắp hai đôi màng trên lưng, lắc đầu, trong lòng lại đang mắng to: “Nếu lão phu biết rõ có cái kỳ duyên này, cũng không đi gọi tiểu yêu Ngô Công kia làm mình đầy bụi đất”.
Lập tức, Tử Tinh Đạo Nhân lắc lắc mặt ếch.
– Những lời này, đến đây dừng lại.
Xoay chuyển lời nói:
– Đợi đến khi ngươi tiến nhập Trúc Cơ, vi sư dạy ngươi Luyện Khí…..
– ….. Hạt mưa rơi trên hiên từng cơn lạnh…. Gió lẫm liệt….. Nô ngóng nhìn phụ thân khóc đứt ruột…. Mọi loại ân tình từ đây đoạn tuyệt….
Âm thanh dần dần nhỏ xuống, Lục Lương Sinh đang muốn mở miệng nói tiếp đoạn dưới, nhíu mày, nhìn lại cuối cùng phố dài.
Chuông đồng đinh đinh đang đang….. Thân thể nhẹ nhàng, cảm giác chập trùng lên xuống truyền đến. Nghe được tiếng người đang nói gì đó, Lục Lương Sinh mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh nắng nhu hòa tiến vào tầm mắt, bóng người xung quanh đi lại mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, cũng có lời nói truyền vào.
– Lương Sinh tỉnh lại.
– Còn tốt không sao đâu.
– ….. Lương Sinh, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chúng ta nhìn thấy kia…
Trong lời nói mơ mơ hồ hồ, lừa già ‘Hừ’ rống lên một tiếng, thiếu niên trên lưng lay động che che trán trên đầu, thân thể còn có mơ hồ hơi đau, nhất thời cũng không biết thế nào trả lời bọn hắn nói. Tư duy qua rất lâu mới dần dần ngưng tụ, cố gắng nghĩ lại chuyện xảy ra tối hôm qua… Sau khi đầu Ngô Công lớn kia rời đi, ta bbij ngất đổ người xuống đất?
Bên kia, Lục Phán cõng liệp đao phất tay để cho đoàn người đừng tra hỏi nữa, quay đầu nhìn về phía thiếu niên trên lưng lừa già, có chút không biết mở miệng thế nào. Cuối cùng vẫn là hỏi:
– Lương Sinh, ngươi bây giờ có không có chỗ nào không thoải mái? Tối hôm qua…..
Tâm tư bị đánh gãy, Lục Lương Sinh lấy lại tinh thần, nhìn nhìn trên đường xung quanh, người đi đường rất nhiều, đè xuống âm thanh.
– Phán thúc, chuyện tối hôm qua, vẫn là không cần lấy ra nói.
Ý tứ trong lời nói này chính là chuyện gặp được Ngô Công tinh, không cần bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nhưng nghe vào lỗ tai Lục Phán lại là biến thành một tầng ý tứ khác.
Hắn liền vội vàng gật đầu, nhích tới gần, nhỏ giọng nói:
Loading…
– Thúc biết rõ, trước đó còn cảm thấy ngươi đột nhiên biết biết chữ, có chút kỳ quái, hiện tại đã thông, ta lập tức sẽ bảo người khác không cần nói loạn. Sau đó bổ sung một câu.
– Lương Sinh à….. Có phải ngươi bái cao nhân nào làm thầy hay không?
Cao nhân làm sư….. Đột nhiên nhắc nhở, Lục Lương Sinh nhanh chóng sờ bao vải phía sau lưng, sờ soạng không còn.
– Phán thúc, bao vải của ta đâu?
– A, đang ở chỗ Khánh thúc ngươi, hắn trông giữ giúp ngươi.
Thấy Lục Lương Sinh không có trả lời vấn đề trước đó, Lục Phán cũng không tốt tiếp tục hỏi tiếp, sắp gần huyện thành Phú Thủy, ven đường có quán trà, chính là bày ra vì đoàn người hay đi qua đây.
– Lương Sinh đã tỉnh, đoàn người chúng ta trước hết đi quán trà phía trước nghỉ chân một chút, sau đó lại vào thành tìm nha môn.
– Hô….. Rốt cục có thể ngồi một chút.
Nửa đêm đi đường cho tới trưa, lòng bàn chân đám người đều bị mài ra bọt nước, một mạch ném trên vai bọc hành lý, vũ khí trên lưng lên mặt đất, cứ như vậy ngồi tại ven đường cách quán trà không xa, Lục Phán cầm hai ba văn tiền, để cho người cao gầy tên là Lục khánh đi mua vài chén trà lạnh phân cho mọi người.
Quán trà, một cây si già, gió mát từng cơn thổi tới, phía dưới quầng sáng chập chờn, Lục Lương Sinh dựa vào cây lớn ngồi xuống, thừa dịp đoàn người phân tâm uống nước trà liền tranh thủ thu mở ra bao vải vừa lấy lại.
– Sư phụ?
Bên trong, con ếch Đạo Nhân cuộn rút một đống mở một nửa mắt ếch, màng ếch duỗi ra bắt lấy miệng túi kéo một phát.
– Vi sư đi ngủ, đừng có làm phiền.
Miệng túi bị rút lại khép kín lên.
– Sư phụ không sao thì tốt rồi.
Lục Lương Sinh thở dài một hơi, cho rằng sau khi mình hôn mê, không có người chiếu cos, những người khác sẽ xem sư phụ như là con ếch bình thường mà làm thịt đi mất, dưới mắt vẫn còn, trong lòng xem như an tâm.
Quay đầu lại, vừa hay có một chén sành đưa tới trước mặt, Lục Phán ngồi xổm xuống ở đối diện.
– Lương Sinh, uống ngụm trà lạnh giải khát, đến huyện thành còn có vài dặm đường, bất quá cũng rất nhanh sẽ đến, còn lại thì phải nhờ vào ngươi.
– Phán thúc, ta còn không có chuẩn bị kỹ càng lí do thoái thác…
Người thiếu niên không gặp bao nhiêu sự đời, thật muốn đứng ở trên công đường, đâu có dễ dàng như vậy, Lục Phán bên kia cũng gật gật đầu, vốn muốn đưa tay vỗ vỗ trên vai thiếu niên, duỗi ra nửa đường liền thu về.
– Cái kia….. Cái kia không quan hệ, đến lúc đó, đến ngoài huyện nha, chúng ta lại bàn bạc.
– Được rồi, thúc sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.
Nói xong, trở lại bên trong bảy người, đều là hán tử lỗ mãng hào sảng, ngồi xuống ồn ào nói đến nói đi, dẫn tới nhiều lữ nhiều khách ngừng chân nghỉ ngơi gần đó nhíu mày, trở ngại liệp đao, đao bổ củi đối phương đặt vào bên chân, không dám lên phía trước.
Gió thu chầm chậm, trên đầu quan đạo này, người đi đường, tiểu thương nghênh đón mang đến, thỉnh thoảng cũng có lữ khách kết bạn đi vào quán trà nghỉ chân giải khát, xúm lại bên cạnh bàn nói đến kiến thức các nơi hoặc chuyện lý thú gần đây.
– Các ngươi vừa trở về, cũng biết Phú Thủy Huyện này gần đây xảy ra một chuyện gì không?
– Chuyện gì?
– Hắc….. Các ngươi mới từ bên ngoài trở về, không biết chứ gì, trong nhà Trần viên ngoại nổi danh Phú Thủy huyện chúng ta xảy ra chuyện, vài ngày trước còn chết mấy người nha hoàn, người hầu.
– Nhà giàu sang, năm nào không chết mấy người, có cái gì hiếm có đây.
– Câu hỏi ở chỗ này, liên tiếp mấy ngày đều chết, ta hỏi ngươi, nếu ngươi là người trong phủ Trần viên ngoại, ngươi có sợ hay không?
– Liền một mạch chết người, trong phủ Trần viên ngoại kia, chỉ sợ có thứ gì đó không sạch sẽ.
– Cũng không phải à…..
– Ta còn nghe nói, doạ chuyện người này mới xuất hiện sau khi Trần viên ngoại đại thọ sáu mươi.
– Ha ha, nói không chừng là Trần viên ngoại khi làm đại thọ đã đập động chạm vào vị thần nào đó…
Lục Lương Sinh ngồi ở dưới cây cách đó không xa nghe lão nhân kể chuyện xưa, trong đó nhân vật được gọi là Trần viên ngoại đoạn trước thời gian đến Phú Thủy Huyện này ngược lại để cho hắn cảm thấy mới mẻ.
Nghỉ ngơi một lát, thời gian sắp gần buổi trưa, đám người lúc này mới một lần nữa lên đường, trên đường thì dùng lương khô, nước lạnh đối phó một trận, vội vàng tiến vào thành.
Đám người rộn ràng để đám hán tử quen sống ở nông thôn dừng chân lại, nhìn xem tiểu phiến bán mứt quả đi qua người, tìm tòi một trận ở trên người, móc ra một văn mua một chuỗi, giống như là mang về cho cháu trai trong nhà, cẩn thận gói kỹ giấu vào trong ngực, phòng ngừa phía trên rơi xuống tro bụi sẽ bị bẩn; trên lầu các, cửa sổ được đẩy ra, phu nhân cầm mộc côn đập phơi nắng đệm chăn, quay đầu hùng hùng hổ hổ với người trong phòng; không lâu sau, cửa phòng phía dưới bị đẩy ra, hài đồng tinh nghịch chạy ra, cười hì hì nhìn xem quầy hàng bên đường đang cắm đầy tượng đất.
Từng cảnh tượng ấy đều lọt vào trong mắt Lục Lương Sinh, đều là hết sức náo nhiệt mới lạ, một nhóm chín người đi qua người bán hàng rong đang kêu to bên đường, thiếu niên dừng lại tại một quầy hàng, nhìn xem trên kệ treo đầy mỹ nhân, tuấn mã, sơn thủy – các loại tranh chữ.
Lục Phán tới ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:
– Lương Sinh, chúng ta không đủ tiền.
– Chỉ là nhìn xem.
Lục Lương Sinh cười cười.
– Ta vẽ còn đẹp hơn mấy cái này nhiều.
Bên kia, bán tranh chữ là trung niên nam tử có cách ăn mặc như thư sinh, nghe nói như thế, lấy tay quơ quơ.
– Đi mau, mua không nổi, còn nói mò.